Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 22: 22

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 323 lượt xem
  • 2746 chữ
  • 2023-01-06 08:17:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hai người, Yến Bắc Thần: “Làm gì vậy?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, cả hai chỉ nhìn anh và không trả lời. Mà sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, dường như anh cũng đã phản ứng lại, nở nụ cười và nói: “Tôi biết rồi, là vì chuyện xảy ra trong hầm để xe lần trước.”

 

Nói xong, Yến Bắc Thần dang tay, cười nói: “Vậy thì các cậu cũng không cần phải như vậy, hiện tại tôi không có lái xe.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cuối cùng cảm thấy bản thân quá đề phòng. Anh ta giơ tay đẩy người vệ sĩ bên cạnh, trợ lý đặc biệt Trương bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

 

“Tiểu Uông tổng.”

 

Khi anh ta vừa nhắc nhở, Yến Bắc Thần đã đi tới.

 

Thân hình của Yến Bắc Thần khá cao lớn so với những người đàn ông khác, ngay cả hai vệ sĩ vừa rồi cũng hoàn toàn không thể so sánh được. Hiện tại không có vệ sĩ che chở, Yến Bắc Thần vừa xuất hiện trước mặt hai người, áp lực liền nổi lên.

 

Tuy rằng có thân hình áp chế, nhưng sắc mặt của Yến Bắc Thần lại rất thân thiện, hơi cúi đầu, nhìn về phía hai người đang đứng đối diện, vẫn mỉm cười như cũ.

 

“Thật ra hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để xin lỗi vì chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tôi đã lâu không lái xe. Lúc đó, tốc độ xe quá nhanh, không khống chế được phương hướng, đã tông vào tường doạ đến hai người, thật xin lỗi. ”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần và trợ lý đặc biệt Trương: “.....”

 

Lời nói của Yến Bắc Thần đã mơ hồ kể lại sự việc ngày hôm đó, thái độ lịch sự xin lỗi bọn họ, như thể mọi chuyện chỉ vô tình xảy ra.

 

Yến Bắc Thần làm như vậy, chuyện xảy ra ngày hôm đó đã không còn quan trọng. Anh với tư cách là chủ tịch tập đoàn, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy xin lỗi bọn họ, cũng coi như là cho bọn họ mặt mũi. Nếu họ vẫn giữ không buông chuyện đó, sẽ bị xem thành lòng dạ hẹp hòi.

 

Vì vậy sau khi Yến Bắc Thần nói xong, sắc mặt của trợ lý đặc biệt Trương rất khó coi, Uông Gia Thần cũng như vậy, nhưng lập tức phản ứng lại, nhàn nhạt nói.

 

“Yến tổng nói gì vậy, đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn không ai muốn xảy ra. Hơn nữa, hôm đó tôi và trợ lý đặc biệt Trương cũng không bị gì, nhưng xe của anh, không có việc gì đi?”

 

Uông Gia Thần tỏ vẻ quan tâm với Yến Bắc Thần, cũng hào phóng mà bỏ qua chuyện xảy ra hôm đó, nghe anh ta nói xong, nụ cười của Yến Bắc Thần càng sâu, nói: “Không có việc gì, chỉ là đầu xe bị đâm hỏng rồi, sửa lại là được. Dù sao tôi cũng có tiền, hỏng thì mua chiếc mới.”

 

Đây là tác phong bình thường của phú nhị đại thích phá của. Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần và trợ lý đặc biệt Trương liếc nhìn nhau, cũng không bày tỏ ý kiến gì nữa.

 

Chuyện rối rắm này coi như đã trôi qua, mà sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần nói: “Nếu hôm nay Yến tổng đã đến công ty thì chúng ta cùng nhau mở họp. Hôm qua ngài không đến, trợ lý của tôi đã sửa lại nội dung của cuộc họp, ngài đến xem qua một chút.”

 

Uông Gia Thần nói xong, trợ lý bên cạnh đã đưa tài liệu tới. Uông Gia Thần cầm lấy rồi đưa cho Yến Bắc Thần, anh nhìn thoáng qua tài liệu rồi nói: “Tôi sẽ không xem tài liệu. Kỳ thật, hôm nay tôi đến còn có việc khác phải làm, tôi phải về Nam Thành.”

 

Từ trước đến nay Yến Bắc Thần luôn nghĩ cái gì là muốn cái đó, hành động ban nãy đã khiến các giám đốc điều hành của công ty chi nhánh không theo kịp. Hiện tại anh vừa nói xong, trực tiếp khiến các giám đốc điều hành chi nhánh sững sờ tại chỗ.

 

Tuy nhiên, những người trong đoàn đội của Uông tổng dường như đều biết tác phong của anh, sau khi anh nói xong, Uông Gia Thần chỉ buông tài liệu trong tay xuống, cũng không nói gì. Trợ lý đặc biệt Trương bên cạnh cũng chỉ nhìn anh một cái.

 

“Yến tổng, sao ngài lại muốn trở về? Là có chuyện gì sao?” Tổng giám đốc chi nhánh với tư cách là người đứng đầu chi nhánh, sau khi nghe Yến Bắc Thần nói xong lập tức hoàn hồn, hỏi một câu như vậy.

 

Mục đích chuyển công tác lần này của Yến Bắc Thần là phục vụ công tác quản lý và sắp xếp lại chi nhánh. Thành thật mà nói, ngày đầu tiên anh tới chính là ngủ một giấc vào buổi chiều, ngày thứ hai thì bỏ việc, đến ngày thứ ba thì đoàn đội của Uông tổng đã đến rồi, mà anh là chủ tịch tập đoàn. Cho đến nay, anh căn bản không làm gì để quản lý và sắp xếp lại chi nhánh cả.

 

Vậy rốt cuộc anh đến đây để làm gì?

 

Sau khi tổng giám đốc chi nhánh hỏi xong. Yến Bắc Thần nhìn ông ta một cái rồi nói: “Không có việc gì thì tôi không thể về hả.”

 

Tổng giám đốc: “.....”

 

Nói như vậy, nhưng Yến Bắc Thần vẫn cho ông ta một lời giải thích.

 

“Thật ra, chủ yếu là do tôi ở đây vô dụng. Uông tổng đã cử đoàn đội của mình đến, xử lý các vấn đề tiếp theo như thế nào, đoàn đội họ đã rất thành thục. Tôi ở đây cũng không giúp được gì, còn khiến bọn họ bị hạn chế, tốt hơn hết là nên trở về. ”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, những giám đốc điều hành chi nhánh: “.....”

 

Yến Bắc Thần nói như này không phải là không hợp lý, anh thật sự không đưa ra bất kỳ giải pháp hoặc đóng góp nào cho vấn đề của chi nhánh, cả ngày chỉ để ngủ và bỏ việc. Sau khi đoàn đội của Uông tổng đến, chi nhánh mới bắt đầu đi vào hoạt động bình thường. Nếu Yến Bắc Thần ở đây, đoàn đội của Uông tổng không thể không bận tâm đến vị chủ tịch này, như vậy hiệu quả tất nhiên sẽ giảm xuống, tốt hơn hết là anh không có ở đây.

 

Yến Bắc Thần đã tự mình nói ra điều đó, nhưng các thành viên trong đoàn đội của Uông tổng ngoài mặt không thể đồng ý như vậy, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Uông Gia Thần nói: “Ngài đang nói gì vậy Yến tổng, ngài chỉ không tham gia nên chúng tôi mới có cơ hội làm việc. ”

 

Uông Gia Thần bất động thanh sắc mà tâng bốc Yến Bắc Thần, sau khi anh ta nói xong, Yến Bắc Thần: “Không, tôi thật sự không biết. ”

 

Uông Gia Thần: “.....”

 

Quên đi.

 

Cho anh bậc thang anh còn không đi xuống, Uông Gia Thần cũng lười nói thêm. Các cấp dưới cùng im lặng, Yến Bắc Thần cũng không dong dài, nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, các cấp dưới: “.....”

 

Thì ra ngài tới là để thông báo ngài sẽ rời đi.

 

Yến Bắc Thần thật sự đến vì mục đích này.

 

Mà anh đã đạt được mục đích của mình, cũng không dong dài, xoay người đi đến cửa thang máy. Thang máy không có người dùng, anh vừa ấn, cửa thang máy đã mở ra.

 

Yến Bắc Thần thân cao chân dài, trực tiếp bước vào, quay lại và nhấn nút đóng thang máy. Mất vài phút cửa thang máy mới đóng lại, trong khoảng thời gian đó, Yến Bắc Thần ngẩng đầu mỉm cười với cấp dưới đang đứng ngoài cửa thang máy, dùng khẩu hình nói một câu .

 

“Cố lên.”

 

Sau đó, cửa thang máy đóng lại.

 

Yến Bắc Thần từ lúc xuất hiện và biến mất, chỉ mất có vài phút. Mà nửa phút sau khi anh biến mất, những người có mặt ở đó không có bất luận động tác gì. Ngược lại, Uông Gia Thần nhìn số trên thang máy nhảy xuống, quay đầu lại liếc về phía trợ lý đặc biệt Trương.

 

Sau khi hai người nhìn nhau, Uông Gia Thần nói: “Chúng ta bắt đầu họp.”

 

Yến Bắc Thần đã rời đi, người nắm quyền lớn nhất là Uông Gia Thần, anh ta vừa nói xong, mọi người gật đầu rồi cùng nhau vào phòng họp.

 

________

 

Yến Bắc Thần rời đi cùng với trợ lý Dương, không bao lâu sau, đã về đến nhà. Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, An Hạ vừa mới thu dọn xong phòng bếp liền đi ra, Yến Bắc Thần đang mở cửa bước vào.

 

Anh vẫn mặc một thân tây trang nghiêm chỉnh, sau khi vào cửa, anh giương mắt, bắt gặp ánh mắt của An Hạ. Nhìn thấy cô, Yến Bắc Thần cười nói.

 

“Bảo mẫu nhỏ, chúng ta trở về.”

 

An Hạ: “.....”

 

Yến Bắc Thần nói trở về là về Nam Thành. Nói xong anh đứng dậy đi lên thư phòng trên tầng hai. An Hạ hiểu ra, đi qua bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Trước đó, Yến Bắc Thần chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về việc rời đi, rất đột ngột khi anh nói rời đi. Nhưng mà An Hạ đã được Yến Bắc Thần huấn luyện rất kỹ, sau khi anh nói xong, An Hạ cũng không hỏi thêm câu nào. Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, gần như toàn bộ hành lý đã được thu dọn.

 

Sau khi cô thu dọn hành lý, Yến Bắc Thần bước ra khỏi thư phòng, trên tay cầm laptop. Tài xế đã đợi sẵn ở ngoài cửa, An Hạ cầm hành lý cùng Yến Bắc Thần rời khỏi biệt thự.

 

Hai người ở trong biệt thự không đến một tuần, nhưng xem ra trong một tuần này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Hiện tại mới hơn mười giờ sáng, mặt biển ẩm ướt, gió biển thổi qua, ánh mặt trời sáng lạn. Hoa mơ trân châu trong sân lay động theo gió, so với ngày hôm qua, chúng có vẻ đã nở rộ hơn một chút.

 

Mơ trân châu mới trồng được hai ngày, An Hạ lại không thể thấy chúng nở rộ nên hơi tiếc. Nhưng so với sự tiếc nuối càng nhiều hơn là sự thỏa mãn và vui sướng. Trong thế giới của cô bảo mẫu nhỏ, những gì thu hoạch được quan trọng hơn nhiều so với tiếc nuối.

 

Yến Bắc Thần cầm lấy hành lý đã được thu dọn trong tay An Hạ. Hai người đi ra sân, tài xế cất vali vào cốp xe, định mở cửa xe, Yến Bắc Thần đã giơ tay ngăn cản.

 

“An Hạ.”

 

Yến Bắc Thần gọi An Hạ một tiếng, An Hạ quay đầu nhìn lại anh. Yến Bắc Thần vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô đi theo anh, An Hạ vội vàng đi theo sau, Yến Bắc Thần đưa cô trở lại trong sân.

 

“Để tôi chụp ảnh cho cô.” Yến Bắc Thần nói.

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngửa đầu nhìn anh. Ánh sáng chói lọi của mặt trời phản chiếu trong mắt cô, sau khi anh nói xong lời này, hình như còn sáng lấp lánh hơn cả mặt trời.

 

Vẻ mặt của cô bảo mẫu nhỏ trở nên rạng rỡ, tươi cười tràn ra khóe mắt, rồi cô gật đầu.

 

Sau khi gật đầu, cô cũng không dong dài, trực tiếp đi đến chỗ yêu thích của mình, đứng trước giàn hoa mơ trân châu đang nở rộ.

 

Phía sau là ánh mặt trời chói chang và đại dương bao la, mơ trân châu đung đưa trong gió biển, bảo mẫu nhỏ mặc một bộ quần áo đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa. Cô yên lặng nở nụ cười, mái tóc đen nhánh của cô và hoa mơ trân châu cùng nhau lay động trong gió, giống như bức tranh phong cảnh yên tĩnh nhất bên bờ biển.

 

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, lại nhìn đám hoa mơ trân châu tươi tắn và rực rỡ phía sau cô, trong lúc nhất thời, có chút không phân biệt được đâu là người đâu là hoa. Anh mỉm cười, đặt vào mắt hình bóng của cô bảo mẫu nhỏ, sau đó cầm điện thoại di động lên chụp hình cô.

 

Sau khi chụp xong, Yến Bắc Thần nói, “Được rồi.”

 

An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần cho cô xem điện thoại. An Hạ cầm điện thoại di động của anh, nâng cánh tay lên hỏi.

 

An Hạ: Anh có muốn chụp ảnh không?

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

An Hạ nói, còn dùng cánh tay mảnh khảnh chạm vào anh.

 

Yến Bắc Thần không có thói quen chụp ảnh, chụp ảnh cho An Hạ cũng là vì thấy cô thích nơi này, hơn nữa cũng có cảm tình với giàn hoa mơ trân châu do chính tay họ trồng.

 

Khi cô nói câu này, Yến Bắc Thần không đồng ý ngay, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng ta cùng nhau chụp đi.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, giơ cánh tay lên nói.

 

An Hạ: Chúng ta cùng nhau chụp như thế nào.

 

An Hạ nói xong, Yến Bắc Thần: “Lão Trương!” 

 

Tài xế xuống xe đi tới.

 

________

 

Hai người chụp với nhau mấy tấm ảnh, sau đó, Yến Bắc Thần và An Hạ lên xe.

 

Chụp ảnh xong, tài xế trả lại điện thoại di động cho Yến Bắc Thần, anh đưa điện thoại di động cho An Hạ. Sau khi lên xe, An Hạ cầm điện thoại di động không ngừng xem ảnh.

 

Bức ảnh của cô và Yến Bắc Thần rất đơn giản, hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn, An Hạ nhìn lên máy ảnh và mỉm cười, Yến Bắc Thần cũng vậy.

 

Dưới ánh mặt trời, sắc mặt thiếu gia vẫn tái nhợt như vậy, nhưng ở trước bụi hoa mơ trân châu tràn đầy sức sống, dường như khiến anh có thêm một chút sinh khí. Ánh mắt An Hạ rơi trên người thiếu gia, không thể rời mắt.

 

Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc xe phóng nhanh, rời khỏi nơi họ đã sống vài ngày, chạy về Nam Thành.

 

Chiếc xe đang tiến về phía trước, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vụt qua. Yến Bắc Thần trầm mặc một hồi, mở mắt ra nghiêng đầu nhìn bảo mẫu nhỏ bên cạnh.

 

Cô bảo mẫu nhỏ vẫn đang xem ảnh, cũng không biết hai bức ảnh đó có cái gì mà cô nhìn mãi. Nhưng khi cô bảo mẫu nhỏ nhìn vào bức ảnh, ánh mắt và biểu cảm của cô ấy tràn đầy sự thỏa mãn và vui vẻ.

 

Nhìn thấy cô như vậy, khóe môi Yến Bắc Thần bất giác cong lên.

 

“Bảo mẫu nhỏ.”

 

Yến Bắc Thần gọi An Hạ.

 

An Hạ đang ngẩn người nhìn bức ảnh thì thiếu gia đột nhiên kêu cô một tiếng, An Hạ có chút giật mình nhìn lại anh. Khi quay lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu và hẹp của thiếu gia.

 

“Chúng ta về Nam Thành.” Yến Bắc Thần nói.

 

An Hạ gật đầu.

 

“Còn nhớ những gì tôi đã nói không?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ chớp mắt, như thể không biết Yến Bắc Thần đang ám chỉ điều gì.

 

“Tôi đã nói khi chúng ta về Nam Thành, sẽ cùng nhau chạy trốn.” Yến Bắc Thần nói.

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “...”

 

Trong xe là một không gian chật hẹp, không chỉ có cô và thiếu gia, mà còn có tài xế lái xe phía trước. Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ bối rối nhìn người tài xế phía trước.

 

“Thật ra, tôi không nên nói chúng ta bỏ trốn.”

 

Khi An Hạ nhìn người tài xế phía trước, Yến Bắc Thần suy nghĩ rồi nói ra câu này.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn lại anh rồi gật đầu đồng ý.

 

Mặc kệ như thế nào, nói cùng nhau bỏ trốn vẫn là có chút ái muội.

 

“Lúc đó chúng ta cùng nhau dọn đến sống cùng nhau, đây làm sao có thể coi là bỏ trốn.” Khi An Hạ gật đầu, Yến Bắc Thần nhìn cô nói câu này.

 

Sau khi nói xong, Yến Bắc Thần mỉm cười với bảo mẫu nhỏ và sửa chữa.

 

“Đây là sống chung.”

 

An Hạ: “.....”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top