Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 19: 19

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 340 lượt xem
  • 2423 chữ
  • 2023-01-06 08:08:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Yến Bắc Thần nói xong, nắm lấy cổ tay của An Hạ, nhắm mắt lại.

 

An Hạ vốn là đến đánh thức anh, nhưng không ngờ chính cô lại bị giữ lại đây. Mà Yến Bắc Thần, người đã nhắm mắt lại, dường như lại chìm vào giấc ngủ say. Hô hấp của anh trở nên đều đều, không chỉ vậy, đôi lông mày được cô xoa dường như không còn cau lại nữa.

 

Trạng thái ngủ của Yến Bắc Thần lúc này hoàn toàn khác so với khi cô mới đến. Tâm trạng của anh dường như đã thoải mái và thả lỏng, như thể việc nắm cổ tay cô mang lại cho anh cảm giác tin tưởng và an toàn.

 

An Hạ đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn thiếu gia đang ngủ. Sau một lúc quan sát, cô ngồi ở mép giường, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

 

________

 

Yến Bắc Thần ngủ thêm nửa tiếng nữa.

 

Giấc ngủ nửa tiếng này rõ ràng là hữu ích hơn giấc ngủ lúc chiều của anh. Khí sắc của anh đã được cải thiện rất nhiều, thậm chí ánh sáng trong mắt anh cũng trở nên rõ ràng và trong trẻo hơn.

 

Sau khi rời giường, Yến Bắc Thần xoa bụng kêu đói. An Hạ vội vàng vào phòng bếp làm bữa tối. Yến Bắc Thần đến nhà ăn cùng An Hạ ăn tối.

 

Kể từ lần ngồi ăn chung với An Hạ, Yến Bắc Thần liền không thích ngồi ăn một mình trên bàn nữa. Mấy bữa gần đây hai người đều ngồi ăn cùng nhau.

 

Yến Bắc Thần ăn rất ngon, bữa tối hôm nay An Hạ làm đều được anh ăn hết, anh cũng không kén ăn. Ăn xong, Yến Bắc Thần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời vẫn chưa lặn.

 

“Tôi đi ra ngoài mua vài thứ.” Yến Bắc Thần nói với An Hạ sau khi nhìn thoáng qua ngoài trời.

 

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm, Yến Bắc Thần cũng biết An Hạ thích ăn, liền kêu cô chuẩn bị cho mình thêm chút cơm, bảo cô nhai kỹ nuốt chậm thôi. Cho nên khi Yến Bắc Thần ăn xong, An Hạ vẫn đang ăn cơm với măng.

 

Miệng bảo mẫu nhỏ lại phồng lên, khi Yến Bắc Thần nói xong, tốc độ ăn cũng tăng lên. Nhìn thấy động tác ăn cơm nhanh hơn của cô, Yến Bắc Thần cười nói.

 

“Tôi tự mình đi là được, cô ăn cơm đi.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh trong miệng chứa đầy cơm.

 

Yến Bắc Thần là người không chịu ngồi yên một chỗ, sau khi hai người ăn tối, anh luôn kiếm cớ để ra ngoài. Hoặc là đi mua một ly trà sữa, hoặc là ra biển chơi, và mặc kệ làm gì, đều sẽ mang An Hạ theo.

 

Lần này, An Hạ cũng ngầm cho rằng anh sẽ đưa cô đi cùng, nhưng không ngờ Yến Bắc Thần lại nói anh sẽ tự mình đi.

 

Thói quen đúng là đáng sợ, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

 

Mặc dù cô bảo mẫu nhỏ đã quen với việc anh đưa cô đi chơi, lần này anh nói không đưa cô đi cùng, cô cũng chỉ sững sờ một lúc, thậm chí cũng không có biểu hiện mất mát ra ngoài. Yến Bắc Thần nhìn cô, sau khi quan sát một lúc, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói.

 

“Tôi không phải đi mua trà sữa, mua xong tôi sẽ trở về ngay.”

 

An Hạ: “.....”

 

Rõ ràng thiếu gia cho rằng cô nghĩ anh ra ngoài ăn mảnh một mình, cho nên anh mới nói như vậy. Thiếu gia nói xong, An Hạ giật giật miệng, cười một chút.

 

Nhìn thấy nụ cười của An Hạ, Yến Bắc Thần cũng cười nói: “Đi đây.”

 

Dứt lời, Yến Bắc Thần đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

 

________

 

Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi nhà ăn, An Hạ cũng gấp rút ăn xong bữa tối của mình. Cô là người rất quý trọng đồ ăn, bữa tối đều không để thừa lại. Gần đây cô ăn rất nhiều, mấy ngày nay, An Hạ cảm thấy mình trở nên có thịt hơn trước một chút, không còn gầy như trước nữa.

 

Lúc trước An Hạ quá gầy, có thịt một chút trông cô đẹp hơn.

 

Ăn cơm xong, An Hạ rửa chén, thu dọn phòng bếp. Cô vừa cầm cây lau nhà để làm nốt công việc vệ sinh cuối cùng trong nhà ăn thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài.

 

Yến Bắc Thần đã trở lại.

 

Như anh nói, anh đã trở lại rất nhanh. An Hạ nghĩ nghĩ một chút, chỉ mới có nửa tiếng. Chắc anh không đi quá xa, cùng lắm là đến quảng trường nơi họ uống trà sữa.

 

An Hạ vừa nghĩ ngợi lung tung vừa lau sàn, sau đó thu dọn cây lau nhà, rửa tay, ra ngoài biệt thự.

 

Sau khi Yến Bắc Thần lái xe trở về, anh trực tiếp từ gara vào sân. Lúc này mặt trời đã sắp lặn, ánh hoàng hôn rơi trên giàn hoa mơ trân châu trong sân, trông đẹp hơn so với buổi chiều.

 

Đất ở dưới gốc cây mơ trân châu vẫn còn hơi ướt, khi An Hạ đi ra, Yến Bắc Thần quay đầu lại nói: “Cô đã tưới nước chưa?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ gật đầu, sau đó cô đứng dậy, giơ tay làm thủ ngữ. 

 

An Hạ: Tôi còn cắt cành.

 

An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần quay lại nhìn kỹ hơn, cây mơ trân châu quả thực đã gọn gàng hơn rất nhiều so với lúc mới trồng hôm qua.

 

Nhìn cây mơ trân châu, Yến Bắc Thần cười nói: “Cô vậy mà thật lợi hại, còn có thể tự học thành người làm vườn.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng cười theo.

 

“Sau khi trở về Nam Thành, cũng trồng mơ trân châu trong sân sao?”

 

Trong khi An Hạ đang cười, Yến Bắc Thần giơ tay nhéo nhéo cánh hoa mơ trân châu, hỏi An Hạ.

 

Tối hôm qua trồng hoa, hai người đã hẹn trước, sau khi trở về Nam Thành, An Hạ sẽ cùng Yến Bắc Thần dọn đến căn nhà khác của anh. Ở đó, có một khoảng sân để cô trồng hoa.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, anh  quay lại nhìn An Hạ. Cô bảo mẫu nhỏ đối diện với ánh mắt của anh, không trả lời ngay.

 

Yến Bắc Thần dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

 

Khi Yến Bắc Thần nhìn cô, An Hạ suy nghĩ một chút, sau đó giơ cánh tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Có thể trồng một ít hoa sơn trà không?

 

Nhìn thấy thủ ngữ mà bảo mẫu nhỏ  làm, Yến Bắc Thần gật đầu: “Đương nhiên là có thể, cô cũng thích hoa sơn trà sao?”

 

Không ngờ Yến Bắc Thần đồng ý yêu cầu của mình ngay lập tức, ánh mắt An Hạ trở nên sáng ngời. Cô nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh, cười làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Không phải. Chị gái của tôi thích.

 

Không giống như An Hạ thích hoa mơ trân châu, chị gái An Thanh của cô lại luôn thích hoa sơn trà. Lúc trước cô ở biệt thự tỉa hoa, còn chụp ảnh cho chị gái. Tuy chị thích nhưng ở nhà không trồng hoa sơn trà vì chị ấy không có thời gian chăm sóc.

 

Nếu cô trồng hoa sơn trà trong sân nhà của Yến Bắc Thần, khi cô cắt tỉa cành, có thể mang về cho chị gái.

 

An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần trầm mặc một hồi. Bảo mẫu nhỏ hiếm khi nói về bản thân, đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chị gái mình.

 

Anh nhớ khi quản gia Lâm kể về hoàn cảnh gia đình của cô bảo mẫu nhỏ, ông ấy nói bố mẹ cô đã mất, cô chỉ có một chị gái.

 

Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ cười nói: “Quan hệ giữa cô và chị gái thật tốt.”

 

Thiếu gia nhận xét mối quan hệ giữa cô và chị gái. Anh nói xong, An Hạ nhìn anh gật đâu.

 

Khi cô gật đầu, cô dường như nhớ lại rất nhiều kỷ niệm với chị gái của mình, ngay cả đôi mắt của cô cũng nhu hòa hơn rất nhiều. Sau đó, An Hạ khẽ cười với Yến Bắc Thần, giơ tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Tôi chỉ có chị gái.

 

Những gì An Hạ nói không chỉ thể hiện tình trạng gia đình mà còn thể hiện tình cảm của cô. Về phương diện tình cảm, cô chỉ có sự phụ thuộc và ràng buộc sâu sắc nhất với chị gái, trên đời này, sự phụ thuộc và ràng buộc này chỉ có với chị gái cô mà thôi.

 

An Hạ nói, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Mà Yến Bắc Thần nhìn nụ cười thêm rạng rỡ của cô, có vẻ hơi bất mãn, cau mày hỏi.

 

“Ai nói?”

 

An Hạ thu hồi nụ cười, nhìn vị thiếu gia tâm tình bất định bên cạnh.

 

Khi cô nhìn sang, thiếu gia nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười, chỉ tay về phía mình rồi nói.

 

“Không phải còn có tôi sao?”

 

An Hạ chớp chớp mắt.

 

Thiếu gia nói xong, liền mỉm cười quay đầu nhìn hoa mơ trân châu. Còn An Hạ vẫn đắm chìm vào những lời anh vừa nói.

 

Thiếu gia lại hiểu lầm rồi, có lẽ anh cho rằng khi cô nói chỉ có chị gái, là nói người nhà cô chỉ có chị. Anh nói điều này vì thương xót cho cô bảo mẫu nhỏ, hoặc là quan tâm bạn của mình.

 

Bất kể vì lý do gì, khi An Hạ nghe thấy lời anh nói, trái tim vì lời này mà nhảy lên là thật.

 

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, sau khi quan sát một lúc, cô mỉm cười nhìn về phía cây mơ trân châu.

 

________

 

Hai người ở trong sân một lúc, mặt trời phía chân trời đã lặn hẳn. Bị nhấn chìm bởi đại dương sâu thẳm, ánh hào quang của nó chậm rãi biến mất theo thời gian.

 

Khi ánh hoàng hôn hoàn toàn tan biến, bóng tối bao trùm màn đêm, giơ tay lên, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

 

Yến Bắc Thần giơ tay lên để thử tầm nhìn trong đêm tối, rồi nói với An Hạ: “Cô lại ghế nằm gần hồ bơi đợi tôi một chút.”

 

Dứt lời, không đợi cô bảo mẫu nhỏ hỏi lại, Yến Bắc Thần đi đến gara dưới hầm.

 

Sau khi nghe Yến Bắc Thần sắp xếp, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần rời đi. Phương hướng anh đi đến là gara, hẳn là muốn lấy thứ gì đó. Lúc nãy khi cô đang ăn cơm, Yến Bắc Thần ra ngoài một lúc, nói rằng muốn ra ngoài mua vài thứ, nhưng khi quay lại, anh không cầm gì cả, chắc là ở trên xe.

 

Nhìn thấy bóng lưng của Yến Bắc Thần biến mất ở cửa gara, An Hạ thu hồi ánh mắt, đi tới bể bơi.

 

Bể bơi của biệt thự thông với cửa sổ sát đất của phòng khách. Kéo mở cửa của cửa sổ sát đất, sẽ thấy bên ngoài là sàn nhà được lát bằng ván gỗ, phía sau nữa là bể bơi.

 

Trên sàn được đặt ghế nằm và bàn trà, còn có một chiếc dù che nắng. Ánh sáng trong phòng khách chiếu tới phản chiếu bóng của những thứ này xuống mặt nước hồ bơi trong vắt.

 

Sau khi An Hạ đi qua, cô ngồi trên ghế nằm chờ Yến Bắc Thần. Cô không đợi quá lâu, Yến Bắc Thần đã ôm một rương đồ đi tới.

 

An Hạ từ trên ghế nằm đứng lên.

 

Sau khi xách rương đồ đến, Yến Bắc Thần đặt nó bên cạnh hồ bơi, anh nhìn thoáng qua ánh đèn trong phòng khách, nói: “Tắt đèn trong phòng khách đi.”

 

An Hạ: “.....”

 

Mặc dù không biết tại sao Yến Bắc Thần lại bảo như vậy, nhưng An Hạ vẫn ngoan ngoãn đi tắt đèn trong phòng khách. Sau khi đèn trong phòng khách được tắt, An Hạ quay lại bể bơi.

 

Sau khi tắt đèn trong phòng khách, không có một tia sáng nào chiếu vào, nhưng vẫn có một chút ánh sáng từ bên ngoài. Chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người trong đêm tối.

 

Khi An Hạ đi ra, Yến Bắc Thần mở cái rương ra, cô nhìn thoáng qua bên trong rương đồ, không đợi cô hỏi thì Yến Bắc Thần đã nói.

 

“Pháo hoa.”

 

An Hạ lại nhìn qua Yến Bắc Thần.

 

Cái gọi là pháo hoa, khác với pháo hoa thông thường, đây là pháo hoa que. Loại pháo hoa này không thể đưa lên trời, nhưng có thể cầm trên tay. Có đủ loại màu sắc, nhìn thấy ngọn lửa cháy trong bóng tối, thú vị hơn là pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

 

Mà chỗ này là bãi biển, thường xuyên có người ra biển chơi pháo hoa, nên ở quảng trường cũng có bán. Sau khi Yến Bắc Thần ăn tối xong, anh trực tiếp đi mua một rương.

 

Một rương anh mua đều được lựa chọn cẩn thận, có nhiều chủng loại, đủ để anh cùng An Hạ chơi một lúc.

 

Trước tiên Yến Bắc Thần chọn một vài loại pháo hoa trong rương mà anh thấy thú vị, giơ tay đưa cho An Hạ, nhưng An Hạ trong lúc nhất thời không có cầm lấy, Yến Bắc Thần liền giương mắt nhìn cô.

 

Dù không có ánh sáng nhưng hai người cách nhau rất gần nên Yến Bắc Thần vẫn có thể nhìn rõ biểu cảm và động tác của cô. Khi Yến Bắc Thần nhìn lên, An Hạ cũng đã hoàn hồn, cầm lấy cây pháo hoa mà anh đưa cho.

 

An Hạ cầm cây pháo hoa chưa đốt, giơ tay làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Tại sao đột nhiên muốn đốt pháo hoa?

 

Hành vi của thiếu gia luôn khiến người khác bất ngờ, anh làm mọi thứ không theo bất kỳ quy tắc gì, nhưng mỗi hành động lại đều có lý do.

 

An Hạ nói xong, thiếu gia nhìn cô trong bóng tối cười nói: “Buổi tối ở công viên giải trí có bắn pháo hoa, nếu chúng ta không rời đi, bây giờ cô có thể xem bắn pháo hoa ở đó rồi.”

 

Nói xong, Yến Bắc Thần lấy bật lửa ra, đốt pháo hoa trong tay An Hạ. Thời điểm ngọn lửa chạm vào cây pháo hoa phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, sau đó sáng rực lên.

 

Xuyên qua tia lửa của pháo hoa, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn An Hạ và nói.

 

“Không phải vì tôi sợ độ cao nên cô không được xem pháo hoa sao.”

 

“Đây là bồi thường cho cô.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top