Yến Bắc Thần nói với cô bảo mẫu nhỏ: “Tôi trêu cô thôi.”
Cô sững sờ trong giây lát.
Trong khi cô bảo mẫu nhỏ sững sờ, Yến Bắc Thần quay lại nhìn Dương Chiêu đang ở bên cạnh, nói: “Tôi cũng trêu cậu.”
Dương Chiêu đang cầm sandwich: “...”
Sau khi trêu chọc hai người họ, tâm trạng của Yến Bắc Thần dường như trở nên tốt hơn. Anh nhìn thoáng qua cô bảo mẫu nhỏ đang đứng bên cạnh, mỉm cười, sau đó nói với Dương Chiêu: “Chúng ta đi thôi.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Dương Chiêu đang ngẩn người cũng định thần lại, vội vàng gật đầu nói: “Vâng.”
Nói xong, Dương Chiêu rời khỏi biệt thự cùng Yến Bắc Thần.
_________
Khi Yến Bắc Thần và Dương Chiêu ra ngoài biệt thự, xe đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài sân.
Sau khi cả hai lên xe, tài xế khởi động xe, chiếc xe màu đen đi vào con đường ven biển rộng rãi ẩm ướt, hướng đến công ty chi nhánh.
Lúc nãy bị Yến Bắc Thần doạ cho nhảy dựng, sau khi lên xe Dương Chiêu mới bình tĩnh lại. Cậu ngồi vào ghế lái phụ, sau khi xe chạy, cũng bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Ngày hôm qua Yến Bắc Thần không đến công ty, cuộc họp cấp cao vẫn không dừng lại, diễn ra theo đúng kế hoạch. Dương Chiêu sẽ dựa theo nội dung cuộc họp mà chỉnh sửa lại tài liệu. Sau khi lên xe, cậu liền đưa các tài liệu đã được chỉnh sửa cho Yến Bắc Thần và nói một số vấn đề về công ty với anh.
“Yến tổng, đây là nội dung cuộc họp ngày hôm qua. Sau khi chúng ta đến công ty, sẽ có một cuộc họp khác vào hôm nay. Cuộc họp sáng nay sẽ tổng hợp các thông tin mới nhất về tình hình của công ty, ngài đến liền có thể bắt đầu.”
Dương Chiêu nói xong, Yến Bắc Thần giơ tay nhận lấy tài liệu.
Từ khi lên xe, Yến Bắc Thần liền ngả lưng vào ghế sau. Anh mặc một thân tây trang được cắt may tỉ mỉ, tây trang cao cấp được định chế ngoài chất liệu đắt tiền còn đòi hỏi tay nghề cao, vô cùng xa hoa, góp phần làm cho người đàn ông cao lớn ở ghế sau thêm phần cao quý.
Lần đầu tiên nhìn thấy Yến Bắc Thần vào ngày hôm qua, Dương Chiêu đã vô cùng ngạc nhiên trước vẻ ngoài xuất sắc của anh. Hôm nay là lần thứ hai thấy anh, vẻ ngoài tinh xảo vẫn mang đến cho cậu một cảm giác đánh sâu vào thị giác.
Yến Bắc Thần giơ tay nhận tài liệu, anh tuy cao lớn nhưng giơ tay nhấc chân vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt. Cầm văn kiện mở ra, Yến Bắc Thần hỏi.
“Sao cậu không ăn?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, Dương Chiêu: “.....”
Trong lúc đợi anh ở biệt thự, trợ lý riêng An Sơ Hạ của anh đưa cho cậu một cái bánh sandwich, Yến Bắc Thần còn trêu chọc bọn họ vì cái sandwich. Vì vậy, sau khi bị Yến Bắc Thần trêu, cậu liền cất cái sandwich đi. Hơn nữa, cho dù Yến Bắc Thần không đùa với cậu thì cậu cũng không có gan ăn khi ngồi chung xe với chủ tịch tập đoàn.
Mặc dù chủ tịch của tập đoàn họ thoạt nhìn có vẻ khá bình dị gần gũi.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, Dương Chiêu phản ứng lại và nói: “Tôi ăn no rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Dương Chiêu, Yến Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Mùi vị không tệ.”
Không nghĩ tới Yến Bắc Thần lại trò chuyện với cậu về hương vị của bánh sandwich, ánh mắt Dương Chiêu hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Ăn, ăn ngon lắm.”
Được Dương Chiêu đồng tình, Yến Bắc Thần đang rũ mắt nhìn tài liệu mỉm cười.
Lúc này là tám giờ sáng, ánh nắng mặt trời vừa lên, ánh nắng lướt qua mặt biển tràn vào mặt đất, chiếu vào trong xe qua cửa sổ. Ánh nắng ấm áp trở nên dịu hơn khi xuyên qua lớp kính cửa sổ, khiến nụ cười trên môi người đàn ông trở nên thân thiện và dịu dàng hơn một chút.
Trước kia Dương Chiêu vẫn lo lắng về việc chủ tịch tập đoàn đến, dù sao anh cũng là người đứng đầu tập đoàn. Mặc dù Hải Thành bên này chỉ là một công ty chi nhánh, nhưng từ nửa năm trước đã có rất nhiều lời bàn tán về trụ sở chính của tập đoàn.
Chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn lâm bệnh, ban đầu tập đoàn được giao cho hai người con trai trong nhà quản lý. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một người con trai khác, sử dụng thủ đoạn quyết tuyệt giành lấy quyền quản lý tập đoàn.
Đứa con trai này là con ngoài giá thú của chủ tịch tiền nhiệm, được nuôi ở bên ngoài đến năm mười tám tuổi, mấy năm gần đây mới trở về nhà họ Yến. Hơn nữa, mấy năm nay ở nhà họ Yến, anh không có năng lực gì nổi trội, thậm chí nói không giúp được gì cho tập đoàn Yến thị. Nghe nói anh đi du lịch nước ngoài suốt, là bộ dạng ăn chơi trác táng tiêu biểu.
Tuy nhiên, chính một kẻ ăn chơi như vậy đã lên nắm quyền quản lý tập đoàn Yến thị vào phút cuối. Sau khi giành được quyền quản lý, anh cũng trở thành người đứng đầu nhà họ Yến, ngay ngày đầu tiên đến ở trong biệt thự nhà họ Yến, anh đã đuổi hai người anh trai trong nhà đi.
Có rất nhiều lời bàn tán về chuyện này. Có người nói đứa con hoang của nhà họ Yến là một con sói mắt trắng, tham vọng và tàn nhẫn, không quan tâm huyết thống thân tình. Cũng có người nói nửa đời trước của đứa con ngoài giá thú này đã sống quá khốn khổ, mẹ của anh cũng vì người nhà họ Yến mà tự sát, ngày cả anh cũng nhiều lần rơi vào sinh tử, thậm chí thân thể cũng bởi vì vậy mà để lại thương tật cho nên anh mới đuổi tận giết tuyệt như vậy với nhà họ Yến.
Đối với những tin đồn kiểu này, thực ra cũng có chút kỳ diệu. Dương Chiêu đã quan sát Yến tổng của bọn họ, thân hình Yến Bắc Thần cao lớn đĩnh bạt, ngoại trừ làn da nhợt nhạt như người bị bệnh thì nhìn anh vô cùng cường tráng khỏe mạnh.
Đương nhiên, cậu cũng không phải là bác sĩ, vì vậy có khả năng chỉ là Yến Bắc Thần không biểu hiện ra bên ngoài.
Lại nói, ngay cả khi thân thể của Yến Bắc Thần không tốt, hay có chuyện khác thì cũng không ảnh hưởng lớn gì đến cậu. Cậu chỉ là trợ lý nhỏ của giám đốc chi nhánh, tập đoàn Yến thị lớn như vậy, cho dù Yến Bắc Thần sa sút thì hội đồng quản trị cũng sẽ sớm cử người quản lý mới, điều này không ảnh hưởng nhiều đến công việc của các nhân viên trong tập đoàn.
Nghĩ đến đây, Dương Chiêu thu lại tâm trí của mình và chờ đợi chỉ thị của Yến Bắc Thần.
Không thể không nói, vị chủ tịch mới của tập đoàn họ thực sự thiếu hứng thú với công việc. Trong lúc cậu thất thần, Yến Bắc Thần chỉ lật giở hai trang tài liệu trong tay. Những ngón tay thon dài, tái nhợt của anh ấn nhẹ lên những trang tài liệu đen trắng, nhưng mặt lại hướng sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Người đàn ông này có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ngũ quan vô cùng rõ nét, phảng phất như gương mặt tỉ lệ vàng, giống như một tác phẩm điêu khắc, mỗi góc cạnh đều được gọt đẽo cẩn thận hàng vạn lần.
Hiện tại, anh nghiêng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, nhìn về một hướng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Chiếc xe vẫn đang lăn bánh về phía trước, sau khi nhìn thấy động tác của Yến Bắc Thần, Dương Chiêu theo ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Hiện tại xe đã lái ra khỏi con đường ven biển, đang lên cầu vượt, đi qua vùng biển hùng vĩ, có thể nhìn thấy những ngọn núi chạy dài.
Nhìn dãy núi trập trùng, Dương Chiêu thu hồi tầm mắt, ngập ngừng nhìn Yến Bắc Thần, nói: “Yến tổng.”
Yến Bắc Thần quay đầu lại.
Người đàn ông quay đầu nhìn lại, đôi mắt hẹp dài mà thâm thúy, khi nhìn người khác như thông qua đôi mắt nhìn thấu đáy lòng của họ, mang theo cảm giác kinh sợ không thể tả. Bị ánh mắt như vậy nhìn, tim của Dương Chiêu như muốn ngừng đập. Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt của Yến Bắc Thần trở lại vẻ bình thản như trước đây.
Sau khi Yến Bắc Thần trở lại bình thường, Dương Chiêu cũng phục hồi tinh thần, ngữ khí của cậu có chút hỗn loạn, nói: “Yến tổng, tài liệu... anh đọc tài liệu thế nào?”
Dương Chiêu lắp bắp hỏi xong, ánh mắt của Yến Bắc Thần vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cậu. Sau đó, Yến Bắc Thần nói: “Tiểu Dương.”
Bị anh gọi một cách trìu mến là “Tiểu Dương”, cậu ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần.
Khi Dương Chiêu nhìn sang, Yến Bắc Thần cười với cậu và nói.
“Chúng ta đi leo núi.”
Dương Chiêu: “.....”
_________
Yến Bắc Thần nói leo núi liền đi leo núi.
Sau khi nói với Dương Chiêu, Yến Bắc Thần yêu cầu tài xế rẽ vào hướng khác. Chiếc xe quay đầu lái ra khỏi cầu vượt, sau hai mươi phút chạy xe dọc theo con đường dưới cầu thì dừng lại ở chân núi Chín Sơn ở ngoại ô thành phố Hải Thành.
Chín Sơn là một ngọn núi không quá nổi bật ở ngoại ô thành phố Hải Thành, núi không cao cũng không thấp, nằm độc lập với những dãy núi trập trùng. Vào thời điểm này trong năm, thảm thực vật tươi tốt, xanh tươi, giữa những bụi cây dại chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy con đường lên đỉnh núi được xây từ những phiến đá.
Sau khi xe dừng lại, Yến Bắc Thần mở cửa bước xuống xe.
Không khí trên sườn núi và ven biển không giống nhau. Biệt thự nằm ven biển, không khí tràn ngập mùi gió biển. Mà dưới chân núi Chín Sơn, ngay cả khi trời không mưa, vẫn có mùi đất ẩm. Hơi thở tự nhiên này cùng với gió từ trên đỉnh núi thổi xuống khiến tâm tình con người trong nháy mắt trở nên thoải mái hơn.
Yến Bắc Thần đứng dưới chân núi, giơ tay cởi áo vest.
Ban đầu Yến Bắc Thần sẽ đến chi nhánh công ty ở Hải Thành vào ngày hôm nay, anh mặc một thân tây trang được cắt may cẩn thận. Cởi áo vest, bên trong là áo sơ mi trắng và quần tây cùng màu với áo vest. Chiếc quần dài thẳng tắp, ôm sát chân anh, kéo dài từ mắt cá chân đến eo hẹp. Chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin và nối liền với phần thân trên, lộ ra dáng người hình tam giác ngược.
Khi mặc tây trang, Yến Bắc Thần trông hơi gầy. Nhưng sau khi cởi chiếc áo khoác ngoài ra và để lộ chiếc áo sơ mi bên trong thì hoàn toàn không phải vậy. Anh có dáng người rất chuẩn, cơ bắp vừa phải không quá khoa trương, khi anh khởi động chuẩn bị leo núi, có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp dưới lớp áo sơ mi.
Cho dù đã cởi bỏ áo vest, cà vạt, sơ mi và quần tây vẫn khiến Yến Bắc Thần có vẻ không phù hợp với bộ môn leo núi này.
Khi Yến Bắc Thần xuống xe, Dương Chiêu cũng xuống theo. Nói thật, nhìn tình hình hiện tại, Dương Chiêu vẫn có chút phản ứng không kịp.
Khi cậu đứng ở một bên, mấp máy môi không biết phải nói gì, Yến Bắc Thần đã quay lại nhìn cậu và hỏi: “Cậu leo núi không?”
Dương Chiêu: “.....”
Khi hỏi Dương Chiêu, Yến Bắc Thần cũng đã khởi động xong, Dương Chiêu không trả lời câu hỏi của anh, Yến Bắc Thần giãn tay một chút, kêu cậu.
“Tiểu Dương.”
Khi Yến Bắc Thần goi, Dương Chiêu cũng phản ứng lại vội vàng lên tiếng.
“Vâng.”
“Cậu có bạn gái chưa?” Yến Bắc Thần hỏi.
Sau khi anh hỏi, Dương Chiêu càng không thể hiểu được, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Có.”
“Vậy đi chơi với bạn gái của cậu đi.” Yến Bắc Thần nói.
Dương Chiêu: “…..”
“Tôi cho cậu nghỉ một ngày. Nếu trong công ty có người gọi đến thì cậu hãy nói đang ở bên cạnh tôi, như vậy bọn họ sẽ không dám nói gì cậu.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần đã tự mình thu xếp xong xuôi, anh mở cửa xe, dùng lòng bàn tay ấn lên khung cửa xe, cúi người cầm một chiếc túi du lịch màu đen bước ra ngoài.
Chiếc túi du lịch này buổi sáng Dương Chiêu đã nhìn thấy, Yến Bắc Thần đã cầm nó khi đi ra khỏi phòng. Sau khi lấy túi du lịch, Yến Bắc Thần không nói chuyện với cậu nữa, đi về phía ngọn núi xanh um tươi tốt.
Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây, bóng dáng đĩnh bạt cao lớn, cứ như vậy chuẩn bị biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Dương Chiêu: “…..”
_________
Tháng ba cỏ mọc, chim chích chòe bay lượn khắp nơi.
Hôm nay ánh nắng rất tươi đẹp, ngay cả sinh khí trong rừng núi cũng so với ngày thường tràn đầy hơn rất nhiều, linh lực dồi dào. Trong ngôi chùa trên đỉnh núi Chín Sơn, một chú tiểu sau khi học xong tiết học vào buổi sáng liền cầm chổi quét sân
Sân được quét dọn hàng ngày nên không bị bẩn nhiều. Hiện tại không phải là mùa thu, nhưng sân vẫn đầy lá rụng, sau vài lần dọn dẹp đơn giản, chú tiểu cầm chổi mở cánh cửa gỗ của ngôi chùa.
Ngôi chùa nằm trên đỉnh núi Chín Sơn, một ngọn núi ít người biết đến lại không dễ leo, ngôi chùa đơn sơ đến mức hiếm khi được viếng thăm vào ngày thường. Nhưng hôm nay, sau khi chú tiểu mở cửa chùa ra, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở ngoài cửa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng thản nhiên ngồi trên bậc cao nhất ở lối vào của ngôi chùa. Khi ngồi, đôi chân thon duỗi thẳng và đặt ở bậc thang bên dưới. Anh ngồi đó, nhìn ra xa, như thể đang nhìn gió nhìn núi. Sau khi nghe thấy tiếng cửa chùa bị đẩy ra, người đàn ông quay đầu lại.
Anh có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, làn da trắng nõn trong suốt dưới ánh nắng chói chang. Màu sắc trên cơ thể anh rất nhạt, ngay cả đồng tử cũng là màu nâu nhạt. Khi nhìn thấy chú tiểu, anh khẽ thu lại đôi mắt đờ đẫn và mỉm cười với cậu bé.
“Tiểu sư đệ, chùa của cậu có thờ bài vị không?”
Các ngôi chùa đều có thể bảo quản bài vị, nhưng nếu thờ bài vị thì đều sẽ chọn một số ngôi chùa hương khói nồng đậm, rất ít người trèo lên ngọn núi cao như vậy chỉ để đến một ngôi chùa nhỏ nhỏ thờ bài vị.
Nhưng chùa của họ xác thực có thể thờ bài vị.
Sau khi người đàn ông hỏi, chú tiểu nhanh chóng gật đầu và nói: “Có.”
Sau đó hỏi: “Thí chủ muốn cung phụng cho ai?”
Chú tiểu hỏi xong, người đàn ông cầm chiếc túi du lịch màu đen mở khóa kéo và nói.
“Mẹ tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận