Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 26: 26

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 347 lượt xem
  • 3709 chữ
  • 2023-01-06 08:21:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

An Hạ đi tới ngồi bên cạnh An Thanh. Sau khi An Hạ ngồi xuống, An Thanh cũng nói cho An Hạ biết tình hình của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đột nhiên phát bệnh, được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói tài nguyên của bệnh viện không tốt, không cứu được nên tạm thời chuyển đến bệnh viện khác. Trên đường chuyển viện, An Thanh gọi điện cho An Hạ.

 

Vào lúc đến bệnh viện này, cảm xúc của An Thanh gần như đã bình tĩnh trở lại. Lúc Tiêu Tiêu vào phòng cấp cứu, An Thanh cũng hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có cơ hội cứu được, An Thanh mới yên tâm.

 

Sau khi tính toán kỹ lưỡng hai mươi lăm năm cuộc đời này, An Thanh vẫn luôn đánh bạc với số phận. Ngoại trừ lúc ban đầu không thắng, sau khi đưa An Hạ đến Hải Thành, An Thanh đã thắng cược toàn bộ.

 

Chị nghĩ rằng cũng có thể giành chiến thắng lần này.

 

An Thanh luôn có thể bình tĩnh, nếu không bình tĩnh được, thì khi An Hạ đến chị cũng sẽ bình tĩnh lại. An Hạ là do một tay chị nuôi lớn, chị gần giống như mẹ của cô, chỉ cần cô đến giống như bậc cha mẹ, dù khổ cực thể nào vẫn có thể tiếp tục gánh vác.

 

Nhiều năm như vậy, An Hạ là do chị nuôi nấng, nhưng chị ấy cũng nhờ vào An Hạ mới tiếp tục sống được.

 

Hai chị em không trò chuyện nhiều, chỉ ngồi đợi bên ngoài. Một giờ sau, đèn trong phòng cấp cứu tắt, Tiêu Tiêu bị đẩy ra ngoài.

 

Từ nhỏ sức khỏe của Tiêu Tiêu đã kém, trông cô bé gầy yếu hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Sau một hồi phẫu thuật, cô bé nhắm chặt mắt, trên người không có chút huyết sắc, giống như một con búp bê vô hồn.

 

Nhìn thấy Tiêu Tiêu được đẩy ra, An Thanh từ trên băng ghế đứng lên, cả người không còn chút sức lực nào.

 

Bác sĩ nói về cuộc phẫu thuật của Tiêu Tiêu, cuộc phẫu thuật diễn ra khá thành công, hiện tại thân thể đã ổn định nhưng vẫn phải nằm viện để theo dõi. Sau khi cảm ơn bác sĩ, An Thanh đi theo băng ca của Tiêu Tiêu đến phòng bệnh. Nhìn thấy Tiêu Tiêu và chị gái biến mất khỏi tầm mắt, An Hạ mới định thần lại, cầm lấy tờ giấy bác sĩ đưa.

 

________

 

An Hạ cầm lấy tờ giấy bác sĩ đưa rồi lên sảnh tầng hai làm thủ tục nhập viện cho Tiêu Tiêu.

 

Vào thời điểm đó, bệnh viện cấp cứu Tiêu Tiêu không đủ trang thiết bị y tế nên tạm thời được chuyển sang bệnh viện này. Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Nam Thành, tuy giá đắt nhưng tương ứng với trang thiết bị hiện tại ở đây, bác sĩ có trình độ cao nên cũng có thể chữa bệnh cho Tiêu Tiêu một cách tốt nhất.

 

Trong bệnh viện có người đến người đi, An Hạ xếp hàng để thanh toán viện phí, sau đó cầm hoá đơn rời khỏi cổng thanh toán.

 

Trong bệnh viện có quá nhiều người, đặc biệt là ở phía cửa sổ, chật cứng người. Giữa chốn đông người, không khí dường như loãng đi. Sau khi An Hạ rời khỏi đám đông, cô đứng ở giữa hành lang trên tầng hai. Ánh nắng từ trần nhà trong suốt chiếu xuống sàn đại sảnh, An Hạ đứng đó như con cá mắc cạn, cuối cùng cũng được thả ra, cô ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh nắng, hít một hơi.

 

Hiện tại đã hơn ba giờ chiều, ánh nắng đã bớt gay gắt hơn nhiều so với buổi trưa. Ánh sáng chiếu vào qua cửa kính trong suốt cũng giảm được phần nào chói mắt và bỏng rát. An Hạ nhìn trần nhà trong suốt, đối diện với mặt trời, nhìn trong chốc lát, ánh nắng ấm áp dường như làm tan chảy máu đã đông cứng của cô từ khi nhận được cuộc gọi. Máu trong cơ thể một lần nữa lại chảy, An Hạ cũng từ từ bình phục.

 

Cô thu hồi tầm mắt về phía mặt trời và nhìn lướt hành lang đại sảnh mênh mông. Bên tai là tiếng nói chuyện của mọi người, thỉnh thoảng có vài người vì vội vàng mà đụng vào cô. Sự phục hồi của xúc giác, thị giác và thính giác, như rốt cuộc cũng đã kéo cô ra khỏi giấc mơ, giờ đây cô mới có cảm giác chân thật.

 

Sau đó, đầu óc An Hạ bắt đầu hoạt động, cô cũng nhớ ra một chuyện.

 

Hôm nay cô chuyển nhà với Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần đi ra ngoài vào buổi chiều, nhưng có nói rằng sẽ về nhà ăn tối. Bây giờ là ba giờ rưỡi, Tiêu Tiêu nhập viện, chị gái phải ở lại chăm sóc, lát nữa cô phải về nhà lấy đồ cho Tiêu Tiêu, đi tới đi lui cũng mất hơn một tiếng, cô không có cách nào để chuẩn bị bữa tối cho Yến Bắc Thần.

 

Nghĩ đến đây, An Hạ phục hồi tinh thần và gửi một tin nhắn cho Yến Bắc Thần.

 

________

 

Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi biệt thự, anh mang theo một giỏ hoa và trái cây đến bệnh viện.

 

Trình tổng tên là Trình Chiêu Khang, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi và là một trong những nguyên lão của tập đoàn Yến thị. Ông ấy xuất thân là dân kỹ thuật, so với Uông tổng và Ngô tổng, ông không quá quan tâm đến việc quản lý tập đoàn. Chỉ là sau khi cha của Yến Bắc Thần qua đời vào năm ngoái, Uông tổng là người cấp tiến, Ngô tổng là người bảo thủ, tập đoàn rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Hơn nữa, ông đã đề cử Yến Bắc Thần làm chủ tịch, trở thành tâm phúc của Yến Bắc Thần, nên khối lượng công việc của ông ấy trong năm nay cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều.

 

Lần nhập viện này cũng coi như là do làm việc quá sức.

 

Thật ra, chỉ là do làm việc quá sức nên mới bị bệnh, đó cũng là một vấn đề nhỏ, sau khi tiểu phẫu thì mọi chuyện đã ổn hơn. Hơn nữa, sau hai ngày dưỡng bệnh tại bệnh viện, khí sắc của ông ấy đã gần như hồi phục hoàn toàn. Khi Yến Bắc Thần đến, Trình tổng ngoài việc vẫn mặc đồ bệnh nhân thì gần như giống như ngày thường.

 

Trình Chiêu Khang rất vui vì Yến Bắc Thần đến. Vào viện được hai ngày, ngoài việc nằm thì chính là nghỉ ngơi, nhàn rỗi đến khó chịu. Sau khi Yến Bắc Thần đến, hai người hàn thuyên với nhau vài câu, Trình Chiêu Khang liền muốn lôi kéo Yến Bắc Thần chơi cờ.

 

Trình Chiêu Khang xem như là thầy của Yến Bắc Thần, ông đã dạy Yến Bắc Thần nửa năm khi anh ở nước ngoài. Ngoài ra, do tập đoàn Yến thị, mối quan hệ giữa Trình Chiêu Khang và Yến Bắc Thần tốt hơn tình thầy trò bình thường. Khi hai người ở nước ngoài, họ là bạn chơi cờ rất không tồi, lần này, thật vất vả mới có cơ hội, Trình Chiêu Khang không định để Yến Bắc Thần đi.

 

Mà Yến Bắc Thần đương nhiên rất sẵn lòng, bởi vì chơi cờ với Trình Chiêu Khang, anh không cần phải đi làm. Ngay khi Trình Chiêu Khang lấy bàn cờ ra, anh mỉm cười và nói với ông một câu.

 

“Thầy, chúng ta có thể chơi cờ, nhưng một chút của ngài chính là cả buổi chiều, Lý Trạch còn chờ em đi làm.”

 

Trình Chiêu Khang dọn bàn cờ xong, nghe Yến Bắc Thần nói liền cười chỉ ảnh.

 

“Từ đầu em đã không muốn đi làm, nói như vậy là muốn thầy gọi cho Lý Trạch nói một tiếng chứ gì.”

 

Ý đồ bị Trình Chiêu Khang vạch trần, nhưng Yến Bắc Thần không hề xấu hổ, chỉ buông tay mỉm cười và nói: “Em không thể giấu thầy bất cứ điều gì.”

 

Trình Chiêu Khang cười ha ha.

 

Thật ra ngoài việc có thể chơi cờ với Yến Bắc Thần, Trình Chiêu Khang chỉ cần trò chuyện với Yến Bắc Thần cũng đã rất vui rồi. Tuy Yến Bắc Thần cà lơ phất phơ nhưng lại rất giỏi ăn nói. Điều này đại diện cho một người có EQ rất cao, có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi ở cùng anh.

 

Trình Chiêu Khang và Yến Bắc Thần đã ở chung được hơn nửa năm, khi đó Yến Bắc Thần chưa trưởng thành như bây giờ. Trong nửa năm đó, Trình Chiêu Khang cũng hiểu biết con người của Yến Bắc Thần. Tuy bề ngoài Yến Bắc Thần không đáng tin cậy, nhưng thật ra anh cực kỳ có năng lực, tâm địa sâu sắc, chỉ là không bao giờ bộc lộ ra ngoài, mà Trình Chiêu Khang dù biết nhưng cũng không chọc thủng.

 

Sau khi cả hai cười đùa, liền bày ra một ván cờ trong phòng bệnh. Đánh cờ, uống trà và không thể thiếu nói chuyện phiếm. Mà chủ đề nói chuyện phim cũng liên quan đến chuyện của công ty.

 

“Lần này em đi công tác đến Hải Thành, sao nói trở về liền trở về vậy. Đám người của Uông Gia Thần làm em xấu mặt sao?” Trình Chiêu Khang vừa cầm quân cờ màu trắng, một bên chơi cờ một bên hỏi.

 

Yến Bắc Thần đột ngột quyết định đi công tác và rời đi vào ngày hôm sau. Những người trong tập đoàn cũng là khi anh rời đi vào ngày hôm sau mới biết được tin tức. Sau khi biết tin này, không ai trong tập đoàn quan tâm, vì Yến Bắc Thần có ở đây hay không cũng chẳng quan trọng.

 

Chỉ có Trình Chiêu Khang để trong lòng điều này.

 

Trình Chiêu Khang nói lời này, Yến Bắc Thần đặt quân cờ màu đen xuống, cười nói: “Làm sao có thể. Nếu họ muốn làm em xấu mặt, cũng phải nhìn sắc mặt của thầy. Cho dù em không phải là chủ tịch tập đoàn Yến thị, thì em vẫn là học sinh của thầy.”

 

Yến Bắc Thần nói những lời này cũng có phần đúng. Anh hiện là chủ tịch tập đoàn Yến thị, tuy chỉ trên danh nghĩa, nhưng anh vẫn là có quyền lực đối với hầu hết mọi người trong tập đoàn. Ngay cả Uông tổng và Ngô tổng ở phía trên, cũng sẽ vì mặt mũi của Trình Chiêu Khang sẽ không khiến Yến Bắc Thần khó xử.

 

Lời nói của anh đặt mình vào vị trí của một học sinh, hai người họ như trở lại khoảng thời gian trước đây. Trình Chiêu Khang ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt có từ ái nhưng cuối cùng ông vẫn thở dài.

 

“Thầy cũng không theo em được mấy năm nữa.” Trình Chiêu Khang nói.

 

Yến Bắc Thần nâng mắt lên và nhìn Trình Chiêu Khang một cái.

 

Năm nay Trình Chiêu Khang đã ngoài năm mươi tuổi, không còn mấy năm nữa là ông ấy sẽ nghỉ hưu. Hơn nữa, thời gian này ông làm việc quá sức, phải nhập viện, ông cũng dần dần không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của tập đoàn nữa.

 

Ông vốn là người Phật hệ, vì Yến Bắc Thần và tập đoàn nên mới làm việc vất vả như vậy. Nhưng cũng vì một năm làm việc vất vả này, Trình Chiêu Khang cảm thấy mình không còn trẻ nữa.

 

“Sao thầy lại nói như vậy.” Yến Bắc Thần mỉm cười sau khi nhìn Trình Chiêu Khang.

 

“Vốn dĩ thầy cũng già rồi.” Trình Chiêu Khang nói, “Đúng rồi, Tâm Sầm sẽ sớm trở lại.”

 

Tâm Sầm là Trình Tâm Sầm, là con gái duy nhất của Trình Chiêu Khang. Nếu tính ra thì cũng có liên quan sâu xa với Yến Bắc Thần. Khi hai người học đại học, từng học cùng lớp.

 

Nhớ lại quãng thời gian khi học đại học, giống như là chuyện đã lâu lắm rồi. Trình Chiêu Khang nói xong, Yến Bắc Thần nghĩ một chút rồi mới phản ứng lại.

 

“À, tốt nghiệp thạc sĩ.”

 

Không giống như Yến Bắc Thần, Trình Tâm Sầm học xong đại học, lại tiếp tục học lên thạc sĩ trong hai năm. Năm nay tốt nghiệp thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở về Trung Quốc.

 

Sau khi nghe Yến Bắc Thần nói, Trình Chiêu Khang nói: “Nếu em tiếp tục học lên, hiện tại sẽ giống như con bé.”

 

Trình Chiêu Khang nói xong, Yến Bắc Thần không đồng ý nói: “Không nhất định sẽ như vậy, em học không tốt, đại học không đạt đủ tín chỉ đến giờ vẫn không thể tốt nghiệp, trình độ văn hóa chỉ mới tới cao trung, sao có thể giống như Tâm Sầm.”

 

Nghe Yến Bắc Thần nói như vậy, Trình Chiêu Khang lắc đầu cười, nói: “Ở đây không có người ngoài, trước mặt thầy giáo, em không cần nói bản thân như vậy.”

 

Sau khi Trình Chiêu Khang nói xong, Yến Bắc Thần không tỏ ý kiến, chỉ mỉm cười.

 

"Sau khi Tâm Sầm trở lại, thầy sẽ để con bé tiến vào tập đoàn. Trong những năm thầy còn ở lại tập đoàn, sẽ bồi dưỡng cho con bé thật tốt, đến lúc đó sẽ để con bé tiếp nhận vị trí của thầy.” Trình Chiêu Khang nói.

 

Nói lâu như vậy, cuối cùng Trình Chiêu Khang cũng nói tới trọng điểm.

 

“Khi đó, toàn bộ cổ phần của thầy sẽ giao cho con bé.”

 

Trình Tâm Sầm là con gái duy nhất của Trình Chiêu Khang, nhiều năm qua, Trình Chiêu Khang vẫn luôn coi con gái mình như hòn ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay. Mà cổ phần của Trình Chiêu Khang trong tập đoàn Yến thị đương nhiên thuộc về Trình Tâm Sầm.

 

Những lời này này thật ra còn có một tầng ý nghĩa sâu xa hơn, nhưng Trình Chiêu Khang cũng không chỉ ra. Chỉ là ông ấy cũng biết, với tâm tư của Yến Bắc Thần dĩ nhiên có thể hiểu được ý của ông ấy.

 

Sau khi Trình Chiêu Khang nói những lời này này, ông ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần ở đối diện. Yến Bắc Thần rũ xuống lông mi, cầm một quân cờ màu đen trong tay, đang suy tư nước đi tiếp theo.

 

Đường đi nước cờ của anh thực ra rất rõ ràng, nhưng lại chia làm hai lối.

 

Một là tự mình mở đường, vượt qua khó khăn, nguy hiểm, hai là yêu cầu Trình Chiêu Khang mở đường một chút thì mới có thể quyết định kết quả của ván cờ.

 

Quân cờ màu đen chuyển động trên ngón tay của Yến Bắc Thần, ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông  hiện lên sắc bén mà trầm ổn dưới ánh sáng của căn phòng. Anh cầm quân cờ màu đen, đặt trên đường cờ phức tạp rắc rối, chưa kịp đặt xuống thì điện thoại của Yến Bắc Thần rung lên.

 

Yến Bắc Thần nghe thấy tiếng rung, nghiêng mắt nhìn thoáng qua.

 

Trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn, chỉ hiển thị người gửi, chứ không hiển thị nội dung.

 

Khi nhìn thấy người gửi tin nhắn, khóe môi Yến Bắc Thần đã cong lên, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

 

“Đến lúc em phải đi rồi.” Yến Bắc Thần nói với Trình Chiêu Khang sau khi xem nội dung tin nhắn, sau khi nói xong, anh cũng đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ.

 

Sau khi đặt quân cờ màu đen lên bàn cờ, ý cười trong mắt Yến Bắc Thần vẫn không biến mất, anh nhìn Trình Chiêu Khang, cười nói.

 

“Xin lỗi thầy.”

 

“Em thua rồi.”

 

________

 

Sau khi An Hạ nhắn tin cho Yến Bắc Thần xin nghỉ phép, cô đi thang máy trở lại phòng bệnh. Phòng bệnh của Tiêu Tiêu ở tầng mười hai. An Hạ đi theo nhóm người vào thang máy, lên đến tầng mười hai, lại đi theo nhóm người ra khỏi thang máy.

 

Sau khi ra khỏi thang máy, An Hạ nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần.

 

【 Yến Bắc Thần: Ở phòng bệnh nào?】

 

Trong tin nhắn An Hạ gửi cho Yến Bắc Thần, cô đã giải thích những gì sẽ làm vào chiều nay và bệnh viện nơi cô đang ở bây giờ. Nhưng sau khi gửi tin nhắn, Yến Bắc Thần vậy mà muốn hỏi cả phòng bệnh cụ thể.

 

Nhìn thấy tin nhắn, An Hạ chỉ sững sờ trong chốc lát, nhưng cô nhanh chóng nhắn qua số phòng bệnh. Từ trước đến nay Yến Bắc Thần làm việc đều khá khác người, có lẽ anh chỉ muốn hỏi thôi.

 

Quả nhiên, sau khi An Hạ trả lời xong, Yến Bắc Thần không nhắn thêm gì nữa.

 

Sau khi xác nhận Yến Bắc Thần sẽ không gửi tin nhắn nữa, An Hạ cất điện thoại đi. Sau đó, cô đứng dậy, chuẩn bị đến phòng của Tiêu Tiêu.

 

Tầng mười hai là khu đông nhất ở bệnh viện, ở đây bệnh nhân đều là con nít, thường là cả nhà cùng đến thăm, có đủ loại người đi tới đi lui, cho nên vô cùng chen chúc.

 

An Hạ cất điện thoại xong, cúi đầu đi về phía phòng bệnh của Tiêu Tiêu, vừa đi vừa suy nghĩ mấy chuyện nên không để ý có người phía sau đã nhìn thấy cô.

 

Sau khi người đó nhìn thấy cô, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt cô. Sau đó, hướng về phía An Hạ hô to một tiếng.

 

“An Hạ!” 

 

Nghe giọng nói đó, thân thể An Hạ đóng băng ngay tại chỗ. Cơ thể của cô như trong nháy mắt bị ném vào trong động băng, cái lạnh thấu xương từ sống lưng truyền đến toàn thân, cô chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông.

 

Hô hấp An Hạ dừng lại.

 

________

 

Sau khi Yến Bắc Thần nhận được số phòng do An Hạ gửi, liền đi vào thang máy, nhấn nút lên tầng mười hai.

 

Bảo mẫu nhỏ nói rằng con của chị cô bị ốm phải nhập viện và đang ở bệnh viện Thiên Nhạc. Cô muốn về nhà thu dọn đồ đạc cho cháu đang nằm viện nên không về nấu cơm tối kịp, cho nên muốn xin nghỉ.

 

Yến Bắc Thần biết An Hạ có chị gái, nhưng không biết chị của cô đã có một đứa con. Mà vừa vặn anh cũng đang ở bệnh viện này, nên sau khi biết được số phòng bệnh của cháu gái bảo mẫu nhỏ, anh liền đến đây.

 

Anh luôn làm mọi thứ mà không lo trước lo sau, muốn tới thì tới. Nhưng lần này, Yến Bắc Thần có chút do dự khi nhìn số thang máy đang đi lên.

 

Mặc dù mục đích anh đến đây là vì lo lắng, nhưng có quá đột ngột khi đến trực tiếp như thế này không. Mà bảo mẫu nhỏ cũng không bao giờ nói với anh chuyện con của chị gái mình, hay cô không muốn nói với anh, hay cô muốn giữ sự riêng tư của mình.

 

Cứ như thế này đong đưa qua lại, đã đến tầng mười hai.

 

Cửa thang máy mở ra, người trong thang máy lục tục đi ra, Yến Bắc Thần nhìn hành lang ngoài cửa thang máy, cuối cùng vẫn theo đám người ra ngoài.

 

Anh tới cũng tới rồi, nên cứ đi đi. Anh sẽ nhắn tin trước cho bảo mẫu nhỏ và hỏi cô liệu anh có thể vào được không. Nếu có thể, anh sẽ đi vào. Nếu không thể, anh sẽ ra ngoài.

 

Không phải bảo mẫu nhỏ nói cô phải đi thu dọn đồ đạc cho con của chị gái mình sao? Anh lái xe, vừa vặn có thể đi cùng nhau, để cô đỡ lãng phí thời gian đi phương tiện công cộng, nói không chừng sau khi bận rộn xong họ có thể về nhà nấu cơm và ăn cùng nhau.

 

Nghĩ vậy, Yến Bắc Thần ra khỏi thang máy.

 

Điều anh không ngờ tới là vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy cô bảo mẫu nhỏ ở phía trước.

 

Nhìn thấy cô bảo mẫu nhỏ, khóe môi Yến Bắc Thần tự nhiên công lên, anh định giơ tay chào cô, nhưng chưa kịp nói “này” thì vẻ mặt đã thay đổi.

 

An Hạ không có tới chào anh.

 

Cô đang chạy trốn.

 

Như thể bị truy đuổi bởi một thứ gì đó hay ai đó khủng khiếp, cô bỏ chạy một cách bất lực và tuyệt vọng trên hành lang lộn xộn. Cô chạy không có phương hướng, cũng không có mục đích gì, khuôn mặt thường ngày yên lặng ôn hòa, trong đôi mắt sáng ngời đều là một loại tuyệt vọng giống như bị kéo vào vực thẳm của tử thần.

 

Và trong nỗi tuyệt vọng không đáy này, cô đã nhìn thấy một tia sáng.

 

Chùm sáng đứng ở cửa thang máy sừng sững, dáng người cao thẳng của anh bị ánh sáng chiếu từ cửa sổ hành lang tạo thành một vầng hào quang quanh người, tựa như một vị thần đang đứng đó.

 

Đôi mắt khô khốc của An Hạ lập tức trào ra nước mắt nóng hổi.

 

Nước mắt tuyệt vọng chảy ra từ hốc mắt của cô, cô chạy về hướng của vị thần, khi cô chạy đến chỗ anh, như được vớt lên từ biển sâu không đáy, cuối cùng hít một ngụm không khí.

 

“A —”

 

 An Hạ từ trong cổ họng gầm lên.

 

Yến Bắc Thần không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào khi nhìn thấy An Hạ như thế này, trái tim anh như muốn bị xé nát vì tiếng gầm thét của cô gái. Máu như sôi trào, anh nâng cánh tay lên, ôm cô gái mảnh mai tuyệt vọng vào trong lòng, giơ tay giấu cô sau lưng.

 

Lúc An Hạ khuất sau lưng anh, người đang đuổi theo An Hạ cũng vội vàng chạy tới, Yến Bắc Thần nâng mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh lẽo dưới ánh trăng.

 

Một tay anh đỡ sau người An Hạ đang run bần bật, tay kia ấn lên đầu người đàn ông đang đuổi theo cô. Người đàn ông chỉ cảm thấy cơ thể mình như lơ lửng trên không, giây tiếp theo, ông ta bị áp vào bức tường lạnh lẽo của hành lang bệnh viện.

 

Yến Bắc Thần đặt tay lên đầu người đàn ông với ánh mắt giễu cợt khát máu, bình tĩnh nhìn ông ta, nhàn nhạt hỏi.

 

“Làm gì vậy?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top