An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.
Yến Bắc Thần cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau. Nhìn như vậy một hồi, Yến Bắc Thần nói: “Sau khi trở về Nam Thành, tôi sẽ không ở lại biệt thự nữa.”
Anh thỉnh thoảng trở về biệt thự, cũng là vì bài vị của mẹ anh đặt ở đó. Giờ đây, bài vị của mẹ anh đã được cất giữ trong ngôi chùa ở núi Chín Sơn, anh không cần phải quay lại biệt thự nữa.
“Tôi ở Nam Thành có mấy căn nhà.” Yến Bắc Thần nói xong liền nhìn qua sân và hàng rào của biệt thự, một nửa đã được trồng mơ trân châu, nói: “Cô có thể cùng tôi chọn một căn. Những căn nhà đó tương tự như bên này, cũng ở gần biển, có hàng rào bao quanh, có thể trồng hoa.”
“Chúng ta có thể tiếp tục ở chung như ở đây.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần cảm thấy những ngày sống ở Hải Thành với bảo mẫu nhỏ khá tốt. Khi anh đi làm, ba bữa một ngày của anh đều được chuẩn bị đầy đủ, lúc tan làm trở về, bảo mẫu nhỏ sẽ rót cho anh một cốc nước, sau đó sẽ không quấy rầy anh quá nhiều. Khi anh không làm việc, anh muốn ra ngoài đi dạo, bảo mẫu nhỏ cũng sẽ đi với anh. Mặc dù cô không nói được, nhưng thỉnh thoảng diễn đạt ý nghĩ nào đó bằng thủ ngữ cũng rất thú vị.
Còn có tối nay, hai người họ đã cùng nhau trồng hoa dây leo và mơ trân châu trong sân.
Yến Bắc Thần không thiếu người chăm sóc, nhưng cô bảo mẫu nhỏ chăm sóc anh rất tốt, còn luôn mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ.
Anh thích hình thức ở chung này.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, cô bảo mẫu nhỏ ngồi xổm ở đó mà không nói một lời. Cô vẫn nhìn anh, bàn tay lấm lem một ít bùn đất vì vừa rồi trồng cây. Hai người đều không nói gì, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần trước mặt, giơ cánh tay ra làm thủ ngữ.
An Hạ: Thiếu gia đi đâu tôi sẽ đi đó.
Một nửa cánh tay của cô ngoài ánh sáng và một nửa trong bóng tối, nhưng vì hai người ở gần nhau nên Yến Bắc Thần có thể thấy rõ ý tứ của cô. Ngoài ý tứ cô biểu đạt, anh còn có thể lướt qua cánh tay nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của cô.
Khi cô bảo mẫu nhỏ nói, luôn luôn không có biểu cảm gì. Mỗi khi trên mặt cô có biểu cảm hầu hết là bối rối vì cô không thể giải quyết tốt công việc của anh, hoặc là sợ anh không cho cô ở lại, hoặc là choáng váng trước vài lời nói đột ngột của anh, còn không hầu hết thời gian đều rất an tĩnh.
Bây giờ biểu cảm của cô không có gì khoa trương, chỉ bình đạm diễn tả những gì cô muốn biểu đạt. Sau đó, cô đặt cánh tay của mình xuống, nhìn anh mà không có bất kỳ cản trở nào, mỉm cười với anh một cách an tĩnh.
Cô bảo mẫu nhỏ trông đẹp hơn nhiều khi cười. Điều này khiến cô dù đang trong bóng tối nhưng vẫn sáng lấp lánh. Yến Bắc Thần nhìn cô, nghĩ về những gì cô vừa nói, lòng anh như được gió núi lấp đầy.
“Được.” Yến Bắc Thần gật đầu.
Thiếu gia dường như đã có câu trả lời mà mình mong muốn, mỉm cười. An Hạ nhìn anh cười theo, thiếu gia quay lại nhìn cô cười nói.
“Ngày mai sẽ đem cô đi cô.”
An Hạ: “.....”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, đứng dậy khỏi mặt đất, cầm cuốc bắt đầu xới đất, vừa lẩm bẩm vừa xới: “Bảo mẫu nhỏ có thể bán được bao nhiêu tiền đây, có khi nào vì quá gầy nên bán được ít tiền không , hay giữ lại chăm sóc một thời gian rồi mới bán...”
Yến Bắc Thần một bên xới đất một bên nói đến chuyện “bán” cô, lúc đầu An Hạ còn kinh ngạc một chút, sau cũng biết anh đang nói giỡn. Thiếu gia đang xới đất ở phía trước, anh không nhìn thấy khi cô làm thủ ngữ. An Hạ lấy điện thoại ra, nhập một đoạn văn bản, nhấn play để phát.
An Hạ: Bảo mẫu nhỏ không thể nói nên sẽ không bán được đâu.
Yến Bắc Thần đang xới đất thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ âm u vang lên từ phía sau. Anh nhảy dựng lên, kinh hãi quay đầu nhìn An Sơ Hạ, thấy chiếc điện thoại trong tay cô.
Yến Bắc Thần: “......”
Động tác nhảy dựng lên vừa rồi của người đàn ông rất nhanh nhẹn và đẹp mắt, giọng nữ trong điện thoại lại có chút buồn cười, An Hạ ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười.
Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của cô bảo mẫu nhỏ, và nhớ lại những gì mà giọng nữ trong điện thoại vừa nói. Biểu cảm nghiêm sửa lại câu nói của cô bảo mẫu nhỏ.
“Tại sao không thể bán được? Tôi muốn.”
Nghe được lời này của Yến Bắc Thần, khóe mắt An Hạ cong thật sâu.
________
Sáng sớm hôm sau, Dương Chiêu đúng giờ đến biệt thự.
Sau khi An Hạ mở cửa và chào hỏi với cậu ấy, Dương Chiêu nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần từ trong nhà ăn truyền đến.
“Tiểu Dương, lại đây.”
Nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần, Dương Chiêu khẽ mỉm cười gật đầu với An Hạ, sau đó đi vào nhà ăn.
Trong nhà ăn, Yến Bắc Thần đang dùng bữa. Hôm nay bảo mẫu nhỏ làm món trứng cuộn, trứng gà mềm mại, nhân là rau và một ít phô mai, ba loại hương vị kết hợp với nhau, vô cùng hoàn mỹ. Nhà ăn tràn ngập mùi thơm của trứng cuộn.
Yến Bắc Thần đang ngồi trước bàn ăn, vừa ăn xong một cái trứng cuộn, thấy Dương Chiêu đi tới, Yến Bắc Thần nhấp một ngụm sữa, hỏi: “Tiểu Dương, cậu ăn sáng chưa?”
Dương Chiêu đã quen với câu hỏi này, câu trả lời cũng được lập trình sẵn, trên mặt nở một nụ cười khéo léo, nói: “Tôi ăn rồi.”
“Ồ” Yến Bắc Thần lên tiếng và nói, “Thật đáng tiếc. Món trứng cuộn mà An Hạ làm hôm nay rất ngon.”
Dương Chiêu chỉ cười không nói.
Yến Bắc Thần kêu Dương Chiêu đến nhà ăn, hiển nhiên là vì anh có chuyện gấp muốn nói, nếu không đã đợi anh ăn sáng xong, hai người lên xe rồi nói. Quả nhiên, Dương Chiêu mỉm cười và đợi một lúc, Yến Bắc Thần nói.
“Tối hôm qua tôi đã nói với trợ lý rằng hôm nay sẽ không đến công ty. Chắc cậu ấy không thông báo với cậu, làm sáng nay cậu mất công tới một chuyến. Nhưng cũng vừa vặn, hôm nay cậu có thể nghỉ một ngày.”
Dương Chiêu là trợ lý được chi nhánh Hải Thành sắp xếp cho anh, mỗi ngày phụ trách đón đưa anh đi làm và tan làm, cũng như báo cáo một số việc của công ty chi nhánh. Ngày hôm qua Yến Bắc Thần nói với Lý Trạch hôm nay sẽ không đi làm, Lý Trạch chắc là tức giận không thèm quan tâm đến anh nên cũng không thông báo cho Dương Chiêu biết, nên sáng nay Dương Chiêu mới đến.
Nhưng cậu chạy đến đây cũng không phải là chuyện xấu, công ty chi nhánh biết Dương Chiêu và Yến Bắc Thần đi cùng nhau. Nếu Yến Bắc Thần không đến công ty, thì cậu cũng không cần đến công ty, có được một ngày nghỉ.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm điều này.
Vốn dĩ Dương Chiêu nên vì sự sắp xếp này mà vui mừng, dù sao cũng được nghỉ một ngày. Nhưng hôm nay, Dương Chiêu lại nghe thấy chuyện xảy ra ở bãi đậu xe vào hôm qua. Cậu chỉ là một trợ lý nhỏ, cậu chưa đến mức có thể hỏi chuyện này với một chủ tịch tập đoàn như Yến Bắc Thần Nhưng khi đến công ty vào hôm nay, biểu tình của các thành viên trong đoàn đội của Uông tổng trông rất xơ xác tiêu điều, là dáng vẻ không muốn để yên cho Yến Bắc Thần.
Nghĩ đến đây, Dương Chiêu do dự một chút, mới nói: “Chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe vào hôm qua đã truyền khắp công ty. Hôm nay, khi tiểu Uông tổng và người trong đoàn đội đến công ty, nhìn qua rất không…”
“Nhìn qua không dễ chọc?” Yến Bắc Thần hỏi.
Dương Chiêu nhìn thoáng qua Yến Bắc Thần.
Khi cậu nhìn Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần lại cười, anh cầm lấy khăn ăn, lau khóe môi, ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu nói: “Vậy bọn họ có thể làm gì tôi?”
Dương Chiêu không biết, cũng không nói lời nào.
“Không có người nào sẽ đi chấp nhặt với kẻ điên.” Yến Bắc Thần thu hồi tầm mắt và thản nhiên nói, “Hơn nữa, kẻ điên này là chủ tịch tập đoàn của bọn họ.”
Trong lời nói của Yến Bắc Thần không hề có sự kiêu ngạo, anh chỉ nói một cách hợp tình hợp lý. Trong mối quan hệ giữa Dương Chiêu và Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần mang đến cho cậu một cảm giác hơi mơ hồ, cà lơ phất phơ và bất cần đời. Nhưng khi anh nói những lời này, cậu cảm thấy cho dù Yến Bắc Thần có chơi như thế nào, anh vẫn có giới hạn của mình.
Trong cái giớn hạn đó, mặc kệ anh vô pháp vô thiên như thế nào, không ai có thể làm gì được anh.
Đây là một người đàn ông chỉ có thể nhìn chứ không bắt được.
Ấn tượng ban đầu của Dương Chiêu về Yến Bắc Thần phần nào bị ảnh hưởng bởi một số tin đồn. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy Yến Bắc Thần không đơn giản như vậy.
Mỗi bước trên con đường của anh dường như là điên rồ, nhưng trên thực tế nó đã được sắp xếp sẵn.
Khiến người khác nhìn không thấu.
Trong khoảng thời gian ngắn này, biểu tình thong dong và bình tĩnh trên mặt của Dương Chiêu đã biến mất, thay vào đó là một tầng căng thẳng. Cậu nhìn Yến Bắc Thần và nói.
“Yến tổng, nếu hôm nay ngài không đi làm, tôi có thể đi cùng ngài.”
Lần trước Yến Bắc Thần không đi làm mà đi leo núi. Đáng lẽ lúc đó cậu nên đi cùng anh. Hôm nay, cậu không biết Yến Bắc Thần sẽ làm gì, nhưng cậu cảm thấy rằng mình nên ở cùng với Yến Bắc Thần.
Sau khi Dương Chiêu nói xong, Yến Bắc Thần quay lại, nhìn cậu một cách kỳ lạ.
“Có được ngày nghỉ, cậu không đi cùng bạn gái, đi cùng tôi làm gì?”
Dương Chiêu: “.....”
Nói xong câu đó, Yến Bắc Thần nhàn nhạt lên tiếng: “Tiểu Dương, nếu tôi là bạn gái của cậu, tôi đã sớm chia tay.”
Dương Chiêu: “.....”
________
Cuối cùng, Dương Chiêu đã nghe theo lời khuyên bảo của Yến Bắc Thần và rời đi.
Sau khi Dương Chiêu rời đi, Yến Bắc Thần cũng đã ăn sáng xong. An Hạ từ trong sân đi vào, dọn dẹp và rửa bát trong phòng bếp. Sau khi dọn dẹp xong, An Hạ lau tay đi ra ngoài, nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đứng trong sân nhìn hoa dây leo và mơ trân châu mà họ trồng tối hôm qua.
Mơ trân châu vẫn sống rất tốt, hôm qua trồng dưới đất, sáng nay An Hạ dậy sớm tưới nước một lần. Những cành lá và nụ hoa có chút héo úa lại một lần nữa sống dậy.
Bởi vì sự tươi sáng do mơ trân châu mang đến, làm cho cảm giác trong sân biệt thự rất khác, thậm chí làn da tái nhợt của thiếu gia trông cũng có tinh thần hơn khi đứng ở đó.
Nhìn thấy Yến Bắc Thần đang ngắm hoa, An Hạ cũng rời khỏi biệt thự, đi tới.
Đã tám giờ sáng. Mặt trời đã lên cao khỏi mực nước biển, ánh ban mai xuyên qua hàng rào, mang theo làn gió biển ẩm ướt phả vào mặt, trong lành và sạch sẽ.
Quả thực nơi này rất phù hợp để dưỡng lão, cảm thấy chỉ cần mỗi buổi sáng đứng đón gió biển và ánh nắng, những tạp chất trong cơ thể và tinh thần đều có thể được phơi khô.
An Hạ lặng lẽ đi qua, Yến Bắc Thần nhận thấy liền quay lại nhìn cô mỉm cười.
“Người làm vườn nhỏ, buổi sáng cô đã tưới nước cho chúng.”
Chức danh của cô lại thay đổi, nghe xong lời của thiếu gia, An Hạ cười với anh rồi gật đầu. Hôm qua không dám tưới quá nhiều, nên hôm nay muốn tưới thêm một chút, mặt trời đang chiếu trên bãi biển, những bông hoa vẫn cần được tưới nước thường xuyên.
Thấy cô bảo mẫu nhỏ gật đầu, Yến Bắc Thần nghiêng người để nhìn những nụ hoa của mơ trân châu. Anh rất cao, đứng thẳng người bên cạnh An Hạ trông lại càng cao hơn.
“Đi.” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ còn đang nghịch hoa mơ trân châu thì thiếu gia đột nhiên đứng thẳng người nói lời này. An Hạ nhìn anh một cái, sau đó nâng cánh tay lên làm thủ ngữ.
An Hạ: Đi đâu vậy?
Nhìn ý tứ biểu đạt bằng thủ ngữ của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần mỉm cười và nói.
“Không phải cô nói tôi đi đâu cô đi đó sao?”
Hôm qua Yến Bắc Thần nói muốn mang cô đi cùng, cô nói thiếu gia đi đâu tôi sẽ đi đó, sau đó anh liền nói muốn đem cô đi bán.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, An Hạ bật cười.
Cô bảo mẫu nhỏ khẽ mỉm cười, có lẽ là bởi vì cô đang đứng bên cạnh hoa mơ trân châu cùng với những tán lá được cắt tỉa, nụ cười của cô còn đẹp hơn trước.
Nhìn nụ cười của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần đột nhiên thu hồi ánh mắt, lướt qua hàng rào bên ngoài bức tường và nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên mặt biển.
Bờ biển vào buổi sáng và bờ biển vào buổi tối vẫn có chút khác nhau, mọi thứ đều mang một diện mạo khác, Yến Bắc Thần nhìn mặt trời đang tỏa sáng và nói với cô bảo mẫu nhỏ.
“Hôm nay thời tiết không tồi, tôi dẫn cô đến công viên giải trí chơi.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, ánh mắt An Hạ hơi ngưng lại, khẽ chớp chớp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận