Chuyện của Uông tổng không thể giải quyết ngay được, nên Yến Bắc Thần cũng phải tăng ca thêm một thời gian dài.
Uông Gia Thần đã úp một cái sọt quá lớn, những vấn đề liên quan và tiến độ xử lý của Uông tổng ở Hải Thành cũng truyền đến Nam Thành một ít.
Như đã nêu trong cuộc họp do tập đoàn tổ chức khi Uông Gia Thần gặp chuyện, Uông tổng đã đến chi nhánh Hải Thành để thanh toán các khoản nợ, tài sản ở Nam Thành đã bắt đầu bán dần. Ngoài ra nghe nói Uông tổng đang tiếp xúc với một số quản lý cấp cao và chuẩn bị bán cổ phần trong tay.
Tin tức này chỉ được lan truyền trong một bộ phận nhỏ các lãnh đạo cấp cao, nhưng cũng đủ để gây ra ảnh hưởng rất lớn. Một mặt, các bên đều như hổ rình mồi để mắt đến cổ phần của Uông tổng, mặt khác Uông tổng bán cổ phần tương đương với việc phân chia quyền lực của bản thân, trong tương lai tập đoàn Yến thị sẽ không còn ở tình trạng ba phe đối đầu với nhau. Như vậy có nghĩa là Uông tổng đã rút lui hoàn toàn khỏi ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Yến thị.
Sau lần xuất cảnh này, công việc trong tay ông ta, hoặc thông qua các mối liên hệ với mạng lưới kinh doanh của tập đoàn Yến thị, cũng đã chuyển sang các giám đốc điều hành khác của công ty sau khi biết được điều này. Về phần các quản lý cấp cao khác, Trình tổng luôn có ý định thoái vị nên các công việc liên quan đều được chuyển cho Ngô tổng.
Trong lúc nhất thời, có nhiều thông tin cho rằng Ngô tổng đã thắng lợi hoàn toàn trong thế kiềng ba chân này và sẽ lãnh đạo tập đoàn Yến thị một cách độc lập.
Tập đoàn Yến thị bắt đầu có sự thay đổi sau khi nghe thấy những tin đồn này.
Trong sự thay đổi này, Yến Bắc Thần vẫn cẩn trọng như cũ, tối nào cũng tăng ca để xử lý tài liệu, anh cảm thấy cuộc họp thường niên năm nay, dù thế nào cũng phải trao cho anh giải thưởng cống hiến.
“Nào có ai lại tự trao thưởng cho mình.” Lý Trạch đứng trước bàn làm việc, vừa đưa tài liệu trong tay cho Yến Bắc Thần vừa than phiền một câu.
Sau một thời gian xử lý các tài liệu công việc, Yến Bắc Thần đã trở nên thành thạo hơn, anh không còn quá chống đối với công việc. Anh thành thạo xử lý tài liệu, còn có thời gian nói chuyện phiếm với Lý Trạch. Sau khi nghe Lý Trạch phàn nàn, Yến Bắc Thần nói.
“Vậy thì để người khác trao cho tôi.”
“Ai trao cho anh? Anh là chủ tịch của tập đoàn mà.” Lý Trạch nói.
Cuộc họp thường niên luôn là cấp trên khen thưởng cấp dưới, chưa có tiền lệ cấp dưới khen thưởng cấp trên.
Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần không ngẩng đầu lên, nói: “Để Ngô tổng trao cho tôi.”
Nghe xong câu nói của Yến Bắc Thần, Lý Trạch khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ngô tổng ở ngoài cửa.
“Yến tổng muốn tôi trao cái gì?”
Tiếng nói của Ngô tổng vừa dứt, cả Yến Bắc Thần và Lý Trạch đều ngẩng đầu lên.
Ngô tổng - người có quyền lực trong tập đoàn Yến thị ngang với Uông tổng và Trình tổng, tuổi cũng tầm tầm với hai người kia. Mặc dù bằng tuổi nhau nhưng trông Ngô tổng lại có vẻ trẻ hơn Uông tổng và Trình tổng mười mấy tuổi.
Dáng người của Ngô tổng cao lớn đĩnh bạt, ngũ quan hài hoà, hơn nữa lại bảo dưỡng vẻ ngoài rất tốt. Giờ đã ngoài năm mươi, mặc một bộ tây trang được cắt may khéo léo, trông phong độ và hào hoa chẳng khác gì các quý ông ba mươi.
Đối với một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, rất dễ khiến người khác rung động. Những chuyện cá nhân của quản lý cấp cao không dễ bị lan truyền, đặc biệt là người có địa vị như Ngô tổng. Mặc dù vậy, có không ít chuyện tình phong lưu của ông bị lan truyền khắp tập đoàn. Hơn nữa, lần trước việc Mạnh Giảo mang thai còn khiến làng giải trí xôn xao.
Cuộc sống sinh hoạt cá nhân của Ngô tổng tương đối sinh động, ông đã góa vợ ở tuổi trung niên, trước mắt vẫn đang độc thân, đa số mọi người chỉ bàn tán về những tin đồn xấu của ông, chỉ là khi đang nói chuyện, cũng khó tránh khỏi bất bình thay người vợ cả mất sớm.
Nói một cách chính xác, Ngô tổng kết hôn với người vợ cả chính là ông trèo cao.
Vợ cả của Ngô tổng vốn là con gái của một gia tộc lớn ở Nam Thành, còn Ngô tổng chỉ là người bạn trai mà cô gặp được khi đi du học. So với gia cảnh bên vợ, gia đình Ngô tổng thuộc hàng trung lưu. Nhưng vợ cả không hề coi thường ông, còn dùng thế lực của gia tộc để từng bước khiến ông có được chỗ đứng vững chắc ở Nam Thành. Thậm chí sau này, Ngô tổng muốn thoát khỏi sự giúp đỡ của gia tộc nhà vợ nên đã gia nhập vào tập đoàn Yến thị, khi đó sự nghiệp của ông từng bước thăng hoa, cũng không thể tránh khỏi việc quản lý cấp cao của Yến thị lúc bấy giờ đã giúp đỡ ông rất nhiều vì nể mặt gia tộc người vợ cả.
Không chỉ có sự giúp đỡ của gia tộc nhà vợ mà vợ của Ngô tổng cũng là một người có năng lực và thủ đoạn, điều này giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của ông. Chỉ là sau này, vợ ông mang thai đôi khi tuổi đã cao, thân thể không còn khoẻ nữa nên lui về hậu trường. Sau khi sinh con, sức khỏe của người vợ cả không còn được như trước nên quyết định từ bỏ sự nghiệp và trở thành một bà chủ gia đình.
Sau khi vợ ông trở thành một bà chủ gia đình, bên người Ngô tổng cũng có một số phụ nữ vây quanh. Nhưng thế lực của nhà vợ vẫn còn đó, Ngô tổng cũng không có ý định ngoại tình, hết lòng vì sự nghiệp, tình nghĩa vợ chồng vẫn trước sau như một.
Nhưng mà sau này, sức khỏe của người vợ vẫn không cải thiện, bà qua đời vì bệnh nặng, bỏ lại người chồng đã ngoài bốn mươi tuổi và hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn.
Trong khoảng thời gian vợ mất, Ngô tổng lúc nào cũng trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Nhưng con người vẫn phải bước tiếp, thời gian vẫn không ngừng trôi. Thế rồi sau nửa năm, ký ức cũng nhạt nhòa, tình cảm đã cạn, Ngô tổng cũng hướng về phía trước.
Hôn nhân là hạnh phúc, nhưng cũng là gông xiềng. Trải qua nửa năm đau đớn, gông cùm bị bẻ gãy, Ngô tổng từ từ tận hưởng sự tự do.
Không có những ràng buộc của quá khứ, Ngô tổng như cá gặp nước. Với sự giúp đỡ của gia tộc nhà vợ, cặp song sinh đi du học, còn ông ở trong nước một mình, được oanh oanh yến yến suốt ngày vây quanh.
Gia đình ba người cứ tiếp tục duy trì cuộc sống như vậy.
Trong thời gian sau khi vợ qua đời, Ngô tổng mặc dù có những cuộc tình liên miên xung quanh, nhưng tất cả chỉ là rắc rối nhỏ. Mà rắc rối lớn nhất là việc Mạnh Giảo mang thai cách đây một thời gian.
Khi tin tức về việc Mạnh Giảo mang thai được tung ra, tập đoàn Yến thị đều ngầm cho rằng đứa con là của Yến Bắc Thần, nhưng sau đó mọi người mới biết chuyện này liên quan đến Ngô tổng.
Sau tin tức Mạnh Giảo mang thai bị tung ra, một tin đồn khác nổ ra ở Nam Thành.
Người ta nói rằng trước khi vợ ông qua đời, để bảo vệ quyền lợi của cặp sinh đôi, bà đã lợi dụng thế lực của gia tộc, ép Ngô tổng phải ký vào một bản thỏa thuận. Nhưng về nội dung của bản thỏa thuận là gì thì không ai biết. Tuy nhiên, nếu để bảo vệ quyền lợi và lợi ích của cặp sinh đôi thì chắc chắn sẽ liên quan đến cổ phần và những đứa con sau này của Ngô tổng.
Yến Bắc Thần đang nói chuyện với Lý Trạch thì Ngô tổng đột nhiên lên tiếng, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Ngô tổng, anh cười nói: “Tôi và Lý Trạch đang nói về việc chờ cuộc họp thường niên năm nay, lúc đó phải trao cho tôi giải thưởng cống hiến.”
Khi Yến Bắc Thần nói chuyện, Ngô tổng đã đi đến bàn làm việc, sau khi nghe những lời Yến Bắc Thần nói, Ngô tổng cười đáp lại: “Tôi không thể trao giải cho cậu được. Trình tổng là người mời cậu về tập đoàn, tốt hơn hết nên để Trình tổng trao giải thưởng cho cậu đi.”
Ngô tổng nói xong, Yến Bắc Thần dường như nhớ ra điều gì đó, thở dài nói: “Tôi nghĩ cuộc họp thường niên năm nay thầy sẽ không đến đâu.”
Sau khi Trình Tâm Sầm đến tập đoàn Yến thị, Trình Chiêu Khang ngày càng trở nên Phật hệ hơn. Không những không tham gia cuộc họp thường niên, gần đây ông cũng rất ít khi đi làm. Trừ khi cuộc họp đó rất quan trọng thì ông ấy mới có mặt với Trình Tâm Sầm. Sau khi đến, cũng chỉ nghe nội dung cuộc họp, ít khi phát biểu ý kiến.
Mọi người đều biết rằng Trình Chiêu Khang có ý định nghỉ hưu, Ngô tổng lại càng rõ hơn. Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Ngô tổng vẫn cười nói: “Không nhất định se như vậy, Trình tổng vẫn rất để tâm đến chuyện của ngài.”
Ngô tổng khách sáo nói một câu, Yến Bắc Thần cũng không tiếp tục cãi lại, cười lên tiếng: “Đúng vậy.”
Sau khi trả lời, Yến Bắc Thần nói: “Ngô tổng tự mình đến đây là có chuyện gì sao?”
Yến Bắc Thần đã mở miệng, Ngô tổng cũng không tiếp tục hàn huyên, nói thẳng: “Là như thế này. Có mấy tài liệu hợp tác từ châu Âu, buổi sáng trợ lý Lý vô tình lấy đi, tôi đến đây để lấy lại.”
Sau khi Ngô tổng nói xong, Lý Trạch ngẩng đầu nhìn ông, vừa định mở miệng nói: “Ngô…”
“Ra là vậy.”
Trước khi Lý Trạch kịp nói, Yến Bắc Thần đã đứng thẳng người lên ngắt lời cậu. Anh ngồi trên ghế văn phòng, nhìn đống tài liệu trước mặt, nói: “Tôi không biết trong số này cái nào là của Ngô tổng.”
Dứt lời, Yến Bắc Thần quay nói: “Lý Trạch, cậu mau tìm tài liệu mà Ngô tổng cần.”
Sau khi Yến Bắc Thần sắp xếp xong, biểu hiện do dự muốn nói rồi lại thôi của Lý Trạch lại hiện lên trên khuôn mặt. Nhưng cậu cũng không có mở miệng, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua Yến Bắc Thần, sau đó bắt đầu lục lọi tìm kiếm tài liệu.
Trong khi Lý Trạch đang tìm kiếm, Yến Bắc Thần lại nói chuyện phiếm với Ngô tổng.
“Ngô tổng cũng thật là, có tài liệu lấy sai ngài cứ gọi điện thoại, tôi sẽ nói Lý Trạch đưa qua, lại còn tự mình đến một chuyến.”
“Không có gì, vừa vặn tôi nhàn rỗi, thuận đường đi một chút.”
“Chẳng trách dáng người của Ngô tổng đẹp như vậy.”
“Yến tổng quá khen.”
Khi Yến Bắc Thần và Ngô tổng đang trò chuyện, biểu hiện của Ngô tổng vẫn giống như thường lệ. Nhưng rõ ràng khi Yến Bắc Thần tiếp tục nói, một dấu vết thiếu kiên nhẫn dần hiện lên trong mắt Ngô tổng.
May mắn thay, vào lúc này, Lý Trạch đã tìm thấy tài liệu và nói: “Ngô tổng, để tôi đem qua văn phòng cho ngài.”
“Không cần.” Ngô tổng từ chối lời đề nghị của Lý Trạch. Nhận lấy tài liệu từ tay Lý Trạch, quay đầu lại cười với Yến Bắc Thần, nói: “Tôi xin phép đi trước.”
Yến Bắc Thần gật đầu cười: “Ngô tổng đi thong thả.”
Sau khi Yến Bắc Thần chào tạm biệt, Ngô tổng xoay người rời khỏi văn phòng của Yến Bắc Thần. Khi Ngô tổng rời khỏi văn phòng, Yến Bắc Thần lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem tài liệu chưa xử lý xong.
Lý Trạch đứng cạnh bàn làm việc, cúi đầu nhìn Yến Bắc Thần đang làm việc.
Yến Bắc Thần trở thành chủ tịch của tập đoàn Yến thị là vì sự hỗ trợ của Trình Chiêu Khang. Sở dĩ Trình Chiêu Khang có thể nâng đỡ Yến Bắc Thần cũng là vì sự giúp đỡ của Uông tổng và Ngô tổng. Sau khi nâng đỡ Yến Bắc Thần, về cơ bản Uông tổng đều làm lơ với Yến Bắc Thần, Ngô tổng thì vẫn giữ những phép tắc cơ bản với anh.
Nhưng đó là những gì người ngoài nhìn thấy.
Theo quan điểm của Lý Trạch, Ngô tổng có chút coi thường Yến Bắc Thần.
Gia cảnh của Ngô tổng rất bình thường, ông có được vị trí như hiện tại là nhờ sự giúp đỡ của vợ và nỗ lực của bản thân. Trước kia khi ông chưa có sự nghiệp như bây giờ, mọi người đều đánh giá gia thế của ông kém nhà vợ. Điều này khiến Ngô tổng cảm thấy khinh thường bọn con nhà giàu.
Và Yến Bắc Thần càng khiến ông ta ghét bỏ hơn.
Theo quan điểm của Ngô tổng, Yến Bắc Thần chỉ là một tên đến việc học còn chưa hoàn thành xong. Để chống lại sự áp bức của anh em Yến Nam Nguyên, mà phải dựa vào những người khác để trả thù nhà họ Yến.
Trong người Yến Bắc Thần chẳng qua chỉ chảy một ít huyết thống của tập đoàn Yến thị mà thôi. Nếu không phải anh họ Yến, thì thậm chí đến tư cách làm một con rối của tập đoàn còn không có.
Và sự thể hiện của Yến Bắc Thần trong tập đoàn Yến thị càng khiến ông ta tin vào điều này, cũng dẫn tới Ngô tổng càng thêm coi thường anh.
Chỉ là trước đây, vì cân nhắc đến hình tượng và phép lịch sự của bản thân, cũng như nể mặt Trình tổng, Ngô tổng xem như duy trì sự khách khí ngoài mặt với Yến Bắc Thần, cũng không tỏ ra phiền chán với anh.
Tuy nhiên, ngụy trang rốt cuộc cũng chỉ là một chiếc mặt nạ, từ khi Uông tổng xảy ra chuyện, Trình tổng thì về hưu, thế lực của Ngô tổng được mở rộng, và cái nhìn thực sự của ông ta về Yến Bắc Thần dần được hé lộ.
Ngay vừa rồi, khi Ngô tổng đang nói chuyện với Yến Bắc Thần, rõ ràng là đã để lộ sự mất kiên nhẫn của mình với anh. Đối với sự thiếu kiên nhẫn của Ngô tổng, Yến Bắc Thần tựa hồ không nhìn thấy, vẫn cười nói với ông ta như thường lệ.
Trên thực tế, bất kỳ người đàn ông nào, hoặc bất kỳ cá nhân nào, sẽ có phần tổn thương lòng tự trọng vì sự khinh thường vô hình này, nhưng Yến Bắc Thần dường như không để tâm đến điều đó.
Nếu Yến Bắc Thần chỉ giả vờ nói chuyện vui vẻ, thì sau khi Ngô tổng rời đi, trong văn phòng sẽ chỉ còn anh và Lý Trạch, anh có thể bộc lộ hết cảm xúc của mình.
Nhưng Yến Bắc Thần thì không. Thậm chị anh còn mỉm cười, vẫn nhìn xuống tập tài liệu trên tay vùi đầu xử lý nó.
Trong khi cậu đang nhìn Yến Bắc Thần suy nghĩ về chuyện vừa rồi, Yến Bắc Thần đặt các tài liệu đã xem xong sang một bên. Nhìn thấy hành động của anh, Lý Trạch hỏi.
"Không cần xử lý sao?"
“A?” Sau khi Lý Trạch hỏi, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cậu rồi định thần lại: “Đúng vậy, chỉ là một bản báo cáo, xem qua là được.”
Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch trầm mặc nhìn thoáng qua bản báo cáo.
“Vấn đề ở Hải Thành gần như đã giải quyết xong. Uông tổng muốn bán cổ phần của mình và đã tìm được người mua.” Yến Bắc Thần giải thích ngắn gọn nội dung của báo cáo.
Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch đưa mắt về phía anh.
Sau hai tuần xử lý, vấn đề của Uông Gia Thần từ từ đi đến hồi kết, tất nhiên việc mua bán cổ phần không thể hoàn thành trong chốc lát. Nhưng tìm được người mua đã là một bước tiến lớn.
Không bao lâu nữa Uông tổng sẽ rút lui hoàn toàn khỏi tập đoàn Yến thị. Với sự ra đi của ông ta, thời đại của Ngô tổng cũng sẽ được mở ra.
Nghĩ đến Ngô tổng, Lý Trạch nói: “Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn xử lý công việc kinh doanh ở châu Âu. Vừa rồi khi Ngô tổng nói như vậy tại sao anh không giải thích?”
Vừa rồi Ngô tổng lại đây muốn lấy mấy tài liệu, là về việc kinh doanh ở châu Âu. Trong khoảng thời gian này tuy rằng là Ngô tổng phân chia công việc, nhưng là vì sự cố của Uông tổng, hơn nữa cũng coi như là nể mặt Trình tổng, Ngô tổng đã giao cho Yến Bắc Thần một vài công việc tương đối quan trọng, bao gồm cả những tài liệu hợp tác bên châu Âu.
Nhưng hôm nay đích thân Ngô tổng đến để đòi lại những tài liệu hợp tác quan trọng đó.
Điều này có nghĩa là Ngô tổng không còn cố kỵ gì về Yến Bắc Thần.
Vào thời điểm xảy ra cuộc đối đầu ba bên, vì ba vị giám đốc đều bị kiềm chế, Yến Bắc Thần là chủ tịch của tập đoàn Yến thị cần thiết để cân bằng mối quan hệ giữa ba vị lãnh đạo và duy trì sự ổn định của tập đoàn.
Mà nếu trong tương lai phát triển thành một tập đoàn độc lập, thì sẽ không có chỗ đứng cho một con rối như Yến Bắc Thần trong tập đoàn.
Lý Trạch luôn tin tưởng vào Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần quả thực đã làm một số việc trước khi Uông Gia Thần xảy ra chuyện. Rốt cuộc, theo suy nghĩ của Lý Trạch, Yến Bắc Thần lúc ấy đột ngột quyết định muốn đi Hải Thành công tác, chắc chắn không đơn giản chỉ để tìm một ngôi chùa để cất giữ bài vị của mẹ anh.
Sau đó, tai nạn của Uông Gia Thần cũng đã khẳng định ý tưởng của anh.
Nhưng sự phát triển do sự cố này mang lại không như những gì Lý Trạch nghĩ. Nó không mang lại cho Yến Bắc Thần bất cứ điều gì và đã phá vỡ sự cân bằng trước đó, thậm chí còn đặt Yến Bắc Thần vào một tình huống khó khăn hơn.
Trong tình huống này, Yến Bắc Thần vẫn không có biểu hiện gì khác.
Điều này khiến Lý Trạch có chút sốt ruột, cậu cảm thấy bây giờ Yến Bắc Thần có khả năng cạnh tranh với Ngô tổng, thay vì để Ngô tổng độc chiếm hết.
Lý Trạch lo đủ thứ chuyện và rất sốt ruột về địa vị của Yến Bắc Thần trong tập đoàn Yến thị.
Yến Bắc Thần nghe được những lời này nhìn cậu với vẻ không tin và nói: “Tại sao tôi phải giải thích? Những tài liệu đó là khó xử lý nhất, ông ta đã mang chúng đi là hợp lý.”
“Đã gần hai tuần, cuối cùng tôi không cần phải tăng ca nữa! ”Yến Bắc Thần nói.
Lý Trạch: “.....”
Yến Bắc Thần một hơi nói xong, thu hồi ánh mắt rồi ngồi dựa vào ghế. Sau khi ngồi xuống, hai mắt Yến Bắc Thần nheo lại, anh rũ mắt nhìn xuống tài liệu trên bàn làm việc.
Sau khi quan sát một lúc, Yến Bắc Thần nhếch môi cười.
Trong văn phòng, tiếng cười của Yến Bắc Thần không nhẹ cũng không nặng, Lý Trạch cũng nhìn Yến Bắc Thần rồi bật cười. Vào lúc này sự lo lắng của Lý Trạch từ từ tan biến.
Cậu đưa tài liệu cho Yến Bắc Thần và nói: “Tăng thì có làm sao? Anh suốt ngày nghĩ đến việc về sớm trong khi ở nhà không có ai đợi anh, vậy anh sốt ruột về làm gì?”
Thời gian này, Yến Bắc Thần cực kỳ ghét tăng ca, anh lúc nào cũng gấp gáp không chờ nổi đến lúc tan làm.
Sau khi nghe Lý Trạch nói như vậy, Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt bày ra bộ dạng “Cậu ở đó nói hươu nói vượn cái gì vậy”, nói:
“Làm sao cậu biết không có ai chờ tôi ở nhà?”
“Cậu không có ai chờ không có nghĩa là tôi cũng vậy.”
“Cậu là cẩu độc thân làm sao hiểu được cảm giác này.”
Lý Trạch: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận