Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 16: 16

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 347 lượt xem
  • 3599 chữ
  • 2023-01-06 08:03:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đồng ý với yêu cầu của cô bảo mẫu nhỏ, Yển Bắc Thần giương mắt nhìn bức tường trong sân. Bên ngoài bức tường, mặt trời sắp lặn. Yến Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nói với An Hạ.

 

“Nhưng hôm nay muộn rồi, để mai rồi làm. ”

 

Hiện tại thật sự muộn rồi, đã đến lúc thiếu gia ăn tối, mặt trời cũng sắp lặn. Thiếu gia chỉ cần đồng ý yêu cầu của cô, cô có thể làm bất cứ lúc nào. Thiếu gia nói xong, An Hạ gật đầu, buông lỏng bàn tay đang túm chặt cổ tay áo của anh.

 

________

 

Sau khi xác định được việc trồng hoa, Yến Bắc Thần và An Hạ trở về biệt thự. An Hạ vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, còn Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa một cái, thay bộ quần áo ở nhà. Mới vừa thay xong, cuộc gọi của Lý Trạch liền đến.

 

Nhạc chuông reo lên inh ỏi, Yến Bắc Thần cầm điện thoại dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng ngủ, nhấn đồng ý.

 

“Alo.”

 

“Hôm nay anh đã làm gì vậy?” Lý Trạch hỏi. 

 

Ngữ khí của Lý Trạch mất khống chế, cũng không đợi Yến Bắc Thần trả lời, nói trước: “Uông tổng nổi trận lôi đình trong văn phòng, còn đến chất vấn tôi.”

 

Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần hỏi: “Ông ta nói gì?”

 

“Ông ta nói anh là kẻ điên, phát điên lên người con trai ông ta.” Lý Trạch nói.

 

Nghe Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần lại cười một tiếng, anh dựa lưng vào ghế sô pha, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ sát đất, cười nói: “Lão già này thật là, biết tôi là kẻ điên còn chấp nhặt với tôi.”

 

Lý Trạch: “....”

 

Nói xong, Yến Bắc Thần thu hồi tầm mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không để bụng nói: “Hơn nữa tôi cũng không làm gì bọn họ, mà đầu xe của tôi đã bị đâm hỏng, còn phải tốn tiền sửa xe.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch ngừng thở, khắc chế cảm xúc, nói: “Anh làm cho trợ lý Trương sợ hãi, cơm tối cũng chưa ăn, hiện tại không dám ra khỏi khách sạn.”

 

Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần im lặng.

 

Sau đó, anh nói: “Lá gan của anh ta cũng quá nhỏ đi.”

 

Lý Trạch: “...”

 

“Anh lái xe chạy thẳng về phía người ta, cuối cùng mới chuyển hướng sang bức tường bên cạnh, người bình thường đều đã bị hù chết.” Lý Trạch nói.

 

Yến Bắc Thần trầm thấp cười một tiếng.

 

“Miễn là người không bị gì.” Yến Bắc Thần nói, “Tôi cũng không làm trái pháp luật.”

 

Lý Trạch: “...”

 

Nói xong câu đó, Yến Bắc Thần dường như chán ghét cái đề tài này. Anh hơi ngửa đầu ra phía sau, gối trên sô pha, giọng nói cũng trở nên lười biếng khàn khàn.

 

“Ngày mai tôi sẽ không đến công ty.” Yến Bắc Thần nói.

 

Lý Trạch nghe xong, hừ cười một tiếng, nói: “Sợ sao?”

 

“Không phải, ngày mai tôi sẽ đi mua hoa dây leo.” Yến Bắc Thần kể những việc ngày mai sẽ làm, “Tôi muốn trồng mơ trân châu quanh hàng rào trong sân.”

 

Lý Trạch im lặng nửa phút.

 

Khi nói lại, giọng nói run rẩy và ngữ khí chế giễu trầm thấp làm bại lộ tâm trạng vừa rồi của cậu ấy. 

 

“Anh thật sự cho rằng mình đi dưỡng lão hả?”

 

Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần cười một chút, nói: “Đây là nơi rất thích hợp để dưỡng lão, có biển cả, khí hậu cũng không tồi, này tiểu Lý, tôi mua cho cậu một căn nhà ở đây, chờ khi cậu về hưu liền đến đây sống…”

 

Lý Trạch cắt đứt điện thoại.

 

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua điện thoại, Lý Trạch đã cúp máy. Anh nhìn màn hình điện thoại đã cúp máy, ánh mắt nhất thời có chút lơ đễnh. Sau một lúc lâu, anh hừ cười một tiếng, cất điện thoại di động, trực tiếp nằm trên sô pha.

 

________

 

Sáng hôm sau, Dương Chiêu đúng giờ đến biệt thự.

 

Lúc cậu đến, Yến Bắc Thần vẫn còn đang ăn sáng, An Hạ làm cho anh sủi cảo hấp trứng, những quả trứng vàng bọc quanh cái sủi cảo, trông rất ngon.

 

Nhìn thấy Dương Chiêu tới, Yến Bắc Thần như thường lệ hỏi cậu đã ăn sáng chưa, sau khi Dương Chiêu tỏ vẻ đã ăn rồi, Yến Bắc Thần vẫn như cũ tỏ vẻ tiếc nuối.

 

Dương Chiêu đứng ở một bên, cười lịch sự

 

“Cậu có biết mua hoa dây leo ở chỗ nào không?” Yến Bắc Thần ăn cái sủi cảo cuối cùng, uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi Dương Chiêu một câu.

 

Dương Chiêu đang đứng ở kia, nghe câu hỏi của Yến Bắc Thần, phục hồi tinh thần, nói: “Có chợ hoa ở ngoại ô phía đông thành phố, ở đó có rất nhiều loại hoa.”

 

Nghe Dương Chiêu nói xong, Yến Bắc Thần trầm ngâm một chút, Dương Chiêu nhìn Yến Bắc Thần, hỏi: “Ngài muốn mua hoa dây leo sao?”

 

“Ừ.” Yến Bắc Thần đáp lại, dựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài sân, nói: “Muốn trồng một ít hoa ngoài sân.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, Dương Chiêu nói: “Tôi có thể liên hệ phòng làm việc cho ngài, có thể bao trọn gói từ thiết kế sân vườn, chọn hoa và trồng hoa.”

 

Dương Chiêu không ngờ Yến Bắc Thần lại thú vị như vậy, thế nhưng còn muốn trồng hoa ngoài sân vườn. Nhưng mà cậu không biết, Yến Bắc Thần so với tưởng tượng của cậu thú vị hơn nhiều.

 

“Tôi muốn tự mình trồng.” Yến Bắc Thần nói.

 

Dương Chiêu: “...”

 

“Vậy hôm nay ngài…” Ngữ khí của Dương Chiêu có chút không xác định.

 

“Không đi làm.” Yến Bắc Thần thẳng thắn trả lời.

 

Trải qua mấy ngày ở chung, Dương Chiêu đã có thể đuổi kịp tư duy khác người của Yến Bắc Thần, thậm chí khi anh nói hôm nay không đi làm, nội tâm của cậu đã không còn chút gợn sóng nào.

 

“Vậy vừa vặn, hôm nay tôi sẽ đi cùng ngài, tôi là người địa phương, cũng quen thuộc với chợ hoa bên kia.” Dương Chiêu cười chuyển đề tài, đuổi kịp suy nghĩ của Yến Bắc Thần.

 

Dương Chiêu nói xong, Yến Bắc Thần nhìn cậu một cái.

 

“Tiểu Dương.” Yến Bắc Thần gọi.

 

Sau khi bị Yến Bắc Thần gọi một cách thân thiết như vậy, Dương Chiêu: “.....A?”

 

“Có kỳ nghỉ tốt đẹp như vậy, cậu không đi cùng bạn gái mà đi theo tôi làm gì?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

Dương Chiêu: “...”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Dương Chiêu liền cứng họng. Mà lúc này, Yến Bắc Thần cũng cầm khăn ăn, ưu nhã lau khóe miệng, đứng dậy gọi An Hạ ở bên ngoài một tiếng.

 

“Bảo mẫu nhỏ, tôi biết mua hoa dây leo ở đâu, chúng ta đi thôi.”

 

Dương Chiêu: “...”

 

________

 

Sau khi hỏi Dương Chiêu chỗ mua hoa dây leo, Yến Bắc Thần và An Hạ liền lái xe đến chợ hoa.

 

Hải Thành là một thành phố phía nam nằm ven biển, khí hậu ẩm và ấm áp, bốn mùa đều giống như mùa xuân rất thích hợp với sự phát triển của hoa cỏ. Phong cảnh ở đây đẹp như tranh vẽ, ngay cả những bồn hoa ven đường cũng được trồng đủ loại hoa, chợ hoa vô cùng tấp nập phong phú.

 

Chợ hoa ở Hải Thành là chợ lưu thông hoa lớn nhất trong các thành phố xung quanh. Ở đây có rất nhiều loại hoa, cái gì cần cũng đều có. Một kho nhiệt độ ổn định khổng lồ được xây dựng ở ngoại ô phía đông thành phố Hải Thành, được sử dụng cho việc mua bán ở chợ hoa.

 

Khi Yến Bắc Thần đưa An Hạ vào nhà kho nhiệt độ ổn định, chợ hoa đã chật ních người ra vào.

 

Ngoài một số người bán hoa, cũng sẽ có một số người mua lẻ. Có rất nhiều quầy hàng ở đây, mọi người dừng chân ở các quầy hàng khác nhau để chọn loại hoa mình muốn.

 

Chợ hoa cũng được chia thành nhiều khu, sau khi Yến Bắc Thần và An Hạ vào trong, bọn họ trực tiếp đi đến khu vực bán hoa mơ trân châu.

 

Mơ trân châu là một loại thực vật thân leo, trên thân sẽ có những chùm hoa nhỏ. Tuy nhỏ nhắn mà nhiều, mang theo tinh thần phấn chấn và sức sống mãnh liệt, ngoan cường. Vào mùa hè, nếu trong sân trồng nhiều mơ trân châu, thì sẽ mang lại một loại cảm giác khác.

 

Nhưng mơ trân châu không được ưa chuộng nhiều khi so với các loại hoa khác như hoa hồng và hoa sơn trà. Loại hoa này tuy có sức sống mãnh liệt nhưng tư chất của nó cũng bình thường và không mấy nổi bật. Chỉ nằm trong góc lặng lẽ nở hoa một mình, nếu không để ý kĩ, thậm chí không nhìn ra nó có bao nhiêu đoá hoa.

 

Vì loài cây này không được ưa chuộng nên quầy hàng bán mơ trân châu cũng quạnh quẽ. Yến Bắc Thần đưa An Hạ đến một gian hàng nơi người bán hoa đang cắt tỉa cành hoa mơ trân châu. Mơ trân châu có sức sống rất mãnh liệt, chỉ cần có nước là nó sẽ phát triển không ngừng, điều này khá thú vị.

 

Người bán hoa đang cắt tỉa cành, ngẩng đầu lên đã thấy hai khách hàng đang đứng trước quầy. Một người cao ráo, đẹp trai, cách ăn mặc và khí chất đều không tầm thường. Một người mặc một chiếc áo sơ mi vải và quần tây đơn giản, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan nhạt nhẽo, ngoại trừ một đôi mắt đẹp thì thật sự không có gì làm cho người ta chú ý. 

 

Hai người như vậy đứng ở đây, thật sự là không hợp nhau, mà có hợp hay không thì người bán hoa cũng không quan tâm. Sau khi nhìn thấy hai người, tự nhiên cười chào hỏi người đàn ông cao lớn khí chất không tầm thường.

 

“Tiên sinh, ngài muốn mua hoa không?”

 

Sau khi người bán hoa hỏi, Yến Bắc Thần nhìn dây hoa leo phía sau lưng, quay sang hỏi cô gái nhỏ bên cạnh.

 

“Là cái này phải không?”

 

Người bán hoa: “...”

 

An Hạ đứng trước quầy hàng, ánh mắt phản chiếu những chùm hoa mơ trân châu.

 

Sau khi cô bảo mẫu nhỏ đến quầy hoa, tâm trạng của cô hoàn toàn khác với tâm trạng trầm lắng khi bước vào chợ hoa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào dây hoa leo, trong mắt hiện lên tia sáng vì nhìn chằm chằm vào hoa mơ trân châu mà cô thích trước mặt, ngay cả khóe môi không có cảm xúc cũng hơi nhếch lên sau khi nhìn thấy hoa dây leo.

 

Khi nghe những lời của Yến Bắc Thần, cô bảo mẫu nhỏ nâng mắt nhìn anh.

 

Cô không cần phải trả lời câu hỏi của anh, chỉ cần nhìn nụ cười và ánh mắt sáng ngời của cô liền biết đây đúng là thứ cô muốn. Đôi mắt của Yến Bắc Thần đối diện với cô, cùng cô nở nụ cười.

 

“Vậy lấy hết đi.” Yến Bắc Thần nói.

 

Người bán hoa: “...”

 

Khi Yến Bắc Thần đến, người bán hoa biết người đàn ông này là kẻ có tiền. Nhưng lại không ngờ rằng anh lại mua hết quầy hoa.

 

Chuyện tốt đột nhiên ập đến, người bán hoa tuy ngạc nhiên và vui mừng, nhưng vẫn hỏi một câu có thiện ý.

 

“Tiên sinh, như vậy là quá nhiều, nhà anh có đủ chỗ trồng không?”

 

Người bán hoa đưa ra một lời nhắc nhở thiện ý. Trước khi người bán hoa hỏi, Yến Bắc Thần đã ngồi xổm xuống và chơi với những cây hoa dây leo và mơ trân châu. Đầu ngón tay thon dài và tái nhợt của anh véo những cánh hoa mơ trân châu, sau khi nghe người bán hoa nói, Yến Bắc Thần nói mà không ngẩng đầu lên.

 

“An Hạ, miêu tả cho người bán hàng biết nhà chúng ta lớn như thế nào đi.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “...”

 

An Hạ không thể miêu tả khoảng sân của biệt thự rộng lớn như thế nào. Nhưng cô có thể ước tính rằng ngay cả khi họ mua tất cả những cây hoa dây leo này thì sân của họ vẫn có thể chứa được. Khi thiếu gia đưa ra yêu cầu, cô liếc nhìn thiếu gia đang ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía người bán hoa, mở rộng vòng tay về phía anh.

 

Cánh tay của cô gái rất mảnh mai, ngay cả khi duỗi ra như vậy, chúng cũng không rộng lắm. Nhưng khi cô duỗi tay ra, đôi mắt của cô cũng mở to ra theo động tác duỗi tay. Sức hút tự nhiên và không chói loá của cô truyền đến người bên cạnh.

 

An Hạ: Thật lớn, thật lớn.

 

Cô không thể nói được 

 

Người bán hoa nhận ra điều này khi nhìn thấy vòng tay dang rộng và nụ cười lặng lẽ của cô. Và cũng tình cờ vì không nói được nên khi duỗi tay diễn tả, cô càng trở nên dịu dàng và dễ thương hơn.

 

Cùng với sự miêu tả đáng yêu của cô, người bán hoa cũng cười theo cô một cách vô thức.

 

“Được. Chỉ cần cô có thể trồng.” Người bán hoa cười nói với An Hạ, cô cũng mỉm cười thu lại cánh tay đang duỗi ra.

 

Sau khi xác nhận đơn hàng, người bán hoa nói với An Hạ: “Vậy thì cho tôi địa chỉ, chúng tôi có thể cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi.”

 

Mua nhiều đến nỗi thực sự có thể được giao đến cửa nhà. Nghe được lời của người bán hoa, An Hạ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nhập địa chỉ. Khi cô đang nhập địa chỉ, Yến Bắc Thần đứng lên khỏi mặt đất và nói.

 

“Không cần. Chúng tôi đến bằng ô tô.”

 

An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần, anh cười nói với người bán hoa, “Phiền ông chủ mang ra xe giúp chúng tôi.”

 

________

 

Người bán hoa nghĩ rằng người đàn ông này đến bằng xe tải.

 

Không nghĩ tới, anh đến bằng một chiếc xe thể thao.

 

Chiếc xe thể thao mà Yến Bắc Thần lái hôm qua đã được cửa hàng 4S kéo đi sửa chữa vì phần đầu xe bị hư hỏng. Anh đang lái một chiếc xe thể thao khác, thậm chí còn đẹp hơn chiếc hôm qua.

 

Thân xe màu đỏ, kiểu dáng thon gọn, mui xe được mở ra và nội thất bên trong càng làm nổi bật sự sang trọng và quý giá của chiếc xe này. Trong sự sang trọng này, Yến Bắc Thần nói với người bán hoa đang ôm bó hoa dây leo.

 

“Đặt ở ghế sau là được.”

 

Người bán hoa: “...”

 

Dù hơi thái quá khi đặt hoa dây leo  lên hàng ghế sau của chiếc xe thể thao đắt tiền nhưng do khách yêu cầu nên người bán hoa cũng làm theo.

 

Vài người ôm hoa dây leo và mơ trân châu ra xe, thay phiên nhau đặt lên ghế sau của chiếc xe thể thao. Chiếc xe thể thao này có bốn chỗ ngồi, không gian hàng ghế sau vẫn đủ rộng, khi dồn hết hoa dây leo vào hàng ghế sau, nó không có vẻ chật chội. Ngược lại là bởi vì mui xe trên đầu được mở ra, cánh hoa mơ trân châu phập phồng trong không khí, thoạt nhìn giống như chiếc xe thể thao màu đỏ đang nở rộ.

 

Mơ trân châu bình thường ban đầu, dưới ánh nắng chói chang và thân xe sang trọng, lại được phủ lên một lớp rực rỡ và lộng lẫy.

 

Người  đàn ông cao lớn đẹp trai ngời ngời dẫn cô gái nhỏ xinh vào trong xe. Cửa đóng lại, tiếng nổ máy ầm ầm, thân xe đỏ rực rời khỏi chợ hoa.

 

________

 

Sau khi rời khỏi chợ hoa, Yến Bắc Thần và An Hạ chở một xe đầy hoa về biệt thự.

 

Hôm nay trời vẫn nắng. Còn sáng lạn hơn ngày hôm qua, bầu trời trong xanh, mây trắng, làn gió từ đầu ngón tay thổi qua, hương hoa phảng phất sau lưng... Mỗi một trải nghiệm này đều khiến An Hạ cảm thấy nhẹ nhàng, mềm mại.

 

Cô ngồi vào ghế phụ của chiếc xe thể thao, đầu hơi tựa vào thành ghế, mây và ánh nắng trên bầu trời đi theo cô khi chiếc xe chuyển động về phía trước.

 

Hạnh phúc đều có giới hạn. Nó có một cái phạm vi, An Hạ vốn là người rất dễ hạnh phúc, nhưng hôm nay giá trị hạnh phúc của cô đã đạt đến cực đại, thậm chí còn đột phá đến cực hạn.

 

Nó đến từ những bông hoa dây leo sau lưng cô, từ gió thổi bay mái tóc, từ gió biển ẩm thổi qua mũi, và từ vị thiếu gia đang điều khiển xe trên ghế lái.

 

Thiếu gia là một người rất tốt. Có thể suy nghĩ của anh lạ đời, có thể tư duy của anh khác người, có thể những yêu cầu của anh hơi bất ngờ, nhưng kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau trong nhà ăn, tất cả những gì anh dành cho cô là sự dịu dàng và ân cần.

 

An Hạ rất biết ơn, biết ơn tất cả những hạnh phúc mà anh đã dành cho cô.

 

Yến Bắc Thần đã lái xe suốt quãng đường, nhưng trước khi đến biệt thự, anh rẽ vào một khúc cua và lái vào một con đường nhỏ. Cảnh sắc trong tầm mắt thay đổi, An Hạ cúi đầu nhìn Yến Bắc Thần lái xe đi vào bãi đậu xe của quảng trường, nơi họ uống trà sữa lần đầu tiên.

 

Khi xe đã đậu xong, Yến Bắc Thần nói với An Hạ: “Đi mua đồ.”

 

Nghe thấy Yến Bắc Thần nói muốn mua gì đó, An Hạ xuống xe. Sau khi xuống, Yến Bắc Thần dẫn cô đến quán trà nơi cô đã uống trà sữa lần trước.

 

Bây giờ là mười giờ sáng. Băng ghế của quán trà vừa ở vị trí ngược sáng, Yến Bắc Thần kêu An Hạ ngồi ở chỗ đó đợi, một lúc sau liền mang hai que kem tới.

 

“Nóng quá.” Yến Bắc Thần nói một câu như vậy, đưa cây kem trong tay cho An Hạ, sau đó ngồi vào bên cạnh cô.

 

Đây là một cây kem ốc quế rất bình thường, ốc quế màu nâu, kem màu cà phê, bên dưới được bọc bằng khăn giấy màu trắng. Khi Yến Bắc Thần đưa cây kem cho cô vẫn còn một chút nhiệt độ trên đầu ngón tay của anh.

 

Hôm nay thật sự rất nóng. Mặc dù bây giờ là tháng ba, nhưng sẽ sớm đến tháng tư, mà Hải Thành lại ở phía nam, nhiệt độ đã lên tới ba mươi độ trong ngày hôm nay.

 

Sau khi An Hạ cầm lấy kem, nhiệt độ trên khăn giấy bị cảm giác mát lạnh do kem truyền đến. An Hạ liếc nhìn cây kem rồi cắn một miếng.

 

Kem và trà sữa vẫn khác nhau. Trà sữa là chất lỏng hòa tan nhưng kem lại lạnh, đặc, cắn một miếng thì vị sữa đặc tan trên đầu lưỡi, hương vị lan tỏa ngay lập tức.

 

Sau khi An Hạ cắn một miếng, cô lại cắn tiếp.

 

Chỗ râm mát trên băng ghế tương đối mát mẻ, Yến Bắc Thần cắn que kem liếc nhìn bảo mẫu nhỏ đang yên lặng ăn ốc quế bên cạnh.

 

Khi anh nhìn sang, cô bảo mẫu nhỏ cũng ngước nhìn anh. Đôi mắt cô long lanh, như thể có một lớp hơi nước mát lạnh từ kem đông lại.

 

Nhìn bộ dạng của cô, Yến Bắc Thần mỉm cười.

 

“Ăn ngon không?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, cô bảo mẫu nhỏ gật đầu. Sau khi gật đầu, cô dừng lại và giơ tay làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Đây là lần đầu tiên tôi ăn kem.

 

Yến Bắc Thần nhìn cô, tươi cười trong mắt dừng lại một chút.

 

Lần trước anh tâm huyết dâng trào mời bảo mẫu nhỏ uống trà sữa, đó cũng là lần đầu tiên bảo mẫu nhỏ uống trà sữa. Không nghĩ tới hôm nay quá nóng, dẫn cô đi ăn kem, thế nhưng cũng vẫn là lần đầu tiên cô ăn.

 

Gia cảnh của bảo mẫu nhỏ không tốt, nếu không cũng đã không ra ngoài làm việc. Nhưng trong nhận thức của Yến Bắc Thần, dù gia cảnh không tốt đến mấy cũng không đến mức mấy que kem còn chưa ăn qua.

 

Trong lòng Yến Bắc Thần có chút khác thường, như thể cây kem không được hòa tan trực tiếp dừng ở ngực anh.

 

Nhưng cô bảo mẫu nhỏ không muốn anh có cảm giác như vậy khi nói ra điều này. Cô rất vui và biết ơn vì anh đã làm những gì anh nói và cho cô rất nhiều trải nghiệm đầu tiên. 

 

Ngay cả khi được anh tặng đi tặng lại, cô vẫn muốn trả lại anh như cũ. Cô cầm que kem ốc quế, một ít kem dính trên khóe môi, cô nhìn anh với đôi mắt đen nhánh sáng ngời, an tĩnh nghiêm túc làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Anh muốn lần đầu tiên của tôi không?

 

Cô biểu đạt một câu hỏi có ý nghĩa mơ hồ.

 

Cũng giống như lần trước, khi anh đưa cho cô cây gậy tiền nữ và cho cô thực hiện một điều ước, cô đã hỏi anh liệu anh có thể muốn cô không. Yến Bắc Thần nhắc cô để ý cách biểu đạt cũng nói đúng ý cô muốn diễn đạt.

 

Nhưng lần này, Yến Bắc Thần yên lặng nhìn An Hạ, nhìn một hồi mới cười hỏi.

 

“Lần đầu tiên cái gì của cô?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top