Yến Bắc Thần sững sờ ba giây, nhớ lại thủ ngữ mà An Hạ vừa làm, để chắc chắn rằng anh không hiểu sai ý của cô.
Sau khi xác nhận, Yến Bắc Thần nhìn cô bảo mẫu nhỏ và hỏi: “Khi nào?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt. Câu hỏi của Yến Bắc Thần rất kỳ quái, người trở thành cha là anh, vậy mà anh lại hỏi cô anh trở thành cha khi nào.
Nhưng An Hạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hẳn là Yến Bắc Thần không phải ý đó, chắc là anh hỏi cô biết tin anh lên chức bố khi nào.
Nghĩ đến đây, An Hạ nâng cánh tay lên, làm thủ ngữ.
An Hạ: Trưa hôm nay.
Buổi trưa hôm nay, cô ở trong xe taxi của chị gái, nghe được tin tức giải trí. Tin tức nói về việc Mạnh Giảo mang thai, vốn dĩ An Hạ dựa vào xe nhắm mắt có chút buồn ngủ, nghe xong lập tức tỉnh lại.
Sau khi tạm biệt chị gái vào buổi chiều, cô trở về nhà. Thật ra hỏi chuyện riêng tư của thiếu gia là không tốt, nhưng rõ ràng cô không che giấu được tâm sự của mình, bị thiếu gia phát hiện ra.
Sau khi cô trả lời câu hỏi của anh, thiếu gia im lặng. Anh nhàn nhạt nhìn cô, gật đầu rồi hỏi một câu.
“Ồ. Vậy mẹ của đứa nhỏ kia là ai?”
An Hạ: “.....”
Thiếu gia lại hỏi một câu kỳ quái khác. Đứa trẻ là con của anh, anh hẳn là phải biết mẹ của đứa trẻ là ai.
Nhưng sau khi Yến Bắc Thần hỏi câu này xong, cứ như vậy nhìn cô, như thể anh đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi này. An Hạ nhìn anh một cái, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gõ hai chữ rồi quay màn hình về phía anh.
An Hạ: Mạnh Giảo.
Yến Bắc Thần tức giận bật cười.
Chiều nay, khi anh đang đợi thang máy sau khi tan làm, nhân viên đứng ở thang máy bên cạnh nhìn anh, khẽ xì xào bàn tán, chắc hẳn họ cũng đang thảo luận vấn đề này.
Tin tức về việc Mạnh Giảo mang thai được đưa ra vào trưa ngày hôm nay, anh đúng là đã từng công khai tham dự một bữa tiệc tối từ thiện với cô ấy. Sáng nay, Lý Trạch còn hiểu lầm anh, tất cả mọi người đều hiểu lầm anh.
Nhưng dù tất cả mọi người đều hiểu lầm, thì An Hạ cũng không nên có trong số đó.
Yến Bắc Thần chỉ cười nhìn An Hạ, thấy nụ cười của anh, vẻ mặt của cô bảo mẫu nhỏ có chút căng thẳng, Yến Bắc Thần vẫn chưa thu lại nụ cười mà nhìn cô.
“Tại sao cô nghĩ là cô ấy?” Yến Bắc Thần hỏi.
“Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lúc đi làm, tôi đều như hình với bóng với cô. Nếu tôi có một đứa con, mẹ của đứa trẻ cũng phải là cô, có chỗ nào liên quan đến cô ấy?”
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, lại liên tiếp nói thêm mấy câu, khi anh hỏi câu cuối cùng, vẻ mặt của An Hạ lộ ra một chút hoảng sợ.
Khi cô đang sợ hãi, nụ cười của Yến Bắc Thần liền thu lại, vẻ mặt không tin nhìn cô, nói: “Biểu hiện của cô là như thế nào? Cô đang nghi ngờ tôi không thể có con hay là cô không thể sinh con?”
Vẻ mặt của An Hạ càng trở nên hoảng sợ hơn.
Tính tình của bảo mẫu nhỏ từ trước đến nay đều trầm lặng, nét mặt cũng nhàn nhạt và điềm đạm. Nhưng bây giờ, cô dường như đã bị kinh hách, hai mắt mở to, cái đầu nho nhỏ của cô hẳn là không thể hiểu nổi tại sao anh lại hỏi một câu như vậy.
Rất dễ thương. Yến Bắc Thần nhìn vẻ mặt của cô và suy nghĩ.
Có lẽ vì vẻ mặt dễ thương của cô bảo mẫu nhỏ mà sự tức giận của Yến Bắc Thần trước việc cô cho rằng anh “sắp được làm cha” dần tan biến. Anh cười một chút, gắp một đũa rau xanh, nói với bảo mẫu nhỏ.
“Tôi không có làm cha, con của cô ấy không phải của tôi, hơn nữa tới tay của cô ấy tôi cũng chưa từng nắm, sao có thể làm cô ấy mang thai được?”
An Hạ: “.....”
Yến Bắc Thần cầm lấy đũa, bắt đầu ăn sau khi dọa cô. Anh một bên ăn một bên nói lời này với vẻ mặt tỉnh bơ. Ngày thường anh hay nói đùa, nhưng sau khi sống cùng nhau lâu, An Hạ vẫn có thể phân biệt rõ ràng khi anh nói đùa hay nói chuyện nghiêm túc.
Hơn nữa những gì anh nói đều là sự thật, anh không nói dối.
Sau khi An Hạ nghe Yến Bắc Thần nói xong, cô ngồi trên ghế, không hiểu sao nhịp tim của cô lại nhẹ đi rất nhiều. Nói cũng lạ, buổi chiều tim cô như bị dây leo quấn lấy, cảm thấy nặng trĩu.
Nhưng bây giờ, cảm giác đó hoàn toàn không còn nữa.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần cầm đũa ăn cơm, mùi thơm của thức ăn trở nên đậm hơn sau khi nhịp tim cô dịu lại. Sau một ngày bận rộn, An Hạ cũng đã đói bụng. Cô cười nhẹ, đặt điện thoại xuống, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Sau khi nghe những gì anh nói, cô bảo mẫu nhỏ bình tĩnh lại. Cô đặt điện thoại xuống, cầm đũa và bắt đầu ăn. Trong nhà ăn chỉ có tiếng hai người ăn cơm, Yến Bắc Thần tựa lưng vào ghế, cười nhẹ khi thấy dáng vẻ ăn vô cùng ngon của bảo mẫu nhỏ.
“Nhưng mà tại sao cô lại nghĩ rằng con của Mạnh Giảo là của tôi?”
Yến Bắc Thần đột nhiên hỏi một câu như vậy khi An Hạ đang vùi đầu ăn cơm. Anh nói xong, bảo mẫu nhỏ ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, hai má đều phồng lên.
Cô bảo mẫu nhỏ nhét đồ ăn phồng cả má, nghe xong câu hỏi của anh, cô đặt đũa xuống, giơ cánh tay lên để làm thủ ngữ.
An Hạ: Ngày đầu tiên tới biệt thự, tôi đã nghe những người hầu ở đó nói.
An Hạ nhớ rõ ngày đầu tiên đến biệt thự, vốn dĩ tối hôm Yến Bắc Thần sẽ trở về biệt thự ăn tối, mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất từ sớm. Nhưng khi sắp đến giờ ăn tối, quản gia Lâm thông báo rằng hôm nay thiếu gia sẽ không về.
Sau đó, cô trở về ký túc xá cùng với những người hầu khác, trên đường đi, một vài người hầu bàn tán và nói rằng thiếu gia đã đi tham gia bữa tiệc từ thiện với một nữ minh tinh tên Mạnh Giảo, còn nói hai người đang quen nhau.
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, không đợi Yến Bắc Thần hỏi, cô đã kể cho anh những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Yến Bắc Thần nhìn những gì cô đang giải thích và nói.
“Vậy còn cô? Cô cũng cho rằng chúng tôi đang quen nhau sao?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ khựng lại một chút.
Thật ra, câu hỏi này không thành vấn đề khi An Hạ đến biệt thự nhà họ Yến vào ngày đầu tiên. Bởi vì thiếu gia quen ai, bảo mẫu nhỏ là cô cảm thấy đó là việc của người khác, không hỏi han cũng không quan tâm.
Cho nên lúc đó, đám người hầu nói gì thì là cái đó, nói thiếu gia đang quen với Mạnh Giảo, thì chính là đang quen nhau đi.
Chỉ là sau sau, cô đi theo thiếu gia, hai người cùng nhau đi tới Hải Thành, cùng nhau sống chung trong biệt thự. Quả thực, như anh nói, ngoại trừ lúc anh đi làm, hai người đều như hình với bóng, anh quả thực không yêu đương với Mạnh Giảo.
Sau khi nghe tin tức vào buổi sáng, cô có thể lý trí mà phân tích ra chuyện này không liên quan đến thiếu gia. Nhưng không biết vì lý do gì, vừa nghe xong, cô liền nghĩ đến chuyện nghe được vào ngày đầu tiên đến biệt thự, sau đó lại nghĩ tới thiếu gia.
Cô như vậy là không hề lý trí, cũng không chuyên nghiệp, hy vọng thiếu gia không để trong lòng.
Yến Bắc Thần không để tâm đến sự không lý trí và thiếu chuyên nghiệp của cô, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào những câu chuyện phiếm về mình. Sau khi anh hỏi xong, bảo mẫu nhỏ giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ.
An Hạ: Cô ấy rất xinh đẹp.
Yến Bắc Thần chớp chớp mắt.
“Cho nên bởi vì cô cảm thấy cô ấy xinh đẹp, liền cho rằng chúng tôi đang ở bên nhau, còn có một đứa con?” Yến Bắc Thần hỏi.
Khi Yến Bắc Thần hỏi điều này, vẻ mặt anh không hề mang theo chút ý cười nào. Lại nói tiếp, không ai vui vẻ khi bị bàn tán như vậy. Huống chi bọn họ chỉ là người hầu, còn bàn tán sau lưng anh, đó thực sự là một điều tối kỵ.
Nghe thấy lời Yến Bắc Thần nói, vẻ mặt An Hạ có chút hoảng loạn, giơ cánh tay lên nói.
An Hạ: Tất cả chúng tôi đều cảm thấy cô ấy xinh đẹp.
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần nhấc đũa lên nói: “Đó là các cô cảm thấy.”
An Hạ: “.....”
Yến Bắc Thần nói những lời đó một cách nghiêm túc, ánh mắt anh rơi vào cô. Sau khi dừng trên người cô, ánh mắt của thiếu gia rõ ràng nhu hòa hơn, khoé môi còn gợi lên ý cười như rượu nhạt.
Anh nói: “Sau khi suy nghĩ thì tôi vẫn cảm thấy thấy cô xinh đẹp hơn.”
An Hạ: “.....”
Sau khi nói xong những lời này, ý cười trong mắt truyền đến đôi môi xinh đẹp nhợt nhạt của anh, cười với cô xong, liền thu lại đũa, tiếp tục ăn cơm.
Động tác và biểu cảm của An Hạ cứng đờ ở đó.
Cô cảm thấy thiếu gia giống như bậc thầy ủ rượu, lời nói của anh là rượu, thỉnh thoảng những lời anh nói truyền vào tai cô, giống như đang uống một ly rượu trái cây vậy.
Nó vừa ngọt vừa say khiến cô có chút choáng váng.
_______
Tin tức về việc Mạnh Giảo mang thai vẫn đang lan truyền trong tập đoàn Yến thị.
Ban đầu, mọi người đều suy đoán đứa con trong bụng Mạnh Giảo là của Yến Bắc Thần. Nhưng vào ngày thứ hai sau khi tin tức Mạnh Giảo mang thai bị truyền ra, hướng gió trong tập đoàn đã thay đổi.
Về chuyện của Ngô tổng và Mạnh Giảo, mặc dù các phương tiện truyền thông đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng một số ít người đứng đầu tập đoàn cũng biết chuyện đó. Trên thế giới này không có bức tường nào kín gió, chẳng mấy chốc mọi người trong tập đoàn Yến thị đã biết tin.
Ngô tổng, Uông tổng và Trình tổng là nguyên lão của tập đoàn Yến thị. Yến Bắc Thần, với tư cách là chủ tịch tập đoàn, thực chất chỉ là một con rối. Ba vị nguyên lão sau lưng mới là những người nắm quyền thực sự, mà họ có quyền lực lớn đến vậy là do số cổ phần sở hữu trong tay.
Cũng như Uông tổng và Trình tổng, Ngô tổng cũng đã hơn năm mươi tuổi. Tuy nhiên, Ngô tổng từ trước đến nay là người phong lưu, bảo dưỡng kỹ càng, hơn nữa còn có vẻ ngoài hào hoa. Trên thực tế khi nhìn qua, như mới ngoài ba mươi.
Mà phong lưu thì phong lưu, nhưng thật ra Ngô tổng đã kết hôn và có con. Ông và vợ quen nhau từ khi còn nghèo nàn, bà ấy cũng là một nữ cường nhân, đã giúp đỡ ông rất nhiều trong sự nghiệp. Ngô tổng có thể phát triển được như thế này không thể không kể đến sự giúp đỡ của vợ.
Chỉ là sau đó vợ ông mang thai, liền ở nhà chăm sóc cặp sinh đôi. Khoảng thời gian này cũng không kéo dài được bao lâu, cách đây vài năm, vợ ông qua đời vì bệnh nặng, chỉ để lại hai đứa con trai sinh đôi chưa thành niên.
Kể từ khi vợ qua đời, Ngô tổng đắm chìm trong công việc, tiền đồ sáng lạn. Nhưng đàn ông từ trước đến nay đều không chịu được cô đơn, sau một năm, bên cạnh cũng đã có người phụ nữ khác.
Mọi người đều không có nghị luận xấu gì về việc ông có phụ nữ, Ngô tổng vẫn còn trẻ, độc thân, lại có quyền thế, rất dễ thu hút sự chú ý của phụ nữ.
Mà hai đứa con trai sinh đôi của ông cũng không ngăn cản ông tìm kiếm một người phụ nữ khác.
Hai con trai sinh đôi của ông từ sơ trung đã sang nước ngoài học, rất ít khi về nước, điều này cũng làm cho Ngô tổng tự do hơn.
Đôi khi, Ngô tổng trông giống như một người cô đơn trong tập đoàn.
Tin tức về việc Mạnh Giảo mang thai đã lên men được hai ba ngày, mối quan hệ giữa Ngô tổng và Mạnh Giảo cũng được biết đến, chiếc mũ “sắp được làm cha” của Yến Bắc Thần cũng đã được gỡ xuống, anh cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Gần đây, thời gian ở công ty của Yến Bắc Thần đã tăng lên đáng kể, anh cũng rất nghiêm túc khi tham gia các cuộc họp, Lý Trạch rất hài lòng về điều này.
Hôm nay, hai người cùng nhau ra khỏi phòng họp và thảo luận về nội dung cuộc họp vừa rồi. Vừa tới cửa văn phòng của Yến Bắc Thần, thư ký Tề liền đứng dậy, nhìn Yến Bắc Thần nói.
“Yến tổng, có người hẹn ngài.”
Yến Bắc Thần nghe vậy, dừng lại và nói: “Ở văn phòng sao?”
“Không” Thư ký Tề nói, “Người ấy chỉ gọi điện đến văn phòng, nói rằng không tiện nói chuyện trong công ty, địa điểm là ở một quán cà phê.”
Sau khi thư ký Tề nói xong, Yến Bắc Thần cười khẽ, vỗ tài liệu trong tay lên ngực Lý Trạch, rồi nói.
“Tan làm sớm đây.”
Lý Trạch: “.....”
________
Sau khi Yến Bắc Thần tan làm sớm, anh không gọi tài xế mà tự lái xe đến quán cà phê thư ký Tề nói.
Quán cà phê này nằm ở ngoại thành, là quán cà phê tư nhân, ông chủ mở quán để tự mình chơi, trang trí rất đẹp, nhưng ngày thường căn bản không có khách.
Khi Yến Bắc Thần đi vẫn còn là buổi chiều, bên trong quán cà phê càng không có người. Khi anh bước vào bên trong, hai người khách duy nhất trong quán nhìn anh.
Hai người họ ngồi ở hai bên ghế dài, nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt khá giống nhau.
Yến Bắc Thần nhìn thấy bọn họ, anh mỉm cười, sau khi đi qua, ngồi vào chiếc ghế dài.
Sau khi ngồi xuống, Yến Bắc Thần gọi một ly cà phê, bắt đầu trò chuyện với họ. Khi cà phê được bưng lên, Yến Bắc Thần đặt cốc cà phê thẳng đứng, mỉm cười và nói.
“Tôi nhớ rõ tháng này là sinh nhật của hai người.”
“Năm nay muốn quà sinh nhật mười tám tuổi là gì?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận