"Cháu định lờ đờ như thế này đến bao giờ đây?" Cô Carla hỏi. "Cháu vật vã suốt cả tuần nay rồi đấy."
"Cháu có thế đâu." Tôi chối, dù quả thật tôi có như vậy đôi chút. Sự chối bỏ của Olly khiến tôi thấy mình lại giống hệt một đứa trẻ. Nó khiến tôi nhớ lại tại sao trước đây tôi đã ngừng quan tâm đến thế giới này.
Nhưng thật khó để quay lại với quỹ đạo thường ngày khi những âm thanh của thế giới bên ngoài cứ không ngừng xao xác bên tai. Những điều trước đây tôi sao lãng giờ cứ hiện rõ trước mắt. Tôi nghe thấy tiếng gió xôn xao cành lá. Tôi nghe thấy tiếng chim ríu rít ban mai. Tôi nhìn thấy những đốm nắng len lỏi qua tấm rèm cửa và từ từ vươn dài dọc căn phòng từ sáng tới chiều. Nhìn vệt nắng là biết được mấy giờ. Tôi càng cố gắng tránh né thế giới, thế giới càng hăm hở xông vào.
"Cháu đã đọc đi đọc lại năm trang sách trong suốt mấy ngày rồi đấy." Cô Carla hất đầu về quyển Chúa Ruồi của tôi.
"Dạ, cuốn này dở òm cô ạ."
"Cô tưởng nó là sách kinh điển."
"Chán lắm ạ. Bọn con trai phần lớn đều kinh tởm, mở mồm ra là săn bắn với giết lợn. Đời cháu chưa thèm ăn thịt hun khói đến thế."
Cô bật cười, một nụ cười không thể nhạt nhẽo hơn. Cô tới sô pha ngồi cạnh tôi và nhấc chân tôi gác lên đùi cô. "Nói cho cô nghe đi nào." Cô nói.
Đặt cuốn sách xuống, tôi nhắm mắt lại. "Cháu chỉ muốn họ dọn đi." Tôi thú nhận. "Lúc trước dễ chịu hơn."
"Cái gì dễ chịu hơn?"
"Cháu không biết. Bản thân cháu. Bệnh của cháu."
Cô siết chân tôi. "Nghe cô này. Cháu là cô bé mạnh mẽ nhất, can đảm nhất mà cô từng biết. Cháu nên tin điều đó."
"Cô Carla, cô không cần phải..."
"Suỵt, nghe cô nói. Cô đã suy nghĩ nhiều về chuyện này. Cô biết những thứ mới mẻ này đang gây áp lực cho cháu, nhưng cô biết cháu sẽ ổn thôi."
"Cháu không chắc lắm."
"Không sao. Cô đảm bảo được cho cả hai chúng ta. Chúng ta đã cùng ở trong căn nhà này 15 năm, cô biết mình đang nói gì. Khi tới chăm sóc cháu, cô đã nghĩ sớm muộn gì cháu cũng sẽ bị nhấn chìm trong tuyệt vọng thôi. Và suýt nữa đã có một mùa hè như thế, nhưng điều đó đã không xảy ra. Mỗi ngày cháu thức giấc và học được điều mới mẻ. Mỗi ngày cháu tìm thấy một niềm vui mới. Mỗi ngày cháu dành tặng cô một nụ cười. Cháu lo lắng cho mẹ còn hơn chính bản thân mình."
Tôi cho rằng cô Carla chưa từng nói nhiều thế trong đời.
"Rosa nhà cô," cô nói tiếp, nhưng rồi ngừng lại. Cô ngả người ra sau và nhắm mắt lại, đắm chìm trong dòng cảm xúc tôi không tài nào hiểu được. "Rosa nhà cô phải học cháu nhiều. Cô dành tất cả mọi thứ có thể cho nó, nhưng lúc nào nó cũng nghĩ là nó chẳng có gì."
Tôi mỉm cười. Cô Carla cứ luôn miệng cằn nhằn cô con gái, nhưng ai mà chẳng bt cô sẽ chiều con hết mức.
Cô mở mắt, và dù cô đang phiền lòng vì điều gì, thì nó cũng đã qua. "Thấy chưa, vẫn nụ cười đó kìa." Cô đập chân tôi. "Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, bé cưng ạ. Ai cũng phải tìm cách vượt qua nó."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận