Yến Bắc Thần chạy xe dọc theo con đường ven biển, nhưng thay vì chạy xe về phía biệt thự, anh lại rẽ qua con đường khác cách biệt thự không xa, con đường này dẫn tới bãi biển gần nhà.
Hiện tại mới bốn giờ chiều, bãi biển, nơi đã hấp thụ ánh sáng mặt trời cả ngày, tỏa ra rất nhiều nhiệt. Sau khi Yến Bắc Thần chạy xe đến bãi biển, anh xuống xe và để xe ở rìa của rạn san hô bên cạnh bãi biển.
Sau đó, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua bãi biển trước mặt, nói với An Hạ: “Chúng ta ở đây chơi một lát”
An Hạ: “...”
Khi Yển Bắc Thần đang đậu xe, An Hạ cũng đi xuống. Cô đứng bên cạnh chiếc xe đạp và liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn trong rổ xe. Cô giơ cánh tay lên và hỏi Yến Bắc Thần bằng thủ ngữ.
An Hạ: Anh không ăn tối sao?
Khi An Hạ giơ cánh tay lên, Yến Bắc Thần nhìn thấy động tác của cô, anh cười và nói: “Tôi không đói.”
Hơn nữa, bây giờ mới hơn bốn giờ, vẫn chưa đến giờ ăn tối.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không hỏi nữa. Sau khi nói chuyện với cô, Yến Bắc Thần bước xuống bãi biển. Sau đó, anh tìm một nơi sạch sẽ và ngồi xuống.
An Hạ: “...”
Yến Bắc Thần kê hai tay dưới đầu, thân hình cao lớn vẫn mảnh mai khi nằm xuống. Anh tựa vào lòng bàn tay và nhắm mắt nghỉ ngơi dưới ánh mặt trời.
Bãi biển vắng lặng, ngoại trừ tiếng sóng và tiếng gió, cảnh vật tĩnh lặng như một bức tranh.
Sau khi thiếu gia nằm xuống, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh nằm đó, như thể hòa làm một với phong cảnh. An Hạ đứng bên cạnh xe đạp, nhìn anh một lúc, sau đó cô thu hồi tầm mắt, đi về phía bãi biển.
An Hạ hiếm khi đến bãi biển.
Mặc dù Nam Thành ở ven biển, nhưng vì cô phải đi học, lớn lên một chút thì đã ra ngoài làm việc nên cô hiếm khi có thời gian ra biển chơi. Thật ra, An Hạ rất thích biển.
Sau khi đi dạo ngoài bãi biển, gió thổi làm tóc rơi trên má cô, An Hạ cởi giày, giẫm lên cát.
Cát trên bãi biển rất khô và mịn, ngay khi giẫm lên, cát chảy lên từ lòng bàn chân xen vào những kẽ hở giữa ngón chân và phủ kín bàn chân. Lớp cát mịn cọ vào da tạo cảm giác lạ lạ nhưng không hề khó chịu.
Thiếu gia vẫn nằm trên bãi biển, cô có thời gian rảnh rỗi khi anh không cần cô. An Hạ xách giày, bước trên bãi biển, yên lặng chơi đùa một hồi.
Chơi được một lúc, cô bước xuống biển theo những con sóng trắng xóa cuộn trào.
Nước biển vào đầu tháng ba hơi lạnh ngay cả ở các thành phố phía Nam. An Hạ bước xuống nước, sự lạnh lẽo đánh thẳng vào thần kinh khiến cô run lên. Sau khi cơn rùng mình qua đi, nước biển nhẹ nhàng từ từ vuốt ve bàn chân cô, không qua mắt cá chân, như thể nhẹ nhàng quấn lấy cô. Nhiệt độ và cảm giác của nước biển áp vào da, cát ướt dưới chân, nước biển mặn và ẩm trong không khí, An Hạ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đằng xa, dường như tất cả sự buồn chán và không vui đều tan biến ngay lập tức.
Cô đứng dưới biển và thở nhẹ một lúc. Sau khi thân thể và tinh thần thoải mái, An Hạ quay đầu nhìn về phía sau.
Trên bãi cát sạch sẽ phía sau, người đàn ông vẫn nằm đó. Thân hình mảnh mai của anh như hòa vào bãi đá ngầm bên cạnh. Tuy nhiên, làn da của anh sáng hơn đá ngầm rất nhiều, mặt trời lặn phủ một lớp ánh sáng lên làn da trắng nõn của anh, đôi mắt hẹp và sâu đang nhắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn này, dường như anh đã chìm vào giấc ngủ.
Anh chỉ nằm đó một mình.
An Hạ liếc mắt nhìn, bước ra khỏi biển, đi tới bên cạnh anh.
Kể từ khi Yến Bắc Thần đến bãi biển, anh nằm ngay trên bãi cát để nghỉ ngơi. Leo núi cả ngày hôm nay khiến cơn buồn ngủ dường như quét tới, bãi biển mềm mại ấm áp, cả người đều có chút buồn ngủ. Ngay khi anh đang nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, anh nghe thấy tiếng đá trượt. Yến Bắc Thần mở mắt ra và thấy cô bảo mẫu nhỏ đang đi chân trần, ngồi chụm đầu gối bên cạnh anh.
Cô bảo nhỏ đi rất yên lặng, khi ngồi xổm xuống cũng không phát ra tiếng. Ánh hoàng hôn dịu dàng, rơi vào người cô lại càng thêm yên tĩnh và nhu hoà. Đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, phản chiếu ánh sáng dịu dàng, hàng mi dài rũ xuống, cứ như vậy nhìn anh.
Yến Bắc Thần ngước mắt lên nhìn cô, sau khi nhìn một lúc, anh từ trên bãi cát ngồi dậy. Nhìn thấy ánh mắt của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần cười và nói.
“Làm sao vậy?”
Thiếu gia ngồi dậy từ trên bãi cát, liền cao lớn hơn cô. An Hạ nhướng mi, ngẩng đầu nhìn thiếu gia đang ngồi dậy, cười lắc đầu.
Cô không có việc gì tìm thiếu gia, cô chỉ tới ngồi cùng anh.
Sau khi lắc đầu. An Hạ lướt qua khuôn mặt nhìn phía sau đầu của anh. Cô đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên tóc của thiếu gia.
Động tác của cô bảo mẫu nhỏ rất nhẹ nhàng, giữa hoàng hôn và gió chiều, cô giơ đôi tay mảnh mai và mềm mại của mình lên xoa tóc anh. Ngón tay cô đặt lên tóc anh và luồn vào giữa những sợi tóc. Khoảnh khắc cô đưa tay ra, mắt Yến Bắc Thần hơi nheo lại, nhìn cô chằm chằm..
Bảo mẫu nhỏ đang lau sạch cát trên tóc của anh. Lúc nãy khi nằm xuống, tuy hai tay đã kê dưới nhưng tóc vẫn chạm vào cát, nên khi ngồi dậy, trên sợi tóc còn mang theo chút cát biển.
An Hạ vẫn bình tĩnh, trong chốc lát đã lau sạch cát trên tóc thiếu gia. Sau đó, cô lại nhìn thiếu gia, phát hiện thiếu gia cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, lông mi An Hạ vừa động, mỉm cười nhìn anh.
Con ngươi màu nâu sáng phản chiếu nụ cười của cô gái, Yến Bắc Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm An Hạ, con ngươi giống như sóng biển cuộn trào, khẽ đung đưa.
“Trông cô có vẻ đẹp hơn lần đầu tiên tôi nhìn thấy.” Yến Bắc Thần nói.
Nghe lời nói của thiếu gia, An Hạ chớp mắt nhìn anh. Cô không biết tại sao đột nhiên anh lại nói ra điều này, nhưng đó không phải là một lời mỉa mai.
Cô và thiếu gia nhìn nhau, giơ cánh tay đáp lại lời nói của anh.
An Hạ: Thiếu gia cũng trở nên đẹp trai hơn.
Khi cô bảo mẫu nhỏ khen ai đó, cô sẽ nhìn thẳng vào mắt họ, với sự chân thành mà không ai có thể có được.
Yến Bắc Thần nhìn xuống cánh tay đang làm thủ ngữ của cô, như thể có chút bất mãn.
“Đẹp hơn, trước đây nhìn tôi không đẹp sao?”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ khẽ mỉm cười, giơ tay lên và trả lời bằng thủ ngữ.
An Hạ: Luôn luôn đẹp trai. Thiếu gia là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Cô nhìn anh và nói một cách vô cùng chân thành khiến cho anh cảm thấy rất vui vẻ.
Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh mình, sau khi nhìn một lúc, Yến Bắc Thần cười nói.
“Nhìn xem, nếu tất cả mọi người xung quanh tôi đều giống như cô, đã được thăng chức và tăng lương từ lâu rồi”
An Hạ lại cười.
Nụ cười của cô rất ôn nhu, mang theo chút tĩnh lặng, ẩm ướt, lặng lẽ, giống như cơn mưa đêm mùa xuân.
Sau khi thiếu gia nói xong, anh không ngừng mỉm cười. An Hạ nhìn đôi lông mày đang giãn ra và ý cười trong mắt anh, giơ tay lên hỏi.
An Hạ: Anh có đói bụng không?
Sau khi cô hỏi, Yến Bắc Thần nhìn cô một cái nói: “Một chút.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng không hỏi nữa, ngồi xổm bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Yến Bắc Thần dường như cảm thấy đói sau khi nghe cô hỏi.
“Đi thôi.”
Hai người cùng nhau rời bãi biển đạp xe về nhà.
Chuyện Yến Bắc Thần đã bỏ cuộc họp vào ngày hôm nay ở công ty chi nhánh đã truyền tới trụ sở chính. Chuyện ngày hôm qua anh không đi họp cũng bị truyền đến hội đồng quản trị. Nhóm hội đồng quản trị không liên lạc được với Yến Bắc Thần liền đẩy cho Lý Trạch. Cả ngày hôm nay cậu cũng không liên lạc được với Yến Bắc Thần, lúc chuẩn bị tan làm vào chiều nay, điện thoại của Yến Bắc Thần mới gọi được.
Sau khi nhận cuộc gọi của Lý Trạch, Yến Bắc Thần bước xuống xe và nói: “Alo.”
Lý Trạch có một chút xúc động khi nghe giọng điệu bình tĩnh của anh, nhưng với tư cách là trợ lý của Yến Bắc Thần, cậu ấy rõ ràng đã đối phó với những tình huống như này trước đây nên đã dần có thể duy trì được sự bình thản và giải quyết mọi việc.
“Hôm nay anh đi đâu vậy? Sao lại không đến công ty chi nhánh?”
Sau khi Lý Trạch hỏi, Yến Bắc Thần cười một tiếng và nói, “Trên đường đến công ty tôi thấy phong cảnh ở Hải Thành rất tốt nên đã quyết định dạo chơi Hải Thành một vòng.”
Lý Trạch: “.....”
“Anh có biết đi đến Hải Thành là để xử lý công việc của công ty chi nhánh không?” Lý Trạch hỏi.
“Ừ, tôi biết” Yến Bắc Thần đáp, rồi nói,“Vấn đề cần xử lý không quá lớn nên có đi hay không cũng không thành vấn đề.”
“Vậy anh đến đó làm gì?” Lý Trạch câm nín hỏi.
Lý Trạch hỏi xong, không có giọng nói trả lời, dường như Yến Bắc Thần đang tự hỏi về vấn đề này. Khí huyết của Lý Trạch dâng trào, cũng không nói chuyện với Yến Bắc Thần nữa, và trực tiếp nói ra mục đích của cuộc gọi này.
“Hai ngày nay anh không tới công ty chi nhánh, Uông tổng bên kia vô cùng tức giận. Ông ta nói không mong đợi vào anh nữa, đích thân cử đoàn đội của mình đến đó.”
“Vậy vừa vặn.” Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần cười nói, “Đoàn đội của họ thường xuyên xử lý những việc này, họ tới tôi cũng yên tâm rồi.”
Lý Trạch mặt vô cảm nói: “Bọn họ sẽ đến vào ngày mai, đến lúc đó anh cũng phải đi cùng.
Yến Bắc Thần: “...”
“Bọn họ đều đã đến, tôi còn đi làm gì?” Yến Bắc Thần hỏi.
“Cho dù là tới làm linh vật, anh cũng phải đến cho tôi!” Lý Trạch cao giọng nói.
Nghe thấy cảm xúc của trợ lý dần mất kiểm soát, Yến Bắc Thần mỉm cười và đáp: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đó.”
Sau khi Yến Bắc Thần đồng ý, cảm xúc của Lý Trạch mới dịu lại. Cậu ấy lại dặn dò thêm một số điều về chuyện ngày mai, Yến Bắc Thần đồng ý, điện thoại mới được cúp.
Sau khi cúp máy, Yến Bắc Thần cất điện thoại và đứng trước cửa kính trong suốt của phòng ngủ một lúc. Hiện tại đã gần năm giờ chiều, mặt trời đang lặn dần, ánh sáng cũng dịu đi.
Đôi mắt hẹp dài của Yến Bắc Thần phản chiếu ánh hoàng hôn ngoài cửa kính trong suốt, sau khi nhìn một lúc, anh quay người rời khỏi phòng ngủ và đi đến nhà ăn.
__________
Khi Yến Bắc Thần gọi điện thoại, An Hạ vội vàng nhận lấy xe đạp. Sau khi cất xe đạp trong gara, cô lấy nguyên liệu mua hôm nay trong rổ xe và đi vào bếp.
Sau khi vào bếp, An Hạ cúi đầu nấu ăn, không bao lâu bữa tối ngon lành đã sẵn sàng.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, thiếu gia cũng ra khỏi phòng, đến nhà ăn.
Thiếu gia hẳn là vừa về phòng tắm rửa rồi thay quần áo. Chiếc áo sơ mi trắng và quần tây trên người đã được anh đổi sang trang phục ở nhà đơn giản và tiện lợi. Thiếu gia rất cao và trắng trẻo, anh như móc treo quần áo, mặc như thế nào trông đều đẹp. Khi mặc tây trang nhìn anh như nhân vật trên báo kinh tế tài chính còn khi mặc quần áo ở nhà thì như người mẫu tạp chí.
Màu tóc của anh so với bình thường hơi sẫm hơn một chút, còn chưa khô hẳn, khi anh đi ngang qua còn có mùi linh sam thanh mát cùng không khí lạnh, rất tươi mát.
Anh bước vào nhà ăn và ngồi xuống ghế như thường lệ. Sau khi ngồi xuống, thiếu gia cầm chén đũa, nhìn thoáng qua bữa tối trước mặt.
Bữa tối hôm qua, thiếu gia đã ăn rau củ hấp của cô. Thấy anh thích ăn, hôm nay An Hạ làm thêm cho anh một ít. Ngoài các loại rau củ, còn có một ít thịt và trứng, dinh dưỡng đều được cân bằng.
Nhìn thoáng qua bữa tối của mình, Yến Bắc Thần không động đũa, anh nhìn bảo mẫu nhỏ đang đứng ở một bên như thể biết anh sẽ gọi mình, và hỏi một câu.
“Cô ăn cái gì?”
Hôm qua bữa tối của cô bảo mẫu nhỏ là một đống nguyên liệu còn sót lại sau khi nấu cho anh, và anh đã tức giận vì điều này. Hôm nay cô bảo mẫu nhỏ đã ngoan hơn, khi nấu ăn cho anh, cô làm dư ra mỗi thứ một ít, sau đó đặt vào một cái mâm nhỏ, dùng để làm bữa tối của mình.
Như vậy vừa không bị lãng phí, thiếu gia cũng sẽ không nói gì cô.
Thiếu gia hỏi xong, An Hạ nhẹ nhàng trở lại phòng bếp, bưng bữa tối đi ra ngoài. Một bát cơm, bốn dĩa đồ ăn, thật hoàn hảo.
Yến Bắc Thần rũ mắt nhìn xuống bữa tối của cô, nhưng không nói lời nào.
Trong khi anh đang xem bữa tối của cô bảo mẫu nhỏ, cô bảo mẫu nhỏ cũng đang nhìn anh, như thể đang chờ đợi chỉ thị của anh. Yến Bắc Thần nâng mắt lên, nhìn vào mắt cô và nói.
“Canh đâu?”
Bữa tối của anh có bốn món và một canh, còn cô bảo mẫu nhỏ chỉ có đồ ăn mà không có canh.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh một cái, sau đó quay lại phòng bếp, bưng bát canh ra. Bữa tối của An Hạ đã được đặt lên bàn ăn, Yến Bắc Thần liếc nhìn một cái, hài lòng gật đầu rồi nói.
“Nếu đã mang ra hết thì ngồi ở đây ăn đi.”
An Hạ: “...”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận