Việc bạn bè đến nhà nhau ăn tối cũng là một hoạt động tương đối bình thường. Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần cũng không từ chối, anh gật đầu nói.
“Được rồi.”
________
Chuyện Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm ăn tối cùng nhau đã được giải quyết xong.
Sau khi thảo luận về bữa tối, hai người trở về văn phòng của mình. Buổi chiều, Yến Bắc Thần gửi cho An Hạ một tin nhắn, thông báo hôm nay sẽ có khách đến nhà ăn cơm.
An Hạ nhận được tin nhắn liền bắt đầu chuẩn bị không ngừng.
Đây là lần đầu tiên Yến Bắc Thần tiếp khách ở nhà sau khi An Hạ trở thành trợ lý riêng của anh. An Hạ rất coi trọng bữa tối này. Cô hỏi Yến Bắc Thần một số câu hỏi về sở thích và những món không ăn được của bạn anh, Yến Bắc Thần trả lời từng câu hỏi một sau khi hỏi đối phương.
Với thông tin đó, An Hạ đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Vì hôm nay có khách đến nhà dùng bữa nên Yến Bắc Thần nói rằng họ sẽ trở về sớm hơn. Trước khi họ trở về, An Hạ đã chuẩn bị xong bữa tối. Trong khi cô đang bày biện bữa tối và chén đũa trong nhà ăn thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài.
Ngoài giọng nói của Yến Bắc Thần còn có giọng của một người phụ nữ, An Hạ nghe thấy giọng nói của hai người họ liền rời khỏi nhà ăn, đi tới cửa nghênh đón. Cánh cửa được mở ra, Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm cùng nhau bước vào.
Vừa rồi Trình Tâm Sầm thảo luận với Yến Bắc Thần về hoa và cây trong sân, cô ấy nói hoa và cây trong sân đã được chăm sóc rất tốt. Vì vậy sau khi đi vào nhà, Yến Bắc Thần liền nói với An Hạ.
“Khách khen hoa cô chăm sóc rất đẹp.”
Yến Bắc Thần, người đang nói chuyện với cô ấy, đột nhiên đi tới nói chuyện với cô bảo mẫu nhỏ trong phòng khách, theo giọng nói của anh, Trình Tâm Sầm cũng nhìn cô gái nhỏ đang đứng trong phòng khách.
Bảo mẫu nhỏ tuổi không lớn lắm, nhìn như mới ngoài hai mươi. Người nhỏ gầy, mặc quần áo đơn giản, nhìn qua rất sạch sẽ và tươm tất. Ngoại hình của cô không quá nổi bật nhưng có làn da trắng trẻo, đôi mắt đen láy và trong veo.
Nghe Yến Bắc Thần nói Trình Tâm Sầm khen hoa và cây cối cô chăm sóc, bảo mẫu nhỏ có vẻ rất cao hứng, An Hạ khẽ mỉm cười với cô ấy, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười và ánh sáng rực rỡ.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ theo bản năng nâng cánh tay lên làm thủ ngữ. Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra có lẽ Trình Tâm Sầm không hiểu thủ ngữ, vì vậy cánh tay vừa giơ lên dừng lại một chút.
Nhìn thấy bảo mẫu nhỏ giơ cánh tay lên không biết phải làm sao, Yến Bắc Thần cười nói: “Cô có thể làm thủ ngữ, tôi sẽ phiên dịch cho cô.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhanh chóng làm một câu thủ ngữ với Trình Tâm Sầm.
Nhìn thấy thủ ngữ mà cô làm, Yến Bắc Thần quay đầu lại, nói với Trình Tâm Sầm: “Cô ấy nói cảm ơn với cô.”
Một người làm thủ ngữ, một người phiên dịch, hỗ trợ nhau rất thành thạo và ăn ý. Trình Tâm Sầm nhìn Yến Bắc Thần khi anh đang phiên dịch lại, nghe những lời anh nói, cô ấy quay lại nhìn cô bảo mẫu nhỏ và gật đầu.
“Không cần khách khí.”
Sau khi cô ấy nói xong, nụ cười trên khuôn mặt cô bảo mẫu nhỏ càng thêm sâu. Mặc dù không nói được nhưng tay chân cô thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, có thể nhìn ra được từ hoa lá, cây cỏ trong sân được chăm sóc tươi tốt và căn biệt thự sạch sẽ không tì vết.
Vừa tươi cười, bảo mẫu nhỏ vừa làm động tác “Mời” về hướng nhà ăn. Trình Tâm Sầm hiểu được, đi về phía trước, Yến Bắc Thần đi theo sau Trình Tâm Sầm, khi đến gần An Hạ, anh nói một câu.
“Trước đây cô chưa từng mời tôi dùng bữa.”
An Hạ: “.....”
________
Sau khi chào hỏi ngắn gọn trong phòng khách, An Hạ dẫn hai người vào nhà ăn. Bữa tối đã được dọn lên bàn. Hôm nay có khách, An Hạ đã chuẩn bị sáu món ăn và một món canh, các món ăn rất giản dị, nhìn rất ngon và bổ dưỡng.
Sau khi Trình Tâm Sầm vào nhà ăn, nhìn thấy các món ăn trên bàn, lễ phép khen ngợi An Hạ vài câu. Khi nhận được lời khen, An Hạ làm một câu thủ ngữ khác, Yến Bắc Thần định phiên dịch lại, nhưng Trình Tâm Sầm đã giơ tay ngắt lời anh.
“Được rồi, được rồi, tôi có thể hiểu câu này.”
Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần nhún vai, đi tới chỗ đối diện cô ấy ngồi xuống.
Bữa cơm hôm nay của bọn họ nói là ăn cơm, nhưng lại giống như ôn chuyện hơn. Cô ấy đã nhiều năm không trở lại Trung Quốc, đã rất lâu không gặp Yến Bắc Thần. Trong tương lai, cả hai sẽ cùng làm việc trong tập đoàn Yến thị, nên tự nhiên sẽ có vô số chủ đề để nói chuyện.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trình Tâm Sầm nói gì đó với Yến Bắc Thần. Anh nghe lời cô ấy nói, sau khi trả lời lại, liền gọi An Hạ một tiếng.
“An Hạ.”
Yến Bắc Thần vừa gọi, một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa phòng bếp.
Trình Tâm Sầm: “.....”
Không chỉ Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần cũng đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng này. Anh nhớ lần đầu tiên gọi An Hạ, lúc đó cô còn đang nhét đầy đồ ăn trong miệng, hai má đều phồng lên. Có thể hôm nay có khách, sợ bọn họ có yêu cầu gì đó nên cô chưa ăn cơm.
Nhìn thấy cái đầu nhỏ của An Hạ, Yến Bắc Thần bật cười nói: “Cô làm gì ở đó vậy? Lại đây ăn cơm.”
An Hạ: “.....”
Từ khi cùng Yến Bắc Thần dọn ra ngoài, An Hạ vẫn luôn ăn cơm cùng anh. Điều này không phù hợp với quy tắc, nhưng Yến Bắc Thần đã yêu cầu, nên An Hạ vẫn làm theo.
Cô nghĩ về lý do tại sao Yến Bắc Thần lại muốn cô ăn cùng bàn với anh. Tám phần là do chán ngồi ăn một mình nên muốn có người ăn cùng.
Nhưng hôm nay có khách, anh hẳn là sẽ không buồn chán.
An Hạ có chút không giải thích được.
Nhưng đối với yêu cầu của Yến Bắc Thần, từ trước đến nay cô luôn đáp ứng. Ngày thường thì không nói, hôm nay còn có khách, cô còn muốn lại bàn ăn cơm tối, An Hạ cảm thấy có chút xin lỗi. Sau khi rời khỏi phòng bếp và trở lại nhà ăn, cô cười ngượng ngùng với Trình Tâm Sầm đang ngồi đó.
Mà Trình Tâm Sầm dường như cũng không để ý đến chuyện này, mỉm cười với cô.
Cứ như vậy, An Hạ cầm lấy bát đũa, cùng dùng bữa với hai người bọn họ.
________
Yến Bắc Thần và Trình Tâm Sầm quả nhiên không tập trung vào việc ăn uống.
Hai người ngồi ở hai bên bàn, ăn rất ít, hầu hết thời gian đều là tán gẫu. Nội dung của cuộc nói chuyện lúc đầu là về mấy việc ở trường học trước đây, sau chuyển sang công việc.
An Hạ không hiểu lắm về chuyện công việc, cô ngồi bên cạnh Yến Bắc Thần, yên lặng ăn cơm. Dùng bữa xong, An Hạ đặt bát đũa xuống, bắt đầu thất thần.
Lực chú ý của Yến Bắc Thần bị hấp dẫn khi cô đặt bát đũa xuống, anh liếc mắt nhìn An Hạ một cái và phát hiện cô gần như đã ăn xong bữa tối.
Yến Bắc Thần: “... Sao cô lại ăn nhanh vậy?”
Bởi vì bảo mẫu nhỏ phải làm việc, cho nên tốc độ ăn cơm của cô rất nhanh. Sau khi hai người dùng bữa cùng nhau, Yến Bắc Thần đã cố tình chỉnh lại tốc độ ăn và nhắc nhở cô ăn chậm lại. Nhưng hôm nay khi nói chuyện với Trình Tâm Sầm, anh nhất thời không để ý bên này, sau khi phục hồi tinh thần thì cô đã ăn cơm xong rồi.
Khi Yến Bắc Thần nói câu này, An Hạ cũng phản ứng lại, cô nhìn Yến Bắc Thần rồi cười với anh. Nụ cười của cô bảo mẫu nhỏ mang theo chút ngượng ngùng khi làm sai, Yến Bắc Thần nhìn cô cười, cũng cười theo.
“Ăn no rồi sao?” Yến Bắc Thần hỏi.
An Hạ gật đầu.
“Tôi cũng no rồi.” Yến Bắc Thần nói.
Nói xong, Yến Bắc Thần hỏi Trình Tâm Sầm, người đang ngồi đối diện với mình, sau khi xác nhận Trình Tâm Sầm cũng đã ăn no, Yến Bắc Thần nói với An Hạ, “Thu dọn đi.”
Sau khi Yến Bắc Thần phân phó, An Hạ gật đầu, đứng dậy nhanh nhẹn thu dọn bát đũa.
________
Ăn tối xong, Yến Bắc Thần đi qua phòng khách với Trình Tâm Sầm.
Hai người tiếp tục tán gẫu trên ghế số pha trong phòng khách, An Hạ pha trà và cắt hoa quả cho họ. Làm xong việc này, An Hạ trở lại nhà ăn, bắt đầu dọn dẹp.
Khi Trình Tâm Sầm và Yến Bắc Thần trò chuyên trong phòng khách, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động từ phòng bếp.
Sau khi trò chuyện với Yến Bắc Thần một lúc, Lý Trạch đột nhiên gọi đến. Yến Bắc Thần đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến cửa sổ sát đất để gọi điện thoại. Trình Tâm Sầm cảm thấy nhàm chán khi ngồi đó, vì vậy cô ấy đứng dậy đi vào phòng bếp.
Khi Trình Tâm Sầm bước đến cửa phòng bếp, cô gái tên An Hạ đang rửa bát. Dáng người nhỏ gầy đứng trước bồn rửa chén, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh khảnh.
Trong bồn rửa chén, có một đống chén đĩa đã được sử dụng ngày hôm nay, dính đầy dầu mỡ và bọt từ nước rửa chén. Cánh tay trắng nõn của cô gái duỗi thẳng vào bên trong, cầm miếng bọt biển cẩn thận lau sạch vết bẩn trên chén đĩa một cách nhanh chóng.
Cô làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng và sạch sẽ, dáng người nhỏ nhắn nhưng lại có sức mạnh không nhỏ. Cô cúi đầu, đuôi ngựa buộc thấp rũ xuống bên cạnh cổ bởi vì chuyển động của cô, khiến làn da càng trở nên tinh tế và trắng hơn.
Bảo mẫu nhỏ không nói được, nhưng chính sự không nói được đã tạo cho cô một loại khí chất độc nhất vô nhị. Loại khí chất này, ở lần đầu tiên nhìn thấy cô sẽ không thấy được. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô một khoảng thời gian, nó sẽ từ từ lộ ra và thu hút sự chú ý của người khác.
Trình Tâm Sầm quan sát cô, An Hạ phát hiện cô ấy đang nhìn mình khi đang vặn vòi nước để rửa chén. Nhìn thấy Trình Tâm Sầm đi tới, An Hạ lập tức đứng thẳng người, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, sau đó vươn tay lấy thứ gì đó trong túi, nhưng chợt nhớ ra trên tay vẫn còn dính nước, nên dùng khăn giấy để lau tay.
Nhìn động tác bận rộn của An Hạ, Trình Tâm Sầm dường như biết cô định làm gì, cười nói: “Cô không cần phải vội, chỉ là tôi nhàm chán nên đến xem một chút.”
Nghe cô ấy nói xong, động tác cầm khăn giấy của An Hạ ngừng lại. Cô nhìn thoáng qua Trình Tâm Sầm, xác nhận cô ấy không có chuyện gì, cũng không lau tay nữa mà cười với cô ấy, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa bát.
Thực ra An Hạ hoàn toàn không hiểu tại sao Trình Tâm Sầm cảm thấy nhàm chán lại đến xem cô rửa bát, bởi vì đối với An Hạ, rửa bát không phải là một chuyện thú vị, đó chỉ là việc nhà mà thôi.
Nhưng An Hạ cũng có chút hiểu được.
Trình Tâm Sầm là bạn của thiếu gia, chắc cũng là tiểu thư trong một gia đình giàu có. Cô ấy chưa rửa bát bao giờ nên đến đây xem vì tò mò, con người luôn cảm thấy hứng thú đối với những việc chưa từng làm.
Nghe xong lời này của cô ấy, bảo mẫu nhỏ cười cười rồi quay trở lại làm việc. Tay cô dính đầy bọt, còn dính một ít trên cánh tay. Làn da cô rất trắng, nhưng trông không được tinh tế, thậm chí còn hơi thô ráp. Trình Tâm Sầm nhìn bàn tay bị xối bởi nước hết lần này đến lần khác, hỏi một câu.
“Tại sao cô không đeo găng tay?”
Trình Tâm Sầm hỏi xong, An Hạ quay đầu nhìn cô ấy một lần nữa.
Khi An Hạ nhìn sang, Trình Tâm Sầm giơ tay, ra hiệu với cô, “Tôi thấy dì ở nhà đều đeo găng tay cao su khi rửa chén để tay không bị thương.”
Trong khi cô ấy nói chuyện, An Hạ vừa nghe vừa rửa sạch cái đĩa cuối cùng. Bây giờ cô đã có thời gian rảnh. Cô lấy khăn giấy lau khô tay, sau đó cầm điện thoại di động gõ vài chữ, đưa màn hình cho Trình Tâm Sầm xem.
An Hạ: Làm như vậy nhanh hơn.
An Hạ biết găng tay cao su, loại găng tay thường được các bảo mẫu ở nhà đeo khi dọn dẹp. Nhưng việc đeo găng tay cao su làm việc có hơi cồng kềnh, An Hạ không quen nên cô thích dùng tay để rửa hơn.
Đối với vấn đề tay bị thương, cô cảm thấy da tay chỉ trở nên thô ráp hơn một chút, cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi An Hạ đưa dòng chữ trên màn hình cho Trình Tâm Sầm xem, lại mỉm cười với cô ấy một chút.
An Hạ là thật sự không thèm để ý.
Có thể thấy điều này từ biểu cảm và ánh mắt của cô. Đối với cô, so với một đôi tay xinh đẹp cô càng quan tâm đến công việc của mình có thể hoàn thành nhanh chóng và sạch sẽ hơn.
Mặc dù cô không thể nói, nhưng lại là một bảo mẫu có năng lực xuất sắc.
Ngay cả khi không thể nói được, bảo mẫu nhỏ cũng có cách khác để giao tiếp với những người không thể sử dụng thủ ngữ. Ví dụ như bây giờ, nhập những gì cô muốn nói trên màn hình điện thoại và cho cô ấy xem.
Nhưng điều này thực sự không thuận tiện lắm so với việc biết thủ ngữ. Sau khi nói xong, còn phải đợi cô gõ chữ, lại phải đọc những từ cô gõ để hiểu ý của cô.
Mà trên thực tế, dù cho có biết thủ ngữ cũng không thuận tiện bằng một người nói được bình thường.
Bảo mẫu nhỏ làm việc ngăn nắp, gọn gàng, đây là ưu điểm của cô, nhưng cũng không phải là ưu điểm tuyệt đối.
Khi bảo mẫu nhỏ cho Trình Tâm Sầm xem dòng chữ trên màn hình, ánh mắt của cô ấy liên tục rơi vào màn hình điện thoại di động bị vỡ. Nó chỉ là một dòng chữ đơn giản, nhưng Trình Tâm Sầm dường như đã xem khá lâu. Sau khi xem xong, cô ấy thu hồi ánh mắt, cười với An Hạ rồi nói.
“Vẫn nên biết một ít thủ ngữ sẽ thuận tiện hơn.” Trình Tâm Sầm nói, “Giống Yến Bắc Thần vậy, như thế giao tiếp với cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Sau khi Trình Tâm Sầm nói xong, An Hạ mỉm cười và gật đầu.
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không ai lại đi học thủ ngữ mà không có lý do.” Trình Tâm Sầm nói.
Trình Tâm Sầm nói xong, An Hạ đang chuẩn bị làm việc liền dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.
Bảo mẫu nhỏ lặng lẽ đứng trước bồn rửa chén, ánh mắt an tĩnh nhìn cô ấy, ý cười trong mắt cũng có chút yếu ớt hơn vừa rồi, dường như không hiểu vì sao cô ấy lại nói như vậy.
Nhìn thần sắc của cô bảo mẫu nhỏ, Trình Tâm Sầm nói.
“Cô có biết tại sao Bắc Thần có thể hiểu được thủ ngữ không?”
Trình Tâm Sầm hỏi An Hạ một câu như vậy.
Sau khi cô ấy hỏi, An Hạ rũ tay đứng bên cạnh bồn rửa chén, giọt nước từ lòng bàn tay chảy xuống ngón tay, cô đứng một hồi, lắc đầu tỏ ý không biết.
Từ khi An Hạ biết Yến Bắc Thần, anh vẫn luôn hiểu được thủ ngữ. Anh chưa bao giờ học thủ ngữ, nhưng ý tứ cô biểu đạt bằng thủ ngữ anh đều có thể hiểu.
Đúng như Trình Tâm Sầm nói, không ai vô duyên vô cớ mà đi học thủ ngữ, giống như chị gái cô, như Lý Văn Tiệp. Vì vậy, cô nghĩ rằng, có lẽ Yến Bắc Thần học thủ ngữ là vì người nhà hoặc bạn bè.
Thật ra đây không phải là một chuyện quan trọng, cô cũng không cần thiết phải để ý.
Sau khi thấy An Hạ lắc đầu, Trình Tâm Sầm khẽ gật đầu nói: “Đây không phải là bí mật gì. Mẹ của Bắc Thần không nói được, cho nên từ nhỏ anh đã biết thủ ngữ.”
Sau đó, Trình Tâm Sầm nhìn thoáng qua An Hạ, nói tiếp: “Trong khoảng thời gian tôi trở về nước này, có nghe nói Bắc Thần tìm một cô gái không nói được làm bảo mẫu, lại còn đối xử với cô ấy rất tốt, lúc đầu tôi cũng không tin, cho tới khi nhìn thấy cô. ”
“Nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, anh đối xử tốt với cô cũng không có gì ngạc nhiên.”
“Có lẽ vì cô không nói được nên Yến Bắc Thần có thể nhìn thấy hình bóng của mẹ mình từ cô.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận