Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 36: 36

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 299 lượt xem
  • 2018 chữ
  • 2023-02-16 09:34:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi ghé trên kính và ngắm cá một lúc, các món ăn cũng lần lượt được bưng vào. Tiêu Tiêu rất hào hứng khi nhìn thấy con cá, khẩu vị cũng trở nên tốt lên không ít. Cô bé tuy rất nhỏ nhưng khả năng ăn uống tuyệt đối di truyền từ dì của mình, một mình ăn hết một con cá, thêm một chén cơm và hai phần tráng miệng.

 

Cô bé giống như là lần đầu tiên được ăn những món ăn ngon như vậy, ăn đến vô cùng thỏa mãn. Nhưng dù ngon đến đâu, sau khi ăn no, cũng không thể ăn thêm được nữa.

 

Sau khi cả ba người ăn xong, Tiêu Tiêu tạm biệt những sinh vật biển đằng sau tấm kính trong ghế lô, cùng dì và chú Yến rời khỏi nhà hàng.

 

Tiêu Tiêu ăn thật sự rất vui vẻ. Sau một bữa tối ngon miệng, hảo cảm của cô bé đối với Yến Bắc Thần cũng tăng thêm vài phần. Cô bé nắm tay dì với tâm trạng vui vẻ, bước về phía trước, đung đưa hai cánh tay.

 

Chắc là An Hạ thường xuyên dẫn cô bé đi như vậy. Chỉ chốc lát sau, hai người nắm tay nhau bước đi, bỏ lại Yến Bắc Thần ở phía sau

 

Nhìn bóng lưng hai người đang đi về phía trước, Yến Bắc Thần: “.....”

 

Hai người đi đến chỗ đậu xe, thấy cách xe càng ngày càng gần, Yến Bắc Thần cầm chìa khóa mở khóa xe trước.

 

Đèn xe nhấp nháy hai lần, Yến Bắc Thần cất chìa khóa xe, định đi về phía hai người phía trước thì nghe thấy có người gọi mình.

 

“Bắc Thần.”

 

Yến Bắc Thần dừng chân, quay đầu lại.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần còn hơi ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau đó, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của anh, cười nói: “Cô đã trở lại.”

 

Nhớ rõ khoảng thời gian trước, Trình Chiêu Khang phải nhập viện, khi anh đến thăm ông ấy, Trình Chiêu Khang đã nói Trình Tâm Sầm sẽ sớm trở lại. Chỉ mới qua hơn một tháng, đã trở về nhanh như vậy.

 

Cũng đã lâu Trình Tâm Sầm không gặp Yến Bắc Thần, sau khi nghe lời nói của Yến Bắc Thần, nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

 

Trước khi làm kinh doanh, Trình Chiêu Khang là một kỹ sư rất giỏi. Vợ ông ấy là một giáo sư đại học, Trình Tâm Sầm có thể coi là xuất thân từ dòng dõi thư hương.

 

Mưa dầm thấm đất từ nhỏ, làm cho khí chất của Trình Tâm Sầm rất độc đáo. Có một loại thanh đạm tươi đẹp, không quá kiêu ngạo. Cô ấy khá ưa nhìn, dáng người cao ráo, đi giày cao gót cũng hơn một mét bảy. Mái tóc xoăn dài xõa bên người, mặc một chiếc áo khoác dài, mắt ngọc mày ngài, rất xinh đẹp.

 

“Tốt nghiệp xong liền trở về.” Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Trình Tâm Sầm cười nói.

 

Sau khi nói xong, có người gọi Trình Tâm Sầm từ một hướng nào đó, cô ấy nhìn sang, đáp lại và nói với Yến Bắc Thần: “Tôi hẹn người đến đây ăn tối, nhìn thấy anh nên đến chào hỏi một tiếng, anh ăn xong rồi sao?”

 

“Đúng vậy.” Yến Bắc Thần gật đầu.

 

Nhìn thấy Yến Bắc Thần gật đầu, Trình Tâm Sầm cảm thấy hơi tiếc nuối, nói: “Vậy để khi nào có cơ hội chúng ta cùng ăn một bữa đi.”

 

Hai người là bạn học thời đại học, lại có tầng quan hệ với Trình Chiêu Khang, khi Trình Tâm Sầm trở về, đáng lẽ anh nên mời cô ấy một bữa cơm mới phải. Sau khi Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần đáp lại bằng một nụ cười.

 

“Được, đến lúc đó tôi sẽ mời.”

 

Được sự đồng ý của Yến Bắc Thần, Trình Tâm Sầm cười, nói: “Đã định một lời rồi nha.”

 

Sau khi nói xong, Trình Tâm Sầm cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi gặp người mà cô ấy có hẹn. Trước khi Trình Tâm Sầm xoay người rời đi, dường như nhớ ra điều gì đó, nói với Yến Bắc Thần.

 

“Đúng rồi Bắc Thần.”

 

Yến Bắc Thần quay đầu lại, nhìn về phía cô ấy.

 

Trình Tâm Sầm cười với anh, nói, “Vài ngày nữa tôi sẽ đến làm việc tại Yến thị.”

 

Trình Tâm Sầm đã ở nước ngoài từ khi học đại học, sau khi tốt nghiệp, về nước cũng là vì công việc bên này. Trình Chiêu Khang có ý muốn về hưu. Là con gái duy nhất của ông, Trình Tâm Sầm đương nhiên sẽ là người nối nghiệp.

 

Nghe được những lời của Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần dường như đã biết trước, anh gật đầu, cười nói: “Chào mừng. Hẹn gặp lại ở công ty.”

 

Yến Bắc Thần nói lời này với vẻ mặt thoải mái, sau khi nghe anh nói, Trình Tâm Sầm mỉm cười, xoay người đi vào nhà hàng.

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần thu hồi ánh mắt và đi về phía xe của mình.

 

Trong khi Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm nói chuyện, An Hạ và Tiêu Tiêu đã đến trước xe. Dù Yến Bắc Thần đã mở khóa xe từ trước nhưng cả hai không mở cửa để lên xe mà đứng bên ngoài chờ anh.

 

Sau khi Yến Bắc Thần bước tới, anh cười liếc mắt nhìn họ, nói: “Sao lại không lên xe?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, Tiêu Tiêu nhìn anh và nói: “Dì bảo đợi chú.”

 

Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua bảo mẫu nhỏ, An Hạ mỉm cười khi anh nhìn sang. Đèn trong bãi đậu xe không sáng lắm, nhưng cũng chiếu rọi được nụ cười của cô bảo mẫu nhỏ, Yến Bắc Thần nhìn cô cười, cũng cười theo, nói.

 

“Gặp người quen nên chào hỏi một chút. Lên xe đi.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ bế Tiêu Tiêu lên xe.

 

________

 

Sau khi rời nhà hàng, Yến Bắc Thần lái xe chở Tiêu Tiêu về nhà.

 

Khi cả ba người đến sân của tiểu khu thì trời đã tối. Mọi hộ gia đình ở tiểu khu vẫn đang bật đèn, tiếng người nói chuyện hoặc tiếng TV truyền ra từ những cánh cửa và bức tường mỏng, rất náo nhiệt.

 

Trên đường đưa Tiêu Tiêu trở về, An Hạ đã nhắn tin cho chị gái. Vì vậy sau khi ba người đi đến trong sân, An Thanh liền xuống lầu đón Tiêu Tiêu.

 

Hôm nay An Thanh đi xử lý vụ tai nạn nên An Hạ phải đi đón Tiêu Tiêu, không ngờ ông chủ của An Hạ lại tan làm sớm. Về việc An Hạ đón Tiêu Tiêu trong giờ làm việc, ông chủ cũng không trách cô, không những không trách, còn đưa An Hạ và Tiêu Tiêu đi ăn cá.

 

An Thanh biết Yến Bắc Thần.

 

Tiền phẫu thuật của Tiêu Tiêu là do anh đưa cho An Hạ. Anh trực tiếp đưa cho An Hạ, không cần cô phải trả lại, thường ngày cũng chăm sóc An Hạ rất tốt.

 

Cứu con gái, lại đối xử tốt với em gái của mình, An Thanh tràn ngập cảm kích với Yến Bắc Thần.

 

Vốn dĩ chị muốn để Yến Bắc Thần và An Hạ vào nhà ngồi một chút, nhưng An Hạ từ chối. Thực ra, Yến Bắc Thần sẽ không để ý ngôi nhà của hai chị em họ cũ nát hay gì đó, đối với anh, đó là ngôi nhà mà hai mẹ con ở với nhau, anh sợ họ sẽ cảm thấy bất tiện nên sẽ không đi vào.

 

Thiếu gia từ trước đến nay đều như vậy, tuy rằng thích nói đùa, nhưng rất có tu dưỡng và lễ phép.

 

Sau khi An Hạ từ chối, An Thanh cũng không kiên trì, chỉ cười với em gái, sau đó bảo Tiêu Tiêu tạm biệt bọn họ.

 

Hôm nay cô bé được xem thế giới dưới đáy biển, được ăn cá, vui vui vẻ vẻ cả đêm, tinh thần gần như bị tiêu hao quá mức. Được An Thanh ôm trong ngực, Tiêu Tiêu nói lời tạm biệt với An Hạ và Yến Bắc Thần

 

An Hạ đi tới hôn lên trán cô bé một cái, mỉm cười vẫy tay, sau đó để chị gái ôm Tiêu Tiêu đi lên trước.

 

An Thanh bế Tiêu Tiêu lên lầu, đến cửa nhà, cúi đầu cười với An Hạ đang đứng ở trong sân, vẫy tay bảo bọn họ trở về. An Hạ ngẩng đầu nhìn chị gái, cười gật đầu.

 

Sau đó, An Thanh bế Tiêu Tiêu vào nhà.

 

Sau khi chào tạm biệt chị gái, An Hạ nhìn cửa nhà một lúc, sau đó liền xoay người, giơ cánh tay lên đối mặt với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Chúng ta đi thôi.

 

Nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, Yến Bắc Thần gật đầu, nói: “Đi thôi.”

 

Dứt lời, cả hai cùng nhau rời khỏi sân.

 

________

 

Nơi An Thanh thuê là một tiểu khu rất lâu đời. Tiểu khu ngổn ngang ngoằn ngoèo, xe hơi không vào được, còn có rất nhiều hẻm.

 

Khi đưa Tiêu Tiêu vào, Yến Bắc Thần đậu xe ở đầu hẻm, ba người đi bộ vào trong. Con hẻm không rộng lắm, đèn đường giống như một người già, ánh đèn rất yếu ớt.

 

Mặc dù rất yếu, nhưng cũng may còn có, khi anh và An Hạ rời khỏi sân, ngay cả ánh đèn yếu ớt trong hẻm cũng đã tắt, cả con hẻm tối sầm lại.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

“Con hẻm tối quá.” Yến Bắc Thần nói.

 

Khi hai người đi vào trong hẻm, ánh sáng từ sân vẫn có thể chiếu vào một chút nên không quá tối. Nhưng càng đi sâu vào bên trong, cách ánh đèn trong sân ngày càng xa, bóng đêm càng ngày càng dày, là cái loại duỗi tay cũng không thấy được năm ngón tay.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “.....”

 

Đèn trong hẻm sẽ tắt sau tám giờ tối, để tiết kiệm chi phí.

 

Con hẻm này, lúc cô học sơ trung và cao trung tối nào khi trở về từ tiết tự học cô cũng đi, dù trời tối cũng có thể tìm đường đi ra ngoài một cách chính xác.

 

Nhưng lần này mang theo Yến Bắc Thần, anh chưa bao giờ đi qua một con hẻm như vậy. Vì vậy sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ duỗi tay lấy điện thoại di động ra.

 

Có đôi khi Yến Bắc Thần cảm thấy điện thoại di động của An Hạ thật sự rất đa năng.

 

Không chỉ có thể gọi anh là thiếu gia, làm đồng hồ báo thức, nói tên của Mạnh Giảo, mà còn có thể bật đèn pin để chiếu sáng trong bóng tối.

 

Nhưng trước khi An Hạ bật đèn pin lên, Yến Bắc Thần đã nói: “Nắm tay tôi rồi đi.”

 

An Hạ cầm điện thoại di động một hồi.

 

Cả hai đứng trong con hẻm, đều đứng trong bóng tối, con hẻm tối đến mức không nhìn thấy bóng dáng của nhau. Nhưng khi Yến Bắc Thần nói chuyện, rõ ràng là mặt đối mặt với cô, An Hạ nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ đỉnh đầu, khiến trái tim cô run lên.

 

Yến Bắc Thần đã đề xuất một cách giải quyết, nhưng bảo mẫu nhỏ giống như không muốn thực hiện nó.

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

“Cô xem cô đã nắm tay Tiêu Tiêu rồi, bây giờ nắm tay tôi thì làm sao?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

An Hạ: “.....”

 

An Hạ không biết tại sao anh lại so sánh với Tiêu Tiêu, cái này không thể so sánh, hơn nữa cô nắm tay Tiêu Tiêu cũng không phải vì sợ tối.

 

Nói xong, Yến Bắc Thần đợi một lúc. Có lẽ anh cũng cảm thấy cách so sánh vừa rồi của mình là không thích hợp, hoặc cũng có thể anh biết ngoài việc An Hạ nắm tay anh cùng đi ra ngoài, thì cách dùng đèn pin chiếu sáng thích hợp hơn nhiều.

 

Nghĩ vậy, Yến Bắc Thần: “Cô cầm điện thoại di động...”

 

Anh chưa kịp nói xong thì trong bóng tối, bàn tay đang buông thõng bên cạnh anh đã bị một bàn tay mềm mại nắm lấy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top