Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 23: 23

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 337 lượt xem
  • 3542 chữ
  • 2023-01-06 08:18:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tuy nhiên, ngay cả khi sống chung, cũng cần chuẩn bị một số thứ.

 

Yến Bắc Thần cho An Hạ một ngày để cô quay lại biệt thự thu dọn hành lý và chọn biệt thự mà cô yêu thích. Buổi trưa, hai người đến Nam Thành, An Hạ được đưa về biệt thự, Yến Bắc Thần thì đến công ty.

 

Trước khi đến công ty, Yến Bắc Thần nói với An Hạ rằng anh sẽ trở về biệt thự ăn tối sau khi tan tầm và đồng thời đến đón cô.

 

Sau khi đưa An Hạ về nhà, tài xế chở Yến Bắc Thần đến công ty.

 

Yến Bắc Thần đến công ty thì đã đến giờ làm việc buổi chiều. Lúc Lý Trạch chuẩn bị đi họp, cậu thấy Yến Bắc Thần, người đang đi công tác ở Hải Thành, lại xuất hiện trước mặt cậu.

 

Nhìn thấy Lý Trạch, Yến Bắc Thần đưa một đống đồ cho cậu.

 

“Đặc sản. Không phải cho cậu hết, cậu cùng bọn họ chia nhau đi.”

 

Lý Trạch còn đang cầm văn kiện trên tay, liền nhận được một đống đặc sản, ba vị thư ký bên cạnh cũng đã kịp phản ứng, vội vàng nhận lấy đặc sản trong tay Lý Trạch.

 

Khi đặc sản bị lấy đi, Yến Bắc Thần đã đứng trước mặt, Lý Trạch là trợ lý của Yến Bắc Thần đã nhiều năm, chỉ hỏi một câu.

 

“Tại sao anh đã trở lại?”

 

Yến Bắc Thần nói muốn đi công tác ở Hải Thành liền đi, bây giờ mọi việc ở Hải Thành vẫn chưa xong, nói trở về liền trở về.

 

“Bên kia đã có tiểu Uông tổng và đoàn đội của họ, cũng không cần tôi nữa, nên tôi liền trở về.” Yến Bắc Thần nói.

 

Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch nói: “Bên này cũng không cần anh đâu.”

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần mỉm cười, anh giơ tay cầm lấy tài liệu trong tay Lý Trạch, cười nói: “Tiểu Lý, đừng nói như vậy, trong tập đoàn tôi vẫn có ích với cậu mà. Nếu ngày đó tôi ở đây thì Uông tổng thay vì nổi giận với cậu thì đã nổi giận với tôi rồi.”

 

“Nếu ngày đó anh ở đây thì Uông tổng đã không nổi giận.” Lý Trạch nói.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

“Sao hôm nay cậu lại phản nghịch như vậy?” Yến Bắc Thần nhìn Lý Trạch nói.

 

Sau khi bị Yến Bắc Thần đánh giá như vậy, Lý Trạch cảm thấy thái dương của mình giật giật, cậu nhìn anh, biết rằng mình nói gì cũng vô dụng.

 

“Anh xin lỗi Uông tổng rồi sao?” Lý Trạch bắt đầu xử lý chính sự.

 

“Không.” Yến Bắc Thần nói.

 

Lý Trạch nhìn anh một cái.

 

“Không phải lát nữa có cuộc họp sao? Tôi đi cùng cậu. Khi cuộc họp kết thúc, tôi sẽ trực tiếp xin lỗi ông ta.” Yến Bắc Thần cười nói, “Tôi đã xin lỗi tiểu Uông tổng và trợ lý đặc biệt Trương. Họ đều tha thứ cho tôi.”

 

Yến Bắc Thần giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi sau khi anh đã làm điều sai và nói xin lỗi.

 

Lý Trạch chỉ nói: “Vậy thì đi phòng họp trước.”

 

Dứt lời, hai người đi về phía phòng họp.

 

Hai người đã là bạn tốt nhiều năm, sau khi Lý Trạch tốt nghiệp thạc sĩ, đã đến tập đoàn Yến thị để làm trợ lý cho Yến Bắc Thần. Cậu rất có năng lực, về cơ bản công việc của Yến Bắc Thần đều do cậu ấy lo liệu. Mặc dù vậy, thân phận của Yến Bắc Thần vẫn là chủ tịch tập đoàn Yến thị, ngày thường Lý Trạch nói chuyện với anh như thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt người khác vẫn phải chú ý đến thân phận.

 

Hai người cùng nhau đi về hướng phòng họp, Lý Trạch đi phía sau Yến Bắc Thần, cầm tài liệu trong tay anh, nói cho anh một số chuyện gần đây trong công ty.

 

Yến Bắc Thần luôn thiếu hứng thú với công việc, nhưng anh cũng lắng nghe Lý Trạch nói. Sau khi gần như đã báo cáo xong công việc, Lý Trạch nói: “Mấy ngày trước Trình tổng cảm thấy không khoẻ. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra và nhập viện sau đó. Nếu anh có thời gian, hãy đi thăm ông ấy.”

 

Trước mắt, hội đồng quản trị nắm quyền cao nhất của tập đoàn Yến thị  là Uông tổng, Ngô tổng và Trình tổng. Trong ba người, người có quan hệ thân thiết nhất với Yến Bắc Thần là Trình tổng.

 

Yến Bắc Thần du học ở nước ngoài, và Trình tổng, với tư cách là giáo sư thính giảng tại trường đại học của anh vào thời điểm đó, cũng coi như là nửa giáo viên của anh. Sau này khi Yến Bắc Thần trở về Trung Quốc, anh trở thành chủ tịch tập đoàn Yến thị, cũng một phần do Trình tổng giúp đỡ.

 

Dù gì thì cũng là tình nghĩa thầy trò, Yến Bắc Thần nghe Lý Trạch nói xong, ý cười trên mặt anh cũng giảm bớt.

 

“Có nghiêm trọng không?”

 

Lý Trạch hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Yến Bắc Thần, cũng không dông dài, nói: “Chỉ là tiểu phẫu, sau khi phẫu thuật xong thì tịnh dưỡng ở bệnh viện Thiên Nhạc.”

 

Tập đoàn Yến thị kinh doanh dược phẩm và thiết bị y tế, đương nhiên cũng có bệnh viện. Bệnh viện Thiên Nhạc là bệnh viện tư nhân do tập đoàn Yến thị thành lập, đồng thời đây cũng là một trong những bệnh viện có trang thiết bị y tế tiên tiến nhất ở Nam Thành.

 

“Đã biết.” Yến Bắc Thần trả lời.

 

Sau khi nói về đề tài này, Yến Bắc Thần dường như trầm mặc hơn vừa rồi một chút. Hai người đi về hướng phòng họp, Lý Trạch nhìn Yến Bắc Thần hỏi.

 

“Lần này anh đột ngột trở về, do tiểu Uông tổng làm gì sao?”

 

Lý Trạch hỏi xong, Yến Bắc Thần nhìn cậu.

 

Mặc kệ trong mắt người ngoài Yến Bắc Thần như thế nào hay trêu chọc cậu ra sao, nhưng trong sâu thẳm, Lý Trạch biết Yến Bắc Thần không hề cà lơ phất phơ như bề ngoài.

 

Anh làm việc không có quy tắc, nhưng anh có lý do của mình.

 

Lúc trước Yến Bắc Thần được đẩy lên vị trí chủ tịch tập đoàn Yến thị, để đối phó với anh em Yến Nam Tân, Uông tổng và những người khác cũng rất giúp đỡ Yến Bắc Thần. Nhưng mà, hiện tại anh em Yến Nam Tân không còn quyền lực gì trong tay, thân phận của Yến Bắc Thần lại trở nên thật xấu hổ.

 

Rốt cuộc đó chỉ là bề ngoài, ngoại trừ cổ phần do cha của Yến Bắc Thần để lại, anh không có nhiều quyền lực trong tay. Mà cổ phần của anh không lớn hơn nhiều khi so với cổ phần của Uông tổng và hai người còn lại. Kết quả là, nếu ba người họ hợp lực, Yến Bắc Thần chỉ có thể mặc người xâu xé.

 

Nhưng dĩ nhiên Yến Bắc Thần không phải là phế vật để mặc người xâu xé.

 

Anh có tham vọng và kế hoạch của riêng mình. Chỉ là kinh nghiệm trưởng thành nhiều năm khiến anh che giấu rất sâu, không để lộ ra ngoài.

 

Lý Trạch đương nhiên đứng về phía anh vô điều kiện, nhưng cậu cũng biết mọi chuyện không thể chắc chắn trăm phần trăm. Ngay cả đối với Lý Trạch, Yến Bắc Thần sẽ không bởi vì tin tưởng mà tiết lộ cho cậu.

 

Khi Lý Trạch hỏi câu này, ánh mắt Yến Bắc Thần nhìn cậu có chút thay đổi. Đôi mắt anh dài, hẹp và sâu, dưới ánh sáng mặt trời của tòa nhà, lộ ra tia sáng không giải thích được.

 

“Một chút.”

 

Khi Lý Trạch và anh nhìn nhau, Yến Bắc Thần thu hồi tia sáng đó lại, khôi phục dáng vẻ trước đây và nói một câu như vậy.

 

Anh nói xong liền mỉm cười, giơ tay về hướng gần đó.

 

“Uông tổng ~ Chào buổi chiều.”

 

Ngay khi Yến Bắc Thần vừa mở miệng, Lý Trạch hoàn hồn, nhìn về phía cách đó không xa. Uông tổng đến cùng với trợ lý của mình, bọn họ cũng đến phòng họp.

 

Nhìn thấy Yến Bắc Thần trở về, Uông tổng không có vẻ gì là ngạc nhiên, ngày hôm đó bộc lộ tính tình nóng nảy mà ông ta nhiều năm tu luyện là vì con trai gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại sẽ không thể hiện trước mặt Yến Bắc Thần.

 

“Yến tổng.” Uông tổng mỉm cười chào hỏi với Yến Bắc Thần.

 

“Tôi muốn nói lời xin lỗi với ngài…”

 

Uông tổng chào hỏi với Yến Bắc Thần xong, Yến Bắc Thần đã bước đến trước mặt ông ta, thừa nhận sai lầm của mình một cách tử tế, cười nhẹ và xin lỗi Uông tổng.

 

Lý Trạch nhìn Yến Bắc Thần đang cười, ánh mắt dần trở lại vẻ bình đạm thường ngày, sau đó mỉm cười đi về phía hai người họ.

 

________

 

Sau khi An Hạ trở về biệt thự nhà họ Yến, đám người mẹ Vương liền ra đón tiếp.

 

Mấy ngày trước người câm nhỏ đi công tác cùng thiếu gia, nghe nói thiếu gia cho cô thực tập. Hiện tại, cô đã trở về sau kỳ thực tập, người câm nhỏ nói sẽ đi thu dọn đồ đạc để đến sống ở ngôi nhà khác của thiếu gia. Tất cả mọi người biết chuyện này, ngay cả những người hầu trước đây không xem trọng An Hạ, cũng biết bây giờ người câm nhỏ đã trở thành trợ lý riêng của thiếu gia.

 

Về chuyện An Hạ trở thành trợ lý riêng của thiếu gia, ngoại trừ một số ít người hầu đã xin làm trợ lý riêng cho thiếu gia có chút bất bình, hầu hết người hầu đều cảm thấy không liên quan đến họ, còn mẹ Vương thật sự rất mừng cho cô.

 

“Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.” Mẹ Vương tràn đầy vui mừng, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước. An Hạ có thể trở thành trợ lý riêng của Yến Bắc Thần quả thực là hạnh phúc hơn cả khi bà ấy trở thành trợ lý riêng của Yến Bắc Thần.

 

Đối với sự vui vẻ của mẹ Vương, An Hạ cũng rất vui mừng, sau đó không khỏi cảm kích bà ấy.

 

Người câm nhỏ không thể nói, nhưng động tác thủ ngữ như “cảm ơn”, mẹ Vương và người câm nhỏ đã quen nhau từ lâu, nên cũng hiểu ý tứ. Nhìn thấy ngón tay của cô cong lên, mẹ Vương cười nói: “Không cần cảm ơn, đây là do con tự mình nỗ lực, nếu không thiếu gia đã không nhìn trúng con.”

 

Nói xong, mẹ Vương thở dài một hơi, như là buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nói: “Lúc đầu dì còn lo lắng con không nói được không biết có ảnh hưởng gì không. Hiện tại xem ra thiếu gia có thể hiểu thủ ngữ. Con thật là may mắn.”

 

Mẹ Vương nói xong, An Hạ cười.

 

“Mấy ngày nay ở chung thiếu gia rất hòa thuận sao?” Mẹ Vương nhìn An Hạ cười, hỏi một câu.

 

An Hạ nghe xong, cầm điện thoại gõ mấy chữ rồi đưa cho mẹ Vương.

 

An Hạ: Thiếu gia là người rất tốt.

 

Mẹ Vương nhìn màn hình điện thoại, rồi nhìn vẻ mặt của An Hạ, không giống như đang nói dối. Bà cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

 

Nói xong, vẻ mặt của mẹ Vương thoáng ngưng lại, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Nhưng cuối cùng bà cũng không nói, chỉ cười với An Hạ rồi nói sang chuyện khác.

 

“Đúng rồi, chiều nay con trai dì sẽ đến.”

 

Nghe xong lời của mẹ Vương, ánh mắt An Hạ sáng lên.

 

Con trai của mẹ Vương tên là Lý Văn Tiệp, bằng tuổi An Hạ. Sau khi An Hạ và chị gái chuyển đến Nam Thành, họ sống cạnh nhà của mẹ Vương. Trước khi trở thành bảo mẫu, An Hạ vẫn đi học, cô và Lý Văn Tiệp học cùng cấp, hai người cũng từng là bạn cùng lớp.

 

Đầu năm ngoái, An Hạ nghỉ học đi làm, còn Lý Văn Tiệp vẫn tiếp tục đi học. Thành tích của cậu không tồi, đậu vào một trường đại học ở địa phương. Chiều nay không có lớp học, vừa vặn mẹ Vương cần một số thứ nên Lý Văn Tiệp liền mang đến cho bà.

 

Nhìn thấy ánh mắt An Hạ sáng lên, mẹ Vương nghĩ đến duyên phận của hai người, trong lòng có chút xúc động.

 

Thực ra, mẹ Vương giúp đỡ An Hạ như vậy, ngoài việc nhìn thấy chị em các cô sống quá cực khổ, Lý Văn Tiệp cũng thay An Hạ nói không ít lời hay.

 

Hai người là bạn học trong nhiều năm, Lý Văn Tiệp nói rằng mặc dù An Hạ không nói được nhưng thành tích học tập của cô rất tốt. Nếu có thể học xong cao trung và phát huy ổn định trong kỳ thi đại học, cô sẽ có thể đậu đại học.

 

Nhưng mọi chuyện đâu thể lường trước được, năm cô học lớp mười hai, chỉ còn một bước nữa thôi trong nhà lại xảy ra chuyện.

 

“Buổi chiều thằng bé đến, con có thể nói chuyện với nó. Năm nay nó đã là sinh viên năm hai. Chỉ là... chỉ là xảy ra một số chuyện trong trường học. Nếu con muốn biết có thể hỏi thẳng bé.” Mẹ Vương nói.

 

Mẹ Vương nói xong, An Hạ cười với bà, gật gật đầu.

 

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của người câm nhỏ, mẹ Vương khẽ thở dài một hơi trong lòng, cuối cùng tiếp tục đi làm việc.

 

________

 

Yến Bắc Thần cho cô một buổi chiều để thu dọn hành lý, nhưng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ cô đã thu dọn hành lý xong. Sau đó, An Hạ đi theo Vương làm việc. Quản gia Lâm đi tới và nói với cô rằng cô là trợ lý riêng của thiếu gia, và cô không cần phải làm việc khi thiếu gia đi vắng.

 

Nhưng An Hạ không thể ngồi yên được nên Quản gia Lâm cũng không quan tâm nữa.

 

Lý Văn Tiệp đến vào khoảng bốn giờ chiều, cậu bằng tuổi với An Hạ, năm nay cả hai đều mười chín tuổi. Rốt cuộc, vẫn là một thiếu niên. Từ khi An Hạ trở thành bảo mẫu, cô và Lý Văn Tiệp đã không còn gặp nhau thường xuyên như hồi còn đi học, mặc dù là hàng xóm của nhau nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới thấy.

 

Nhìn Lí Văn Tiệp xuống xe, An Hạ cảm thấy dường như so với lần trước nhìn thấy cậu đã cao hơn.

 

Lý Văn Tiệp cao 1m8, thân cao chân dài, sau khi dậy thì, cơ thể của cậu rất cân đối, ngay cả khi chỉ mặc một chiếc áo hoodie và quần dài đơn giản cũng khiến khí chất của cậu trở nên thanh thoát và sạch sẽ. Tóc cắt ngắn, màu da không quá trắng nhưng ngũ quan khá ưa nhìn. Vừa xuống xe liền nhìn thấy An Hạ đang đứng cùng mẹ, nhìn thấy cô, thiếu niên lập tức cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh, chạy về phía hai người họ.

 

“An Hạ!”

 

Lý Văn Tiệp rất vui khi nhìn thấy An Hạ. Cậu hai ba bước chạy đến trước mặt mẹ và An Hạ, mẹ Vương cầm lấy đồ trong tay cậu, An Hạ cười với Lý Văn Tiệp, giơ tay làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Đã lâu không gặp.

 

Vì là hàng xóm của nhau, Lý Văn Tiệp và An Hạ giao tiếp rất nhiều, nên cậu cũng học được một chút thủ ngữ và hiểu ý của An Hạ. Nhìn thấy An Hạ làm thủ ngữ, Lí Văn Tiệp lại cười rộ lên, nụ cười của thiếu niên tỏa nắng dưới ánh mặt trời, gật đầu nói.

 

“Đúng vậy.”

 

“Được rồi. Đến còn chưa chào hỏi mẹ mà đã nói chuyện với An Hạ.” Mẹ Vương nhìn cậu con trai cao ráo và đẹp trai với ánh mắt tự hào và hạnh phúc, oán trách một tiếng. Lý Văn Tiệp cười nhìn về phía bà, gọi một tiếng “Mẹ”. Mẹ Vương đáp lại, giơ tay vỗ vỗ lưng con trai nói: “Vào đi.”

 

Dứt lời, ba người cùng nhau tiến vào biệt thự nhà họ Yến.

 

________

 

Lý Văn Tiệp cũng là lần đầu tiên đến một nơi như biệt thự nhà họ Yến.

 

Nhưng dù sao cậu cũng đã là sinh viên đại học, cũng ổn trọng hơn một chút, ngoại trừ lần đầu tiên vào cửa còn kinh ngạc một chút. Sau đó, trên đường đi vào, vẫn luôn trò chuyện với An Hạ.

 

Hai người bằng tuổi nhau, tuy một người học đại học, một người đi làm giúp việc nhưng họ vẫn có tiếng nói chung.

 

An Hạ không nói được, phần lớn người nói đều là Lý Văn Tiệp, thỉnh thoảng mẹ Vương mới nói vài câu. An Hạ rất vui khi Lý Văn Tiệp đến, cô hỏi rất nhiều thứ, bao gồm một số bạn học và cuộc sống đại học của Lý Văn Tiệp.

 

“Tớ có thể đưa cậu đến trường khi cậu được nghỉ.” Lý Văn Tiệp không thể miêu tả ngôi trường trông như thế nào cho An Hạ, nhưng cho cô một lời hứa: “Nếu không phải cuối tuần, tớ còn có thể đưa cậu đến lớp học hai tiết.”

 

Kỳ nghỉ của người hầu khác với kỳ nghỉ của sinh viên và nhân viên văn phòng, họ tương đối tự do.

 

Nghe xong lời đề nghị của Lý Văn Tiệp, mắt An Hạ sáng rực lên, cô giơ cánh tay lên nói.

 

An Hạ: Được không?

 

“Tất nhiên. Có rất nhiều người trong phòng học, giáo viên cũng sẽ không chú ý đến học sinh nhiều.” Lý Văn Tiệp nói.

 

An Hạ: Tớ có thể nghe không hiểu.

 

An Hạ nói xong, Lý Văn Tiệp cười nói: “Tớ cũng không hiểu. Cả lớp có rất ít người nghe giảng, cũng không phải như hồi học cao trung.”

 

Nghe xong lời của Lý Văn Tiệp, An Hạ cười khẽ.

 

“Lớp chúng ta có vài người học chung trường đại học, nhưng khác chuyên ngành. Nếu cậu tới, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài trường ăn tối.” Thấy An Hạ mỉm cười, Lý Văn Tiệp lại nói.

 

Lý Văn Tiệp nói xong, An Hạ lại gật đầu.

 

Mặc dù An Hạ không nói được nhưng cô rất an tĩnh, tính tình tốt, nhân duyên trong lớp không tồi. Hai cô gái học cùng trường với cậu, còn hỏi tình hình của An Hạ.

 

Lý Văn Tiệp cũng nói với An Hạ tất cả những điều này.

 

An Hạ nghe Lý Văn Tiệp nói những điều này, mặc dù cô không còn đi học nữa, đã lâu không gặp lại bạn học cũ, nhưng những lời nói của Lý Văn Tiệp đã gợi lại cho cô rất nhiều kỉ niệm về những ngày tháng còn đi học.

 

Lúc đi học, ngoài việc học kiến thức, còn có rất nhiều bạn đồng trang lứa có thể cùng nhau trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp và để lại kỉ niệm với nhau.

 

Hiện tại cô đã bước chân vào xã hội, nhưng cô vẫn có quyền nhớ lại quá khứ tươi đẹp của mình.

 

Lý Văn Tiệp nói với cô đủ thứ, An Hạ thỉnh thoảng cùng anh hồi tưởng lại, thỉnh thoảng có những điều cô chưa từng trải qua, trong mắt hiện lên một chút khao khát.

 

Bất kể biểu hiện của cô như thế nào, ánh mắt cô nhìn Lý Văn Tiệp vẫn mang theo ý cười.

 

Khi Yến Bắc Thần đi làm về, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

 

Chiều nay anh họp trong phòng họp, lại bàn bạc với Lý Trạch vài chuyện, sau đó anh không còn việc gì để làm nên nghĩ về sớm một chút.

 

Vì lúc trưa khi anh rời đi, chuyển cho An Hạ vài tấm ảnh và cho cô chọn một căn nhà để hai người cùng sống. Anh sợ bảo mẫu nhỏ sẽ không thể lựa chọn khi chỉ dựa trên những bức ảnh, vì vậy anh muốn trở về sớm một chút để cùng cô chọn.

 

Nhưng anh không ngờ rằng, khi trở về sớm, lại nhìn thấy cô bảo mẫu nhỏ tươi cười với thiếu niên bên cạnh, đang nói với cậu ta cái gì đó bằng thủ ngữ.

 

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy thật kỳ diệu.

 

Bây giờ là năm giờ chiều, ánh chiều tà xiên ngang hành lang, một người phụ nữ trung niên mập mạp đi phía trước, theo sau là thiếu nữ mảnh mai và thiếu niên cao lớn đĩnh bạt.

 

Cô gái và chàng trai đang nói điều gì đó, trên mặt hai người đều có ý cười Thỉnh thoảng, vì điều gì đó giống nhau, nụ cười của hai người sẽ càng gia tăng. Cô gái không thể nói, nhưng cô có thể giơ tay lên để làm thủ ngữ, mà chàng trai cũng hiểu ý cô, sẽ trả lời cô sau khi cô diễn đạt.

 

Ánh chiều tà nhẹ nhàng, ấm áp chiếu vào hai người, tựa như là phần kết của cuốn tiểu thuyết.

 

Yến Bắc Thần ngồi trong xe, nhìn hai người bạn đồng trang lứa và nụ cười trên môi họ. Đây là một bức tranh rất đẹp, nhưng Yến Bắc Thần một chút cũng không cảm nhận được niềm vui khi nhìn thấy.

 

Không biết vì lý do gì, Yến Bắc Thần cảm thấy rằng đây không phải là phần kết của cuốn tiểu thuyết mà anh muốn xem.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top