Trình Chiêu Khang ở lại văn phòng của Yến Bắc Thần một lúc.
Không lâu sau, cửa văn phòng được mở ra, Trình Chiêu Khang bước ra ngoài.
Sau khi Yến Bắc Thần vào văn phòng với Trình Chiêu Khang, Lý Trạch và ba thư ký đã đợi ở ngoài cửa. Thư ký Tề nói sắc mặt của Trình Chiêu Khang khi ông vào văn phòng không tốt lắm, mà khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Nhìn thấy Trình Chiêu Khang đi ra, Lý Trạch định thần lại và cúi đầu gọi: “Trình tổng.”
Lý Trạch và Trình Chiêu Khang cũng coi như là người quen cũ. Cậu và Yến Bắc Thần là bạn từ thời đại học, vì vậy trước kia cũng có giao lưu với Trình Chiêu Khang. Khi cậu gia nhập tập đoàn Yến thị, mặc dù thân phận của hai người khác nhau, nhưng Trình Chiêu Khang đối xử với cậu giống như trưởng bối hơn là cấp trên.
Sắc mặt của Trình Chiêu Khang không được tốt cho lắm, trong mắt Lý Trạch hiện lên sự quan tâm. Sau khi cậu ấy chào Trình Chiêu Khang, ông nhìn cậu một cái, sau đó gật đầu và rời khỏi văn phòng của Yến Bắc Thần.
Sau khi Trình Chiêu Khang rời đi, Lý Trạch suy nghĩ một chút rồi đi vào văn phòng.
Trong văn phòng, Yến Bắc Thần đã trở lại bàn làm việc của mình. Anh ngồi trên ghế, vẫn là phong thái nhàn nhạt như trước. Mặc dù ngồi vào bàn làm việc, nhưng anh không làm gì hết. Đôi chân thon dài gác lên phần bệ dưới bàn làm việc, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất của văn phòng.
Bây giờ là hai giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ văn phòng.
Yến Bắc Thần nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, hơi ngây người một chút. Khi Lý Trạch đi tới, lông mi của anh chuyển động, quay đầu nhìn cậu.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Lý Trạch nhìn anh, môi mấp máy, muốn nói chuyện. Trước khi cậu mở miệng, Yến Bắc Thần đã từ trên ghế đứng dậy, nói.
“Tôi muốn tan làm.”
Lý Trạch vừa muốn nói chuyện: “.....”
Mới hai giờ chiều, Yến Bắc Thần lại muốn tan lamy. Một số nghi ngờ trong lòng Lý Trạch bị dập tắt sau khi Yến Bắc Thần nói những lời này.
Ngoài ra, cậu tức giận vì sự vô trách nhiệm của Yến Bắc Thần.
“Anh tan làm thì công việc phải làm sao bây giờ? Hiện tại đừng nói đến chuyện tài liệu buổi chiều chưa giao đến. Những tài liệu trên bàn đã đủ cho anh xem nửa ngày. Anh nói tan làm liền tan làm…”
“Tôi vắng mặt một buổi chiều cũng không xảy ra chuyện gì đâu.” Yến Bắc Thần nói.
Lý Trạch: “.....”
Yến Bắc Thần chặn những lời còn lại của Lý Trạch bằng một câu, Yến Bắc Thần cười một cái, vỗ vai cậu, nói: “Dù sao thì Uông tổng và Ngô tổng cũng đi rồi, mọi người cùng nhau lười biếng thôi.”
Lý Trạch: “.....”
________
Sau khi Yến Bắc Thần nói chuyện với Lý Trạch xong, liền rời khỏi văn phòng.
Lại nói tiếp, gần đây anh quá bận rộn, đã lâu không rời khỏi tập đoàn Yến thị vào ban ngày. Bởi vì trận náo loạn vừa rồi, nên trong lòng mọi người đều tràn đầy lo lắng. Mỗi người trong tập đoàn đều mơ hồ bất an hoặc suy đoán về sự phát triển của tập đoàn trong tương lai.
Nhân viên thì đang hoảng loạn, nhưng vị chủ tịch là Yến Bắc Thần lại quá mức bình tĩnh. Sau khi rời khỏi tập đoàn vào buổi chiều, anh ra ngoài đi dạo một vòng, chờ đến lúc chạng vạng mới trở về biệt thự.
Vào lúc chạng vạng, căn biệt thự được bao phủ bởi ánh nắng từ bờ biển, cỏ cây hoa lá trong sân càng thêm tràn đầy sức sống và rực rỡ. Yến Bắc Thần dừng xe ngoài sân, đẩy cửa bước vào phòng khách. Vừa vào phòng khách, An Hạ liền thò cái đầu nhỏ từ nhà ăn nhìn qua.
Sau lần trước về nhà ăn tối, anh lại bước vào thời kỳ bận rộn, đã lâu không về nhà vào thời gian này. Nhìn thấy anh, cô bảo mẫu nhỏ hơi giật mình, sau đó trong mắt hiện lên ý cười. Cô giơ cánh tay lên và làm thủ ngữ với anh.
An Hạ: Chào mừng anh về nhà.
Bảo mẫu nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn và quần đùi, làn da hơi rám nắng bởi vì chăm sóc những bông hoa vào mùa hè. Tuy hơi rám nắng nhưng cô vẫn trắng hơn những người khác, chiếc quần đùi và áo sơ mi màu xanh đậm càng làm cho làn da của cô trắng hơn. Yến Bắc Thần nhìn ý cười trong đôi mắt đen láy của cô, cũng mỉm cười một chút.
“Cô làm bữa tối chưa?” Yến Bắc Thần hỏi.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ lắc đầu.
“Vậy cô làm bữa tối đi.” Yến Bắc Thần đi vào phòng khách, nói với cô một câu như vậy.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu, đồng thời hỏi một câu bằng thủ ngữ.
An Hạ: Anh có muốn ăn gì không?
“Đều được.” Yến Bắc Thần thuận miệng nói. Đang nói chuyện thì anh đã đi tới cầu thang rồi, trước khi lên lầu, Yến Bắc Thần như nhớ ra điều gì đó liền nói với An Hạ.
“À, đúng rồi, nấu ít thôi.”
Lần trước anh trở về ăn cơm, An Hạ nấu quá nhiều, làm anh no căng.
An Hạ nghe xong lời nhắc nhở của anh, mỉm cười gật đầu, xoay người đi vào phòng bếp.
Bóng dáng của bảo mẫu nhỏ trong nháy mắt biến mất, Yến Bắc Thần thu hồi tầm mắt, đi lên lầu.
________
Yến Bắc Thần đến thư phòng trước.
Sau khi đặt đồ đạc xuống, anh rời khỏi thư phòng và trở về phòng của mình. Sau đó, Yến Bắc Thần đi tắm và thay quần áo. Sau khi chạy cả buổi chiều, Yến Bắc Thần có hơi mệt. Tắm xong mới cảm thấy sảng khoái hơn một chút.
Khi anh thay quần áo xong và đi xuống lầu, thì An Hạ cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.
Vẫn là tiêu chuẩn sáu món và một canh, nhưng lượng thức ăn ít hơn lần trước. Yến Bắc Thần đi tới ngồi xuống, An Hạ cũng ngồi ở bên cạnh, sau đó, An Hạ cầm chén bắt đầu ăn tối với Yến Bắc Thần.
Hiện giờ Yến Bắc Thần rất bận rộn nên số lần hai người ăn tối cùng nhau cũng ít hơn rất nhiều.
Cả hai đang tự ăn bữa tối của mình. Có thể do trời nóng nên Yến Bắc Thần không có cảm giác thèm ăn. Sau khi đơn giản ăn vài miếng, Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế, nhìn An Hạ ăn.
Bảo mẫu nhỏ ăn rất ngon miệng, dù ăn cái gì thì cô cũng ăn đến sạch sẽ và ngon miệng. Mỗi khi ăn đều nhét đầy vào hai bên má, khi cô nhai thức ăn, hai má phồng lên và di chuyển giống như chú chuột hamster.
Ăn một lúc, An Hạ chú ý tới ánh mắt của Yến Bắc Thần, quay đầu nhìn anh.
Khi bảo mẫu nhỏ nhìn qua, Yến Bắc Thần cũng không dời mắt đi, anh dựa lưng vào ánh hoàng hôn rực rỡ, khẽ mỉm cười khi cô nhìn sang.
“Sao hôm nay cô không đi ăn tối với chị gái?”
Trong khoảng thời gian này, anh đều tăng ca, hầu như cách ngày An Hạ đều về nhà một chuyến. Hôm qua An Hạ không về, hôm nay hẳn là phải về mới đúng
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Tôi nghĩ hôm nay có khả năng anh sẽ trở về.
Nhìn thấy thủ ngữ mà cô làm, đôi mắt Yến Bắc Thần chuyển động, cười nói: “Tâm linh tương thông như vậy?”
Sau khi Yến Bắc Thần nói điều này, An Hạ không trả lời gì cả, chỉ mỉm cười với anh. Sau đó, cô giơ tay lên hỏi bằng thủ ngữ.
An Hạ: Công việc của anh vẫn còn rất bận sao?
Kể từ lần trước trở về ăn tối, dường như Yến Bắc Thần ngày càng bận rộn hơn, mỗi ngày đều đến khuya mới trở về. Sau khi An Hạ hỏi xong, rõ ràng Yến Bắc Thần đã nghĩ đến những công việc khiến anh sứt đầu mẻ trán mấy hôm nay, anh cụp mắt liếc nhìn thức ăn trên bàn, không chút sức lực nói.
“Đúng vậy.”
“Còn bận hơn trước.”
An Hạ: “.....”
Nói tới đây, Yến Bắc Thần nhìn lên đồ vật trang trí đối diện bàn ăn, có chút phiền muộn nói: “Tôi thực sự không muốn làm việc, làm việc thật sự quá mệt mỏi.”
Khi Yến Bắc Thần than thở như vậy, An Hạ không xen vào, chỉ yên lặng ngồi đó nghe anh nói.
Yến Bắc Thần ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc. Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: “Nhưng không làm việc thì không được. Nếu có người nuôi tôi thì thật tốt.”
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Yến Bắc Thần như nhớ ra cái gì đó, ngồi thẳng người nhìn An Hạ.
“Bảo mẫu nhỏ, cô nuôi tôi đi.”
An Hạ đang cầm chén cơm: “.....”
Sau khi nảy ra ý tưởng này, suy nghĩ của Yến Bắc Thần giống như con ngựa hoang, vừa cảm thấy “ý tưởng này rất khả thi” thậm chí còn bắt đầu thuyết phục An Hạ.
“Tôi ăn rất ít, rất dễ nuôi.” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ bưng chén cơm của mình, nhìn ánh mắt chờ mong của Yến Bắc Thần, sau khi anh nói xong, An Hạ gật đầu. Cô đặt chén đũa xuống, giơ tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Nếu anh ăn rất ít thì vẫn có thể nuôi nổi.
An Hạ giơ cánh tay lên để trả lời, Yến Bắc Thần nhìn ý tứ mà cô thể hiện bằng thủ ngữ, trong mắt hiện lên ý cười.
“Vậy nếu tôi ăn nhiều thì sao?”
An Hạ: Vậy tôi sẽ kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Yến Bắc Thần nở nụ cười.
Theo An Hạ, chắc hẳn gần đây Yến Bắc Thần đi làm quá mệt nên mới nảy ra ý tưởng này. Cảm xúc vừa rồi của anh đúng là biểu hiện bởi quá nhiều áp lực trong công việc, nhưng sau khi nói chuyện với cô vài câu, nụ cười của anh trở nên vui vẻ hơn trước.
An Hạ không biết những gì Yến Bắc Thần nói là thật hay giả, nhưng nếu cô có thể giúp anh giải tỏa cảm xúc bằng cách trò chuyện, thì cô cũng đã rất vui rồi.
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế nhìn cô cười. An Hạ thấy anh cười, cũng cười theo, cầm chén đũa lên bắt đầu ăn tiếp.
Cô bảo mẫu nhỏ dường như không coi những lời anh nói vừa rồi là sự thật. Bởi vì anh thường đưa ra một số yêu cầu kỳ quái và nói một số điều khó hiểu. Mặc dù biết anh đang trêu chọc, nhưng lần nào cô cũng sẽ trả lời một cách nghiêm túc.
Yến Bắc Thần mỉm cười nhìn An Hạ, nhìn trong chốc lát mới nói: “Sao cô biết sẽ luôn kiếm được tiền? Cô thích làm việc như vậy?”
Bảo mẫu nhỏ nói sẽ nuôi anh. Không quan trọng là anh ăn nhiều hay ít, để có thể nuôi được anh, cô sẽ chăm chỉ làm việc.
Mặc dù ngày thường cô có vẻ làm việc rất tốt nhưng thích làm việc và làm tốt công việc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Bởi vì vừa rồi anh không nói gì, cô lại nhét một ít cơm vào má, cứ như vậy hai má căng tròn đối diện anh.
Sau khi anh hỏi câu đó, An Hạ đặt chén đũa trên tay xuống và làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Nếu công việc là chăm sóc anh.
An Hạ: Tôi thích nó.
Yến Bắc Thần nhìn cánh tay đang vẫy vẫy của cô bảo mẫu nhỏ, sau khi hiểu ý cô, anh cười nhẹ.
________
Sau bữa tối, Yến Bắc Thần vào bếp hỗ trợ rửa bát như thường lệ.
Phải nói rằng những việc như nội trợ thực sự càng làm càng trở nên thành thạo. Một lúc sau, Yến Bắc Thần đã rửa chén xong. Lúc anh rửa chén xong, An Hạ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và nhà ăn.
Hôm nay hai người ăn cơm xong vẫn chưa muộn. Nhưng sau khi Yến Bắc Thần xong việc, cũng không có ý đưa An Hạ đi chơi.
Anh lấy khăn giấy lau những giọt nước trên tay, sau khi An Hạ dọn dẹp xong liền nói với cô một câu.
“Đến thư phòng của tôi một lát.”
An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.
Ngoài việc ngủ, phần lớn thời gian ở nhà của Yến Bắc Thần đều ở trong thư phòng. Đối với thư phòng của Yến Bắc Thần, An Hạ rất ít khi đến đó ngoại trừ thỉnh thoảng mang cho anh một ly nước.
Anh nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng anh rời đi, An Hạ lau giọt nước trên ngón tay rồi đi theo anh lên lầu.
Thư phòng của Yến Bắc Thần rất lớn.
So với phòng ngủ, nơi này có nhiều hơi thở của Yến Bắc Thần hơn. Phong cách của thư phòng rất giống với phong cách thiết kế của biệt thự, nhưng rõ ràng là có chút mùi hương của sách. Thậm chí có một phòng trà bên trong, sẽ đặt một ít gỗ đàn hương vào, hương thơm của trà và gỗ quyện vào nhau, mùi hương tươi mát và sâu lắng.
Khi An Hạ bước vào thư phòng, Yến Bắc Thần đã đi tới bàn làm việc của mình. Ngày thường Yến Bắc Thần đều làm việc ở đây, trên bàn làm việc có một số đồ dùng văn phòng và tài liệu. Sau khi đi tới bàn làm việc, anh cầm một phần tài liệu đưa cho An Hạ.
“Ký tên đi.” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận