Dương Chiêu ngây ngẩn cả người.
Khi Yến Bắc Thần nói những lời này, giọng điệu của anh mang theo sự trêu chọc, nhưng lại không giống như là nói giỡn. Sau khi Dương Chiêu hết choáng váng, cậu bắt đầu tự hỏi bạn gái của Yến Bắc Thần ở nơi nào. Hai ngày nay cậu đến biệt thự vài lần, thậm chí khi Yến Bắc Thần lần đầu tiên đến Hải Thành cũng là đích thân cậu đến đón, ngoại trừ một bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần không mang theo ai.
Bạn gái kia ở đâu?
Vẻ mặt của Dương Chiêu tràn đầy nghi hoặc, nhưng dù có nghi ngờ như thế nào, cậu cũng sẽ không mở miệng tiếp tục hỏi sâu vấn đề này. Yến Bắc Thần là sếp của cậu ấy, chuyện này liên quan đến chuyện cá nhân, nếu hỏi thêm nữa thì sẽ vượt quá giới hạn.
Sau khi Yến Bắc Thần cười nói xong, anh cúi đầu xuống và tiếp tục đọc tài liệu. Mà Dương Chiêu cũng tỉnh táo lại, sau hai lần cười khan liền không nói nữa.
Cứ như vậy, cả hai đi đến công ty mà không nói một lời.
________
Chi nhánh Hải Thành là một trong những chi nhánh được tập đoàn Yến thị phát triển sớm nhất, vào thời điểm đó, tập đoàn Yến thị rất táo bạo và đầy tham vọng, đã nhanh chóng phát triển ở các thành phố lân cận. Các chi nhánh ở một số nơi đều được xây dựng ở trung tâm thành phố nơi tấc đất tấc vàng. Cho đến nay, chi nhánh công ty Hải Thành vẫn là một trong những địa danh cao nhất và nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Thành.
Chiếc xe chạy một đường thật nhanh, tốc độ dần chậm lại sau khi đi vào con đường hoàng kim, sau khi tiến vào trung tâm tài chính với nhiều tòa nhà cao tầng, cuối cùng dừng lại trước chi nhánh công ty Hải Thành.
Trước cửa tòa nhà, nhân viên đã sớm đứng sẵn chờ quản lý cấp cao của trụ sở chính đến, ngoài quản lý cấp cao của chi nhánh còn có một đoàn đội do Uông tổng của trụ sở chính phái tới.
Tất cả mọi người đều mặc tây trang và giày da hết sức nghiêm túc, nhìn thân xe màu đen trơn bóng dừng lại. Sau khi xe dừng lại, tổng giám đốc chi nhánh đi tới mở cửa, Yến Bắc Thần bước xuống.
Hôm nay Yến Bắc Thần mặc một bộ tây trang tối màu, tây trang được cắt may khéo léo càng làm nổi bật dáng người cao lớn của anh. Khi người đàn ông bước ra khỏi xe, toàn bộ nhân viên ở lối vào của tòa nhà nhìn anh, đồng thanh kêu một tiếng.
“Yến tổng..”
Những ngón tay thon dài của Yến Bắc Thần cài lại nút áo tây trang, sau tiếng chào của nhân viên, anh đứng dậy và đi vào tòa nhà.
________
Lần này, công tác quản lý và hoạt động kinh doanh của chi nhánh Hải Thành gặp vấn đề lớn, là một trong những chi nhánh lâu đời, hội đồng quản trị đã lên kế hoạch chấn chỉnh và cải cách chi nhánh Hải Thành sau khi nhận được báo cáo hàng quý và hàng năm. Lần này, đối với công ty chi nhánh, đã được định sẵn sẽ là một cuộc cải cách lớn. Các quản lý cấp cao của chi nhánh đều run sợ vì sự xuất hiện của Yến Bắc Thần. Tuy nhiên, chủ tịch tập đoàn Yến Bắc Thần dường như không để tâm đến vấn đề này, mãi đến ngày thứ ba sau khi đến Hải Thành, anh mới lần đầu tiên tham dự cuộc họp chấn chỉnh và cải cách của chi nhánh Hải Thành.
Trong phòng họp, nhóm quản lý cấp cao của chi nhánh công ty Hải Thành đã nêu các vấn đề quản lý và vận hành hiện tại của công ty, cũng như các biện pháp giải quyết. Trên ghế chủ tọa, Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế, cụp mắt xuống viết gì đó trên tài liệu.
“Yến tổng, ngài nghĩ thế nào?”
Sau khi tổng giám đốc chi nhánh Hải Thành phát biểu tổng kết, ông ta lo lắng nhìn Yến Bắc Thần trên ghế chủ tọa. Mà Yến Bắc Thần chỉ dùng bút ghi gì đó trên tài liệu, dường như không muốn bày tỏ ý kiến của mình. Vẫn là người phụ trách đoàn đội của Uông tổng - Uông Gia Thần hỏi anh một câu, anh mới ngẩng đầu lên.
Yến Bắc Thần nhìn quanh phòng họp, nơi có hàng chục người và hàng chục cặp mắt đang nhìn chăm chú vào anh. Yến Bắc Thần nhìn lại, cười một tiếng và quay sang nói với Uông Gia Thần.
“Chuyện này luôn do Uông tổng xử lý, tiểu Uông tổng cũng đã tham gia hầu hết việc đó. Các anh có kinh nghiệm, chuyện này giao cho anh là được.”
Ngay khi Yến Bắc Thần vừa dứt lời, ánh mắt nhóm quản lý cấp cao trong phòng họp phức tạp lại không rõ ràng nhìn Yến Bắc Thần.
Từ khi Yến Bắc Thần đến Hải Thành, đầu tiên là hai ngày không đến công ty dự họp, sau khi đến công ty và tham gia cuộc họp, một câu kiến nghị về việc trong chi nhánh công ty cũng không có, thậm chí anh còn ném chuyện này cho Uông tổng, người mới đến vào buổi sáng.
Trong lúc nhất thời cảm xúc của mọi người phức tạp, lo lắng về tương lai của tập đoàn, và nghi ngờ về năng lực của Yến Bắc Thần khiến cả phòng họp trầm mặc nhìn nhau.
Sau khi Yến Bắc Thần giao việc này cho Uông Gia Thần, anh dường như cũng đã xong việc, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói: “Hãy để tiểu Uông tổng xử lý các vấn đề tiếp theo. Mọi việc đều dựa theo lời của tiểu Uông tổng.”
Nói xong, Yến Bắc Thần nhìn Uông Gia Thần, vỗ vỗ vai cậu ta, cười nói: “Phiền cho anh.”
Dường như Uông Gia Thần đã đoán trước được sự sắp xếp này, anh ta cười nhẹ, nói: “Yến tổng khách khí rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của Uông Gia Thần, Yến Bắc Thần cũng cười một tiếng, anh rút tay đang đặt lên vai anh ta về, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
________
Việc Yến Bắc Thần đến công ty chi nhánh vào hôm nay đã trở thành đề tài phổ biến trong toàn chi nhánh ngay từ sáng sớm. Ai cũng tò mò và mong chờ đối với chủ tịch tập đoàn. Đối với những gì xảy ra trong phòng họp, sau khi Yến Bắc Thần rời đi, cuộc họp tạm dừng một lát, nháy mắt đã lan truyền trong khắp chi nhánh. Trong phòng trà của chi nhánh công ty, các trợ lý thư ký tụ tập tán gẫu về vị Yến tổng kỳ quái này.
“Anh ta vậy mà giao hết mọi chuyện cho tiểu Uông tổng? Vậy thì anh ta tới đây làm gì?” Sau khi nghe trợ lý trong phòng họp kể chuyện xảy ra bên trong, một thư ký nhỏ đang sửa sang lại tài liệu không thể hiểu nỗi mà hỏi một câu.
“Lại nói tiếp, dường như từ khi tiếp quản tập đoàn Yến thị Yến tổng không hề làm gì hết. Tôi nghe trợ lý ở trụ sở chính nói, Yến tổng đều không nói gì hay làm bất cứ điều gì trong các cuộc họp, chỉ có mặt cho đủ thành viên hội đồng quản trị.”
“Tập đoàn của chúng ta sẽ không bị phá sản chứ? Hơn nữa tôi nghe nói rằng Yến tổng là con ngoài giá thú của chủ tịch tiền nhiệm, nghe nói mười tám tuổi mới được nhận về nhà họ Yến. Sau khi trở về nhà họ Yến, vẫn luôn du lịch ở nước ngoài, thậm chí còn chưa học xong đại học. Như vậy sao có thể quản lý được tập đoàn?”
Trong lúc thư ký và bí thư nói chuyện phiếm với nhau, trong lời nói tràn đầy bất mãn đối với vị chủ tịch mới này, cũng như lo lắng về tương lai tập đoàn của bọn họ. Trong khi họ đang nói chuyện, một nữ trợ lý đặc biệt lớn tuổi đứng bên cạnh không phát biểu ý kiến gì.
“Trợ lý đặc biệt, cô cảm thấy thế nào?” Thư ký nhỏ hỏi cô ấy một tiếng.
Nữ trợ lý đặc biệt nghe thư ký nhỏ hỏi, ánh mắt mới từ trong suy tư phục hồi lại tinh thần, nhìn thư ký nhỏ và trợ lý nhỏ, nói: “Các cô biết Yến tổng tiền nhiệm có hai đứa con trai, hơn nữa con trai cả Yến Nam Tân sau khi kết thúc việc học liền vẫn luôn đảm nhận chức vụ quản lý trong công ty, được bồi dưỡng làm người thừa kế. Nhưng đến cuối cùng, tại sao đứa con trai ngoài giá thú Yến Bắc Thần nắm được quyền quản lý của tập đoàn Yến thị?”
Người phụ nữ đang nói là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc chi nhánh, là người có địa vị rất cao, biết nhiều thứ hơn họ, cũng nhìn xa trông rộng hơn họ. Nữ trợ lý đặc biệt nói xong, thư ký nhỏ và trợ lý nhỏ đều giật mình, sau khi nhìn nhau thì quay lại nhìn nữ trợ lý đặc biệt.
“Tại sao?” Cô thư ký nhỏ hỏi.
“Bởi vì tập đoàn Yến thị không phải chỉ thuộc quyền sở hữu của nhà họ Yến, nên ban giám đốc và ban quản lý bên dưới đều vô cùng thèm muốn cái chức vụ này. Nhưng nếu để Yến Nam Tân nắm quyền, tiếng nói của ban giám đốc và ban quản lý trong tập đoàn sẽ không mạnh mẽ như hiện tại, vì vậy họ đẩy Yến Bắc Thần lên.” Nữ trợ lý đặc biệt nói.
“A, là hoàng đế bù nhìn.” Trợ lý nhỏ lúc này mới hiểu được.
Nhưng dường như cô cũng không hiểu quá rõ, nữ trợ lý đặc biệt nói: "Hoàng đế bù nhìn thì đơn giản nhưng Yến tổng của chúng ta hình như không đơn giản như vậy.”
Sau khi nữ trợ lý đặc biệt nói xong, thư ký nhỏ và trợ lý nhỏ nhìn nhau, coi như đã hiểu được một chút. Nói xong, bên kia cũng thông báo cuộc họp tiếp tục, nữ trợ lý đặc biệt nhấp một ngụm cà phê, rời khỏi phòng trà.”
________
Yến Bắc Thần không tham gia cuộc họp tiếp theo, nhưng với tư cách là một linh vật, anh vẫn ở lại công ty cho đến khi cuộc họp kết thúc vào buổi chiều. Những cuộc họp để giải quyết những vấn đề lớn đều rất phức tạp và dài dòng. Yến Bắc Thần ngồi một ngày trong văn phòng do chi nhánh sắp xếp, trước khi đến giờ tan làm, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Văn phòng công ty chi nhánh kém hơn trụ sở chính một chút, ngoài văn phòng không có bàn thư ký, chỉ có một cái hành lang. Có một cửa sổ ở cuối dãy, Yến Bắc Thần đi vài bước về phía đó, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Sau khi ngửi được mùi thuốc lá, Yến Bắc Thần cũng nhìn thấy một ít khói bay ra từ chỗ ngoặt của cửa sổ. Có hai ba người đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa tán gẫu.
“Uông tổng tới đây, mấy ngày nữa là xử lý xong. Còn cậu ta một hai muốn tới, nhưng cái gì cũng không làm, cuối cùng vẫn là phái chúng ta tới đây. Vậy cậu ta tới để làm gì? Du lịch à?” Người đang nói chính là trợ lý đặc biệt đoàn đội của Uông tổng, họ Trương, hiện tại chủ yếu đi theo tiểu Uông tổng để hỗ trợ. Vì rất được Uông tổng coi trọng nên tính tình cũng có chút kiêu ngạo.
Sau khi anh ta nói xong, Uông Gia Thần cười một tiếng.
“Như vậy khá tốt.” Uông Gia Thần nói.
Uông Gia Thần nói xong, trợ lý đặc biệt cũng cười nói: “Là khá tốt.”
Cười xong, trợ lý đặc biệt Trương nói: “Này, anh biết không, tôi nghe nói lần này cậu ta đến Hải Thành còn mang theo một cô bảo mẫu nhỏ. Tôi cười chết mất, công việc thì không giải quyết được, trong sinh hoạt cũng là một đứa trẻ to xác sao?”
Lời nói của trợ lý đặc biệt mang theo sự chế giễu và khinh thường. Sau khi nói xong, trợ lý đặc biệt thu hồi nụ cười, nói: “Tôi còn nghe nói, cô bảo mẫu nhỏ này hình như là người câm.”
Nói xong, trợ lý đặc biệt dừng một chút, hạ giọng nói với Uông Gia Thần.
"Tôi nhớ rõ mẹ của cậu ta...”
Yến Bắc Thần không nghe lời nói sau đó của anh ta, sau khi duỗi thẳng người một chút, liền xoay người trở về văn phòng.
________
Uông Gia Thần và đoàn đội của anh ta kết thúc cuộc họp trước khi đến giờ tan làm. Bọn họ không có đãi ngộ như Yến Bắc Thần, họ ở khách sạn khi đến Hải Thành. Sau khi cuộc họp kết thúc, một nhóm hơn chục người xuống hầm để xe.
Công ty chi nhánh có hầm để xe riêng, đoàn đội của bọn họ đứng ở phía ngoài, đợi xe do công ty chi nhánh phải tới đón.
Trong hầm để xe vô cùng lộn xộn, xe của nhân viên làm việc ngoài giờ, đậu thành từng lớp trong hầm.
Yến Bắc Thần ngồi trong xe, ngẩng đầu nhìn mấy người đứng cách đó không xa, dựa vào lưng ghế lái, khởi động xe.
Tiếng gầm của chiếc xe thể thao đặc biệt chói tai trong hầm để xe yên tĩnh, khi xe nổ máy, ánh mắt của mấy người đang chờ xe cũng không nhịn được mà nhìn lại đây.
Phần mui của chiếc xe thể thao đã được đóng lại, những người bên ngoài không thấy được người bên trong. Yến Bắc Thần nhìn vài người đang nhíu mày vì tiếng động cơ chói tai, khóe môi gợi lên nụ cười.
Nở nụ cười, Yến Bắc Thần dậm chân ga dưới chân, động cơ xe gầm lên một tiếng chói tai, lao về phía góc có ít người đang đứng.
________
Yến Bắc Thần lái chiếc xe hơi thể thao rách nát về nhà.
Xe đang lái trên con đường ven biển, phía chân trời là hoàng hôn, mui xe mở ra, gió biển phả vào mặt, Yến Bắc Thần một tay cầm vô lăng phóng hết cỡ về biệt thự.
Chiếc xe chạy rất nhanh mang theo tiếng gầm rú chói tai. Khi Yến Bắc Thần ở đằng xa, anh nhìn thấy ngôi biệt thự lặng lẽ tọa lạc dưới ánh hoàng hôn.
Ánh mắt anh rơi vào căn biệt thự, sau đó anh đạp phanh, đậu chiếc xe thể thao bên đường.
Sau khi dừng xe, Yến Bắc Thần xuống xe và đi bộ về nhà.
Biệt thự đơn lập này có sân vườn, sân có tường bao quanh. Bên trong có bể bơi, có đường mòn, trừ cái này ra, tất cả đều là bãi cỏ
Yến Bắc Thần đi tới cổng sân, đứng ở cổng liền nhìn thấy bảo mẫu nhỏ đang ngồi xổm bên hàng rào, dùng xẻng nhỏ quét dọn bãi cỏ.
Cô bảo mẫu nhỏ ngồi xổm ở mép tường, hoàng hôn vừa vặn dừng trên thân hình mảnh mai của cô, cúi đầu làm việc một cách yên lặng và nghiêm túc. Mái tóc đuôi ngựa buộc thấp trên lưng chuyển động theo từng cử chỉ của cô.
Bảo mẫu nhỏ phơi nắng một hồi, mũi và má có chút đỏ lên, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô lấy một chiếc xẻng nhỏ dọn sạch những rễ cây chết khô trong bãi cỏ, sau khi dọn dẹp xong, cô đưa tay lên lau mặt.
Trong khi lau mặt, cô nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Yến Bắc Thần, đôi mắt đen của An Hạ sững lại một lúc, cô không biết thiếu gia trở về từ khi nào. Anh không mặc tây trang, chỉ có chiếc áo sơ mi sẫm màu mà anh mặc vào buổi sáng. Khi cô nhìn sang,Yến Bắc Thần đi về phía cô.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông kèm theo một cái bóng, nhưng bởi vì góc độ của mặt trời cái bóng không che được An Hạ. Anh bước đến chỗ cô, ngồi xổm bên cạnh, hai cánh tay đặt trên chân, như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Sau khi ngồi xổm xuống, Yến Bắc Thần liếc nhìn cái xẻng nhỏ trong tay cô, nói: “Cô làm gì vậy?”
Nghe được câu hỏi của Yến Bắc Thần, An Hạ cũng ném cỏ dại sang một bên, cô đặt cái xẻng nhỏ xuống, giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ.
An Hạ: Làm sạch bãi cỏ.
Yến Bắc Thần liếc nhìn cô bảo mẫu nhỏ.
Mặc dù gọi cô là bảo mẫu nhỏ nhưng kỳ thật cô là trợ lý riêng của anh, chỉ cần lo ăn, mặc, ở, đi lại của anh là được không cần phải làm công việc của người làm vườn.
Sau khi bảo mẫu nhỏ nói xong, Yến Bắc Thần cười nói: “Cô rất rảnh sao?”
Thiếu gia bình luận một câu như vậy, không tốt cũng không xấu. An Hạ nghe xong liền mỉm cười, giơ cánh tay lên trả lời.
An Hạ: Rất thú vị.
An Hạ nói xong nhìn lại hàng rào đã dọn dẹp sạch sẽ, xoay người nói với Yến Bắc Thần
An Hạ: Nếu có thể trồng thêm một ít hoa, nơi này sẽ càng đẹp hơn.
Sân trong biệt thự trống không, chỗ nào cũng là bãi cỏ, lãng phí không gian rộng lớn như vậy.
An Hạ nói ra suy nghĩ của mình, Yến Bắc Thần cũng quan sát sân theo cô. Sau khi xem xét, Yến Bắc Thần gật đầu và nói.
“Làm đi.”
Hai mắt An Hạ sáng lên.
Yến Bắc Thần nói xong liền nhìn thấy đôi mắt sáng lên của cô bảo mẫu nhỏ, nụ cười thêm tươi, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Cô thích loại hoa nào?”
Thiếu gia hỏi một câu như vậy, An Hạ còn đang đắm chìm vào cảm giác sung sướng vì có thể trồng hoa lấy điện thoại ra, gõ vài chữ, đưa cho thiếu gia nhìn.
An Sơ Hạ: Mơ trân châu (*)
(*) Mơ trân châu: Mơ Trân châu (tên khoa học: Spiraea) là một chi thực vật có hoa trong họ Hoa hồng
Nhìn tên loài hoa trên màn hình, Yến Bắc Thần đưa ra quyết định: “Cứ trồng đi.”
Đôi mắt cô bảo mẫu nhỏ còn sáng hơn trước.
Ngoài đôi mắt sáng hơn, vẻ mặt của cô thậm chí còn mang theo vài phần vui mừng và phấn khích lạ thường, thậm chí còn có một niềm hạnh phúc khó tả.
Cô luôn luôn có thể lây sự vui vẻ của mình cho người khác như vậy. Khi thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cô, Yến Bắc Thần cũng bị cô làm vui lây. Nụ cười của anh sâu hơn và ánh mắt cũng sáng hơn, nhìn cô bảo mẫu nhỏ một lúc, đột nhiên anh ngừng cười.
“Không đúng. Đó là mong muốn của cô đúng không? Có phải tôi thỏa mãn cô quá dễ dàng hay không?”
Sau khi thiếu gia nói xong, An Hạ nhìn anh cười.
Yến Bắc Thần nhìn cô cười và nói: “Dù sao thì cô cũng phải cầu xin tôi.”
Rõ ràng là anh đã đồng ý, nhưng sau đó lại đưa ra yêu cầu như vậy. Mà yêu cầu này, một chút trở ngại đều không có. An Hạ nhìn anh, nụ cười càng sâu, cô giơ tay túm lấy cổ tay áo sơ mi của anh.
An Hạ: Làm ơn, làm ơn, làm ơn.
Áo sơ mi bị túm lấy, cô bảo mẫu nhỏ đang mỉm cười, trong lòng Yến Bắc Thần dường như có thứ gì đó tan chảy, anh mỉm cười nhìn cô bảo mẫu nhỏ, gật đầu một cái.
“Được rồi được rồi, đồng ý với cô.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận