Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 12: 12

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 356 lượt xem
  • 2154 chữ
  • 2023-01-06 08:00:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi trả lời câu hỏi của An Hạ, ánh mắt Yến Bắc Thần nhìn qua cô rồi dừng lại ở chiếc xe đạp bên cạnh.

 

Đó là một chiếc xe đạp nữ màu hồng, phía trước có rổ đựng đồ, phía sau có yên xe. Xe đạp trông còn khá mới, sáng rực dưới ánh nắng.

 

“Chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Yến Bắc Thần hỏi An Hạ sau khi nhìn xe đạp.

 

Khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng định thần lại, cô liếc nhìn chiếc xe đạp bên cạnh, giơ cánh tay lên và đáp lại bằng thủ ngữ.

 

An Hạ: Trong gara.

 

Hôm qua anh đưa cô bảo mẫu nhỏ đến gara, trong gara có bảy tám chiếc ô tô, nhưng anh lại không thấy chiếc xe đạp kiểu nữ này.

 

Nhưng có chiếc xe đạp như vậy, để cô bảo mẫu nhỏ đi siêu thị hay gì đó rất tiện lợi.

 

Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần cười nói: “Mắt cô thật tinh..” 

 

Thiếu gia nói một câu như vậy, không phải khen mà cũng không phải trách. An Hạ nghe xong lời này, liền mỉm cười.

 

Trong lúc An Hạ đang cười, Yến Bắc Thần nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt lại rơi xuống xe đạp, hỏi: “Kỹ thuật của cô thế nào?”

 

Nụ cười của An Hạ còn chưa thu hồi, thiếu gia đột nhiên hỏi một câu như vậy, cô cũng không rõ ý tứ của anh, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

 

Khi cô nhìn sang, thiếu gia dang rộng đôi chân thon dài của mình ra và ngồi vào yên sau của chiếc xe đạp. Sau khi ngồi xuống, thiếu gia ngẩng đầu nói với cô.

 

“Cô chở tôi về đi.”

 

Nụ cười của An Hạ nhanh chóng biến mất.

 

Lúc Yến Bắc Thần ngồi xuống, xe đạp hơi rung lắc, cô bảo mẫu nhỏ vội vàng giữ lấy. Cô giữ chặt chiếc xe đạp, quay đầu lại nhìn anh với đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

 

“Kỹ thuật không tốt?” Yến Bắc Thần hỏi, nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt cô bảo mẫu nhỏ.

 

Cô bảo mẫu nhỏ liên tục gật đầu.

 

Thấy cô gật đầu, Yến Bắc Thần chống chân xuống đất và đứng dậy khỏi ghế. Sau khi anh đứng dậy, chiếc xe lập tức nhẹ đi rất nhiều, Yến Bắc Thần nói: “Là như vậy à.” 

 

An Hạ thở phào nhẹ nhõm. 

 

“Tôi sẽ chở cô đi.” Yến Bắc Thần nói.

 

An Hạ: “…..”

 

_________

 

Từ trước đến nay, Yến Bắc Thần nói làm liền làm.

 

Nói xong, anh nhận lấy xe đạp từ tay An Hạ. An Hạ đứng sang một bên nhìn qua chiếc xe hơi vẫn đang đợi Yến Bắc Thần. Cô có chút không hiểu, ngồi trong xe hơi thoải mái như vậy, sao lại cố tình muốn cùng cô chen chúc trên một xe đạp.

 

Khi cô nhìn về phía chiếc xe hơi, Yến Bắc Thần dường như cũng nhớ đến chiếc xe đang dừng bên cạnh. Anh quay đầu gọi tài xế trong xe nói: “Lão Trương, anh lái xe về trước đi.”

 

Nghe anh sắp xếp xong, tài xế Trương liền khởi động xe, lái đi.

 

Sau khi Lão Trương rời đi, trên con đường ven biển vắng vẻ chỉ còn lại Yến Bắc Thần và An Hạ.

 

Mà khi Lão Trương rời đi, Yến Bắc Thần cũng đã ngồi trên xe đạp. Chiếc xe đạp này là xe đạp của phụ nữ, có chút to đối với An Hạ. Nhưng khi Yến Bắc Thần ngồi lên, chiếc xe đạp ngay lập tức trở nên nhỏ bé. Sau khi anh lên xe, quay đầu lại nói với An Hạ.

 

“Lên xe.” 

 

Thiếu gia vẻ mặt hứng thú bừng bừng, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó ngồi vào ghế sau.

 

An Hạ rất gầy, thân hình mảnh khảnh, nặng không có bao nhiêu cân, sau khi ngồi vào ghế sau, cơ hồ không cảm thấy ảnh hưởng gì.

 

Nhìn thấy An Hạ ngồi xong, Yến Bắc Thần cười quay đầu lại nhắc nhở: “Cô hỗ trợ đỡ tôi, tôi đã lâu không chạy xe đạp, không dễ dàng điều khiển thăng bằng.” 

 

Sau khi thiếu gia nhắc nhở, An Hạ mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bóng lưng của thiếu gia.

 

Ngày thường hai người đều là mặt đối mặt, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng thiếu gia cũng là nhìn từ xa. Khi nhìn từ xa, bóng lưng thiếu gia hơi gầy. Nhưng bây giờ, khi nhìn gần, cô nhận ra lưng của thiếu gia không gầy, mà rất thẳng.

 

Khi anh chạy xe đạp, phần thân trên hơi nghiêng về phía trước vì anh quá cao. Cánh tay thon dài và mạnh mẽ của anh đỡ chiếc xe đạp nhỏ. Dưới lớp áo sơ mi mỏng, thậm chí có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp phía sau lưng anh.

 

Ngồi trên xe đạp dưới sự điều khiển của cơ thể như vậy cảm thấy rất an toàn.

 

Lúc An Hạ đang suy nghĩ như vậy, vị thiếu gia phía trước cũng bắt đầu đạp xe. Anh chống chân xuống đất, sau khi một chân giẫm lên bàn đạp thì chân kia cũng nhấc lên. Lúc chiếc xe tiến về phía trước đột nhiên lảo đảo một cái, An Hạ đập đầu vào tấm lưng cứng rắn của thiếu gia.

 

An Hạ: “…..”

 

“Đợi tôi thích ứng một chút.”

 

Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng anh không ngờ khi vừa đạp xe đã suýt ngã, anh chống hai chân xuống đất để đỡ xe đạp.

 

Xe đạp được đỡ lại, An Hạ vô cảm ngồi trên ghế sau, giơ tay túm lấy góc áo sơ mi của thiếu gia.

 

_________

 

Sau khi loạng choạng lúc đầu, lần thứ hai tay lái chỉ bị run một chút. Nhưng anh cao to khỏe mạnh, nhanh chóng khống chế được tay lái đang lắc lư. Sau đó, chiếc xe vững vàng chạy trên con đường ven biển.

 

“Oa!” Thiếu gia đi xe đạp phía trước, gió biển thổi qua mặt, làm tung tóc cùng áo sơ mi của anh. Trên người anh luôn có một mùi hương linh sam sảng khoái, rất dễ chịu, khi trộn Iẫn với mùi mằn mặn và ẩm ướt của gió biển, thế nhưng lại vô cùng sảng khoái.

 

An Hạ ngồi ở ghế sau. Lúc đầu, cô sợ hãi trước kỹ thuật lái xe của thiếu gia, nhưng chẳng mấy chốc chiếc xe đã chạy vững vàng. Khi xe di chuyển về phía trước, gió biển lướt qua tấm lưng rộng lớn của thiếu gia thổi vào má cô. Làn gió biển mát rượi làm tóc cô hỗn loạn, lướt qua làn da của cô, có chút ẩm ướt ngứa ngáy. An Hạ nắm lấy góc áo của thiếu gia ngẩng đầu nhìn trời xanh, biển lấp lánh, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận ngày xuân bên bờ biển.

 

Yến Bắc Thần từ từ bình tĩnh trở lại sau khi anh đạp xe và chạy một quãng đường dài một cách hào hứng. Tốc độ của xe đạp chậm lại, lực của gió biển trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Con đường ven biển vắng vẻ rộng rãi sạch sẽ, bánh xe đạp lăn trên mặt đất phát ra tiếng lăn nhẹ.

 

Yến Bắc Thần yên lặng đạp xe trong chốc lát, anh nhìn cảnh vật xa xăm nơi chân trời, cười nói một câu.

 

“Nếu cô có thể nói được thì tốt rồi.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, góc áo bên eo anh bị giật giật, bảo mẫu nhỏ nhìn anh từ phía sau. Cô bảo mẫu nhỏ không thể phát ra âm thanh cũng không nói được, chỉ có thể bày tỏ sự nghi ngờ của mình bằng cách này.

 

Cô đang tự hỏi tại sao anh lại nói những lời này.

 

Yến Bắc Thần cũng không biết tại sao mình lại nói lời này, nhưng khi anh đang đạp xe, nhìn phong cảnh bên bờ biển và cảm nhận mùi vị gió biển, anh cảm thấy nếu có người nói chuyện cùng sẽ càng vui vẻ hơn.

 

Hiện tại anh không còn một mình nữa, nhưng cô gái nhỏ ngồi sau anh lại không thể nói được. Phương tiện giao tiếp duy nhất của bọn họ là thủ ngữ, nhưng cô bảo mẫu nhỏ ngồi ở sau anh, nên anh không thể nhìn thấy cô đang nói gì.

 

Cô bảo mẫu nhỏ cũng chỉ nghi hoặc một chút, vừa nắm lấy góc áo của anh vừa rụt đầu nhỏ lại. Sau đó, cô nắm lấy bàn tay đang đặt bên người của anh.

 

Cô đang sột soạt ở đằng sau, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi An Hạ vừa động đậy, Yến Bắc Thần đã trực tiếp đánh gãy hành động của cô.

 

“Đừng lấy điện thoại di động nói chuyện với tôi.” 

 

An Hạ vừa lấy điện thoại di động ra: “.....”

 

Cô bảo mẫu nhỏ phía sau đột nhiên dừng lại, Yến Bắc Thần nói với giọng điệu quả nhiên là như vậy, “Cô thật sự muốn dùng điện thoại di động nói chuyện phiếm với tôi?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cúi đầu cười nhẹ.

 

Thiếu gia biểu đạt rõ ràng anh không muốn cô nói chuyện phiếm với anh bằng điện thoại di động, An Hạ đương nhiên không dám tiếp tục. Cô cất điện thoại đi, rồi nhìn thoáng qua tấm lưng rộng lớn của thiếu gia.

 

Yến Bắc Thần đang thong thả đạp xe ở phía trước, sự chú ý vẫn đổ dồn vào An Hạ thật sự muốn dùng điện thoại di động để trò chuyện bằng giọng nói với anh. Kiểu dáng điện thoại di động của An Hạ hơi cũ, khi phát giọng nói vẫn còn lẫn tạp âm, lần đầu tiên cô dùng điện thoại gọi anh là “Thiếu gia” còn rất mới lạ. Nhưng hiện tại nếu dùng giọng nói đó để nói chuyện phiếm với anh, anh thật sự không muốn đạp xe nữa.

 

“Sau này cô không được dùng giọng nói trên điện thoại di động để nói chuyện với tôi. Giọng nói đó quá đột ngột và đáng sợ. Hơn nữa, sau này cũng đừng dùng giọng nói trên điện thoại hay báo thức trên điện thoại cô để đánh thức tôi...” Yến Bắc Thần bắt đầu luyên thuyên với cô bảo mẫu nhỏ về chiếc điện thoại của cô. Trong lúc anh đang luyên thuyên thì sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác ấm nóng. 

 

Yến Bắc Thần im lặng một chút.

 

Sau khi cởi áo vest, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Vải áo mỏng, làn da của anh có thể cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc từ bên ngoài lớp vải.

 

Khi anh đang nói chuyện, cô bảo mẫu nhỏ vẫn như cũ một tay giữ góc áo trên eo của anh. Tay còn lại của cô, vào lúc này, đang đặt ngón trỏ bên hông áo sơ mi của anh. Ngón tay của bảo mẫu nhỏ rất mảnh mai, có lẽ là do vừa rồi cô cầm góc quần áo của anh quá chặt, đầu ngón tay có chút ấm áp. Dưới sự đụng chạm ấm áp này, ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng lướt trên da anh qua lớp vải mỏng của áo sơ mi.

 

Động tác của cô nhẹ nhàng và nghiêm túc, nhưng đủ để truyền tải ý tứ của cô trên lưng anh. Ngón tay của cô bảo mẫu nhỏ viết từng chữ trên lưng anh.

 

An Hạ: Trò chuyện.

 

Yến Bắc Thần nhìn về phía trước, ánh sáng dưới lông mi khẽ run lên.

 

Sau khi An Hạ viết chữ “trò chuyện”, cô lại dùng hai tay nắm lấy góc áo của Yến Bắc Thần, cô ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần ở phía trước, biểu thị rằng anh có thể nói chuyện và tán gẫu với cô.

 

Yến Bắc Thần cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ, nhìn phong cảnh trước mặt, nhất thời quên mất mình muốn nói gì với An Hạ.

 

Anh suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra, cuối cùng không nghĩ nữa. Anh vừa đạp xe vừa tuỳ tiện hỏi cô bảo mẫu nhỏ một câu.

 

“Cô có hạnh phúc không?” 

 

Yến Bắc Thần hỏi một cách chung chung.

 

Anh như đang hỏi cô rằng cô có hạnh phúc khi ngồi trên xe đạp và ngắm cảnh không hay liệu cô có hạnh phúc với cuộc đời mình không. Bất kể là cái nào, An Hạ đều có đáp án.

 

Cô nới lỏng góc áo của Yến Bắc Thần và viết lên lưng anh hai chữ.

 

An Hạ: Vui vẻ.

 

Hai từ này rất đơn giản, không cần viết hết chữ sau lưng cũng có thể đoán được câu trả lời ngay khi viết từ đầu tiên.

 

Yến Bắc Thần cười một tiếng.

 

Tiếng cười của anh trầm thấp dễ chịu trong gió, như ngọc rơi xuống nước. Sau khi cười xong, như nhớ ra điều gì, anh hỏi lại cô bảo mẫu nhỏ.

 

“Vậy cô đang cười sao?” 

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, cô bảo mẫu nhỏ dừng lại động tác nắm lấy góc áo của anh. Sau đó, ngón tay của cô bảo mẫu nhỏ lại lần nữa đặt trên lưng anh.

 

An Hạ: Ha ha ha ha ha ha

 

Yến Bắc Thần phá lên cười.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top