Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 42: 42

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 305 lượt xem
  • 3074 chữ
  • 2023-02-16 09:40:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi An Hạ cúp máy, liền rời khỏi biệt thự trở về nhà.

 

Cô về nhà đúng lúc Tiêu Tiêu tan học nên đến đón cô bé luôn. Ngày thường Tiêu Tiêu đều do An Thanh đón, thấy hôm nay là An Hạ, rõ ràng cô bé vui hơn bình thường, chạy về phía cô. An Hạ nhìn cô bé cười, dang tay ôm Tiêu Tiêu vào lòng.

 

Ôm cô bé con trên tay, Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Chú Yến đâu ạ?”

 

Gần đây, mỗi lần An Hạ đến đón Tiêu Tiêu thì Yến Bắc Thần đều đi cùng. Chỉ cần Yến Bắc Thần đến, có nghĩa là hôm đó sẽ được ăn ngon. Suy nghĩ của con nít rất đơn giản, sau vài lần ở chung, liền coi Yến Bắc Thần thành một người bạn.

 

Sau khi nghe Tiêu Tiêu hỏi, An Hạ lắc đầu ý bảo Yến Bắc Thần không đến. Tiêu Tiêu thấy An Hạ lắc đầu, trong mắt hiện lên chút thất vọng, nhưng ngay sau đó, cô bé lại ôm cổ An Hạ, nhẹ giọng làm nũng với cô.

 

“Dì ơi, con nhớ dì nhiều lắm.”

 

Nụ cười của An Hạ sâu hơn khi nghe Tiêu Tiêu làm nũng.

 

Từ sau khi phẫu thuật, sức khỏe của Tiêu Tiêu tốt hơn trước rất nhiều, cân nặng và chiều cao cũng tăng lên trông thấy. An Hạ không dễ dàng ôm cô bé như trước, sau khi làm nũng với An Hạ, Tiêu Tiêu chủ động nhảy khỏi người cô. Cả hai nắm tay nhau đi về nhà, vừa đi Tiêu Tiêu còn vừa bàn với An Hạ tối nay ăn gì.

 

“Có món sườn heo kho tàu không ạ?” Tiêu Tiêu hỏi.

 

An Hạ gật đầu.

 

“Con còn muốn ăn rau.” Tiêu Tiêu nói.

 

An Hạ gật đầu.  

 

Tiêu Tiêu cười hì hì nói món mình muốn ăn với An Hạ, An Hạ nhìn cô bé con khỏe mạnh hoạt bát, ý cười trong mắt dịu dàng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

 

________

 

Đã lâu An Hạ không ăn cơm với chị gái và Tiêu Tiêu.

 

Hôm nay có thời gian về nhà ăn tối, nên đã thông báo với An Thanh từ sáng sớm. Hôm nay An Thanh làm ca sáng, biết An Hạ sẽ trở lại ăn tối nên cũng về sớm.

 

Khi An Thanh về đến nhà, An Hạ đang bận rộn trong phòng bếp. An Thanh đi vào bên trong, hàng xóm đã lâu không thấy An Hạ, đang cùng An Hạ nói chuyện phiếm. Cô không thể nói được, chỉ có thể gật đầu hoặc lắc đầu và mỉm cười khi họ nói chuyện.

 

Phòng bếp lúc sáu giờ là đông đúc và nhộn nhịp nhất, nhà nào cũng vào bếp chuẩn bị bữa tối, tiếng rửa rau, nấu nướng, trò chuyện nối tiếp nhau kèm theo khói dầu bốc lên, mang đến một loại không khí náo nhiệt.

 

An Thanh đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân hình gầy gò bận rộn của An Hạ, chị đi tới, đặt tay lên vai cô, hỏi một câu.

 

“Có cần chị giúp không?” 

 

Vừa nghe thấy giọng của An Thanh, mấy người hàng xóm xung quanh đều sôi nổi chào hỏi.

 

“An Thanh về rồi à?”

 

“Hôm nay về sớm vậy.”

 

“Biết em gái về ăn tối nên mới về sớm sao.”

 

“Hai chị em đã lâu không vào bếp cùng nhau.”

 

“Thật tốt.”

 

Từ khi An Hạ và An Thanh đến Nam Thành đã sống trong tiểu khu này. Cư dân trong tiểu khu này về cơ bản đều là những người lớn tuổi, mọi người đều rất nhiệt tình và chân thành, thích nói chuyện phiếm và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Khi An Hạ đến đây, cô mới chỉ mười mấy tuổi, còn An Thanh cũng chỉ vừa mới thành niên. Giờ đây, hai chị em đã trưởng thành, bà con lối xóm cũng coi như nhìn hai chị em các cô lớn lên.

 

Đối mặt với những lời hỏi thăm của hàng xóm, An Thanh mỉm cười. Vốn dĩ định đến đây để phụ An Hạ nấu ăn, nhưng thật ra An Thanh cũng chưa giúp được việc gì, chỉ hỗ trợ An Hạ nói chuyện với hàng xóm.

 

Nhưng dù vậy, An Hạ vẫn rất vui vẻ. Có chị gái ở đây, nghe mọi người nói chuyện phiếm, cô cảm thấy như trở về trước kia.

 

Đã lâu rồi cô không được sống một cuộc sống như vậy.

 

Trong khoảng thời gian này, cô sống trong một căn biệt thự to lớn sang trọng, chăm sóc một mình Yến Bắc Thần. Chỉ dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm, khác hoàn toàn với cuộc sống của những người ở đây.

 

Cho dù gần đây sinh hoạt một cuộc sống như vậy, nhưng khi trở lại tiểu khu, vào phòng bếp chen chúc và náo nhiệt này, An Hạ biết rằng đây mới thật sự là cuộc sống của cô.

 

An Thanh đang cười đáp lại câu hỏi của người hàng xóm, mọi người thường nhìn thấy An Thanh nhưng rất ít nhìn thấy An Hạ, cho nên hỏi An Hạ rất nhiều.

 

Hỏi cô làm việc thế nào, có mệt hay không, có bị khi dễ hay không, An Hạ mỉm cười lắc đầu.

 

“Năm nay Tiểu Hạ cũng chỉ mới hai mươi tuổi đi.” Một bác gái đang rửa rau nói.

 

“Tôi nhớ rõ con bé bằng tuổi Tiểu Tiệp, hai đứa nhỏ còn thường xuyên đi học cùng nhau.” Một người chị lớn cười đáp.

 

“Hiện tại Tiểu Tiệp đã vào đại học, vẫn còn là sinh viên.” Bác gái kia nói, “Nhưng Tiểu Hạ không còn đi học nữa, cũng nên tính đến việc tìm một người để gả.”

 

Sau khi bác gái nói xong, mọi người nở nụ cười.

 

Đối với vấn đề này, khi đến tuổi đều sẽ bị nhắc tới. Nghe bác gái nói, An Thanh khoác tay An Hạ không biết nên làm sao, cười nói.

 

“Tiểu Hạ còn nhỏ, không vội. Đối với chuyện yêu đương và kết hôn vẫn nên thuận theo tự nhiên đi”

 

An Thanh nói xong, mọi người mỉm cười gật đầu đồng ý. Bây giờ không giống như trước kia, con gái lớn phải gả chồng. Hiện tại mọi người quan tâm đến cảm tình và hai gia đình môn đăng hộ đối hơn, dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ tìm được một người phù hợp để ở bên.

 

Đề tài này không kéo dài lâu đã nói sang chuyện khác. An Hạ đã nấu xong bữa tối, sau khi An Thanh lần lượt chào tạm biệt mấy người hàng xóm, cùng An Hạ bưng bữa tối về nhà.

 

________

 

Hiện giờ An Thanh đang làm ca sáng.

 

Đi làm vào lúc bốn giờ sáng, lái xe đến buổi tối. Mặc dù tài xế taxi có tính tự do cao nhưng việc duy trì sự tập trung và lái xe suốt cả ngày vẫn là một thử thách về tinh thần.

 

Đã lâu An Hạ mới về nhà ăn tối, An Thanh ăn đến vui vẻ, còn uống chút rượu. Sau khi ăn tối xong, An Thanh tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng đi ngủ. An Hạ dẫn Tiêu Tiêu thu dọn chén đũa, sau đó cùng cô bé chơi ô ăn quan dưới lầu một hồi.

 

Tiêu Tiêu rất thích An Hạ, không chỉ vì cô là dì của mình, mà còn bởi vì An Hạ có thể chơi với cô bé. An Hạ rất khéo tay, hầu hết các hoạt động thủ công ở trường mẫu giáo đều do An Hạ giúp cô bé làm. Hơn nữa, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo cũng hay chơi một số trò chơi nhỏ, An Hạ cũng sẽ chơi với Tiêu Tiêu. Đôi khi, An Hạ sẽ mài những viên đá, gấp hạc giấy và may bao cát cho cô bé. Đây là những trò chơi khi còn nhỏ An Hạ thường hay chơi, ​​sau khi Tiêu Tiêu học được từ An Hạ, sẽ đến trường mẫu giáo dạy những bạn nhỏ khác cùng chơi.

 

Điều này đã làm cho cô bé có rất nhiều bạn tốt.

 

Ô ăn quan cũng là do An Hạ dạy cô bé cách chơi. Hai người dùng phấn vẽ những ô vuông dưới sân, chơi hơn một tiếng đồng hồ dưới ánh đèn mà không biết mệt.

 

Đã gần tám giờ, Tiêu Tiêu chơi đùa cả ngày, thể lực và tinh lực gần như cạn kiệt. Sau đó, An Hạ bế cô bé trở về nhà.

 

Về đến nhà, An Hạ đánh răng và tắm rửa cho Tiêu Tiêu. Sau khi sấy khô tóc cho cô bé, An Hạ ôm Tiêu Tiêu lên giường.

 

Mặc dù An Hạ rất toàn năng, nhưng không nói được cũng dẫn đến một số việc cô không thể làm được. Chẳng hạn như kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ cho Tiêu Tiêu.

 

Mặc dù cô không thể kể chuyện, nhưng An Hạ sẽ nằm trên giường cùng với Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát và vỗ về cô bé ngủ.

 

Mặc dù An Hạ không nói được, nhưng cổ họng của cô không có vấn đề gì nên vẫn có thể phát ra âm thanh, chỉ là không nói được mà thôi.

 

Giọng của An Hạ rất nhẹ nhàng và mềm mại, giống như con người của cô vậy, rất dễ nghe. Những bài hát cô ngâm nga Tiêu Tiêu chưa bao giờ nghe thấy ở trường mẫu giáo, bởi vì đây đều là những bài hát mà An Hạ đã nghe mẹ hát từ khi còn nhỏ.

 

Tiêu Tiêu từ từ chìm vào giấc ngủ trong giọng hát của An Hạ. Trước khi ngủ, Tiêu Tiêu nắm tay An Hạ, nói nhỏ: “Dì ơi, hôm nay dì đừng đi được không?”

 

Động tác vỗ về Tiêu Tiêu của An Hạ dừng lại một chút.

 

Tiêu Tiêu nhìn An Hạ với cặp mắt sắp nhíu lại vì buồn ngủ.

 

An Hạ cúi đầu nhìn cô bé, đôi mắt của cô đen láy, mềm mại dưới ánh đèn. Cô khẽ cười với Tiêu Tiêu, không trả lời mà tiếp tục vỗ về và ngâm nga hát.

 

An Hạ không bao giờ hứa điều gì một cách dễ dàng, vì nếu đã hứa thì cô nhất định sẽ làm. Cô không trả lời, có nghĩa là cô vẫn sẽ rời đi. Tuy nhiên, trước sự dịu dàng của An Hạ, cuối cùng Tiêu Tiêu cũng không kìm được mà nhắm mắt lại. Cô bé con mang theo chút thất vọng và thỏa mãn từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

________

 

Sau khi Tiêu Tiêu ngủ say, An Hạ từ trên giường ngồi dậy.

 

Mặc dù cô không ở lại, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức. Buổi chiều khi gọi video với Yến Bắc Thần, anh nói trước khi trở về sẽ gửi tin nhắn cho cô, cô về nhà trước lúc đó là được.

 

An Hạ đã dọn dẹp lại nhà cửa vào buổi chiều. An Thanh bận rộn với công việc, cũng không thích làm việc nhà nên khi cô không có ở nhà, căn nhà sẽ hơi bừa bộn.

 

Đã sắp tới mùa hè, cũng phải đổi sang áo ngắn tay và quần đùi. An Hạ đến phòng An Thanh, thu dọn quần áo của hai mẹ con.

 

Sau khi thu dọn quần áo xong, cô lấy một ít nguyên liệu đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con vào ngày mai. Cô làm bánh mì sandwich, tiện cho An Thanh ăn khi lái taxi, cũng để chị ấy ngủ thêm một chút, hơn nữa cũng không sợ bị nguội.

 

Sau khi làm xong, An Hạ lên lầu, xếp quần áo bẩn của hai mẹ con vào một chiếc túi xách. Bây giờ đã không còn sớm, cho dù Yến Bắc Thần chưa gửi tin nhắn, cô cũng nên rời đi. Những bộ quần áo này, cô có thể đem về biệt thự giặt, sau đó mang về cho chị gái và Tiêu Tiêu.

 

Sau khi thu dọn túi quần áo, An Hạ nhìn thoáng qua hai mẹ con đang ngủ say lần cuối, rồi mang theo túi xách rời khỏi nhà.

 

Cô vừa ra khỏi cửa, giơ tay lên định đóng cửa nhà, chưa kịp quay lại đã nghe thấy có người gọi mình.

 

“An Hạ.”

 

An Hạ xoay người lại, Lý Văn Tiệp vừa mới trở về đang đứng trên cầu thang, mỉm cười nhìn cô.

 

________

 

Hôm nay Lý Văn Tiệp tham gia một buổi liên hoan.

 

Nơi đó rất gần tiểu khu, sau khi kết thúc, cậu cũng không quay lại trường học mà trực tiếp về nhà. Không ngờ khi về nhà lại tình cờ gặp An Hạ.

 

Cả hai đã không gặp nhau kể từ lần thăm quan trường Đại học X. Nhìn thấy Lý Văn Tiệp, ánh mắt An Hạ sáng lên, cô mỉm cười nhìn cậu.

 

Nếu Lý Văn Tiệp ở đây, An Hạ cũng không vội vàng rời đi, hai người giống như trước, ngồi vào ghế bên cạnh bàn nhỏ trước cửa nhà.

 

Hành lang không bật đèn, nhưng đèn trong sân đã đủ sáng, con hẻm bên ngoài sân đã chìm vào bóng tối từ lúc tám giờ. Ban công của tiểu khu được xây bằng gạch ống, vì vậy có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật ở dưới lầu xuyên qua những lỗ nhỏ, bên dưới cũng có thể nhìn thấy người ngồi sau ban công qua ánh sáng ở ngoài sân.

 

Hai người ngồi ở đó, nhìn lên bầu trời đêm giống như trước kia.

 

Lúc trước, nội dung nói chuyện phiếm của hai người ngoài chuyện học hành, bạn cùng lớp thì còn có chuyện ở trường. Nhưng hiện tại, hai người giống như hai đường thẳng song song giao nhau rồi chia lìa, cuộc đời họ đã đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau, cứ như thể thời gian đã vô tình cướp đi cuộc sống sinh hoạt đồng điệu của họ.

 

Trước khi Lý Văn Tiệp ngồi xuống, cậu vào nhà rót một cốc nước, An Hạ nhìn cậu uống nước, cười giơ tay lên làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Uống rượu sao?

 

Hôm nay Lý Văn Tiệp có uống chút rượu, khiến cổ họng cậu hơi khô. Nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, Lý Văn Tiệp mỉm cười, đặt ly nước đã uống một nửa lên chiếc bàn nhỏ, nói: “Đúng vậy.”

 

“Hôm nay câu lạc bộ có hoạt động. Sau khi kết thúc, các thành viên cùng tụ tập lại ăn bữa cơm.”

 

Đại học khác với cao trung, mọi người đều đã trưởng thành. Dù mới thành niên, nhưng dường như đang đi theo một quỹ đạo nhất định, tiếp xúc với các hoạt động xã giao như người trưởng thành.

 

Lý Văn Tiệp nói xong, An Hạ cười làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Hoạt động gì?

 

Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ một cái.

 

Bất kỳ ai cũng có thể đến thăm quan trường.

 

Cũng giống như An Hạ, lần trước cậu cũng đưa cô đến thăm quan trường học của bọn họ. Ngoại trừ một số nơi không được vào, An Hạ có thể vào tất cả các khu vực khác của trường.

 

Nhưng thăm quan trường học và tham gia câu lạc bộ không giống nhau.

 

Cho dù An Hạ đến thăm quan trường đại học, cô cũng chỉ đứng bên ngoài, nhìn những sinh viên bên trong có một cuộc sống đầy màu sắc, một cuộc sống hoàn toàn khác với cô.

 

Có lẽ do uống rượu nên cảm xúc của Lý Văn Tiệp có chút nhạy cảm. Nhìn nụ cười của An Hạ, cũng không thể cười với cô như trước.

 

Cậu tiếc nuối.

 

“Là...” Lý Văn Tiệp mở miệng.

 

Khi cậu nói, An Hạ yên lặng nhìn, chờ đợi câu trả lời của cậu.

 

Cô gái ngồi đối diện chiếc bàn nhỏ, dù đã hơn một năm trôi qua nhưng cô vẫn giống như khi còn học cao trung. Mặc một chiếc áo sơ mi trơn đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa thấp, an tĩnh, mộc mạc và bình thường.

 

Nhưng mọi người đều biết An Hạ không phải người bình thường, đặc biệt là sau khi kết thân với cô. Đều sẽ bị hấp dẫn bởi sự an tĩnh của cô, sẽ đắm chìm trong sự dịu dàng và cảm nhận được tinh thần kiên cường của An Hạ dưới thân hình gầy gò này.

 

Đây là điểm thu hút mạnh mẽ nhất của cô.

 

Cô có thể xoa dịu sự bồn chồn của bạn, cũng có thể tiếp thêm sức mạnh lớn nhất cho bạn. Sự hấp dẫn này mạnh hơn rất nhiều so với sự hấp dẫn từ vẻ bề ngoài.

 

Lý Văn Tiệp không thể kiểm soát được tình cảm của mình với An Hạ.

 

Tình yêu của cậu dành cho cô cũng được thể hiện rõ ràng trong mối quan hệ hàng ngày của cậu với cô.

 

Nhưng cậu cũng biết nếu tỏ tình với cô lúc học cao trung, chắc chắn cô sẽ không chấp nhận. An Hạ là người có mục tiêu rõ ràng, cô tập trung hoàn toàn vào việc học, không có thời gian để đáp lại tình cảm của cậu.

 

Vì vậy cậu nghĩ chờ bọn họ học xong cao trung, thi vào cùng một trường đại học sẽ tỏ tình với cô, sau đó cùng cô ở bên nhau, kết hôn và sinh con.

 

Đây là ý tưởng và mong muốn từ lâu của Lý Văn Tiệp.

 

Nhưng những suy nghĩ và mong muốn giống như một dòng sông sa tanh, bị cái gọi là hiện thực một đao cắt đứt hoàn toàn.

 

An Hạ không học đại học, cô vĩnh viễn dừng ở cao trung, bọn họ bởi vì nhát dao này mà cuộc sống càng ngày càng khác nhau.

 

Nhưng Lý Văn Tiệp cảm thấy cậu và An Hạ không xa nhau như vậy. Nếu An Hạ vẫn ở trong tiểu khu và bên cạnh nhà anh, thì họ đã không xa nhau như vậy.

 

Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ ngồi đối diện, cậu không tiếp tục giải thích cho cô hoạt động của câu lạc bộ là gì. Cậu nhìn chằm chằm cô, trái tim dường như vì chất xúc tác là rượu mà đập mạnh đến khó tin.

 

“An Hạ.” Lý Văn Tiệp gọi tên An Hạ.

 

An Hạ đang đợi Lý Văn Tiệp giải thích về hoạt động của câu lạc bộ, đột nhiên nghe cậu gọi tên mình khiến An Hạ hơi ngẩn ra một chút. Đôi mắt cô chớp chớp, sau đó, lại trở về dáng vẻ an tĩnh thường ngày, đôi mắt đen láy trong veo mang theo ý cười, chờ cậu nói tiếp.

 

“Tớ thích…”

 

 “An Hạ.”

 

Lý Văn Tiệp mở miệng nói với An Hạ, còn chưa nói hết lời tỏ tình thì đã bị người dưới lầu cắt ngang.

 

Yến Bắc Thần đứng ở đầu hẻm, xuyên qua những lỗ nhỏ trên ban công nhìn hai người đang ngồi ở đó. Anh cắt ngang lời nói của người thiếu niên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, dừng trên người An Hạ.

 

“Về nhà.” Yến Bắc Thần nói.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top