Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: 24

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 319 lượt xem
  • 2463 chữ
  • 2023-01-06 08:19:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lý Văn Tiệp đến để đưa đồ cho mẹ Vương, sau khi đưa đồ xong, cậu ở lại biệt thự một lúc rồi rời đi. Mẹ Vương còn có việc, cuối cùng vẫn là An Hạ dẫn anh ra cửa.

 

An Hạ tiễn Lý Văn Tiệp đến cửa biệt thự, nhìn cậu lên taxi. Đợi thân ảnh xe taxi biến mất khỏi tầm mắt, An Hạ mới xoay người trở về biệt thự. Khi trở lại biệt thự, tình cờ gặp một vài người hầu trên hành lang. Những người hầu nói với cô thiếu gia vừa mới trở về. An Hạ nghe được tin tức liền vội vàng đi vào nhà chính.

 

Nhà chính bởi vì thiếu gia trở lại nên đã náo nhiệt hơn. An Hạ đi qua nhà chính bận rộn, trực tiếp đi tới phòng của thiếu gia trên tầng hai. Cửa phòng đóng lại, An Hạ đẩy cửa đi vào, cửa phòng ngủ trong phòng không đóng. Cô đóng cửa phòng và đi vào phòng ngủ. Khi đến cửa phòng ngủ, cô nhìn thấy thiếu gia vừa từ phòng tắm đi ra.

 

Thiếu gia chắc đã trở về được một lúc. Anh đã tắm rửa và thay quần áo. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, khăn tắm quấn quanh chiếc cổ thon dài, anh đang đưa tay lên lau mái tóc vẫn chưa khô của mình. Vì vừa tắm xong nên tóc của anh vẫn còn ướt ướt và sẫm màu hơn bình thường, điều này khiến cho làn da của anh càng trở nên nhợt nhạt hơn.

 

Yến Bắc Thần cầm khăn lau tóc, đôi mắt hẹp dài ẩn hiện dưới chiếc khăn tắm, khi nhìn thấy An Hạ bước vào, anh không lên tiếng, lau tóc rồi đi đến ngồi trên ghế sô pha trước giường.

 

Không khí trong phòng ngủ có chút yên tĩnh, An Hạ rõ ràng bắt gặp ánh mắt vừa rồi của Yến Bắc Thần đang nhìn cô. Nhưng không giống như trước đây, anh không chào hỏi với cô thậm chí cũng không nói chuyện với cô. An Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là lúc này tâm trạng của thiếu gia không tốt.

 

Cô đi về phía trước, đi đến ghế sô pha, giơ tay lên làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Tôi không thấy anh trở về.

 

Tin Yến Bắc Thần trở về là An Hạ nghe được từ những người hầu trên đường trở về sau khi tiễn Lý Văn Tiệp. Cô không biết Yến Bắc Thần trở lại khi nào, trên đường cô cũng không gặp anh, quản gia Lâm cũng không thông báo cho cô.

 

Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cô.

 

“Tôi đã nhìn thấy cô.” Yến Bắc Thần nói.

 

Giọng điệu của Yến Bắc Thần nhàn nhạt, An Hạ nghe lời anh nói, sững sốt một chút, giơ cánh tay lên nói bằng thủ ngữ.

 

An Hạ: Vậy sao anh không gọi tôi…

 

Cô còn chưa làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần đã nói: “Lúc ấy cô đang nhìn người khác, không thèm để tôi vào mắt.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “.....”

 

Yến Bắc Thần nói lời này, An Hạ liền nhận ra anh từ lúc nào. Anh chắc là trở về lúc cô và mẹ Vương đi đón Lý Văn Tiệp ở cửa, lúc đó ba người họ đang cùng nhau đi trên hành lang, cô đứng ở tận trong cùng. Mà Lý Văn Tiệp và mẹ Vương đều đang nói chuyện với cô, cô chỉ lo nhìn hai người họ, tự nhiên cũng không nhận thấy xe của Yến Bắc Thần đang lái vào biệt thự.

 

Nghĩ đến đây, An Hạ liếc nhìn Yến Bắc Thần.

 

Đây là do cô thất trách. Cô là trợ lý riêng của Yến Bắc Thần. Mặc kệ lúc đó cô đang làm gì, khi Yến Bắc Thần trở về, cô nên đến phục vụ cho anh. Nhưng cô lại không thấy anh khi anh trở về, hơn nữa còn chờ đến lúc anh tắm rửa xong mới lại đây.

 

Sau khi anh chất vấn cô, vẻ mặt của cô bảo mẫu nhỏ có chút trầm xuống. Sự suy sụp của cô không phải vì cái gì khác, mà vì cô cảm thấy rằng mình đã làm sai. Cô đứng bên cạnh anh cúi đầu, nâng đôi mắt đen nhánh mang theo ý tứ xin lỗi nhìn anh.

 

Bị bảo mẫu nhỏ nhìn như vậy, Yến Bắc Thần: “.....”

 

“Tôi lại không phê bình cô.” Yến Bắc Thần quàng khăn lên cổ, nói với An Hạ.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, đôi mắt chớp chớp.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Trong lúc nhất thời cả hai không ai lên tiếng.

 

Mà sau khi Yến Bắc Thần nói như vậy, An Hạ biết rằng những lời nói vừa rồi của Yến Bắc Thần không phải tức giận, anh chỉ nhắc nhở cô.

 

Dù thế nào đi nữa, cô đã làm việc thất trách, Yến Bắc Thần không hề tức giận với cô mà chỉ nhắc nhở cô một chút, anh là một ông chủ rất tốt.

 

Vì vậy An Hạ không đợi Yến Bắc Thần nói tiếp, liền phân tích sai lầm của chính mình. Cô giơ cánh tay và làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Xin lỗi thiếu gia, lúc nãy tôi quá mải mê tán gẫu với bọn họ, cho nên không thấy anh trở về. Lần sau sẽ không như vậy nữa.

 

Cô bảo mẫu nhỏ cẩn thận giải thích lý do mình thất trách.

 

Sau khi nhìn cô giải thích xong, thiếu gia dường như không có ý định truy cứu vấn đề này nữa. Anh dựa lưng vào ghế sô pha, giơ tay cầm khăn lau tóc rồi thản nhiên hỏi.

 

“Cậu ta là ai?”

 

Khi đó, thiếu gia hẳn là nhìn thấy ba người họ cùng nhau đi trên hành lang, mẹ Vương mặc đồng phục người hầu, thiếu gia đương nhiên nhận ra người hầu ở nhà, nên người anh đang hỏi chắc là Lý Văn Tiệp.

 

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngẩng đầu lên, dùng cánh tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Bạn học của tôi. Cậu ấy là con của mẹ Vương, hôm nay cậu ấy đến để đưa đồ cho mẹ Vương, tình cờ tôi cũng có mặt ở đó, nên cùng mẹ Vương đi đón cậu ấy và nói chuyện phiếm trong chốc lát.

 

Hai người bằng tuổi nhau, mối quan hệ khá giống như các bạn cùng lớp.

 

Thấy An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên hỏi: “Bạn học cao trung?”

 

Yến Bắc Thần dường như có hứng thú với bạn học của cô. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ mỉm cười, gật đầu và giơ tay làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Hiện tại cậu ấy đã vào đại học rồi, rất lợi hại.

 

Khi bảo mẫu nhỏ làm động tác thủ ngữ “rất lợi hại”, là thật sự cảm thấy đối phương rất lợi hại, biểu cảm và ánh mắt của cô đều là tán thưởng, khóe môi còn mang theo ý cười.

 

Sau khi cô nói lời này, Yến Bắc Thần: “Tôi cũng rất lợi hại.”

 

An Hạ: “.....” 

 

Thiếu gia không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy, An Hạ lại cúi đầu nhìn anh. Yến Bắc Thần gác tay lên lưng ghế sô pha, quấn khăn tắm trên cổ, cứ như vậy nhìn cô.

 

Nếu là người khác nói, có thể là vì lời này của Yến Bắc Thần mà đơ người nửa ngày, nhưng An Hạ đã có khả năng phản ứng cao siêu dưới sự rèn luyện của Yến Bắc Thần.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh một cái, sau đó cô giơ cánh tay lên nói.

 

An Hạ: Đúng vậy, thiếu gia rất lợi hại.

 

Lời khen này của bảo mẫu nhỏ ngoài sự chân thành giống như khi cô khen bạn học, còn mang theo sự chắc chắn và nghiêm túc. Yến Bắc Thần nhìn cô và hỏi: “Lợi hại chỗ nào?” 

 

Bảo mẫu nhỏ: Chỗ nào cũng lợi hại.

 

Cô bảo mẫu nhỏ giơ cánh tay làm thủ ngữ, ánh mắt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc và chân thành. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Yến Bắc Thần lặng lẽ nhìn cô một lúc.

 

Nhìn một lúc, Yến Bắc Thần bật cười.

 

Sau khi thiếu gia cười, không khí lạnh lẽo trong phòng dường như bốc hơi theo nụ cười của anh. Bạn đầu An Hạ còn lo lắng anh tức giận nên có chút căng thẳng, cũng theo nụ cười của Yến Bắc Thần mà thả lỏng.

 

Nhìn thấy Yến Bắc Thần cười, An Hạ cũng cười theo. Trong khi cô đang cười, Yến Bắc Thần đưa khăn tắm trong tay cho cô và nói.

 

“Lau tóc cho tôi đi.”

 

Được thiếu gia phân phó, An Hạ cười gật đầu, giơ tay cầm lấy khăn trong tay anh.

 

________

 

Tóc của Yến Bắc Thần đã được lau khô một nửa.

 

Nước trên tóc đã được khăn thấm vào, khăn thấm nước nên trở nên  lạnh băng và nặng trĩu. Sau khi An Hạ cầm lấy khăn, cô đi đến trước mặt Yến Bắc Thần, giơ tay đặt khăn lên tóc anh.

 

Thiếu gia đang ngồi còn cô đang đứng, nhưng chiều cao giữa hai người không chênh lệch bao nhiêu. Thiếu gia ngồi thẳng trên sô pha, vừa cao ngang ngực cô. An Hạ cầm khăn, cúi đầu, yên lặng mà nghiêm túc lau những góc mà anh không tự mình lau được.

 

Động tác của bảo mẫu nhỏ rất nhẹ nhàng, tay cô rất nhỏ, lòng bàn tay khô ráo, mang theo độ ấm của chính mình, xuyên qua lớp khăn lạnh lẽo chạm vào tóc anh, áp lên da đầu, mang đến cảm giác khô nóng.

 

Yến Bắc Thần hơi cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người không quá xa, trong khoảng cách này, cùng với động tác lau tóc của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần có thể ngửi thấy mùi bồ kết trên người cô.

 

Quần áo của cô bảo mẫu nhỏ đều rất mới, chúng được dùng bồ kết và giặt bằng tay một lần. Dùng bồ kết giặt quần áo không quá mềm mại, nhưng nó có một loại khuynh hướng cảm xúc khó nói rõ.

 

Trước ghế sô pha trong phòng ngủ, sau khi An Hạ lau tóc cho Yến Bắc Thần, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

 

Có một chút hơi ẩm trong không khí bị cọ xát khi xoa tóc, cùng với âm thanh của khăn tắm khi xoa tóc, và tiếng hít thở của hai người.

 

Trong bầu không khí yên tĩnh này, Yến Bắc Thần đang được An Hạ lau tóc, đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

Người đàn ông có một khuôn mặt rất đẹp, anh thường trông hung dữ vì đôi mắt sắc bén của mình. Nhưng có lẽ là do vừa mới tắm xong, mắt bị nước làm cho mềm mại. Đôi mắt anh dài và hẹp, con ngươi sáng ngời, trên làn da tinh tế tái nhợt, mái tóc chỉ mới được lau khô một nửa, cứ nhìn cô như vậy.

 

“Bảo mẫu nhỏ.”

 

Yến Bắc Thần ngửa đầu nhìn An Hạ trước mặt, hai má được An Hạ chống đỡ hai bên, nhiệt độ trong lòng bàn tay cô liên tục thấm vào da thịt anh qua lớp khăn lạnh.

 

Thiếu gia mở miệng kêu cô một tiếng.

 

Khi anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu sao lồng ngực cô lại căng thẳng. Sự căng thẳng này thậm chí trong lúc nhất thời còn khiến cô quên lau tóc cho thiếu gia.

 

Nhưng giọng nói của thiếu gia đã đưa cô trở lại từ cảm giác kỳ lạ này.

 

Lông mi An Hạ chuyển động, cô cúi đầu nhìn Yến Bắc Thần, gật đầu, ra hiệu cô đã nghe thấy.

 

Sau khi An Hạ gật đầu, Yến Bắc Thần vẫn không rời mắt khỏi cô, đôi mắt anh yên lặng nhìn cô chăm chú, cười nhẹ rồi hỏi.

 

“Cô có muốn đi học không?”

 

Đôi mắt An Hạ nheo lại.

 

An Hạ không có biểu hiện gì trước mặt bất kỳ ai.

 

Cô không thể nói, trên phương diện biểu đạt cũng kém hơn những người khác, cô không thể phát ra âm thanh, điều này khiến cô càng am hiểu dùng nụ cười an tĩnh để ứng phó một số việc.

 

Cô khiến cho người khác ấn tượng về sự an tĩnh và điềm đạm, giống như một cỗ máy nhỏ bé không có ham muốn, muốn làm gì thì làm, hơn nữa những công việc được giao cho cô cũng được hoàn thành rất tốt.

 

Điều này cũng đúng với chuyện đi học.

 

An Hạ cảm thấy đi học là điều mà những người ở độ tuổi của cô thích làm.

 

Rốt cuộc, vừa có thể học hỏi kiến thức, vừa giao tiếp với bạn bè cùng trang lứa lại không gặp phải những chuyện phiền não... Đây thực sự là một điều vô cùng hạnh phúc.

 

Nhưng An Hạ không giống với những người bạn đồng trang lứa khác, cho nên cô không thể thích những thứ mà bạn bè cùng trang lứa thích, và cô cũng không thể làm được. Vì vậy cô rất ít khi bày tỏ suy nghĩ của mình.

 

Cô không biết làm cách nào mà thiếu gia chỉ nói chuyện phiếm với cô dăm ba câu đã biết được suy nghĩ của cô, nhưng dù anh có biết hay không, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến lựa chọn của cô.

 

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, anh cũng đang nhìn cô, vẫn đang chờ câu trả lời của cô.

 

Mà sau hai giây tạm dừng, An Hạ cúi đầu, nở nụ cười nhợt nhạt, lắc đầu.

 

Không muốn.

 

Cô bảo mẫu nhỏ cho anh câu trả lời của mình, sau khi trả lời, cô thu hồi ánh mắt và tiếp tục lau tóc cho anh. Động tác của cô không thay đổi nhiều so với vừa rồi, tựa như câu hỏi của anh cũng không khiến trong lòng cô dậy sóng.

 

Ngẩng đầu nhìn An Hạ một cái, Yến Bắc Thần mỉm cười.

 

“Tại sao không muốn đi học? Không học, cô muốn làm bảo mẫu cả đời hay sao?”

 

Yến Bắc Thần lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau khi anh nói xong, An Hạ cũng cúi đầu nhìn anh cười. Nhìn anh một cái, An Hạ buông tay đang lau tóc anh, làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Nếu tôi cứ muốn anh.

 

Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, nụ cười trên mặt càng sâu, nhìn nụ cười của cô, trong mắt Yến Bắc Thần cũng mang theo ý cười.

 

Lúc cô cầm cây gậy tiên nữ nói điều ước, cô là nhắc đến câu nói làm ảnh muốn muốn cô kia.

 

Sau khi bảo mẫu nhỏ làm xong câu thủ ngữ, liền tiếp tục lau tóc cho anh. Yến Bắc Thần thất thần trong chốc lát, rồi mỉm cười, nói thì thầm gì đó.

 

“Tôi muốn cô cũng không một hai nhất định phải làm bảo mẫu.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top