Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 33: 33

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 302 lượt xem
  • 3147 chữ
  • 2023-02-16 09:30:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

An Hạ ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần.

 

Ánh đèn dừng lại phía sau lưng, gương mặt chìm trong bóng tối, khiến đôi mắt của anh dường như bị che bởi một lớp màn đen, mang lại cho người ta cảm giác u ám.

 

Anh nói xong, ý cười trong mắt dường như hơi thu lại cùng với lời nói của mình. Anh nhìn cô chăm chú, trong nháy mắt, An Hạ có cảm giác mình đang nhìn chằm chằm vào vực sâu.

 

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người rất gần, gió thổi qua, lướt trên làn da có phần hơi nóng, mang đến một cảm giác lạnh lẽo.

 

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, cổ họng như muốn động đậy, quai hàm của cô khẽ run lên. Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra mình không thể nói được, cô giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Anh sẽ không.

 

An Hạ nâng cánh tay lên để làm thủ ngữ, lông mi của Yến Bắc Thần rũ xuống, nhìn ý tứ mà cô diễn đạt, không nói gì.

 

Yến Bắc Thần quả thực là một người muốn làm gì thì làm, nhưng anh cũng là một người tốt, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người khác. Nếu anh đã biết vì anh đưa tiền cho cô, anh có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu không kiêng nể gì. Khi đó, yêu cầu của anh có thể hơi khác người, nhưng sẽ không bao giờ vượt quá mức.

 

Anh sẽ không làm chuyện mà biết rõ cô sẽ không từ chối, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh anh.

 

Trừ cái này ra, anh không có lý do gì để làm như vậy.

 

Anh cũng không thích cô.

 

Anh luôn luôn không để tâm khi nói chuyện, câu nào nói ra cũng có thể là nói đùa, vì vậy câu nói này tám chín phần cũng là lời nói đùa.

 

An Hạ không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Cô chỉ là một bảo mẫu nhỏ, lớn lên không xinh đẹp, cũng không nói được, có lẽ Yến Bắc Thần cảm thấy cô thú vị và thương hại cô nên mới đối xử tốt với cô. Nhưng An Hạ biết, đó không phải là thích.

 

Yến Bắc Thần là thiên chi kiêu tử có xuất thân cao quý. Anh có rất nhiều sự lựa chọn, không cần phải từ bỏ những đám mây trên trời, để cúi đầu để tâm đến lớp bùn dưới đất như cô.

 

An Hạ biết rõ ràng điều này. Cô nói ra suy nghĩ của mình, cảm thấy đó là suy nghĩ và cách làm chính xác. Nói xong, cô khẽ nhúc nhích con ngươi, cúi đầu xuống.

 

Có lẽ là gió đêm có chút lạnh, thổi vào lỗ chân lông trên da, xuyên vào xương cốt, trái tim của cô cũng theo gió đêm, cảm thấy có chút hiu quạnh.

 

Sự hiu quạnh này trong nháy mắt trôi qua, An Hạ lại ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Yến Bắc Thần, giơ cánh tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Đúng không?

 

Sau khi cô bảo mẫu nhỏ nói ra những gì cô nghĩ, lại có chút không chắc, cúi đầu suy tư rồi hỏi anh một câu.

 

Đôi mắt cô lặng lẽ nhìn anh, nhưng bên trong ánh mắt không hề tĩnh lặng. Anh nghiêng người, bóng đen rơi vào mắt cô, khiến đôi mắt đã đen của cô càng thêm tối.

 

Yến Bắc Thần mỉm cười sau khi nghe câu hỏi của cô bảo mẫu nhỏ.

 

Cảm xúc trong mắt An Hạ tan biến cùng với nụ cười của Yến Bắc Thần, cô nhìn Yến Bắc Thần đang đứng thẳng người mỉm cười, cúi đầu nhìn cô, khóe môi anh cong nhẹ, nói một câu.

 

“Ai biết được.”

 

Lông mi của An Hạ khẽ run.

 

Nói xong lời này, Yến Bắc Thần nâng cánh tay giãn cơ. Sau đó, anh nhìn lên tán cây tiêu huyền bên đường và nói.

 

“Trời nổi gió rồi.”

 

“Về nhà thôi.”

 

Yến Bắc Thần nói xong câu này, liền nhấc chân đi vào con đường rộng lớn trong khuôn viên trường. An Hạ đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đi về phía trước, cô cũng bước xuống lề đường đi theo.

 

________

 

Bốn mùa trong năm, mùa xuân là qua nhanh nhất. Thường thì cái lạnh của mùa đông còn chưa rời đi, thì cái nóng của mùa hè đã âm thầm đến, chỉ trong chớp mắt, tháng tư đã trôi qua, thời gian đã đến tháng năm.

 

Nam Thành là một thành phố phía nam, vào tháng năm đã có cảm giác như mùa hè. Phong cảnh bên bờ biển không có cảm giác se lạnh của mùa xuân, mà có một kiểu thanh mát khác của mùa hè.

 

Khi mùa hè đến, thảm thực vật trong sân biệt thự cũng tươi tốt hơn. Ngoài việc chăm lo cho Yến Bắc Thần ba bữa ăn mỗi ngày, công việc hàng ngày của An Hạ còn là tưới nước và tỉa hoa, một cuộc sống phong phú và đơn giản.

 

Đêm qua Yến Bắc Thần ngủ không ngon, buổi sáng mang theo chút tính khí khi rời giường. Bánh waffle do An Hạ làm rất thơm, mềm và ngọt, có siro phong, cùng một ly sữa bò, lượng đường và calo vừa đủ khiến tâm trạng của Yến Bắc Thần tốt hơn một nửa.

 

Sau khi ăn sáng xong, Yến Bắc Thần và An Hạ tưới hoa một lúc trong sân, một lúc sau tài xế lái xe qua, sau khi  Yến Bắc Thần và An Hạ chào tạm biệt thì lên xe rời khỏi nhà.

 

Sau khi trở về sau chuyến công tác ở Hải Thành, số lần Yến Bắc Thần đến công ty rõ ràng nhiều hơn, đôi khi còn làm thêm giờ. Yến Bắc Thần chịu làm việc là điều tốt nhất đối với Lý Trạch.

 

Yến Bắc Thần đến công ty vào buổi sáng, sau khi Lý Trạch bàn giao công việc ngày hôm nay cho Yến Bắc Thần, hai người cùng nhau đi vào phòng họp.

 

“Công việc ở Hải Thành gần như đã xử lý xong. Tiểu Uông tổng nói dự kiến sẽ hoàn thành vào tháng sáu. Đến lúc đó, họ cũng sẽ xử lý các công việc khác của chi nhánh Hải Thành, chờ công ty chi nhánh đi vào hoạt động mới quay trở lại.” Lý Trạch nói với Yến Bắc Thần.

 

“Lâu như vậy mà còn chưa xử lý xong.” Yến Bắc Thần nói.

 

Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch: “.....”

 

“Anh có thể nói lời này trước mặt tôi, nhưng đừng nói trước mặt người khác. Nếu Uông tổng phát hiện, sẽ không tốt cho anh.” Lý Trạch nói.

 

Uông tổng chỉ có một người con trai duy nhất là tiểu Uông tổng, đã phí hết tâm tư bồi dưỡng từ khi còn nhỏ. Tiểu Uông tổng tuy không nhiều thủ đoạn như Uông tổng nhưng cũng được coi là một nhân tài, Uông tổng rất tự hào.

 

Còn về chuyện ở Hải Thành, Yến Bắc Thần đúng là đứng nói chuyện eo không đau. Công việc ở Hải Thành phức tạp như vậy, có thể xử lý xong trong hai ba tháng đã không tồi, lúc ấy anh đi một tuần, cái gì cũng không làm đã trở về, anh như thế nào còn mặt mũi nào mà nói như vậy.

 

Tuy rằng Yến Bắc Thần nói chuyện không có quy củ, nhưng cũng may anh nghe lời, Lý Trạch nói xong liền lập tức gật đầu nói: “Ồ, được rồi.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Kết thúc đề tài này, Lý Trạch lại nói một số chuyện khác. Yến Bắc Thần lắng nghe từng thứ một, lúc đầu còn có chút kiên nhẫn, dần dần thần sắc cũng trở nên mệt mỏi.

 

“Chỉ có những chuyện này nói đi nói lại, không có cái gì mới sao?” Yến Bắc Thần dừng lại hỏi Lý Trạch.

 

Yến Bắc Thần đột nhiên dừng lại, Lý Trạch cũng bị anh làm cho giật mình đứng lại theo. Cậu giương mắt nhìn Yến Bắc Thần, anh nhìn chằm chằm vào cậu, như thể cố gắng moi ra tin đồn kinh thiên động địa nào đó.

 

Mà Lý Trạch thật ra cũng có.

 

Lý Trạch: “.....”

 

Cậu nhìn Yến Bắc Thần một lúc và nói: “Mạnh Giảo mang thai.”

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Mạnh Giảo là một ngôi sao nữ trong giới giải trí, gần đây rất được chú ý. Khoảng thời gian trước tham gia một bộ phim lớn, đóng vai nữ chính, Tập đoàn Yến thị cũng tham gia đầu tư cho bộ phim đó.

 

Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần suy tư một chút, nói: “Trách không được gần đây Ngô tổng lại tràn đầy sắc xuân như vậy.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Mạnh Giảo xuất thân từ một gia đình bình thường, không có tư bản chống lưng, sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh, một đường từ vai phụ nhỏ trong phim truyền hình trở thành nữ chính trên màn ảnh rộng, đương nhiên không thể thiếu người trợ giúp.

 

Về phần người đứng sau cô ấy, giới giải trí đã đào bới rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra được gì. Đó là bởi vì kẻ đứng sau cô ấy có lai lịch rất sâu, cho dù có bị đào bới, cũng sẽ bị phong tỏa tin tức khẩn cấp.

 

Những tin tức này người bên ngoài không thể tiếp cận được, nhưng bên trong tập đoàn Yến thị, đặc biệt là những quản lý cấp cao luôn có thể nhận được tin tức. Tin tức Ngô tổng và Mạnh Giảo ở bên nhau cũng không phải mới lạ, vì vậy Mạnh Giảo mang thai, Yến Bắc Thần tự nhiên nghĩ đến Ngô tổng.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch nói: “Tại sao anh lại có vẻ không quan tâm chút nào? Không phải Mạnh Giảo đã đi theo anh ngay từ đầu sao?”

 

Đây không phải là Lý Trạch nói bậy, Mạnh Giảo và Yến Bắc Thần đã gặp nhau tại một bữa tiệc tối. Hai người gặp nhau vài lần sau đó, thậm chí trong một bữa tiệc tối từ thiện, Mạnh Giảo còn là bạn nữ đồng hành của Yến Bắc Thần.

 

Vào thời điểm đó, các tiêu đề giải trí đều là về họ, chỉ là không biết cuối cùng tại sao Mạnh Giảo và Ngô tổng lại ở bên nhau.

 

Sau khi Lý Trạch nói xong, vẻ mặt của Yến Bắc Thần đột nhiên trở nên nghiêm túc.

 

“Đừng nói nhảm! Ai cùng cô ấy ở bên nhau!” Yến Bắc Thần cao giọng, “Cậu là đang vu khống, vu khống, vu khống!”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Quên đi, là cậu vu khống.

 

Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi biệt thự, An Hạ được tự do cho đến khi anh quay lại vào buổi chiều. Trong thời gian rảnh rỗi này, An Hạ sẽ dành phần lớn thời gian ở biệt thự. Thỉnh thoảng, buổi trưa cô sẽ qua nhà chị gái một chuyến.

 

Kể từ khi Tiêu Tiêu được phẫu thuật, cô bé liền tung tăng nhảy nhót đi học mẫu giáo. Mẫu giáo là học cả ngày, căn bản không cần An Thanh lo lắng. An Thanh cũng an tâm mà tập trung lái xe taxi.

 

Về cơ bản hàng tuần An Hạ đều sẽ trở về nhà một chuyến. Trong nhà chị gái thì bận, Tiêu Tiêu thì còn nhỏ, tuy nhà không lớn nhưng sau khi hai mẹ ở một tuần cũng trở nên có chút lộn xộn. Khi An Hạ về đến nhà, cô sẽ dọn dẹp phòng cho họ. Ngoài ra, đem chăn đệm gì đó ra phơi một chút.

 

Sau khi làm xong việc nhà, An Hạ đi chợ mua một ít rau, làm bữa trưa bổ dưỡng, cất vào hộp đem cho chị gái.

 

An Thanh khác với An Hạ, chị ấy sinh ra là để chạy ra ngoài. Đặc biệt là nghề lái xe taxi, không biết khi nào có khách, ăn uống thất thường, chị ấy cũng không quan tâm. Ngày thường đều là tùy ý mua cái màn thầu hay bánh bao cùng chai nước suối.

 

Sau khi An Hạ làm xong bữa trưa, cô nhắn tin cho An Thanh. An Thanh nói để chị ấy trở về, nhưng An Hạ kêu chị nói cho cô biết vị trí, rồi bắt tàu điện ngầm đến đó.

 

Lúc An Hạ đi qua, An Thanh vừa giao khách xong, thấy An Hạ đi tới, An Thanh mở cửa kính xe vẫy tay.

 

“Hạ Hạ.”

 

Nghe thấy tiếng chị gái gọi, An Hạ xách theo hộp đồ ăn, tươi cười lên xe.

 

Trong xe taxi có mùi xăng nhàn nhạt, sau khi lên xe, An Hạ mở hộp đồ ăn ra. Bên trong, cô đặt những món mình làm gồm rau và thịt, dinh dưỡng phong phú.

 

“Oa, sườn heo kho tàu, món ăn yêu thích của Tiêu Tiêu.” An Thanh nhìn đồ ăn, còn không quên con gái của mình.

 

An Thanh nói xong, An Hạ nâng cánh tay lên làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Có dư, em cất trong tủ lạnh, buổi tối hâm nóng lại có thể ăn.

 

Nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, An Thanh cười nói: “Chỉ khi em trở về thì mẹ con chị mới có thể ăn cơm nóng.”

 

An Thanh nói xong, An Hạ cười đưa tay lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho chị gái.

 

An Hạ bận rộn cả buổi sáng cũng chưa ăn cơm. Cả hai ngồi trong xe cầm hộp cơm, cùng nhau ăn trưa. Trong lúc ăn, An Hạ sẽ không nói, chỉ có An Thanh nói.

 

An Thanh không nói nhiều, chỉ khi ở cùng An Hạ mới nói thêm vài lời. Chị ấy nói một số việc gần đây, bao gồm cả việc Tiêu Tiêu đi học mẫu giáo, đều là những chuyện vụn vặt ấm áp, An Hạ lắng nghe với vẻ thích thú.

 

Hai chị em đều ăn cơm rất nhanh, cơm nước xong, An Hạ liền cất hộp cơm đi. Sau đó, cô nâng cánh tay lên nói với An Thanh.

 

An Hạ: Chị ngủ một giấc đi, em ở đây canh.

 

Tháng năm, buổi sáng cũng trở nên dài hơn, buổi chiều An Thanh phải tiếp tục lái xe, vì vậy chị ấy phải tràn đầy năng lượng, ngủ trưa là điều cần thiết.

 

Vốn dĩ An Thanh tự mình ngủ cũng không sao, nhưng chỉ gặp An Hạ một tuần một lần, chị cũng hy vọng có thể ở cùng An Hạ một lúc. Vì vậy sau khi An Hạ nói xong, An Thanh cười gật đầu nói: “Được rồi.” 

 

An Thanh chỉnh lại ghế ngồi, tay kia bật radio trong xe lên.

 

Bây giờ đã là buổi trưa, trên đài sẽ phát một số bài hát nhẹ nhàng giúp dễ ngủ hơn, An Hạ cũng sẽ không quá nhàm chán khi ngồi trong xe.

 

Sau khi An Thanh bật đài, chị nhắm mắt đi ngủ. An Hạ ngồi trong xe yên lặng nghe đài.

 

Đối với An Hạ, đại phát thanh luôn là hình thức giải trí ưa thích của cô. Sau khi cô và chị gái đến Nam Thành, chị gái cô vẫn luôn lái taxi, cuối tuần, chị gái sẽ làm ca đêm, sợ cô ở một mình sợ hãi, sẽ mang cô theo.

 

Trong nhiều năm như vậy, An Hạ nhờ những đài phát thanh này mà vượt qua vô số đêm tối.

 

Đài phát thanh hôm nay cũng khá ổn, đang phát một số bài hát cũ. An Hạ đã từng nghe qua những bài hát này khi còn nhỏ, trước khi mẹ cô qua đời, sẽ hát cho hai chị em nghe.

 

An Hạ nghe xong bài hát, bất giác nhớ tới quá khứ, vẻ mặt dần dần mang theo ý cười, nhắm mắt lại.

 

Sau khi bài hát kết thúc, hai người chủ kênh trò chuyện về một chủ đề nào đó một lúc. Trong khi đang trò chuyện, chủ kênh đột nhiên truyền ra một tin tức.

 

Chương trình phát thanh này ban đầu là một chương trình giải trí, đôi khi sẽ bát quái một ít tin tức về giới giải trí. Mà lần này câu chuyện bát quái rõ ràng là rất sốc, hai người chủ kênh đều lần lượt phát ra tiếng cảm thán.

 

Khi cô nghe thấy tên của người liên quan đến câu chuyện bát quái này, vốn dĩ An Hạ đang nhắm mắt mỉm cười, lập tức thu hồi nụ cười, mở mắt ra.

 

Yến Bắc Thần tan sở đúng giờ sau một ngày làm việc tại văn phòng.

 

Tập đoàn Yến thị hiện đang trong thời gian tan làm, nhiều nhân viên đang đi bộ về phía thang máy. Yến Bắc Thần là chủ tịch và có thang máy riêng. Khi anh đứng bên ngoài chờ thang máy, thỉnh thoảng lại có những tiếng xì xào bàn tán của nhân viên bên cạnh.

 

Không chỉ thì thầm, mà còn có một số ánh mắt nhìn anh. Yến Bắc Thần nhìn lại, tiếng thì thầm biến mất ngay lập tức, anh cúi đầu cùng với vài người đang nhìn anh vừa rồi.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Yến Bắc Thần không thể giải thích được, cửa thang máy mở ra, anh đứng dậy và đi vào thang máy.

 

Chuyện xảy ra bên ngoài thang máy ban nãy, Yến Bắc Thần cũng không để trong lòng, anh đã quên nó sau khi lên xe. Anh ngồi vào trong xe, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt ngủ.

 

Khi Yến Bắc Thần mở mắt ra, xe đã dừng trước nhà anh.

 

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, dịu dàng và ấm áp, Yến Bắc Thần định thần lại, mở cửa bước xuống xe.

 

An Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, từ trong nhà ăn đi ra chào hỏi. Yến Bắc Thần vào cửa, vừa nhìn cô bảo mẫu nhỏ vừa thay giày nói: “Hôm nay nấu món gì vậy?”

 

Đôi mắt cô bảo mẫu nhỏ nhìn anh, như có chút kinh ngạc.

 

Yến Bắc Thần hồi lâu không thấy bảo mẫu nhỏ trả lời, ngước mắt lên nhìn vào mắt An Hạ, chớp chớp.

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, An Hạ phản ứng lại sau khi đối diện với tầm mắt anh, liền nhanh chóng giơ cánh tay lên làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Thịt và rau.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Sau đó, An Hạ xoay người bước đi như sợ anh sẽ nhìn thấy điều gì đó.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Yến Bắc Thần lạ lẫm đi vào phòng, thay quần áo và rửa tay.

 

Sau khi rời khỏi phòng, Yến Bắc Thần đi đến nhà ăn, cô bảo mẫu nhỏ đã chuẩn bị cơm cho anh. Khi Yến Bắc Thần đi ngang qua, cô bảo mẫu nhỏ nhìn trái phải mà không thèm nhìn anh.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

“Chuyện gì vậy?” Yến Bắc Thần ngồi trên ghế hỏi cô bảo mẫu nhỏ.

 

Yến Bắc Thần đột nhiên lên tiếng, nhưng An Hạ không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Khi cô bảo mẫu nhỏ nhìn sang, anh không thể biết được biểu cảm trong mắt cô là gì. Yến Bắc Thần nhìn cô với vẻ nghiêm túc hiếm thấy và hỏi.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ lại nhìn anh. Sau đó, bảo mẫu nhỏ cúi đầu trầm mặc một hồi, cuối cùng giơ cánh tay lên làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Anh đã trở thành cha.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top