Gió đêm thổi qua, lá tre xào xạc theo gió, bóng tre lay động trên gương mặt Yến Bắc Thần. Ánh mắt An Hạ dán chặt vào anh, cứ như vậy trong chốc lát, mọi thanh âm bên tại cô như biến mất.
Giống như mùa hè mát mẻ sau cơn mưa lớn, tiếng ve ồn ào bị mưa cuốn trôi, chỉ còn lại hơi nước trong không khí, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, không có âm thanh của thế gian mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh của bản thân.
An Hạ nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của mình, cô giống như con cá khô mắc cạn, được làn nước trong vắt từ từ thẩm thấu và nuôi dưỡng, tinh thần và năng lượng vốn cằn cỗi của cô dần trở nên tươi sáng hơn.
Cô nhìn Yến Bắc Thần, cổ họng dường như phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ nhúc nhích yết hầu của mình. Cô nhìn Yến Bắc Thần một cách nghiêm túc, coi lời nói của anh như một lời hứa, nghiêm túc trả lời anh.
An Hạ: Được.
Cô bảo mẫu nhỏ dùng ngón tay làm động tác thủ ngữ “Được”, cô nhìn anh, đôi mắt có chút ẩm ướt vì lời nói của anh cũng tan biến. Cô đã trở lại dáng vẻ bình thường, an tĩnh và bình đạm. Lúc trả lời anh bằng thủ ngữ, trong đôi mắt cô cũng hiện lên tia sáng long lanh như trước, cô cong khóe môi và nở một nụ cười nhẹ với anh.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Yến Bắc Thần hài lòng đứng thẳng người lên. Sau khi đứng thẳng người, anh cụp mi, nhìn xuống bảo mẫu nhỏ trước mặt rồi mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong lời này, Yến Bắc Thần nói: “Về nhà thôi, tôi mệt rồi.”
________
Sau khi Yến Bắc Thần nói “về nhà thôi”, An Hạ ngoan ngoãn mở cửa lên xe. Hôm nay, An Hạ đã lơ lửng trong mộng cả một ngày, ngồi trên ghế phụ, nghe thấy bên cạnh có tiếng thắt dây an toàn của Yến Bắc Thần, cô mới cảm giác được mình vẫn còn sống.
Sau khi Yến Bắc Thần thắt dây an toàn, anh điều khiển xe rời khỏi nhà hàng. Tiếng xe gầm rú, bánh xe nghiền ép mặt đường, lao vào đêm đen.
Trên đường, Yến Bắc Thần tập trung lái xe, cũng không nói chuyện với An Hạ nữa. Vốn dĩ An Hạ không nói được, mà anh phải lái xe nên không có cách nào nhìn thủ ngữ của cô. Sau khi bảo mẫu nhỏ lên xe, liền yên lặng ngồi trên ghế phụ, không phát ra chút tiếng động nào.
Trong sự im lặng này, Yến Bắc Thần lái xe vào sân biệt thự.
Tiếng xe biến mất sau khi tiến vào sân, cùng với sự im lặng do đã tắt máy xe, một ít âm thanh nhỏ vụn cũng biến mất trong khoang xe chật hẹp. Yến Bắc Thần đậu xe, nghiêng đầu nhìn người ngồi bên ghế phụ, bảo mẫu nhỏ đang dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Yến Bắc Thần chưa bao giờ nhìn thấy An Hạ ngủ.
Nhưng cô đã đánh thức anh dậy vài lần, lần đầu là trực tiếp động thủ gọi anh, sau lại tra tấn anh bằng tiếng chuông báo thức. Mà ngày thường, lúc anh dậy thì An Hạ cũng đã dậy rồi. Không chỉ dậy, cô còn vệ sinh cá nhân, chuẩn bị thức ăn ngày ba bữa, nhà cửa cũng được cô dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ.
Cô giống như một chương trình được thiết lập sẵn, có thể cho anh một môi trường sống trong lành và thoải mái.
Nhưng chương trình cũng có lúc ngừng hoạt động, bây giờ bảo mẫu nhỏ cũng như vậy.
Cô bảo mẫu nhỏ không nói được, bình thường cô đều rất yên lặng, nhưng sẽ có một đôi mắt mở to, khiến cô trở nên sinh động và tươi sáng hơn. Đôi mắt đó giống như điểm nhấn duy nhất trên người cô, giờ thì điểm nhấn đó cũng bị che đậy.
Tuy nhiên, mặc dù điểm nhấn đã bị che đậy, Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ ngủ say, anh cảm thấy cô trông giống một người khỏe mạnh hơn là một người câm.
An Hạ nhắm mắt lại, cổ hơi ngoẹo, đầu nhỏ ngã vào bên cạnh kính cửa sổ, bởi vì nghiêng đầu, nên đôi môi hơi hé mở, từ bên trong phát ra tiếng hít thở rất nhỏ.
Có một số người khi ngủ, yên lặng giống như đã chết, chẳng hạn như Yến Bắc Thần. Mà lúc bảo mẫu nhỏ ngủ, yên lặng nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự sống của cô.
Có thể cảm nhận được hô hấp của cô, có thể nhìn thấy sự đàn hồi của làn da mỏng manh, có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể cô, khi chạm vào, cô sẽ mở to đôi mắt, linh hoạt và xinh đẹp.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ánh mắt có chút thất thần.
Hôm nay bảo mẫu nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện. Có hoảng loạn và sợ hãi, tất cả mọi biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như thể hiện tâm trạng căng thẳng cực độ.
Khi Yến Bắc Thần nhìn thấy và cảm nhận được những cảm xúc của cô, anh như bị cô kéo bằng một sợi dây. Cảm xúc của cô chính là cảm xúc của anh, khiến anh cũng cảm thấy hôm nay mình cũng có một ngày tồi tệ.
Yến Bắc Thần nhìn bảo mẫu nhỏ một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt.
Có gì đó không ổn.
Yến Bắc Thần nhận thấy điều này, nhưng anh không tiếp tục nghĩ về nó. Trời về đêm có hơi lạnh, sau khi xe tắt máy, hơi lạnh dần dần tiến vào khoang xe. Yến Bắc Thần ra khỏi xe và mở cửa ghế phụ.
Cô bảo mẫu nhỏ đã ngủ say nên Yến Bắc Thần chỉ đơn giản ôm cô vào lòng rồi bế cô vào biệt thự.
Đúng như anh tưởng tượng, bảo mẫu nhỏ quả thực rất ấm áp và mềm mại.
Vào lúc cơ thể cô ngã vào trong vòng tay của anh, trong lòng Yến Bắc Thần thực sự đã có một ý nghĩ “Quả nhiên như thế”. Sau khi có ý nghĩ này, anh mỉm cười và bế cô về phòng.
________
An Hạ đã trải qua một ngày tồi tệ.
Cũng may cuối cùng cô ăn no rồi ngủ rất ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, mặc dù ký ức tồi tệ của ngày hôm qua lập tức hiện lại nhưng An Hạ vẫn tràn đầy năng lượng rời khỏi giường.
Hôm qua cô ngủ quên trong xe, nhưng hôm sau tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường. Cô không biết làm cách nào Yến Bắc Thần đưa cô vào phòng, nhưng dù sao buổi sáng, An Hạ cũng cảm ơn Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần không để ý lắm đến chuyện này, bảo mẫu nhỏ ngủ rất ngon, nhưng anh thì không. Sáng ngủ dậy mang theo chút tính khí khi rời giường, mày còn cau lại. Nhưng anh vẫn kiểm soát tốt. Anh nói với cô bảo mẫu rằng hôm nay sẽ có người đến bệnh viện để xử lý việc phẫu thuật cho con của chị gái cô, người đó sẽ thu xếp mọi thứ cả về tiền hay bác sĩ.
Sau khi An Hạ nghe xong, cô vô cùng biết ơn Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần lắc đầu không nói nhiều, đơn giản ăn xong hai miếng cơm, tài xế bên ngoài tới đón, anh đứng dậy rời khỏi nhà.
Sau khi Yến Bắc Thần ra khỏi nhà, An Hạ nhanh chóng ăn sáng, dọn dẹp phòng bếp. Sau khi làm việc xong, cô thu dọn đồ đạc và vội vàng đến bệnh viện.
Bởi vì Tiêu Tiêu vừa được cấp cứu nên đang ở phòng bệnh đơn, khi An Hạ tới, An Thanh đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng mở cửa, An Thanh ngay lập tức tỉnh lại, thấy là An Hạ, An Thanh thanh tỉnh một chút nói.
“Vào đi.”
An Hạ đi vào, đưa cho An Thanh bữa sáng cô mua ở trước cửa bệnh viện. Cô nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu trên giường, Tiêu Tiêu vẫn đang ngủ, khí sắc của con bé cũng không khá hơn là bao.
Bệnh của con bé quả thật đã đến lúc phải phẫu thuật, loại bệnh này giống như quả táo bị hư, chỉ có thể làm cho quả táo hư chậm một chút bằng cách uống thuốc. Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, quả táo vẫn sẽ trở nên hỏng nặng, nên việc để Tiêu Tiêu phẫu thuật sớm hơn là điều tốt.
Cả hai chị em đều biết như vậy, nhưng họ không có tiền và chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống cho Tiêu Tiêu, như thế cũng đã lấy hết sức lực của hai người.
An Thanh cầm lấy bữa sáng, mở nắp cháo, trong phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn, An Hạ nhìn Tiêu Tiêu giơ cánh tay lên, hỏi.
An Hạ: Còn bé chưa tỉnh sao?
“Buổi tối có tỉnh dậy một lần, bác sĩ đến khám và nói không có vấn đề gì.” An Thanh cầm thìa húp cháo, chị cũng giống như An Hạ, dù có khó khăn thế nào, vào lúc ăn cơm cho dù không muốn ăn cũng phải cố gắng ăn cho xong.
An Thanh nói xong, An Hạ nhìn chị một cái.
Cái liếc mắt này của An Hạ chứa rất nhiều cảm xúc. An Thanh bắt gặp ánh mắt của cô, động tác ăn cháo trên tay dừng một chút. Thật ra, lúc chiều hôm qua An Hạ trở về, sắc mặt đã không tốt lắm rồi, An Thanh còn tưởng rằng do cô lo lắng cho Tiêu Tiêu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ còn có chuyện khác.
“Sao vậy?” An Thanh hỏi.
An Thanh hỏi xong, An Hạ hơi rũ mi mắt, sau đó giơ cánh tay ra hiệu.
An Hạ: An Côn đến rồi.
Nhìn động tác thủ ngữ của An Hạ, sự bình tĩnh và thờ ơ trên mặt An Thanh như đông cứng lại.
Sau khi An Hạ làm xong câu thủ ngữ này, cả phòng bệnh chìm vào im lặng một hồi lâu, chỉ nghe thấy âm thanh của thiết bị y tế trên người Tiêu Tiêu. Sau khi nhìn thấy động tác thủ ngữ của An Hạ, rất nhiều hồi ức hiện lên trong đầu An Thanh.
Hồi ức là hồi ức, cũng không phải đau đớn xảy ra ở hiện tại. An Thanh đã trải qua rất nhiều chuyện, sẽ không bị hãm sâu vào những hồi ức đau khổ.
Động tác của chị ấy dừng một chút, nhìn An Hạ trước mặt, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ hỏi một câu.
“Ông ta có làm gì em không?”
An Thanh hỏi xong, quai hàm của An Hạ run lên.
Đây là một loại ký ức cơ bắp, giống như biết sẽ bị rùng mình nếu bị điện giật. Ngay cả khi không đụng vào điện, cũng sẽ bị rùng mình khi nhớ lại.
An Hạ giương mắt nhìn An Thanh, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng đầu ngón tay vẫn còn hơi run rẩy khi cô giơ cánh tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Không, bảo vệ lôi ông ta đi.
“Tốt rồi.” An Thanh nhìn thủ ngữ của An Hạ, rồi cúi đầu chuẩn bị tiếp tục ăn cháo, nhưng rốt cuộc chuyện này vẫn có chút ảnh hưởng đến An Thanh, chị đặt thìa xuống, nói: “Ông ta vậy mà dám tìm tới đây.”
Đối với An Côn mà nói, An Thanh không có chút cảm tình nào, thậm chí ngay cả sự chán ghét cũng bủn xỉn bố thí cho ông ta.
“Số của ông ta cũng thật tốt, không tìm thấy chị ở đây. Nếu ông ta tìm thấy chị, chị sẽ trực tiếp đánh ông ta nằm viện. Chúng ta không còn là trẻ con nữa, có thể phản kháng. Giờ ông ta đã già rồi, hẳn là không còn nhiều sức lực. Lần sau em thấy ông ta thì cứ trực tiếp đánh.” An Thanh nói.
An Thanh dùng thìa khuấy cháo, nói như vậy. Chị ấy thực sự có thể làm được như lời mình nói, đánh An Côn nằm viện. Nhưng chị khác với An Hạ, nỗi thống khổ mà An Côn mang đến cho An Hạ bắt đầu từ khi còn nhỏ đã khắc sâu vào xương tủy cô. An Hạ có một nỗi sợ hãi mãnh liệt đối với An Côn, cô nhìn thấy ông ta khả năng chỉ biết chạy trốn.
Nghĩ đến đây, An Thanh không ăn được nữa, cúi đầu xuống, trong mắt rốt cuộc vẫn có một tia cảm xúc khác. Chị cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, An Hạ đi tới, đặt tay lên vai chị gái, An Thanh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng, An Hạ cười với chị.
An Hạ khẽ cười, thản nhiên như ngày xưa. Cô rất gầy, trong trí nhớ của An Thanh, lúc đó cô còn gầy hơn bây giờ. Khi đó, chị từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy An Hạ bị An Côn dẫm lên mặt, cả người An Hạ không có chỗ nào lành lặn. Tóc cô bị cạo bù xù, bị đạp trên mặt đất như một con búp bê vải rách nát bẩn thỉu. Nhưng khi con búp bê vải rách nát nhìn thấy chị xuất hiện, trong mắt xuất hiện ánh sáng, mỉm cười với An Thanh.
An Thanh đã lâu không nhớ lại cảnh tượng đó, cuộc sống bận rộn, những đau khổ trước mắt đã quá sức chịu đựng khiến chị không có thời gian bận tâm đến những hồi ức của quá khứ.
Bây giờ, An Hạ đã sạch sẽ an toàn đứng trước mặt chị. Đôi mắt của An Thanh chua xót chớp chớp, đưa tay lên vuốt ve tấm lưng gầy của An Hạ hai lần.
Hai chị em an ủi nhau trong chốc lát, An Hạ nói với An Thanh về việc Yến Bắc Thần giúp đỡ chi phí phẫu thuật cho Tiêu Tiêu.
An Thanh biết chuyện của An Hạ, mẹ Vương nói cô là trợ lý riêng cho thiếu gia của một gia đình giàu có, nhưng tiền đề là cô phải ở lại chỗ làm.
Về việc An Hạ có thể ở lại hay không, An Hạ vẫn luôn gửi tin nhắn cho chị để báo cáo tình hình công việc. An Hạ cũng nói cho An Thanh về ý muốn của Yến Bắc Thần.
Ngày hôm qua Yến Bắc Thần nói sẽ trực tiếp đưa tiền cho An Hạ, nhưng An Hạ không có ý định cứ nhận không như vậy. Số tiền này là do Yến Bắc Thần cho, nhưng tiền là của anh, cô mượn rồi phải trả lại.
Cô quyết định rằng mình sẽ làm trợ lý riêng của Yến Bắc Thần trong một thời gian dài sắp tới, nếu anh muốn. Mà nếu anh không muốn, muốn đổi người, cô sẽ tìm một công việc khác, tiếp tục kiếm tiền để trả nợ cho anh.
Bảo mẫu nhỏ rất nghèo, nhưng cũng biết rằng mình không thể lấy không đồ của người khác. Yến Bắc Thần có thể cho cô mượn, đã giúp cô rất nhiều, cô không thể yêu cầu anh trực tiếp cho cô được.
Mà lý do hôm qua An Hạ nói chuyện với Yến Bắc Thần là vì anh đã gặp An Côn. An Côn đã tìm thấy hai chị em bọn họ, ông ta nhất định sẽ đến quấy rối. Nếu chỉ là hai người họ thì vẫn còn ổn, nhưng bây giờ còn có Tiêu Tiêu, để tránh bệnh tiến triển nặng, Tiêu Tiêu cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, vì vậy cô mới mặt dày đến mượn tiền Yến Bắc Thần.
Sau khi An Hạ nói Yến Bắc Thần sẽ đưa tiền để Tiêu Tiêu có thể phẫu thuật, cô đã nói với An Thanh ý nghĩ của mình. Về sau, cô sẽ không gửi tiền cho An Thanh nữa, cô sẽ tạo một tài khoản tiết kiệm và trả nợ cho Yến Bắc Thần theo từng đợt, mỗi đợt là mười vạn.
An Thanh nghe lời nói của An Hạ, cũng không có phản bác. Hai chị em có ý kiến giống nhau, hiện tại có thể tiến hành phẫu thuật cho Tiêu Tiêu ngay lập tức, nhu cầu cấp thiết của họ đã được giải quyết. Những thứ khác, họ có thể từ từ khắc phục.
“Được, hàng tháng chị cũng sẽ tiết kiệm một ít tiền trong chi tiêu hàng ngày để gửi cho em. Dù không nhiều nhưng chúng ta sẽ cùng nhau trả dần.”
Đối với việc Tiêu Tiêu có thể phẫu thuật ngay lập tức, là mẹ, An Thanh vô cùng vui sướng, đôi mắt chị vẫn đỏ hoe, nói với An Hạ lời này.
An Hạ nghe xong lời nói của chị gái, không phản bác lại, mà chỉ cười gật đầu. Nhìn thấy An Hạ gật đầu, cột sống mà An Thanh chống đỡ nhiều năm cuối cùng cũng hơi cong xuống, An Thanh hơi thả lỏng, mở rộng vòng tay ôm An Hạ, giống như một quả bóng căng cứng cuối cùng cũng được nới lỏng ra.
“Hạ Hạ, thật tốt quá, thật sự quá tốt.”
________
Người mà Yến Bắc Thần nói đã sớm đến.
Sau khi người đến, liền sắp xếp cho Tiêu Tiêu chuyển đến phòng bệnh khác. An Côn đã tìm thấy người ở tầng mười hai vào ngày hôm qua, hiển nhiên đã biết Tiêu Tiêu đang ở tầng mười hai. Sau khi An Côn bị lôi đi vào ngày hôm qua, Yến Bắc Thần đã bố trí bảy tám nhân viên bảo vệ ở tầng mười hai để canh cửa thang máy, khi nhìn thấy An Côn, thì lập tức ném ông ta ra ngoài, đây là lý do tại sao đêm qua An Thanh và Tiêu Tiêu lại rất yên bình.
Sau khi được chuyển phòng, Tiêu Tiêu trực tiếp được xếp vào phòng bệnh VIP. So với các phòng bệnh bình thường, cơ sở vật chất và an ninh của phòng bệnh VIP đầy đủ hơn, không cần phải lo lắng về việc An Côn sẽ xuất hiện lần nữa. Đồng thời, người nọ đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện và hẹn ngày phẫu thuật cùng với An Thanh.
Cả ngày nay, An Hạ đều ở trong bệnh viện, theo người nọ tới lui để làm thủ tục. Vào buổi chiều, khi thủ tục đã hoàn tất, ca phẫu thuật của Tiêu Tiêu được xác định sẽ được tiến hành vào tuần sau, An Thanh cũng đã trao đổi thông tin liên lạc với bác sĩ chủ trị.
Vấn đề đeo bám hai chị em hơn một năm nay đã được giải quyết trong nửa ngày ngắn ngủi. Sau khi giải quyết xong, hai chị em không cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại họ như bị rút hết linh hồn, nhìn ánh nắng ngoài phòng bệnh như mất đi sức sống.
Này chỉ là mệt mỏi mà thôi.
Áp lực và tinh lực bị đè nén trong thời gian dài, sau khi áp lực biến mất, con người luôn có loại mệt mỏi này.
Mà An Hạ cũng không đắm chìm
trong sự mệt mỏi này lâu, bây giờ đã là ba giờ chiều, cô cũng phải rời bệnh viện về nhà mua đồ nấu bữa tối.
Hôm nay An Hạ chạy một ngày, mới nghỉ ngơi một lát liền phải trở về tiếp tục làm việc. An Thanh bảo cô chú ý nghỉ ngơi, An Hạ cười với chị tỏ vẻ không có gì. Sau đó, cô tạm biệt Tiêu Tiêu, người đã tỉnh lại và rời khỏi bệnh viện.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, An Hạ đi tàu điện ngầm trở về biệt thự.
________
Biệt thự nơi An Hạ và Yến Bắc Thần sống bây giờ cũng ở ngoại ô Nam Thành. Tuy nhiên, biệt thự nằm ven biển và là nơi tụ tập nổi tiếng của các nhà giàu có nên so với biệt thự ở Hải Thành thì cơ sở hạ tầng ở đây hoàn thiện hơn. Cách biệt thự không xa, có một chuỗi siêu thị nhập khẩu lớn.
An Hạ đi siêu thị mua nguyên liệu để tối nay nấu cơm, sau khi trở về nhà, nhận được tin Yến Bắc Thần sắp trở lại, cô liền nhanh chóng đi nấu bữa tối.
Khi Yến Bắc Thần về đến nhà, An Hạ vừa nấu bữa tối xong. Cô vừa mang đồ ăn vào nhà ăn thì nghe thấy tiếng mở cửa. Bảo mẫu nhỏ đeo tạp dề bước nhanh ra cửa, nhìn người đàn ông đi vào.
Yến Bắc Thần cũng đã thay giày sau khi vào cửa, nhìn thấy thân hình của bảo mẫu nhỏ liền mỉm cười.
Cô bảo mẫu nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, sau đầu vẫn buộc tóc đuôi ngựa thấp, mái tóc thật đẹp, rũ xuống giữa đôi xương bướm gầy và hơi nhô cao. So với ngày hôm qua, cô bảo mẫu nhỏ dường như đã trở lại vẻ mặt như cũ, đôi mắt đen láy nhìn anh mỉm cười.
Khi anh nhìn sang, cô bảo mẫu nhỏ còn giơ cánh tay lên, mỉm cười và làm thủ ngữ với anh.
An Hạ: Chào mừng về nhà.
Có mùi thơm của bữa tối trong nhà ăn, cô gái đeo tạp dề đứng đó nghênh đón anh trở về. Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào trong nhà, mang theo một chùm tia sáng ấm áp.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, trong lòng dường như tràn ngập cảm giác do nhiều loại giác quan mang đến, thậm chí còn bị phóng đại hơn. Anh đứng ở cửa, nhìn cô bảo mẫu nhỏ đang đứng đó.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy An Hạ không phải là bảo mẫu, mà giống vợ anh hơn.
Vào lúc cảm giác này sinh ra, Yến Bắc Thần lại có một suy nghĩ.
Thật ra như vậy cũng không tệ. Yến Bắc Thần nghĩ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận