Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 35: 35

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 309 lượt xem
  • 2192 chữ
  • 2023-02-16 09:32:05

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Yến Bắc Thần ở lại quán cà phê hơn một giờ.

 

Hơn một giờ sau, hai thiếu niên trong quán rời đi, Yến Bắc Thần ngồi một lúc cũng rời khỏi quán cà phê.

 

Khi Yến Bắc Thần đến quán cà phê, là thời điểm nóng nhất vào buổi chiều. Qua hơn một giờ, cũng đã đến ba giờ chiều, ánh nắng chói chang dần tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng ấm áp nhẹ dịu.

 

Yến Bắc Thần đứng bên cạnh xe nhìn thoáng qua mặt trời, mở cửa lên xe.

 

Nếu đã tan làm sớm, Yến Bắc Thần cũng không định quay trở lại công ty. Nơi này cách biệt thự không xa, sau khi Yến Bắc Thần lên xe, anh lái thẳng về nhà.

 

Biệt thự anh và An Hạ ở ngày thường cũng chỉ có hai người, khi anh không ở nhà, trong biệt thự cũng chỉ có An Hạ, điều này làm cho căn biệt thự càng thêm yên tĩnh.

 

Về đến nhà, Yến Bắc Thần đậu xe trước sân, mở cửa biệt thự bước vào. Anh đứng ở huyền quan thay giày, ánh mắt lại nhìn vào trong nhà. Lúc trước nghe thấy tiếng xe, An Hạ đã ra nghênh đón từ lâu, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì.

 

“Bảo mẫu nhỏ.” Sau khi thay giày xong, Yến Bắc Thần gọi một tiếng.

 

Giọng nói của anh không lớn, vang khắp căn biệt thự trống trải, căn nhà yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào. Yến Bắc Thần đứng ở cửa, hơi nhíu mày, sau đó lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn.

 

Tin nhắn được gửi đến bảo mẫu nhỏ. Không lâu sau đó, bảo mẫu nhỏ đã trả lời lại.

 

【 An Hạ: Xin lỗi thiếu gia, hôm nay chị gái tôi có việc bận đột xuất nên tôi phải đến trường mẫu giáo đón Tiêu Tiêu, tôi sẽ về ngay. 】

 

Nhìn thấy tin nhắn, Yến Bắc Thần: “.....”

 

________

 

Hôm nay khi An Thanh chạy taxi đã xảy ra một vụ tai nạn nhỏ. Buổi chiều phải giải quyết vụ tai nạn này nên không có thời gian đến đón Tiêu Tiêu. Ba giờ ba mươi Tiêu Tiêu sẽ tan học, hôm nay chú Lý ở cách vách cũng có việc bận, không còn cách nào khác nên An Thanh gọi điện cho An Hạ.

 

Khi An Hạ nhận được cuộc gọi, thì không còn bao lâu nữa Tiêu Tiêu sẽ tan học. Cô vội vàng rời khỏi nhà, đi tàu điện ngầm đến trường mẫu giáo của Tiêu Tiêu, vì quá vội nên cô quên xin nghỉ với Yến Bắc Thần.

 

Nếu là ngày thường, đến hơn sáu giờ Yến Bắc Thần mới về nhà, cứ theo tính toán này thì An Hạ đón Tiêu Tiêu, chờ đến năm giờ chị gái cô trở về, rồi về nhà cũng sẽ không chậm trễ. Nhưng không ngờ hôm nay Yến Bắc Thần lại tan làm sớm.

 

Khi Yến Bắc Thần nhắn tin hỏi cô đang ở đâu, thực ra An Hạ vẫn đang ở trên tàu điện ngầm. Sau khi đón Tiêu Tiêu, cô định tạm thời mang theo con bé về nhà. Nhưng ngay sau khi cô gửi tin nhắn, Yến Bắc Thần đã nhắn lại bảo cô không cần phải trở về, anh sẽ đến gặp cô. An Hạ nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần, cũng không còn vội vàng nữa, sau khi xuống tàu điện ngầm, cô đi thẳng đến trường mẫu giáo đón Tiêu Tiêu.

 

Khi cô dẫn Tiêu Tiêu ra khỏi cổng trường, Yến Bắc Thần đứng bên kia đường gọi cô một tiếng.

 

“An Hạ.” 

 

Người đàn ông mặc một thân áo sơ mi và quần tây, đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp. Dưới ánh mặt trời, càng lộ rõ vẻ điển trai, khi anh gọi một tiếng như vậy, rất nhiều phụ huynh đang đón con đều quay lại nhìn anh.

 

An Hạ nhìn thấy Yến Bắc Thần, trái tim cô nhảy lên một chút. Có lẽ do thời tiết quá nóng, khuôn mặt cô còn có chút nóng lên. Cô sững sờ một lúc, rồi nhắc nhở Tiêu Tiêu, nắm tay dẫn cô bé băng qua đường.

 

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ dẫn một bé gái qua đường.

 

Hôm nay bảo mẫu nhỏ vẫn mặc quần áo đơn giản, quần đùi và áo thun trơn, rộng rãi và thoải mái. Dưới chiếc quần đùi và áo thun là chân tay cân đối mảnh mai và làn da trắng nõn tinh tế.

 

Cô dường như đã cao hơn một chút so với lần đầu đến nhà họ Yến, cô nắm tay một cô bé băng qua đường, hơi nghiêng người, kiên nhẫn và cẩn thận. Trên cánh tay gầy còn mang theo một chiếc cặp hoạt hình màu hồng, trông rất dễ thương.

 

Sau khi Yến Bắc Thần gọi An Hạ, cô liền dẫn Tiêu Tiêu đến bên cạnh anh. Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, người đang nắm tay cô. An Hạ nhéo nhéo tay nhỏ của Tiêu Tiêu, ý bảo cô bé chào Yến Bắc Thần.

 

Năm nay Tiêu Tiêu năm tuổi, đang học lớp chồi của trường mẫu giáo. Cô bé khá giống với hai chị em An Hạ, đều có làn da rất trắng. Những cô bé chỉ cần trắng trẻo, sạch sẽ là đã rất xinh đẹp, hơn nữa cô bé còn hơi giống dì của mình, đôi mắt đen láy sáng ngời, khi nhìn người khác đều mang theo ý cười, điềm điềm tĩnh tĩnh.

 

Không biết tại sao, nhìn cô bé, giống như có thể nhìn thấy An Hạ hồi nhỏ.

 

“Chào chú.” Sau khi được dì nhắc nhở, Tiêu Tiêu mỉm cười khom lưng chào người đàn ông cao lớn trước mặt.

 

Cô bé khá thấp, chỉ cao đến ngang đùi anh, trắng trắng mềm mềm, khi khom lưng cúi chào rất có thành ý. Yến Bắc Thần mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười và nghe giọng nói ngọt ngào của cô bé.

 

“Chào cháu.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần và Tiêu Tiêu chào hỏi nhau, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần. Chiều nay cô đến đón Tiêu Tiêu, dù có chuyện gì thì cô cũng không nên quên xin nghỉ với Yến Bắc Thần. Hơn nữa bây giờ cô phải mang theo Tiêu Tiêu, Yến Bắc Thần lại tan làm sớm, hiện tại cô không thể về nhà với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần ý tứ xin lỗi, Yến Bắc Thần cũng nhận ra ánh mắt của cô khi cô nhìn sang. Sau đó, anh nhìn cô và nói.

 

“Tôi có hơi đói.”

 

Lông mi của An Hạ run rẩy, cô định giơ cánh tay lên nói gì đó thì Yến Bắc Thần đã nói: “Cùng nhau đi ăn cơm đi.” 

 

An Hạ: “.....”

 

________

 

Yến Bắc Thần nói anh đói bụng. An Hạ đang loay hoay tìm cách cân bằng giữa Yến Bắc Thần và Tiêu Tiêu, thì anh đã đưa ra cách giải quyết.

 

Sau khi nói sẽ cùng nhau đi ăn tối, Yến Bắc Thần xoay người lên xe. Nhìn thấy anh lên xe, An Hạ hơi ngơ người một chút, sau đó bế Tiêu Tiêu vào trong xe.

 

Yến Bắc Thần đột nhiên đến đây, trên xe không có ghế an toàn cho trẻ em nên An Hạ ngồi ở ghế sau cùng Tiêu Tiêu. Sau khi một lớn một nhỏ an tĩnh ngồi ở ghế sau, Yến Bắc Thần liếc mắt nhìn hai người trong gương chiếu hậu, mỉm cười nhìn Tiêu Tiêu nói.

 

“Tiêu Tiêu, cháu muốn ăn gì?”

 

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Tiêu ngồi trong xe hơi, dù sao thì mẹ cô bé cũng là tài xế taxi. Nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được ngồi trên một chiếc xe thoải mái như vậy, ghế êm ái, còn có mùi thơm sảng khoái.

 

Đây là lần đầu tiên cô bé và Yến Bắc Thần gặp nhau, nhưng Tiêu Tiêu không sợ Yến Bắc Thần vì cô bé có thể cảm thấy rằng dì của mình rất tin tưởng anh. Sau khi anh hỏi cô bé muốn ăn gì, Tiêu Tiêu nhìn dì của mình. Nhận thấy ánh mắt của cô bé An Hạ khẽ mỉm cười.

 

Sau khi nhận được lời khẳng định từ nụ cười của dì, Tiêu Tiêu nói với Yến Bắc Thần: “Cháu muốn ăn cá.” 

 

Sau khi cô bé nói món muốn ăn vào bữa tối, Yến Bắc Thần nghe xong, suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: “Muốn ăn cá.”

 

Suy nghĩ trong chốc lát, Yến Bắc Thần dường như nghĩ ra một nơi để ăn, anh khởi động xe, cười nói.

 

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cá.”

 

________

 

Yến Bắc Thần chở An Hạ và Tiêu Tiêu đến một nhà hàng tư nhân ven biển ở Nam Thành.

 

Khu vực ven biển Nam Thành rất phong phú về thủy sản, và cũng có một số lượng lớn các nhà hàng hải sản ngon gần bờ biển. Các nhà hàng chủ yếu đều kinh doanh các món ăn về hải sản, chủng loại rất đa dạng, nhưng có một nhà hàng chuyên về cá biển, hương vị rất ngon, rất nổi tiếng ở Nam Thành.

 

Nhưng đối với một nhà hàng độc đáo và nổi tiếng như vậy, lượng tiêu thụ tất nhiên không hề thấp. Hơn nữa nhà hàng này khác với những nhà hàng thông thường, phong cách trang trí rất đặc biệt, hoàn cảnh xung quanh cũng yên tĩnh, giống như một thế giới dưới đáy biển.

 

Khi Yến Bắc Thần đến, nhà hàng đã chuẩn bị chỗ trước. Yến Bắc Thần mang theo hai người, một lớn một nhỏ vào trong ghế lô, mới vừa đi vào, Tiêu Tiêu đã thốt lên một tiếng “Oa” kinh ngạc.

 

Ngoại trừ một bức tường có cửa ra vào, ba mặt còn lại của ghế lô đều là kính trong suốt. Sau tấm kính là nước biển. Ghế lô này được xây dựng dưới đáy biển, ba mặt được bao bọc bởi biển, ngồi bên trong có thể nhìn thấy đàn cá và các loài sinh vật khác đang tung tăng bơi lội.

 

Điều này rất hấp dẫn đối với trẻ con.

 

Không chỉ đối với trẻ con, đối với An Hạ cũng vậy.

 

Sau khi Yến Bắc Thần đưa hai người vào, liền có giám đốc đến đưa thực đơn cho anh. An Hạ và Tiêu Tiêu Tiêu đều không kén ăn, cũng chưa từng đến ăn nên việc gọi món liền giao cho Yến Bắc Thần.

 

Yến Bắc Thần gọi một ít cá và hải sản, gọi thêm vài món tráng miệng ngọt, sau khi đã gọi đủ cho ba người, anh để người giám đốc đi ra ngoài trước. Sau khi vị giám đốc cầm thực đơn đi ra, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua bên trong ghế lô, nơi có một lớn một nhỏ đang ghé trên kính nhìn cá bên ngoài.

 

Thật ra An Hạ không lớn hơn cô bé bao nhiêu, cô đứng ở đó, cũng đặt tay lên mặt kính giống như Tiêu Tiêu. Bóng dáng của hai người tựa lên tấm kính, dáng vẻ rất nghiêm túc, Yến Bắc Thần đứng ở nơi đó, vô tình nhớ tới chuyện An Hạ nói anh sắp trở thành cha mấy ngày trước.

 

Yến Bắc Thần chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có con.

 

Đối với anh, gia đình dường như là một thứ gì đó quá xa tầm với. Từ nhỏ anh chưa từng trải qua cảm giác có một gia đình hoàn chỉnh, đối với tình thân cũng rất đạm bạc, anh không nghĩ mình có thể chăm lo được cho một gia đình, cho nên cũng không nghĩ tới chuyện đó.

 

Nhưng đôi khi anh cảm thấy có một số thứ là tự nhiên mà như vậy, đã từ trong xương cốt mà có.

 

Chẳng hạn như con người sinh ra đã có tình cảm, sẽ có tình bạn và tình yêu với người khác, tất cả đều có thể thực hiện được mà không cần kinh nghiệm.

 

Nếu anh có gia đình và con cái, có lẽ anh sẽ tự nhiên trở thành một người chồng, người cha.

 

Khi nghĩ đến điều này, suy nghĩ của Yến Bắc Thần dừng lại một lúc. Thậm chí không mất một giây để một người nghĩ về mọi thứ. Và giây phút này cũng đủ để anh tưởng tượng. Nhưng sau một giây, nhớ về những gì mình vừa nghĩ trong giây đó, Yến Bắc Thần cảm thấy có điều gì đó khác thường.

 

Anh chưa bao giờ là một người mềm mỏng.

 

Cũng chỉ những người mềm mỏng mới nghĩ về những chuyện ban nãy.

 

Có lẽ anh đã thay đổi rồi, trở nên mềm mỏng hơn. Mà con người muốn thay đổi thì phải có cơ hội, và cơ hội đó là người hoặc vật.

 

Yến Bắc Thần đứng ở nơi đó, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ghé trên mặt kính, ánh mắt có chút thất thần.

 

Khi anh đang thất thần, cô bảo mẫu nhỏ đang ghé trên kính quay lại. Đôi mắt đen láy lấp lánh, còn đang chìm đắm trong sự kinh hỉ khi nhìn thấy đáy biển.

 

Cô nhìn anh và mỉm cười.

 

Nhìn thấy nụ cười của cô, Yến Bắc Thần cũng cười theo, hỏi: “Đẹp như vậy sao?”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không nói gì, khi cô còn chưa kịp trả lời, Yến Bắc Thần đã đi tới, nhìn theo ánh mắt của hai người, ghé trên mặt kính và nhìn lên.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top