Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 32: 32

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 290 lượt xem
  • 2036 chữ
  • 2023-02-16 09:29:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lời này thật ra là lời nói thật, năm nay bọn họ mười chín hai mươi tuổi, Yến Bắc Thần cũng chỉ mới mới hai mươi lăm tuổi, đúng là không lớn hơn mấy tuổi.

 

Nhưng dù không lớn hơn nhiều nhưng rõ ràng Yến Bắc Thần lại trưởng thành và trầm ổn hơn bọn họ. Đây là loại khí chất được tích lũy từ nhiều kinh nghiệm sống, khi bọn họ còn đang lo lắng vì thi không tốt, thì có lẽ Yến Bắc Thần đã làm ăn thua lỗ hàng trăm triệu mà tâm cũng không gợn sóng.

 

Nhưng dù thế nào, Yến Bắc Thần vẫn là một người rất biết cách nói chuyện và điều chỉnh bầu không khí. Sự dè dặt ban đầu qua đi, bọn họ đi đến ghế lô đã đặt trước, bầu không khí dịu bớt khi các món ăn dần dần được mang lên.

 

Mọi người đều là sinh viên, không có quá nhiều quy tắc trong lúc ăn, chỉ đơn giản ăn ăn, uống uống và trò chuyện thôi.

 

Đối với bọn họ, Yến Bắc Thần giống như người ngoài. Tuy nhiên, ngoài vẻ bề ngoài, cảm giác tồn tại của anh lại không quá mạnh mẽ. Sau khi vào ghế lô, anh ngồi bên cạnh An Hạ, tựa lưng vào ghế ngồi nghịch điện thoại di động. Thỉnh thoảng, An Hạ nhắc anh ăn chút gì đó, anh sẽ cất điện thoại, cầm đũa lên ăn một chút. Thỉnh thoảng An Hạ ăn thấy món gì ngon, cô sẽ gắp cho anh một ít. Sau đó, Yến Bắc Thần cũng thành thật ăn xong.

 

Vốn dĩ khi Yến Bắc Thần đến, bọn họ vẫn có chút khó chịu. Nhưng đến giữa bữa tối, bọn họ dần dần thả lỏng. Yến Bắc Thần là một người tốt, anh biết mình là người ngoài, nên cũng không cố gắng tham gia cùng họ mà thay vào đó, anh làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.

 

Bầu không khí của bọn họ từ từ sôi động trở lại, lại bắt đầu tán gẫu về những chuyện trong trường.

 

“Nhân tiện, Tề Thiên Sơn, vừa rồi cậu gặp một người bạn học cùng khoa trên đường, cậu nói gì với cô ấy vậy?”

 

Trâu Tuyết vừa ăn vừa hỏi Tề Thiên Sơn.

 

Trâu Tuyết hỏi xong, nam sinh bên cạnh Tề Thiên Sơn tên là Trương Tùng cười rộ lên có chút ái muội, nói: “Nữ sinh đó là hoa khôi của khoa cậu, ôi ~ có chuyện nha ~”

 

Ngoài việc học ra, sinh viên đại học rất rảnh rỗi, việc yêu đương cũng trở nên bình thường.

 

Trương Tùng nói xong, mọi người trong bàn đều có chút ái muội nhìn Tề Thiên Sơn. Ai ngờ bị nhìn như vậy, Tề Thiên Sơn lại hừ một tiếng, nhìn Lý Văn Tiệp ngồi bên cạnh An Hạ, nói.

 

“Cậu ấy đến hỏi có phải tôi có quan hệ tốt với Lý Văn Tiệp không, hỏi tôi phương thức liên lạc của Lý Văn Tiệp.”

 

Sau khi Tề Thiên Sơn nói xong, ánh mắt mấy người trên bàn giống như chiếc xe thay đổi phương hướng, sáng ngời nhìn về phía Lý Văn Tiệp.

 

Lý Văn Tiệp: “.....”

 

Trong số những người ở đây, Lý Văn Tiệp tương đối nổi tiếng ở Đại học X. Cậu là sinh viên chuyên ngành tài chính, đầu năm khi bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, đã có rất nhiều cô gái thích cậu. Sau đó, cậu tham gia hội học sinh, giành được học bổng, nằm trong đội bóng rổ của trường, giống hệt nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường. Đừng nói đến hoa khôi khoa của Tề Thiên Sơn, hoa đào xung quanh Lý Văn Tiệp cũng đã có thể bao phủ toàn bộ đại học X.

 

“Đừng, tớ không muốn yêu đương.” Lý Văn Tiệp nói.

 

Lý Văn Tiệp nói xong, Tề Thiên Sơn hừ hừ một tiếng nói: “Lại thêm một người phải chết tâm ~” 

 

Những người khác cũng thở dài như chứng kiến kết cục của một đoạn tình yêu, Trâu Tuyết nhìn Lý Văn Tiệp nói: “Bây giờ không phải là cao trung, cậu còn không yêu đương, cũng quá ngoan rồi.”

 

Nói xong, Trâu Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Còn không bằng hồi cao trung đâu, lúc đó tớ còn cảm thấy cậu và An Hạ yêu đương với nhau.”

 

Tiếng nói của Trâu Tuyết vừa dứt, An Hạ: “Khụ, khụ, khụ.” 

 

An Hạ đang uống canh, nghe Trâu Tuyết nói một câu như vậy, ngụm canh chưa kịp nuốt xuống liền bị sặc. Cô không muốn ho trên bàn, vì vậy trực tiếp quay sang Yến Bắc Thần. Khi cô đang ho, Yến Bắc Thần đưa tay lên lưng cô, vỗ nhẹ hai cái.

 

Khi An Hạ quay sang Yến Bắc Thần, tay Lý Văn Tiệp vừa nâng lên hơi dừng lại. Cậu nhìn An Hạ, buông cánh tay xuống 

 

Yến Bắc Thần một tay vỗ lưng An Hạ, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào di động cũng nâng lên. Trong mắt anh mang theo ý cười, nhưng không ai có thể nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt anh, Yến Bắc Thần nhìn Trâu Tuyết, cười nói.

 

“Cô nói cái gì vậy, làm cho đứa trẻ sợ hãi.”

 

Trâu Tuyết: “.....” 

 

Bị Yến Bắc Thần nói như vậy, Trâu Tuyết có chút xấu hổ, Tề Thiên Sơn bên cạnh nhìn thấy liền cười nói: “Này, cũng không phải chỉ có mình Trâu Tuyết, chúng ta lúc đó đều nghĩ như vậy, đúng không. ”

 

Sau đó, Tề Thiên Sơn nhìn hai bạn học khác, tìm kiếm sự đồng tình.

 

Khi Tề Thiên Sơn nhìn sang, Trương Tùng và một bạn học nữ khác cũng sôi nổi gật đầu, Trương Tùng nói: “Đúng vậy. Lúc đó An Hạ và Lý Văn Tiệp luôn cùng nhau đến trường, ngày thường ở trong lớp, Lý Văn Tiệp cũng thân với An Hạ nhất.”

 

“Hai người họ là hàng xóm của nhau, hình như từ hồi sơ trung đã ở cùng một chỗ.” Một bạn học nữ khác cười nói,“Vậy không phải là thanh mai trúc mã sao.”

 

Sau khi bạn học nữ đó nói xong, mọi người sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

 

Bọn họ nói như vậy, vẻ mặt của Yến Bắc Thần cũng không thay đổi, An Hạ đã ho xong, anh đưa khăn giấy cho cô lau miệng, rót cho cô một cốc nước, rồi gật đầu nói.

 

“Quả thực, thanh mai trúc mã dễ nảy sinh tình cảm nhất. Hơn nữa...”

 

“Khá tốt.”

 

An Hạ đang uống nước: “Khụ khụ khụ.”

 

An Hạ lại bị sặc, Yến Bắc Thần quay đầu bất đắc dĩ nhìn cô, giơ tay lên tiếp tục vỗ lưng cho cô. Cùng lúc đó, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía những người đang bị sốc vì lời nói của anh, cười nói.

 

“Nhưng các cậu đã bao giờ nghe qua một câu gọi là trúc mã đánh không lại trời giáng.”

 

________

 

Một bữa cơm hết hai tiếng đồng hồ.

 

Hai giờ sau, mặc dù mọi người vẫn chưa đã thèm, nhưng cũng đã đến lúc phải tạm biệt và trở về ký túc xá.

 

Bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà ăn, An Hạ nói lời tạm biệt với các bạn học. Lý Văn Tiệp là người rời đi cuối cùng, đứng đó nói chuyện với An Hạ một lúc. Không biết đã nói gì, mà cả hai đều bật cười, cuối cùng Lý Văn Tiệp nhìn Yến Bắc Thần, và Yến Bắc Thần cũng mỉm cười với cậu.

 

Lý Văn Tiệp thu hồi ánh mắt, nói với An Hạ: “Đi trước.”, sau đó xoay người đi vào trong bóng đêm.

 

Nhìn Lý Văn Tiệp rời đi, An Hạ quay lại, đi đến bên cạnh Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đi tới, hỏi: “Hôm nay đi thăm khuôn viên trường xong chưa?”

 

Nhắc đến chuyện này, đáy mắt An Hạ lộ ra vài phần ý cười, gật đầu.

 

Sau khi bảo mẫu nhỏ gật đầu, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua khuôn viên trường và nói: “Vậy cô đưa tôi đi dạo đi.”

 

Yến Bắc Thần nói vậy, nhưng anh không có ý định trực tiếp rời đi. Vừa ăn tối xong, đi dạo trong khuôn viên trường cũng khá tốt, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu, hai người rời khỏi cửa nhà ăn, đi vào con đường bằng phẳng của trường học.

 

Khuôn viên trường đại học thật ra giống như những công viên lớn.

 

Chỉ là trong công viên không có nhiều tòa nhà và học sinh như vậy.

 

Ăn xong cũng đã hơn chín giờ, đèn đường trong trường đã được bật sáng, trên con đường lát gạch đá, hai bên có mấy cây tiêu huyền già nua. Các sinh viên đã kết thúc tiết tự học buổi tối, cõng cặp sách rời khỏi tòa nhà giảng dạy và đi về phía ký túc xá.

 

Yến Bắc Thần và An Hạ đi theo dòng người, cuối cùng đi đến con đường yên tĩnh bên cạnh sân thể dục.

 

Con đường này không có người, nhưng bên kia hàng rào, có khá nhiều người trong sân. Một số người đang chạy bộ, một số người chơi đùa, nhưng nhiều hơn nữa là các cặp đôi.

 

Yến Bắc Thần và An Hạ đi dọc theo đèn đường, Yến Bắc Thần đi ở bên lề đường, An Hạ đi phía sau anh, đi được một lúc, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua khuôn viên trường rồi nói.

 

“Trường học này khá tốt.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần đánh giá xong, An Hạ nhìn anh một cái, cô cũng mỉm cười, giơ cánh tay lên và nói bằng thủ ngữ.

 

An Hạ: Bọn họ học rất giỏi nên có thể thi đậu vào đây.

 

“Cô học cũng giỏi.” Yến Bắc Thần nói.

 

Lúc trên bàn ăn, mặc dù Yến Bắc Thần không tham gia, nhưng anh cũng lắng nghe rất nhiều chuyện lúc học cao trung của họ.

 

An Hạ nghe xong lời này, nhướng mi nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của An Hạ, Yến Bắc Thần nói.

 

“Nhưng bây giờ bọn họ vẫn là học sinh, mà cô lại là bảo mẫu của tôi.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cười với anh, giơ cánh tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Làm bảo mẫu cả đời.

 

Yến Bắc Thần nhìn động tác thủ ngữ của cô, khẽ cười. Sau khi cười, Yến Bắc Thần dừng lại, đứng bên đèn đường và nhìn vào sân thể dục bên trong hàng rào.

 

Bên trong là tốp năm tốp ba học sinh, vô tư cười nói, đùa giỡn. Yến Bắc Thần nhìn một lúc, sau đó hỏi An Hạ một câu: “Tại sao cô lại đồng ý cho tôi đến ăn tối với cô và các bạn?”

 

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

 

Đây thực ra là một chuyện khá khó xử. Bạn học tụ họp, do bạn bè mời khách, mang theo anh trai hoặc em gái đã rất ngượng ngùng, chứ đừng nói đến ông chủ của mình. Hơn nữa, ông chủ còn có thân phận và tuổi tác chênh lệch với họ, khiến bầu không khí của buổi tụ họp có chút câu nệ. An Hạ là loại người không thích mang lại phiền toái cho người khác, nhưng khi anh đưa ra yêu cầu, cô không chút do dự đem theo rắc rối lớn là anh đến buổi tụ họp.

 

Mặc kệ sẽ khó xử, chỉ cần là yêu cầu của anh, cô đều sẽ đồng ý.

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ không trả lời, anh nhìn cô nói: “Cô nghe lời quá.”

 

“Vì tôi đưa tiền cho cô nên cô mới bán hết tự do cho tôi?” 

 

Nói đến tiền, vẻ mặt của An Hạ cuối cùng cũng thay đổi. Cô nhìn Yến Bắc Thần, sau khi anh nói xong những lời này, cũng quay lại đối mặt với cô, hơi cúi người xuống.

 

Người đàn ông đứng dưới đèn đường, dáng người cao lớn vẫn đĩnh bạt như vậy, ánh đèn trên đỉnh đầu bởi vì anh hơi cúi người, phủ bóng lên khuôn mặt thâm trầm, càng làm cho anh trông đẹp trai hơn. 

 

Anh cúi người đối diện với cô, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, An Hạ có thể thấy rõ ý cười trong mắt anh. Anh cười nhìn cô và hỏi.

 

“Vậy nếu tôi yêu cầu một thứ khác thì sao?”

 

“Nếu tôi nói thích cô và muốn cưới cô, có phải cô cũng sẽ đồng ý hay không.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top