Bảo mẫu nhỏ còn chưa được chơi trong công viên giải trí, không biết công viên giải trí có thể muôn màu muôn vẻ như thế nào. Trong khi Yến Bắc Thần đang nói chuyện, tia lửa của pháo hoa phản chiếu vào mắt An Hạ, cô bật cười như thể tưởng tượng ra cảnh bắn pháo hoa trong công viên giải trí.
Ánh sáng của pháo hoa không chói lọi, khi toả sáng trong đêm tối sẽ mang đến một bầu không khí riêng. Bầu không khí này càng trở nên lãng mạn hơn khi hòa với tiếng sóng biển và tiếng gió thổi xa xa bên bể bơi yên tĩnh.
Yến Bắc Thần nhìn nụ cười trên mặt An Hạ sau tia lửa của pháo hoa, anh cũng cười, cầm lấy bật lửa, đốt cây pháo hoa trong tay mình. Hai người đều cầm trên tay một cây pháo hoa tuyệt đẹp.
Yếm Bắc Thần không quen với những việc như đốt pháo, nhưng loại chuyện này rất đơn giản, chỉ cần nhìn là biết. Không khí nồng nặc mùi thuốc súng vì pháo hoa. Yến Bắc Thần cầm cây pháo hoa, ngồi ở trên ghế nằm bên cạnh nói với An Hạ.
“Ngồi chơi đi.”
An Hạ nhìn anh một cái.
Khi An Hạ nhìn anh, anh nhìn vào chiếc ghế nằm phía sau cô và nói: “Những thứ trong rương đều chưa đốt, đừng lo sẽ bị cháy, hơn nữa chúng ta đang ở bên cạnh hồ bơi, nếu tia lửa rơi vào người, trực tiếp nhảy vào trong hồ để dập lửa là được.”
An Hạ: “..... ”
Tuy lời nói của thiếu gia có vẻ hơi thái quá, nhưng đồng thời nó cũng có vẻ là sự thật. An Hạ cầm lấy cây pháo hoa, ngồi vào chiếc ghế nằm.
Khi cô ngồi, Yến Bắc Thần đã dựa lưng vào ghế. Trước nay tư thế ngồi của anh chưa từng đoan chính, khi An Hạ ngồi thì pháo hoa trong tay cô cũng đã cháy hết, Yến Bắc Thần bật đèn pin điện thoại di động lên, để cô tự chọn cây pháo hoa mình muốn trong rương.
An Hạ vùi đầu vào trong rương một lúc, sau đó tự mình lấy bật lửa đốt lên. Hồ bơi yên tĩnh, hai người ngồi trên ghế nằm, mặt nước trong hồ tĩnh lặng phản chiếu bóng dáng của hai người họ ngẫu nhiên được chiếu sáng bởi pháo hoa.
Căn biệt thự hoàn toàn tối om, trời đất cũng tối đen, sau khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, dường như trong tay cô và Yến Bắc Thần chỉ có một chút ánh sáng nhỏ nhoi.
Nhưng một chút ánh sáng như vậy lại mang đến cho con người sự thỏa mãn và vui sướng hơn. An Hạ nghịch pháo hoa, sau khi đốt xong, cô lại chọn một chiếc khác để đốt lên. Yến Bắc Thần nhờ cô chọn giúp mình một cây, An Hạ cũng lấy cho anh.
Pháo hoa được đốt lần này khác với lần trước, màu sắc lộng lẫy hơn. Ngay khi pháo hoa được đốt lên, Yến Bắc Thần đã kinh ngạc cảm thán mà “Ồ” lên một tiếng. Lúc này, An Hạ cầm cây pháo hoa trong tay, đưa đến trước mặt anh, cho anh nhìn thoáng qua.
Hành động của cô bảo mẫu nhỏ đặc biệt giống như việc cô cho bạn bè xem pháo hoa, cả hai dường như đang chơi cùng nhau. Nhưng cô không thể nói, lúc đưa qua cũng rất an tĩnh, nhưng Yến Bắc Thần hiểu ý tứ của cô rất dễ dàng, khi cô đưa qua, Yến Bắc Thần bước tới và nhìn thoáng qua, pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt của anh, trong mắt của Yến Bắc Thần lập lòe chút ngạc nhiên và ý cười.
Vốn dĩ là mua cho cô chơi, nhưng thiếu gia có vẻ cũng chơi rất vui vẻ. Mà biết được cái kết luận này, An Hạ xem ra còn vui hơn là khi chơi pháo hoa. Cô nhìn vào đôi mắt đang cười rộ lên của thiếu gia, cũng cười theo anh.
Cô bảo mẫu nhỏ cười rộ lên thật an tĩnh, nhưng Yến Bắc Thần dường như lại có thể nghe thấy tiếng cười của cô. Mỗi khi cô cười, anh đều có thể ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười của An Hạ, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hào hứng của bảo mẫu nhỏ, cũng cười đáp lại.
Khi cười với cô, Yến Bắc Thần đột nhiên hỏi.
“Đây là lần đầu tiên cô chơi với pháo hoa sao?”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngước mắt nhìn anh một cái.
Không biết từ bao giờ, cả hai dường như cố chấp với “lần đầu tiên”. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, anh nhìn chằm chằm An Hạ chờ câu trả lời, An Hạ nhìn anh, không lắc đầu cũng không gật đầu, giơ tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Khi còn nhỏ đã từng chơi với chị gái.
Thực tế pháo hoa có loại đắt cũng có loại rẻ. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến Tết Nguyên Tiêu, ngoài việc ăn bánh trôi và thả đèn lồng, trẻ em cũng sẽ mua một ít pháo hoa để chơi.
Nhưng nhà An Hạ không dư dả gì, pháo hoa mà cô và chị gái mua cũng là tiền dành dụm mà mẹ cho các cô. Một tệ có thể mua được vài cây pháo hoa, sau đó hai chị em dùng lửa từ lư hương, ngồi xổm ở dưới lầu nơi ngược sáng với đèn đường, và lặng lẽ nhìn chúng cháy.
Lúc đó An Hạ vẫn có thể nói chuyện, cô sẽ cười nói vui vẻ với chị gái, còn nói với chị ấy rằng cô còn muốn chơi tiếp. Và chị gái bảo cô đợi sang năm lại mua tiếp.
Hạnh phúc của tuổi thơ đều được tính bằng năm, chẳng hạn như mua quần áo mới vào dịp tết, và chơi pháo hoa trong Tết Nguyên Tiêu. Nhưng trẻ em không sợ nhất chính là lớn lên, thời gian trôi đi, đến năm sau các cô vẫn không được chơi nữa.
Bởi vì mẹ của các cô đã qua đời trước Tết Nguyên Tiêu năm sau.
Sau khi An Hạ nói xong thủ ngữ, cô nhìn chằm chằm vào pháo hoa rực lửa, dường như đang lạc vào một ký ức xa xăm nào đó. Bởi vì những ký ức này đã quá lâu rồi, chúng giống như một bộ phim mà cô đã xem rất lâu, không còn có thể nhớ lại hay gợi lại những cảm xúc và suy nghĩ của cô lúc đó.
Cô quan sát một lúc, sau đó ngước mắt lên nhìn Yến Bắc Thần, mỉm cười và nói một câu thủ ngữ khác với anh.
An Hạ: Nhưng đây là lần đầu tiên với anh.
Yến Bắc Thần nhìn cánh tay đang cầm pháo hoa của cô bảo mẫu nhỏ, ánh lửa bởi vì động tác của cô mà di chuyển. Nụ cười và cảm xúc trong đôi mắt của cô bảo mẫu nhỏ dường như có thể tỏa sáng.
Nhìn ý tứ biểu đạt của cô sau ánh lửa của pháo hoa, Yến Bắc Thần: “Thích.”
An Hạ: “.....”
Sau khi Yến Bắc Thần nói “Thích” xong, anh dựa lưng vào ghế nằm, vẫy vẫy cây pháo hoa trong tay hai lần.
“Cô gái nhỏ thật biết nói chuyện, chỉ cần một câu nói đã khiến tôi cao hứng.”
Nghe Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ vốn có chút thấp thỏm, lại nở nụ cười.
Yến Bắc Thần đúng là đã được dỗ dành cho cao hứng, anh không biết mình vui vẻ vì cái gì, có khả năng là do hiệu ứng của “lần đầu tiên”. Đây là lần đầu tiên An Hạ cùng anh chơi pháo hoa, hơn nữa cô rất vui vì điều đó, vì vậy cô cũng lây sự hạnh phúc sang cho anh.
Yến Bắc Thần cầm cây pháo hoa trên tay và vẫy nó hai lần.
“Giống sao băng.”
Nói xong, thiếu gia ngồi trở lại ghế nằm, bắt đầu vẽ những vòng tròn bằng pháo hoa. Bầu trời đêm đen là màu nền đẹp nhất cho sắc màu rực rỡ của pháo hoa. Khi vẽ các vòng tròn, sẽ để lại một vết sáng trên bầu trời đêm tối.
An Hạ nhìn pháo hoa trong tay Yến Bắc Thần, anh ngừng vẽ vòng tròn, mà cầm pháo hoa tiến lại gần An Hạ, sau đó “Vèo” qua trước mặt cô.
“Hãy ước nguyện đi.” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ: “.....”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, anh thật sự ngây thơ nhìn An Hạ, sau khi ánh mắt chạm vào cô, anh nhếch môi nở nụ cười.
An Hạ nhìn nụ cười của Yến Bắc Thần, cô cũng mím môi cười, sau đó ngây người một lát, tựa hồ đang suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ xong, cô giơ cánh tay của mình lên và làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Hy vọng thiếu gia luôn luôn mạnh khỏe.
Cô bảo mẫu nhỏ cầm pháo hoa trên tay và nghiêm túc làm ra một câu thủ ngữ như vậy. Yến Bắc Thần nhìn ý tứ cô biểu đạt, nụ cười trong mắt anh hơi ngừng lại, như thể anh không ngờ mong muốn của cô lại đơn giản như vậy.
“Ước cho tôi như vậy.” Yến Bắc Thần nói, nói xong nhìn An Hạ hỏi: “Cô không ước cho mình sao?”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ lắc đầu cười, sau đó cô cầm cây pháo hoa, bắt chước dáng vẻ của Yến Bắc Thần, đầu tiên di chuyển đến gần anh hơn, và sau đó “Vèo” qua trước mặt anh.
Sau khi An Hạ làm xong, đôi mắt đen nhánh của cô sáng lấp lánh nhìn anh.
Cô cũng cho anh điều ước.
Bảo mẫu nhỏ học theo, sau khi làm xong, vẻ mặt mong đợi chờ ước nguyện của anh. Yến Bắc Thần bị cô chọc cười, anh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cũng học theo dáng vẻ suy nghĩ của An Hạ một hồi rồi nói.
“Vậy thì tôi ước bảo mẫu nhỏ được hạnh phúc đi.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, ánh mắt An Hạ càng sáng hơn. Nụ cười của cô dường như sâu hơn sau ánh lửa của pháo hoa, nụ cười này chạm đến đáy mắt cô, Yến Bắc Thần nhìn thấy một vẻ rực rỡ chưa từng có từ trên người cô.
Khi An Hạ mỉm cười, cánh tay của cô đã giơ lên và làm thủ ngữ.
An Hạ: Giấc mơ của anh đã thành hiện thực.
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, cô bỏ tay xuống, sau đó chỉ nhìn Yến Bắc Thần mỉm cười. Cô thực sự hạnh phúc, niềm hạnh phúc của cô rất đơn giản, đơn giản đến mức ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người. Nhưng bây giờ, Yến Bắc Thần cảm thấy nụ cười của cô như xuyên thấu vào tâm hồn mình, anh thực sự cảm nhận được một loại hạnh phúc thuần túy.
Đây là thứ anh đưa cho An Hạ, An Hạ lại lây nhiễm cho anh.
Yến Bắc Thần nhìn nụ cười của An Hạ thật lâu, trong khoảng thời gian dài này, anh đã nhiễm phải sự vui vẻ và hạnh phúc của An Hạ, không biết từ lúc nào đã biến thành cảm giác thỏa mãn.
“Chân tâm thành ý.” Yến Bắc Thần cười nói.
Sau đó, Yến Bắc Thần nói: “Vậy thì tôi cũng mong điều ước của cô sẽ thành hiện thực.”
________
Bên bờ biển vào ban đêm thật sự rất dễ chịu.
Ngay cả khi họ không ở cạnh biển, chỉ đứng cạnh hồ bơi của biệt thự.
Sắc trời đã tối hẳn, trong đêm đen, ánh lửa của pháo hoa càng lúc càng tươi đẹp lộng lẫy. Phía xa là bầu trời đêm đen kịt và biển sâu, tuy cả hai nơi đều là màu đen nhưng mức độ màu đen khác nhau, có một đường phân cách rõ ràng.
Trên dải phân cách có một ngọn hải đăng thắp sáng, những ngọn đèn tuần tra lặng lẽ dưới đáy biển sâu.
Sau nửa giờ, pháo hoa trong rương đã gần hết. Dưới ánh sáng từ pháo hoa của An Hạ, Yến Bắc Thần chạm vào cây pháo hoa cuối cùng trong rương.
Sau khi lấy ra, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua An Hạ đang cầm pháo hoa chiếu sáng cho anh. Sau đó, Yến Bắc Thần nói.
“Hôn đi.”
An Hạ: “.....”
An Hạ và Yến Bắc Thần đốt pháo hoa suốt đêm, hiện tại xung quanh bể bơi toàn là mùi thuốc súng, thậm chí ban đêm lạnh giá lúc đầu dường như cũng được sưởi ấm bởi pháo hoa.
Mà sau khi Yến Bắc Thần nói xong câu đó, khuôn mặt của An Hạ dường như cũng nóng lên, cô ngây người tại chỗ, ngước mắt lên nhìn Yến Bắc Thần, nhất thời không có phản ứng.
Vì lời nói của anh mà bảo mẫu nhỏ trở nên trầm mặc bất động, chỉ có pháo hoa trong tay vẫn đang cháy. Yến Bắc Thần không hề để ý đến ảnh hưởng của câu nói vừa rồi với cô bảo mẫu nhỏ. Nét mặt của anh không thay đổi, cầm cây pháo hoa chưa được đốt của mình đến gần cây pháo hoa của An Hạ
Hai cây pháo hoa chạm vào nhau, tia lửa va chạm, cây pháo hoa của Yến Bắc cũng cháy.
Khi hai cây pháo hoa cùng cháy, nó sáng hơn khi một cây pháo hoa cháy, sau khi cây trong tay được đốt lên, Yến Bắc Thần cũng nhìn An Hạ trong ánh lửa.
“Cô nghĩ gì vậy?” Yến Bắc Thần hỏi.
An Hạ: “.....”
Khi pháo hoa của Yến Bắc Thần được đốt lên, An Hạ mới nhận ra ý nghĩa của lời anh vừa nói. Sắc mặt của An Hạ dường như càng nóng hơn.
Cô không trả lời câu hỏi của Yến Bắc Thần, thiếu gia dường như đã tìm thấy một điều gì đó thú vị. Khi cô im lặng, nụ cười của thiếu gia càng sâu. Anh thậm chí còn lại gần cô.
“Bảo mẫu nhỏ”
“Sao cô lại đỏ mặt?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cười xấu hổ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận