Sáng hôm sau, trước khi cô Carla tới, tôi mất đúng 13 phút nằm trên giường tự thuyết phục bản thân rằng mình bị ốm. Để thuyết phục tôi tin điều ngược lại, cô Carla mất vỏn vẹn 6 phút. Đo nhiệt độ, huyết áp, tim mạch cho tôi xong xuôi, cô ấy hùng hồn tuyên bố rằng tôi chỉ đang tương tư chứ chẳng bệnh tật gì hết.
"Triệu chứng kinh điển." Cô nói.
"Cháu không yêu. Cháu không thể đang yêu được."
"Sao không chứ?"
"Để làm gì cơ chứ?" Tôi giơ hai tay lên trời. "Cháu mà yêu thì khác nào kẻ mất vị giác đòi phê bình ẩm thực. Khác nào gã họa sĩ mù màu. Khác nào..."
"Bơi truồng một mình."
Câu này làm tôi cười sặc sụa. "Chính thế." Tôi nói. "Vô ích."
"Không hề." Cô Carla trịnh trọng nhìn tôi. "Cháu không thể trải nghiệm mọi thứ không có nghĩa là cháu không nên trải nghiệm điều gì. Hơn nữa, tình tuyệt vọng là một phần của cuộc sống này."
"Cháu không yêu đương gì hết."
"Và cháu cũng không bị ốm." Cô độp lại. "Cho nên không việc gì phải lo lắng hết."
Suốt thời gian còn lại của buổi sáng tôi không học được chữ nào vào đầu vì cứ mải nghĩ ngợi vẩn vơ. Ngoài lời khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng tôi không bị ốm của cô Carla, tôi thấy mình đang để tâm quá nhiều tới cơ thể và cảm xúc của bản thân. Cảm giác ngứa ran ở đầu ngón tay này là sao? Nó có thường phải lộn tùng phèo bao nhiêu lần trước khi xoắn vặn thành một mớ rối mù không gỡ nổi? Tôi nhờ cô Carla kiểm tra cơ thể thêm một lần, kết quả đều bình thường.
Đến chiều tôi vỡ lẽ rằng rất có thể cô Carla đã đúng phần nào. Có thể không phải tôi đang yêu, mà là tôi đang thích. Tôi đang thích nghiêm trọng. Tôi vật vờ vô định quanh nhà, nhìn chỗ nào cũng thấy Olly. Tôi thấy cậu ấy đứng trong bếp nhà tôi nướng một chồng bánh mì cho bữa tối. Tôi thấy cậu ấy trong phòng khách, kiên nhẫn ngồi xem Kiêu hãnh và đinh kiến cùng tôi. Tôi thấy cậu ấy trong phòng ngủ, thân hình đen sẫm say ngủ trên chiếc sô pha trắng.
Và tôi không chỉ nhìn thấy mỗi Olly. Tôi còn thấy mình trôi lững lờ tít trên cao. Từ bên ngoài vũ trụ tôi thu gọn cả thế giới vào trong tầm mắt. Không bức tường hay khung cửa nào chắn ngang tầm mắt tôi. Tôi nhìn thấy khởi đầu và kết thúc của thời gian. Ở nơi đó tôi thấy được vĩnh hằng.
Lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, tôi muốn nhiều hơn những thứ tôi có.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận