Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 43: 43

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 301 lượt xem
  • 2737 chữ
  • 2023-02-16 09:40:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

An Hạ đứng bật dậy.

 

Lý Văn Tiệp đang nói chuyện với cô, thì đột nhiên bị Yến Bắc Thần ngắt lời. Lúc đầu, An Hạ còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi đứng lên, An Hạ đã nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đứng ngoài hẻm. Bên trong hẻm rất tối nhưng phía ngoài lại khá sáng. Bóng dáng của Yến Bắc Thần bị kéo dài vô tận và hòa vào bóng tối. Anh ngửa đầu nhìn cô, thấy cô đứng dậy liền mỉm cười với cô.

 

Hai người cách nhau hơn nửa cái sân, lẽ ra An Hạ không thể nhìn rõ như vậy, nhưng có lẽ do quá tập trung nên thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ý cười trong mắt anh. Đôi mắt của anh giống như ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm đen kịt, nhưng cũng đủ để soi rọi cô. An Hạ nhìn nụ cười của Yến Bắc Thần, cũng cười theo.

 

Lý Văn Tiệp không đứng dậy.

 

Sự xúc tác của rượu và môi trường quen thuộc đã cho cậu dũng khí để tỏ tình với cô. Cậu bày tỏ tình yêu đã ấp ủ trong lòng nhiều năm nhưng chưa kịp nói xong đã bị Yến Bắc Thần ngắt lời.

 

Yến Bắc Thần cách khá xa, không gần với An Hạ như cậu, Lý Văn Tiệp hoàn toàn có thể nói hết nửa câu còn lại, giọng nói của cậu nhất định sẽ khiến An Hạ không chú ý đến Yến Bắc Thần nữa.

 

Nhưng cậu lại không nói tiếp.

 

Khi An Hạ nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần, theo phản xạ đứng lên, Lý Văn Tiệp đột nhiên cảm giác như bị một bàn tay kéo linh hồn của mình ra.

 

Cậu gần với An Hạ trong gang tấc, nhưng lại giống như không thể chạm đến cô.

 

An Hạ không biết tại sao Yến Bắc Thần lại xuất hiện ở đây, lúc chiều trong lúc gọi video anh nói trước khi về nhà sẽ gửi tin nhắn thông báo với cô, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đến nhà cô. 

 

Nụ cười của An Hạ lập tức nở rộ, sau khi bắt gặp ánh mắt của Yến Bắc Thần, cuối cùng cũng nhớ tới vừa nãy đang nói chuyện với Lý Văn Tiệp. Mà lời nói của Lý Văn Tiệp dường như bị Yến Bắc Thần cắt ngang. Vì sự xuất hiện của Yến Bắc Thần khiến An Hạ phấn khích đến mức quên mất nửa câu đầu Lý Văn Tiệp vừa nói là gì.

 

Cô vẫy tay chào với Yến Bắc Thần, sau đó quay lại nhìn Lý Văn Tiệp một cách bình tĩnh.

 

Vẻ mặt của An Hạ trong nháy mắt thay đổi.

 

Khi cô nhìn Yến Bắc Thần, dáng vẻ mộc mạc và giản dị của cô dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng. Nhưng khi cô quay lại nhìn cậu lần nữa, tầng ánh sáng đó không dấu vết mà biến mất. Cô trở lại dáng vẻ an tĩnh bình thản mà cậu đã nhìn thấy vô số lần, lặng lẽ nhìn cậu, chờ cậu nói hết những gì mình muốn nói.

 

Lý Văn Tiệp ngước mắt đối diện với tầm mắt của An Hạ, trái tim dường như bị thứ gì đó bóp lấy. Cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười với An Hạ như bình thường.

 

“Không có gì quan trọng.” Lý Văn Tiệp nói, “Lần sau có cơ hội rồi nói.”

 

Vẻ mặt của Lý Văn Tiệp như thường mà nói những lời này, giống như vô số ban đêm trước kia, khi hai người ngồi trong sân ngắm sao trời, cậu giống như vẫn luôn muốn nói lại thôi, khi cô đợi cậu nói thì cậu lại chuyển sang đề tài khác.

 

Sau khi nghĩ lại hẳn là không quan trọng, bằng không làm sao có thể chịu đựng lâu như vậy mà không nói.

 

Nghe Lý Văn Tiệp nói xong, An Hạ cười với cậu.

 

Nụ cười này của An Hạ có nghĩa là cô phải rời đi. Bọn họ không phải là những học sinh cao trung như trước đây, vào mỗi đêm, sẽ nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi trở về nhà của mình. Mà nhà của họ cũng ở ngay bên cạnh nhau.

 

Bây giờ nhà của An Hạ không phải ở đây, có người tới đón cô, cô cũng sẽ không ở căn nhà nhỏ bên cạnh, sáng hôm sau cậu cũng sẽ không đợi cô cùng nhau đi học.

 

“Ngủ ngon.” Lý Văn Tiệp nói với An Hạ.

 

Đã lâu An Hạ không nghe thấy Lý Văn Tiệp nói lời này. Khi cậu nói xong, cô cũng hơi ngạc nhiên, kí ức của quá khứ đan xen với hiện tại, nhưng An Hạ nhanh chóng trở về hiện thực.

 

Cô không thể bắt Yến Bắc Thần đợi quá lâu.

 

Sau khi Lý Văn Tiệp nói xong, An Hạ giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ với cậu.

 

An Hạ: Ngủ ngon.

 

Làm xong câu thủ ngữ, An Hạ cầm túi xách bên cạnh bước xuống lầu.

 

Nhà cô ở lầu hai, thời gian xuống lầu cũng rất nhanh. Sau khi An Hạ cầm túi xách, bước chân cũng vô thức nhanh hơn. Cô đi đến cuối hành lang, vội vàng xuống lầu. Vì tâm trạng vui vẻ nên tốc độ cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

 

Khi cô bước đến bên cạnh Yến Bắc Thần, cô còn chưa kịp nhận ra mình đã đến.

 

Yến Bắc Thần đứng ở đầu hẻm, đợi An Hạ và Lý Văn Tiệp nói xong những lời còn lại. Anh không có vẻ gì là sốt ruột, chỉ tiến lên một chút khi An Hạ đi tới.

 

Nhìn thấy túi xách trên tay An Hạ, Yến Bắc Thần hỏi: “Đây là cái gì?”

 

Sau khi anh hỏi, An Hạ mới phục hồi tinh thần, giơ tay làm thủ ngữ với anh.

 

An Hạ: Quần áo.

 

Yến Bắc Thần không biết cô lấy quần áo gì ở nhà, hay đó không phải là quần áo của cô, dù sao hai người họ chỉ tùy ý giao lưu một câu đơn giản như vậy. Nhìn thấy An Hạ làm xong câu thủ ngữ, Yến Bắc Thần “Ồ” một tiếng, An Hạ nhìn anh rồi lại mỉm cười.

 

Bảo mẫu nhỏ cười vô cùng an tĩnh và xinh đẹp, tâm trạng của Yến Bắc Thần cũng vì cô mà trở nên vui vẻ hơn. Anh cũng cười nói: “Đi thôi.”

 

 Bảo mẫu nhỏ gật đầu.

 

Sau khi An Hạ gật đầu, ​​hai người chuẩn bị quay về nhà. Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua lầu hai, Lý Văn Tiệp đứng sau ban công, vẫn nhìn về phía bọn họ. 

 

Khoảng cách quá xa, Yến Bắc Thần không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lý Văn Tiệp, anh giơ tay vẫy vẫy về phía tầng hai như một lời chào. Sau khi anh giơ tay lên, Lý Văn Tiệp hơi khựng lại một chút, sau đó cũng giơ tay lên chào lại.

 

Sau khi làm xong việc này, Yến Bắc Thần xoay người đi vào con hẻm tối cùng với An Hạ.

 

________

 

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, lúc tám giờ đèn đường trong hẻm đã tắt hết. Hôm nay vẫn là một đêm không trăng không sao, trong hẻm tối om, tựa như khi nhắm mắt lại, chỉ có một màu đen tuyền.

 

Người sinh sống trong tiểu khu này về cơ bản đều là những người lớn tuổi, lúc này gần như đã đi ngủ hết. Sau khi Yến Bắc Thần và An Hạ đi vào trong hẻm, ngoại trừ tiếng bước chân của họ thì cũng không còn bất kì tiếng động nào khác.

 

Hai người lặng lẽ và nhẹ nhàng bước đi trong bóng tối.

 

Mặc dù trời tối, nhưng An Hạ vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Yến Bắc Thần ở bên cạnh mình. Cô không nói được, sau khi mất đi một giác quan, các giác quan khác thường trở nên nhạy cảm hơn người bình thường. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của Yến Bắc Thần, ngửi thấy hơi thở của anh và thậm chí cảm nhận được dáng người cao lớn đĩnh bạt của anh trong bóng tối.

 

Trong loại cảm giác thân thiết này, Yến Bắc Thần đột nhiên hỏi một câu.

 

“Vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy?”

 

An Hạ quay đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần.

 

Bọn họ vẫn đi về phía trước, con hẻm vẫn tối như vậy. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ dừng lại một chút. Mặc dù các giác quan khác của cô rất rõ ràng, nhưng cô lại không thể nói được. Trong con hẻm tối như vậy, cô không thể làm thủ ngữ cho Yến Bắc Thần xem.

 

An Hạ suy nghĩ một hồi, mới duỗi tay lấy điện thoại ra.

 

“Không cần.” 

 

Khi cô định lấy điện thoại ra, Yến Bắc Thần dường như đã đoán được cô sẽ làm gì nên nói như vậy. Động tác của An Hạ bị cắt ngang, cô quay đầu nhìn Yến Bắc Thần trong bóng tối.

 

“Cậu ấy thích cô.”

 

Khi An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần đã nói câu này. Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, như thể đã biết sự thật này từ lâu, bây giờ anh giống như đang thuật lại một cách đơn giản với cô.

 

An Hạ khựng lại khi nghe được sự thật này.

 

Trong bóng tối khiến các giác quan khác của con người trở nên nhạy hơn, thậm chí chỉ từ một tiếng động rất nhỏ mà phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của người kia. Sau khi An Hạ dừng lại, Yến Bắc Thần cũng dừng theo, trong hẻm không có một tiếng động nào, giọng nói của Yến Bắc Thần cũng trở nên rõ ràng hơn.

 

“Tại sao cô lại ngạc nhiên?” Yến Bắc Thần nói, “Cô xứng đáng được mọi người thích.”

 

An Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần, nhưng không có phản ứng gì.

 

Trong bóng tối, An Hạ không thể làm thủ ngữ, cũng không thể dùng điện thoại di động để thể hiện suy nghĩ của mình, cô như bị trói tay tróichân ném xuống biển. Xung quanh là dòng nước có thể khiến người ta chết đuối, cô thậm chí không còn sức để vùng vẫy.

 

Năm nay An Hạ hai mươi tuổi. Những người hàng xóm trêu chọc cô, nói đã đến lúc cô cần phải tìm một người để gả. Nhìn qua trông cô khá non nớt, nhưng cũng không phải không biết gì về chuyện tình cảm giữa nam nữ.

 

Ngược lại, ở tuổi này của cô là độ tuổi thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương.

 

Lần trước khi cô đến thăm quan Đại học X, các bạn học cũng nói về chuyện yêu đương của họ. Ở đại học không cần phải tập trung vào việc học như hồi cao trung, có thể nói chuyện yêu đương.

 

Mặc dù An Hạ không học đại học, nhưng tuổi của cô cũng lớn dần theo các bạn học.

 

Cô chưa bao giờ né tránh việc yêu đương, có thể cô sẽ nói chuyện này với chị gái mình và Tiêu Tiêu, nhưng cô không nghĩ tới người đầu tiên nói với cô về chuyện yêu đương lại là Yến Bắc Thần.

 

Có lẽ Lý Văn Tiệp thích cô.

 

Lúc học cao trung còn có chút ngốc nghếch, nhưng từ lần Lý Văn Tiệp đến biệt thự của nhà họ Yến, bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, mặc dù không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, nhưng cô cũng dễ dàng nhận ra cậu đối xử với cô không giống như những người khác.

 

Như Yến Bắc Thần đã nói, Lý Văn Tiệp thích cô, có thể câu còn lại cậu chưa nói với cô lúc tối nay là một lời tỏ tình.

 

Nhưng cô không nghĩ lại bị Yến Bắc Thần nói ra điều này.

 

Cô và Yến Bắc Thần giống như hồ nước và ngôi sao. Vào ban đêm, hồ nước sẽ ngắn ngủi có được ảnh phản chiếu của ngôi sao, nhưng cũng chỉ trong phút chốc.

 

Không ai có thể vớt ngôi sao lên từ trong nước, cô cũng sẽ không chân chính có được Yến Bắc Thần.

 

Nhưng khi cô có một loại hy vọng và khao khát với anh, cô không muốn anh lại là người ngoài cuộc nói với cô rằng cỏ ven hồ thích cô.

 

Cô không muốn Yến Bắc Thần nhìn thấy cảm xúc của mình, càng không muốn nói với Yến Bắc Thần về tình cảm của người khác dành cho cô.

 

Có thể trong tương lai, nhưng không nên là bây giờ khi cô vừa mới rõ ràng về tình cảm của mình với anh.

 

Cô luôn quan tâm đến tâm trạng của người khác hơn là của mình, nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra, dù có mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy khổ sở.

 

Tuy nhiên, bước đi này dường như bắt buộc phải vượt qua.

 

Bởi vì bất kể trốn tránh hay bỏ chạy bao lâu, cô cũng phải nhìn Yến Bắc Thần càng ngày càng xa mình.

 

Đây cũng có thể là cơ hội để cắt đi mớ hỗn độn này một cách nhanh chóng.

 

An Hạ đứng trong bóng tối, hơi thở của cô dường như bị lời nói của Yến Bắc Thần làm cho rối loạn. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, cô sắp xếp lại suy nghĩ, lại đặt tay vào chiếc điện thoại trong túi.

 

Cô nên gõ gì cho Yến Bắc Thần xem?

 

Cô nên nói với Yến Bắc Thần, đúng vậy, Lý Văn Tiệp thích cô. Cô nên nhìn như bình thường và thảo luận về chủ đề này với anh, giống như khi họ nói về các chủ đề khác.

 

An Hạ chạm vào màn hình điện thoại di động bị vỡ, đầu ngón tay vuốt ve những vết nứt trên màn hình, cô định lấy điện thoại ra trả lời Yến Bắc Thần, nhưng trước khi lấy điện thoại ra, Yến Bắc Thần đã nói.

 

“Đừng đồng ý.”

 

Ngón tay của An Hạ dừng lại trên màn hình bị vỡ.

 

Yến Bắc Thần nghe thấy tiếng sột soạt của lớp vải cọ vào người An Hạ khi cô lấy điện thoại, trước khi cô kịp lấy điện thoại ra, anh đã cắt ngang động tác của cô.

 

Cô bảo mẫu nhỏ luôn ngoan ngoãn nên sau khi anh nói xong, cô liền dừng lại và không phát ra âm thanh nào nữa.

 

Hẻm nhỏ lại khôi phục sự yên tĩnh, trong sự yên tĩnh này, giọng nói của Yến Bắc Thần trở nên trầm thấp và vững vàng hơn, anh hướng về phía An Hạ nói chuyện, thậm chí còn cúi đầu sát xuống.

 

“Tôi không có lý do gì cả.” Yến Bắc Thần nói.

 

“Nhưng cô đừng đồng ý.”

 

Yến Bắc Thần đưa ra một quyết định như thường lệ.

 

Anh quyết định hành vi của An Hạ trong một câu, giống như để cô uống trà sữa và ăn kem.

 

Nhưng trong chuyện tình cảm, anh không phải là thiếu gia của cô, và anh không có quyền quyết định cách cô bảo mẫu nhỏ xử lý chuyện tình cảm của mình.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, trong hẻm không còn một tiếng động nào.

 

Vào một đêm tháng năm, trong hẻm có gió mát. Gió thổi qua con hẻm tối, từ đầu vào đến cuối hẻm, luồn qua giữa hai người.

 

Yến Bắc Thần đứng trong gió một lúc, không biết qua bao lâu, âm thanh sột soạt do vải cọ xát lại phát ra.

 

An Hạ nắm tay anh. 

 

Bàn tay của cô bảo mẫu nhỏ rất gầy và mảnh mai, những ngón tay thon dài, lòng bàn tay ấm áp và ướt át giống như tính cách của cô. Lòng bàn tay của hai người dán sát vào nhau, cô nắm tay anh đi về phía con đường tăm tối phía trước.

 

An Hạ không nói được, cô không trả lời, nhưng hành động của cô đã thay cho trả lời của mình rồi.

 

Yến Bắc Thần bị thân ảnh nhỏ bé dẫn về phía trước.

 

Phía trước vẫn tối đen, cô bảo mẫu nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Yến Bắc Thần đón gió đi về phía trước, sau khi đi được một lúc, anh nói.

 

“A. Tôi quên mất rằng mình sợ bóng tối.”

 

An Hạ: “.....”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong lời này, giống như thực sự sợ bóng tối, anh đặt ngón tay của mình vào khe hở giữa các ngón tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

 

Khi lòng bàn tay của hai người dán sát vào nhau một lần nữa, An Hạ cảm thấy một Yến Bắc Thần khác với lần trước.

 

Lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top