Sau khi xác nhận ngôi chùa có thể thờ bài vị, Yến Bắc Thần đi theo chú tiểu vào trong chùa.
Đây thực sự là một ngôi chùa quá đơn giản, chỉ có một sân, đối diện với chính điện của ngôi chùa, nơi thờ các tượng thần. Mặt bên có hai sảnh phụ, lối vào của sảnh phụ có giếng nước, còn lưu lại một ít dấu vết sinh hoạt.
Sau khi chú tiểu vào cất cây chổi đi, vội vàng gọi sư phụ. Một lúc sau, sư phụ của cậu bé bước ra gặp Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần mỉm cười với ông ấy, hơi khom người gật đầu, sư thầy cũng cúi đầu đáp lễ.
Xác nhận rằng Yến Bắc Thần đến đây để thờ bài vị, sư thầy trước tiên nói với Yến Bắc Thần về những lưu ý khi thờ cúng bài vị trong chùa. Yến Bắc Thần nghe từng điều một, cũng không có phản đối, sư thầy thay đổi trang phục, cầm lấy bài vị trong tay Yến Bắc Thần, bắt đầu quá trình thờ cúng.
Sau khi quá trình này kết thúc, thời gian đã đến giữa trưa.
Vào buổi trưa, Yến Bắc Thần dùng bữa trong chùa. Ăn xong, anh cũng không rời đi, ngồi trên tấm đệm hương bồ trong chính điện cùng mẹ một lúc.
Từ khi mẹ mất, Yến Bắc Thần thường xuyên ngồi thế này, cũng không phải muốn giao tiếp với mẹ, chỉ ngồi cùng bà như thế này thôi. Khi định thần lại, chính anh cũng không biết mình đã ngồi bao lâu.
Ánh nắng buổi chiều trở nên mờ nhạt theo thời gian, hơn ba giờ chiều Yến Bắc Thần mới bước ra khỏi sảnh chính.
Sau khi anh đi ra, sư thầy của ngôi chùa mời anh uống một chén trà ở sảnh phụ bên cạnh.
Đây là một ngôi chùa nhỏ, rất đơn sơ giản dị, trong chùa cũng không có mấy người. Ngoài chú tiểu mới gặp ban nãy, cũng chỉ có sư thầy trước mặt. Ông ấy trông khoảng ngoài năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, khi ngồi uống trà nhìn có chút bất phàm.
Sau khi Yến Bắc Thần bước vào sảnh phụ, anh ngồi trên tấm nệm lót ở phía trước chiếc bàn thấp. Trước nay dáng ngồi của anh đều không đoan chính , sau khi ngồi xuống thì chống hai tay vào phía sau cơ thể.
Khi anh ngồi xuống, sư thầy cũng rót cho anh một tách trà, trà được rót ra từ chiếc bình sành màu tím, có chút hương thơm tinh tế. Trà trong chùa không quá đặc biệt, nhưng tốt ở chỗ là do trong chùa tự làm, tạo nên một hương vị rất khác.
Vị sư thầy rót trà, Yến Bắc Thần đưa tay lên nhận lấy và nói cảm ơn. Khi Yến Bắc Thần nhận trà, ánh mắt của sư thầy rơi vào người anh và hỏi một câu.
“Con không phải là người địa phương, tại sao lại muốn thờ bài vị của mẹ con ở đây.”
“Yên tĩnh.” Yến Bắc Thần nhấp một ngụm trà, đáp lời của sư thầy. Sau khi trả lời, anh nhìn sư thầy mỉm cười và nói: “Con nghe người khác nói ở đây có một ngôi chùa yên tĩnh, vì vậy khi đi công tác liền đem bài vị của mẹ con thờ ở đây.”
“Con từ đâu tới?.” Sư thầy hỏi.
“Nam Thành.” Yến Bắc Thần nói.
Nam Thành và Hải Thành không quá xa, nhưng nếu so sánh thì việc thờ bài vị của người thân ở nơi khác vẫn là có chút xa.
“Có hơi xa.” Sư thầy nói.
Yến Bắc Thần cười nói: “Cũng không xa lắm, bà ấy cảm thấy vui là được.”
Nói xong, Yến Bắc Thần hơi ngả người ra sau, đưa mắt nhìn về phía chính điện. Hương khói trong chính điện nghi ngút, đằng sau làn khói ấy chính là bài vị của mẹ anh. Đây là nơi mà mẹ anh rất thích, non xanh nước biếc , ít người qua lại, từ trên cao có thể nhìn thấy biển.
“Bà ấy đã siêu thoát rồi.” Sư thầy nhìn theo ánh mắt của Yến Bắc Thần về phía sảnh chính.
Ông nói xong, người đàn ông đối diện cũng không thay đổi động tác, trên khóe môi chỉ nở một nụ cười nhẹ. Đây là một người đàn ông có ngoại hình rất xuất chúng, tính tình không khó ở chung, thậm chí rất thân thiện. Nhưng sự thân thiện ấy cũng chỉ là thoáng qua, những điều sâu thẳm hơn anh sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Sư thầy nói: “Con vẫn đang sống trong quá khứ.”
Sau khi nói về sự siêu thoát của mẹ anh, chủ đề của vị sư thầy rơi vào anh. Hai mắt Yến Bắc Thần lưu chuyển và dừng ở trên người sư thầy.
Những người tu luyện, họ đều đã giác ngộ, với trái tim và tầm nhìn trong suốt. Họ có thể nhìn thấu một con người, không giống như bác sĩ tâm lý chỉ có thể nhìn thấy tâm trạng hiện tại của bạn, họ có thể nhìn thấu quá khứ và tương lai của bạn.
Đôi mắt của sư thầy trong trẻo và sắc bén, dưới ánh mắt như vậy, Yến Bắc Thần không hề giả vờ hay phủ nhận. Anh thậm chí còn mỉm cười, gật đầu và nói: “Vâng.”
“Con đã từng bước đi về phía trước, nhưng dù đi như thế nào, vẫn luôn mắc kẹt trong quá khứ.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, sư thầy nhìn anh và nói: “Con người vẫn phải tiến về phía trước.”
Sư thầy nói xong, Yến Bắc Thần bình tĩnh nhìn ông ấy.
Anh cứ như vậy ngồi ở trên nệm, hai mắt lẳng lặng yên tĩnh, chăm chú nhìn sư thầy. Đôi mắt anh như đang nhìn ông, nhưng cũng như đang nhìn thứ khác. Cứ nhìn như vậy trong chốc lát, Yến Bắc Thần nói.
“Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng làm lại không dễ dàng như vậy.”
Nói xong, anh thu hồi ánh mắt, nhìn tách trà màu tím đang bị anh đùa giỡn giữa hai ngón tay. Anh nói với sư thầy: “Giống như tận mắt nhìn thấy một tách trà vỡ tan trước mặt, nước trà bắn tung tóe khắp người, nhiệt độ bỏng rát lưu lại trên da, vị đắng rơi trên môi, có thể thấy rõ những mảnh sứ sắc nhọn bị vỡ tan tành. Tất cả xúc giác, khứu giác và thị giác đều khắc sâu vào tâm trí con. Con không thể quên nó và cũng không thể thoát ra.”
Yến Bắc Thần bình tĩnh làm một phép ẩn dụ. Anh miêu tả bức tranh này một cách hết sức bình thường, vừa miêu tả lại vừa chìm vào bức tranh ký ức này. Quá khứ như một con dao cứa dần, cứa dần anh đến tê dại, từng phút từng giây trong kí ức anh đều trải qua cảm giác này.
Sau khi Yến Bắc Thần nói những lời này, sảnh phụ dường như chìm vào trầm mặc.
Trong sự trầm mặc này, tiếng nước chảy cùng với hương thơm của trà đã đánh thức các giác quan của Yến Bắc Thần. Trà trong tách đã hết, vị sư thầy lại rót một tách trà cho anh. Sư thầy rót đầy trà, ông bình tĩnh nhìn Yến Bắc Thần rồi nói.
“Sẽ có người lau khô cho con.”
“Sẽ có người lau nhiệt độ nóng bỏng do trà để lại, lau đi vị đắng của trà, rồi rót cho con một tách trà mà con thích.”
________
Sau khi cùng sư thầy trong chùa uống trà một lúc, Yến Bắc Thần để lại một tấm chi phiếu và đứng dậy rời khỏi ngôi chùa.
Khi anh lên núi vào buổi sáng, mặt trời mới bắt đầu ấm áp. Khi anh xuống núi vào buổi chiều, mặt trời đã tỏa nắng khắp nơi. Ba giờ chiều, cái nóng mùa hè tan đi, gió núi rừng cũng dịu xuống, Yến Bắc Thần xuống núi theo con đường đi vào buổi sáng.
Đến chân núi, tài xế vẫn còn ở trong xe đợi anh. Yến Bắc Thần bước tới, tài xế mở cửa cho anh, Yến Bắc Thần cúi người lên xe.
“Yến tổng, ngài muốn đi đâu?” Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, tài xế ngồi trên ghế lái hỏi.
Yến Bắc Thần ngồi trên ghế sau, chiếc cà vạt quanh cổ đã được tháo ra và để sang một bên. Hai chiếc cúc áo được mở ra, để lộ chiếc cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về núi Chín Sơn ngoài cửa sổ xe.
Sau khi tài xế hỏi xong, người đàn ông thu hồi tầm mắt và nói: “Trở về biệt thự.”
“Được.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, tài xế đáp lại, khởi động xe và lái khỏi chân núi Chín Sơn.
Núi Chín Sơn không quá xa biệt thự, vị trí của biệt thự cũng ở rìa ngoại ô thành phố Hải Thành. Không bao lâu sau khi rời khỏi đường đến núi Chín Sơn, xe tiến vào con đường ven biển dẫn đến biệt thự.
Con đường ven biển buổi chiều cũng không quá nóng, thậm chí còn mang theo chút ẩm ướt. Hôm nay thời tiết không tồi, trên bầu trời luôn có một hai đám mây, trông rất sạch và đẹp. Yến Bắc Thần ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, sau đó mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi theo tốc độ của xe. Trong tầm nhìn của Yến Bắc Thần, cảnh biển như một bức tranh sơn dầu phong phú ở phía xa cũng đang đến gần khi xe chạy.
Xa xa, trời cao biển rộng, con đường ven biển rộng rãi sạch sẽ, ngay cả dưới bầu không khí ẩm ướt của biển làm cho nó trở nên đẹp hơn rất nhiều so với những con đường bình thường. Yến Bắc Thần nhìn con đường phía trước, sau một lúc quan sát, anh nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên con đường ven biển dài vô tận.
Đường ven biển vốn đã hẻo lánh ít người đi lại, vào lúc này cũng không phải là giờ cao điểm nên về cơ bản không có xe cộ và người đi bộ trên đường. Trên một con đường vắng như vậy, điểm đen nhỏ đó đặc biệt làm người ta chú ý. Yến Bắc Thần không rời mắt sau khi nhìn thấy chấm đen nhỏ đó.
So với tốc độ của xe hơi, tốc độ di chuyển của chấm đen nhỏ hiển nhiên chậm hơn rất nhiều. Không mất nhiều thời gian để đuổi kịp chấm đen nhỏ. Với khoảng cách gần như gần, Yến Bắc Thần cũng nhìn rõ cái chấm đen nhỏ đó là gì.
Đó là một cô gái đi xe đạp.
Vóc dáng cô gái mảnh khảnh và gầy gò, mặc một chiếc áo sơ mi dài màu xanh và quần tây, mái tóc đen dày được buộc đơn giản, đuôi ngựa thấp lủng lẳng trên tấm lưng gầy. Lúc này cô vừa đi xe đạp, vừa nhìn cảnh vật trước mặt, đi chậm rì rì. Trong rổ xe còn có một số nguyên liệu nấu ăn cô vừa mua.
Cô dường như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đạp xe chậm rãi, thậm chí còn chưa để ý đến chiếc xe đang chạy gần mình.
Yến Bắc Thần ngồi trong xe, trước khi xe đuổi kịp cô, anh đã đánh mở cửa sổ xe. Kính cửa sổ mở ra, vào lúc xe hơi và xe đạp giao nhau, Yến Bắc Thần kêu lên một tiếng.
“Bảo mẫu nhỏ.”
Yến Bắc Thần vừa gọi xong, chiếc xe đạp lảo đảo đi về phía trước, An Hạ nhảy xuống xe như một con thỏ.
Yến Bắc Thần: “…..”
________
An Hạ đi mua thức ăn.
Hôm qua cùng thiếu gia lái xe ra ngoài một chuyến, ở quảng trường nơi uống trà sữa, cô nhìn thấy một cái siêu thị. Trong biệt thự đã có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn cho ba bữa, nhưng cũng không quá đầy đủ, vì vậy buổi sáng vội vàng làm xong việc, buổi chiều có thời gian cô liền đạp xe đi siêu thị, thuận tiện mua một ít nguyên liệu tươi sống cho bữa tối.
Chiếc xe đạp cô đang đi bây giờ cũng là do hôm qua vào gara với thiếu gia nhìn thấy. Hôm nay đi siêu thị, cô liền đẩy nó ra khỏi gara để rửa sạch.
Biệt thự không quá gần quảng trường, đi xe đạp mất hai mươi phút. Nhưng quãng đường kéo dài hai mươi phút không là gì đối với An Hạ. Hơn nữa vào mùa này, trên con đường ven biển rộng rãi, đối mặt với nắng và gió biển, nhìn cảnh biển, đạp xe cũng là một thú vui nhàn nhã, cô có chút đắm chìm trong khung cảnh này.
Vốn dĩ trên đường không có xe, cô lại đang đạp xe ở ven đường, lại nhìn cảnh đẹp trước mặt, An Hạ có chút mất tập trung. Cô thất thần chỉ vì nghĩ xem hôm nay phải nấu gì cho bữa tối của thiếu gia, vừa đang suy nghĩ thì giọng nói của thiếu gia đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
An Hạ giật mình trực tiếp nhảy xuống xe đạp.
Xe đạp đột nhiên phanh gấp, tim cô lỡ đi một nhịp, khi đã vững vàng tiếp đất, trái tim đập bang bang liên tục. Khi cô vừa nhảy xuống xe đạp, chiếc xe hơi màu đen cũng dừng lại, thiếu gia mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe, đi tới bên cạnh cô.
“Cô không sao chứ?” Thiếu gia khẽ cau mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận sự an toàn của cô.
Chiếc áo vest trên người anh đã không còn, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng, sau lưng dáng người cao lớn là biển xanh trời xanh, phối màu này còn đẹp hơn cảnh sắc vừa rồi.
Khi thiếu gia đến gần, An Hạ mới chắc rằng thiếu gia thật sự gọi cô. Cô vội vàng lắc đầu, tỏ ý cô không sao. Sau đó, An Hạ ngửa đầu nhìn thiếu gia đứng bên cạnh. Cô đỡ xe đạp lên, giơ tay và hỏi thiếu gia bằng thủ ngữ.
An Hạ: Sao anh không đi làm?
Lúc này, thiếu gia hẳn là phải ở công ty.
Cô giơ tay lên hỏi, thiếu gia cũng rũ mắt nhìn động tác thủ ngữ cô làm. Nhìn thấy ý tứ của cô, hai mắt thiếu gia lưu chuyển. Lông mày anh vừa cau lại đã giãn ra, khóe môi xinh đẹp gợi lên ý cười, nói.
“Tôi trốn làm.”
An Hạ: “…..”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận