Yến Bắc Thần lái xe đến nhà An Hạ sau khi tan làm vào buổi chiều.
Hôm nay anh tan làm khá sớm, khi lái xe đến con hẻm của tiểu khu, mặt trời vẫn đang treo trên bầu trời. Hơi nóng tích tụ cả ngày, bốc hơi khắp những con hẻm cũ và lối đi chật hẹp. Yến Bắc Thần đã đổ một thân một hôi khi đi dọc theo con hẻm vào sân.
Lúc này An Hạ mới đón Tiêu Tiêu về nhà. Sáng nay, chị gái An Thanh tìm cô, nói chiều nay có việc nên nhờ cô đến đón Tiêu Tiêu, buổi tối chị ấy sẽ về. An Hạ xin nghỉ với Yến Bắc Thần. Vốn dĩ Yến Bắc Thần cũng sẽ tan làm muộn nên đồng ý yêu cầu xin nghỉ của cô. Cho nên An Hạ đang cầm nguyên liệu định vào bếp nấu ăn thì thoáng ngẩn ra khi nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đứng trong sân.
Sau đó, cô xách giỏ đựng đồ ăn đi về phía Yến Bắc Thần.
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Bắc Thần đến đón An Hạ, nhưng tiểu khu cũ kỹ này vẫn như cũ không hợp với anh. Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, thân cao chân dài, tuy xắn cổ tay áo sơ mi lên vì quá nóng, cũng mang theo dáng vẻ tuấn tú cao quý không phù hợp với nơi này.
An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trong tay cô, nói: “Đang nấu ăn sao.”
An Hạ kẹp giỏ đựng đồ ăn bên eo, giơ tay lên trả lời bằng thủ ngữ.
An Hạ: Sao anh lại đến đây sớm vậy?
“Hôm nay không bận lắm, nên tôi tan làm sớm.” Yến Bắc Thần nói.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu nói bằng thủ ngữ.
An Hạ: Tôi lên lấy vài thứ là có thể rời đi ngay.
Mặc dù lúc sáng An Hạ xin nghỉ với Yến Bắc Thần, đã nói sẽ ở lại với Tiêu Tiêu đến tám giờ để đợi chị gái cô trở về. Nhưng Yến Bắc Thần tan làm sớm nên cô phải tập trung vào công việc trước đã. Hôm nay, chú Lý có ở nhà nên cô có thể giao Tiêu Tiêu cho chú Lý.
An Hạ nói xong liền mang theo giỏ đựng đồ ăn định rời đi, chưa kịp đi ra ngoài, Yến Bắc Thần đã giơ tay giữ cô lại.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, nhưng khá khô ráo, mà cánh tay của cô lại có chút lạnh, bị Yến Bắc Thần kéo lại, An Hạ quay đầu nhìn về phía Yến Bắc Thần. Anh nhìn vào giỏ đựng đồ ăn của cô và hỏi: “Cô định làm sườn kho sao.”
Trong giỏ đựng nguyên liệu để nấu ăn tối nay, ngoài sườn còn có hai loại rau xanh.
Nghe Yến Bắc Thần nói lời này, An Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Yến Bắc Thần một cái, khi cô nhìn sang, anh rút tay về, nói.
“Đừng trở về nhà, cô cứ làm ở đây đi, tôi sẽ ở lại ăn vài miếng.”
Nói xong, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nóng nực, nói: “Hôm nay quá nóng, tôi cũng không có cảm giác thèm ăn mấy.”
Đây là sự thật. Từ trước đến nay Yến Bắc Thần đều ăn rất ít, vào mùa hè, càng không muốn ăn bất cứ thứ gì. Vóc dáng cao lớn kia của anh hoàn toàn dựa vào một ít đồ ngọt để bổ sung năng lượng.
Nếu Yến Bắc Thần đã nói như vậy, An Hạ cũng không từ chối. Cô gật đầu, đưa Yến Bắc Thần đến nhà chị gái trước.
Đến nhà chị gái, Tiêu Tiêu đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa chơi thẻ bài. Hôm nay trời rất nóng, trong phòng không có điều hòa, bên ngoài hành lang mát mẻ, vào mùa hè hầu hết gia đình nào cũng ăn cơm ở trước cửa.
Tiêu Tiêu đang chơi thẻ bài thì thấy dì vừa rời đi không bao lâu đã quay trở lại, không chỉ có dì mà còn có một người đàn ông đi ở phía sau. Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy người đi phía sau An Hạ, lập tức bỏ thẻ bài trong tay xuống, cười với anh.
“Chú Yến.”
Cô bé và Yến Bắc Thần đã rất quen thuộc với nhau, dù đã lâu chưa gặp nhau nhưng vẫn không cảm thấy xa lạ. Nghe thấy tiếng cô bé gọi mình, Yến Bắc Thần cũng nở nụ cười. Anh bước tới, trực tiếp ngồi vào chiếc bàn nhỏ, nhìn thoáng qua qua những lá bài vương vãi trên bàn, hỏi.
“Chơi gì vậy?”
“Thẻ bài.”
“Chơi như thế nào?”
“Cháu sẽ dạy cho chú.”
“Được.”
Một lớn một nhỏ không phải là người hướng nội, dăm ba câu đã tìm thấy sở thích chung. Yến Bắc Thần ngồi đó, hai chân thon dài của anh đã chiếm hơn một nửa lối đi.
An Hạ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ hòa hợp giữa hai người, sau đó cô trở về nhà, đến tủ lạnh lấy thêm nguyên liệu. Tuy rằng Yến Bắc Thần ăn rất ít, nhưng dù sao cũng có đến ba người ăn nên vẫn phải nấu thêm một chút.
Sau khi lấy nguyên liệu, An Hạ nói một tiếng với một lớn một nhỏ, rồi xuống lầu nấu cơm.
________
Bây giờ đã gần bảy giờ, phòng bếp cũng trở nên náo nhiệt và rộn rã. Đối với loại tiểu khu cũ kỹ như thế này, mùa hè nóng như cái bếp lò, nhất là trong phòng bếp công cộng như thế này, không có quạt, cũng không có điều hòa. Mỗi gia đình cùng nhau nấu ăn, như muốn hun mọi người đến bất tỉnh.
Mọi người ở trong bếp, vừa nói chuyện phiếm vừa lau mồ hôi khi nấu ăn.
Đây không phải là lần đầu tiên Yến Bắc Thần đến tiểu khu, hàng xóm trong tiểu khu cũng biết anh. Nói thế nào nhỉ, có đôi khi Yến Bắc Thần ở trong lòng bọn họ, giống như một đứa trẻ được An Hạ mang về. Nếu An Hạ không có thời gian, sẽ thuận tiện đưa Yến Bắc Thần theo.
“Nhưng mà Tiểu Hạ, ông chủ của em thật tốt. Những bảo mẫu khác đều phải lấy công việc làm trọng. Ông chủ của em hay đi theo em, lại còn rất dễ nói chuyện.”
Cái này đúng là như vậy. Bảo mẫu và gia đình chủ nhà là mối quan hệ làm thuê, gia đình chủ nhà trả tiền để cho bảo mẫu chăm sóc. Nếu bảo mẫu muốn làm gì đều phải có được sự đồng ý của chủ, rất ít người chủ không có ý kiến gì khi bảo mẫu bận việc riêng.
Sau khi nghe mọi người đánh giá Yến Bắc Thần, An Hạ khẽ mỉm cười.
“Cậu ấy vẫn chưa có gia đình đúng không? Như vậy vẫn tự do hơn. Nếu có gia đình rồi, sẽ không thể đến chơi với nhà Tiểu Hạ nữa.”
Sau khi khen Yến Bắc Thần xong, có một chị gái đang bật bếp cười nói một câu.
Sau khi chị gái đó nói xong, trong phòng bếp dường như nổ ra một trận bát quái, mỗi người một câu hỏi An Hạ, Yến Bắc Thần đã có bạn gái chưa, anh có định lập gia đình hay không.
An Hạ không nói được. Khi mọi người hỏi, cô chỉ có thể lắc đầu hoặc gật đầu. Nhưng đôi khi, có một số thứ không thể trả lời bằng cách lắc đầu và gật đầu được. Một người chị có quan hệ tốt với An Thanh thấy mọi người đang vây quanh An Hạ bàn tán, vội nói: “Này, hỏi chuyện này làm gì? Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta.”
“Đúng vậy. Vị thiếu gia này thoạt nhìn chính là xuất thân từ một gia đình giàu có, khí chất khác hẳn những nhà giàu mới nổi. Khi đến thời điểm, chắc sẽ tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn. Có thể sẽ tìm một người mình không thích. Không phải trên TV đều diễn như vậy sao, những người đàn ông giàu có sẽ vì lợi ích của gia tộc mà kết hôn với bạch phú mỹ.” Một bác gái nói đùa.
“Hahaha, bác đây là xem TV quá nhiều.” Có người phản bác, “Khẳng định sẽ tìm tiểu thư nhà giàu, nhưng làm sao biết người ta không thích nha. Những đại tiểu thư trong nhà giàu có ai cũng xinh đẹp, khí chất tốt, lại có giáo dưỡng, không phải là trời sinh một đôi với thiếu gia nhà giàu sao. Thời đại gì rồi, ai còn tin vào truyện cô bé lọ lem nữa. ”
Nếu nói trong tiểu khu còn có gì khác ngoài sự náo nhiệt thì đó là hiện thực. Ở đây đều là những người sống dưới đáy xã hội hàng chục năm, kinh nghiệm mà họ rút ra được từ bản thân, và thậm chí từ những người lớn tuổi là không nên mơ ước bay bổng gì đó, thành thật sống an ổn là được.
Vì vậy, sau khi người nọ nói xong, những người khác cũng cười vang. Chủ đề này cứ như vậy dần kết thúc.
An Hạ vừa nhìn bếp lửa vừa nghe mọi người nói chuyện. Thỉnh thoảng cô cũng cười theo, sau khi bọn họ ngừng nói chuyện, An Hạ cũng ngừng nghe và quay lại tiếp tục nấu ăn.
________
Từ trước đến nay tay chân của An Hạ rất lanh lẹ, không bao lâu đã nấu xong bữa tối. Làm bữa tối xong, cô bưng lên lầu, Yến Bắc Thần thấy vậy, thu đôi chân dài lại, giơ tay nhận lấy.
“Có sương sáo.” Yến Bắc Thần nói với An Hạ sau khi mang qua.
Khi An Hạ đi xuống, trong giỏ không có cái này.
Sau khi anh nói xong, An Hạ giơ tay giải thích với anh bằng thủ ngữ.
An Hạ: Tôi thấy một chị gái đang làm trong bếp nên đã xin chị ấy một miếng.
Sau khi làm xong câu thủ ngữ này, An Hạ cười với Yến Bắc Thần và làm một câu thủ ngữ khác.
An Hạ: Anh ăn không ngon miệng, ăn cái này để khai vị đi.
Sau khi bảo mẫu nhỏ giải thích ngọn nguồn của món sương sáo này, Yến Bắc Thần mỉm cười. Sau đó, Yến Bắc Thần hỏi: “Còn món nào nữa không? Tôi xuống giúp đem lên.”
Nói xong, Yến Bắc Thần xoay người chuẩn bị xuống lầu.
An Hạ giơ tay ngăn anh lại, làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Không cần, tôi đi xuống một lần nữa là được rồi.
An Hạ: Phòng bếp quá nóng.
Sau đó, An Hạ vòng qua Yến Bắc Thần, nhìn Tiêu Tiêu vẫn đang ngồi trên băng ghế nhỏ, giơ tay lên nói.
An Hạ: Đi lấy chén đũa.
“Dạ.” Tiểu Tiêu ngoan ngoãn đáp lại, An Hạ cười với cô bé, xoay người đi xuống lầu.
Bảo mẫu nhỏ vội vàng đi lên, rồi vội vàng đi xuống, trong chốc lát đã biến mất ở lối vào cầu thang. Yến Bắc Thần nhìn cô rời đi, quay lại giúp Tiêu Tiêu dọn chén đũa.
________
Trong nhà có điều hòa, Yến Bắc Thần lại không quá thèm ăn, nhưng ở hành lang không có điều hòa này, anh lại ăn ngon hơn nhiều.
Sau khi rửa tay, Yến Bắc Thần ăn bữa tối ở trên hành lang với An Hạ và Tiêu Tiêu, anh chưa bao giờ ăn như thế này trước đây. Sau bữa tối, ba người họ cùng nhau chơi thẻ bài ngoài hành lang.
Khi mọi người bắt đầu dùng bữa thì trời cũng đã nhá nhem tối, đến tám giờ, đèn trong hẻm nhỏ đã tắt, An Thanh mới từ bên ngoài trở về.
Sau khi An Thanh trở về nhà, An Hạ liền đi hâm nóng thức ăn cho chị ấy, sau đó nói với chị mấy câu. An Thanh ôm Tiêu Tiêu, nghe cô dặn dò, sau đó bảo cô nhanh chóng trở về, Yến Bắc Thần còn đang đợi ở bên ngoài.
Nghe chị gái nói xong, An Hạ tạm biệt Tiêu Tiêu, sau đó xoay người rời khỏi nhà đi xuống lầu.
Khi An Thanh trở về, bởi vì hành lang quá chật nên Yến Bắc Thần xuống sân trước. Một lúc sau, An Hạ từ cầu thang đi xuống. Cô đi đến sân ngẩng đầu nhìn về hướng lầu hai. An Thanh đứng đó ôm Tiêu Tiêu vẫy tay với cô.
Sau khi Tiêu Tiêu nói “tạm biệt dì”, lại nói với Yến Bắc Thần một câu “tạm biệt chú Yến”, anh mỉm cười vẫy tay với cô bé, sau đó An Thanh ôm Tiêu Tiêu trở về nhà.
Về đêm, mặt trời lặn, nắng nóng gần như không còn.
Để giải nhiệt nên sân được xối nước, lúc này có hơi ẩm ướt. Sau khi chào tạm biệt mẹ con An Thanh, An Hạ và Yến Bắc Thần rời khỏi sân, đi vào con hẻm tối.
Sau khi đi vào trong, An Hạ nắm tay Yến Bắc Thần.
Cả hai người đều rửa tay ở vòi nước ngoài sân trước khi rời đi. Một lúc sau, hơi nước lạnh bên trên dường như vẫn chưa tiêu tán. Hai lòng bàn tay ấm áp khô ráo áp vào nhau, hai người chậm rãi đi về cuối con hẻm sâu.
An Hạ không thể diễn đạt được lời nói của mình ở đây, cho nên Yến Bắc Thần cũng rất ít nói. Con hẻm yên tĩnh thỉnh thoảng có gió nóng thổi qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, khi ở trong hẻm nhỏ, anh lải nhải một mình với An Hạ về những lá thẻ bài mà anh chơi với Tiêu Tiêu lúc chiều.
Sau đó, Yến Bắc Thần nói: “Rất thú vị.”
Trong bóng tối, anh đánh giá một câu như vậy, An Hạ quay đầu nhìn anh. Sau khi nhìn Yến Bắc Thần một cái, An Hạ lấy điện thoại di động ra, một tay cô nắm chặt tay Yến Bắc Thần, tay kia gõ một chuỗi chữ trên màn hình điện thoại.
Lúc An Hạ lấy điện thoại ra, con hẻm đã được chiếu sáng một chút, nhưng tay anh vẫn bị cô giữ chặt. Yến Bắc Thần không quan tâm đến động tác này của An Hạ, chỉ nhìn xuống màn hình điện thoại mà An Hạ đưa cho.
An Hạ: Anh chưa chơi bao giờ sao?
“Chưa.” Màn hình điện thoại mờ mờ chiếu sáng biểu cảm của hai người, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ hỏi: “Cô đã từng chơi rồi?”
Sau khi anh hỏi, An Hạ thu lại điện thoại, gõ vài chữ trên màn hình rồi lại đưa cho anh.
An Hạ: Tôi đã từng chơi khi còn nhỏ.
Sau khi gõ dòng chữ này, An Hạ lại cúi đầu xuống, gõ một chuỗi kí tự rồi đưa cho Yến Bắc Thần.
An Hạ: Nhưng thẻ bài là sau này mới phổ biến hơn. Hồi nhỏ, tôi thường chơi nhảy dây, đá cầu, ném bao cát, đan dây, đánh quái vật hơn.
Yến Bắc Thần nhìn xuống dòng chữ An Hạ gõ, biểu cảm trong mắt anh dần trở nên kinh ngạc khi nhìn thấy những trò chơi mà cô hay chơi khi còn nhỏ.
“Thật thú vị.” Yến Bắc Thần cười nói.
Anh giống như người ngoài cuộc đánh giá tuổi thơ của người khác một câu như vậy. Sau đó, Yến Bắc Thần quay đầu lại nghĩ nghĩ, rồi nói với An Hạ.
“Thật ra tôi không có tuổi thơ.”
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.
Khi Yến Bắc Thần nói những lời này, màn hình của An Hạ cũng đã chậm rãi tắt. Hẻm nhỏ lại trở nên tối đen, chủ đề này dường như kết thúc sau khi anh nói xong.
Yến Bắc Thần không nói cho An Hạ biết về quá khứ của anh, thậm chí một số chuyện của anh cũng là An Hạ nghe thấy từ những người hầu trong biệt thự nhà họ Yến.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết hoàn cảnh lúc nhỏ của Yến Bắc Thần sẽ không quá tốt. Anh là con ngoài giá thú, mẹ lại là người câm điếc, anh chỉ có thể giao tiếp với mẹ mình, chứ đừng nói đến sẽ có người làm bạn chơi cùng anh.
An Hạ và Yến Bắc Thần im lặng đi một lúc, sau đó, cô lấy điện thoại di động ra gõ một chuỗi kí tự rồi đưa cho Yến Bắc Thần.
Vừa rồi khi Yến Bắc Thần nói câu kia cũng là đột nhiên nghĩ tới. Sau khi nói xong, dường như bảo mẫu nhỏ cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện. Anh vừa muốn bỏ qua cái đề tài này, bảo mẫu nhỏ đột nhiên lại gõ một câu trên điện thoại.
Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, An Hạ: Vậy tôi sẽ cho anh tuổi thơ của tôi.
Đôi mắt của Yến Bắc Thần chuyển động.
Khi anh nhìn vào màn hình, bảo mẫu nhỏ lại cúi đầu dùng ngón tay gõ vài chữ trên màn hình.
An Hạ: Mặc dù tôi cũng không có quá nhiều.
Yến Bắc Thần dừng lại.
Hai người cứ như vậy đứng trong con hẻm tối.
Yến Bắc Thần lại bắt đầu cảm thấy cơn sốt đó.
Không chỉ đơn giản vì thời tiết quá nóng mà do tim anh đập quá nhanh, khiến máu chảy quá nhanh làm cho anh càng nóng hơn.
Loại nóng này từ lồng ngực truyền đến khắp người, không chỉ khiến anh cảm thấy ngọt ngào mà còn cảm thấy ấm áp.
An Hạ không phải là một viên kẹo.
Cô giống như một chén chè hơn.
Mà Yến Bắc Thần không chỉ cần một viên kẹo.
Anh cần thêm hơi ấm.
Khi anh dừng lại, An Hạ cũng dừng lại cùng anh. Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, cô ngẩng đầu cười với anh. Đôi mắt của bảo mẫu nhỏ rất đẹp, đen láy và trong trẻo, giống như vực sâu. Ánh sáng phản chiếu trong mắt cô bao quanh anh.
Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn An Hạ dưới ánh đèn, thấy ánh sáng trên màn hình điện thoại dần tắt, trước mặt lại trở nên tối đen.
“Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Yến Bắc Thần nói trong bóng tối.
“Tôi có ba ngày nghỉ. Chúng ta hãy vào rừng chơi.”
Lần trước khi cả hai cùng nhau làm việc nhà trong phòng bếp, Yến Bắc Thần đã nói muốn vào rừng chơi. Chỉ là anh vẫn luôn bận rộn, không có thời gian.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, bảo mẫu nhỏ nắm tay anh, hiển nhiên là vì kích động. Cô lại lấy điện thoại ra và gõ vài chữ trên màn hình.
An Hạ: Anh hết bận rồi?
“Gần như vậy.” Yến Bắc Thần nói.
Sau khi được xác nhận, bảo mẫu nhỏ càng hưng phấn hơn. Cô cúi đầu, giống như ninja kết ấn, ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình điện thoại. Yến Bắc Thần nhìn cô hưng phấn gõ chữ, khóe môi cong lên, cô chưa kịp gõ xong anh đã nhìn thoáng qua màn hình.
An Hạ: Vậy chúng ta đưa Tiêu Tiêu theo đi. Con bé cũng đang nghỉ hè, có thể dẫn con bé đi cùng…
Yến Bắc Thần: “.....”
“Tiêu Tiêu thì thôi đi.” Trước khi An Hạ gõ chữ xong, Yến Bắc Thần đã nói như vậy một câu. Sau đó, Yến Bắc Thần lại bổ sung thêm: “Tiêu Tiêu cũng có cuộc sống của riêng mình.”
An Hạ: “.....”
“Kỳ nghỉ hè đến rồi, cô bé không cần đi học lớp năng khiếu sao? Cô nhìn con của người khác xem, vừa học piano, thư pháp, cưỡi ngựa.” Yến Bắc Thần nói.
Sau khi Yến Bắc Thần nói lời này, An Hạ chớp mắt nhìn anh, nhanh chóng gõ một chuỗi kí tự rồi đưa cho anh.
An Hạ: Tiêu Tiêu không đăng ký tham gia bất kỳ lớp học năng khiếu nào.
“Đăng ký cho cô bé!”
Nhìn thấy An Hạ gõ chữ, Yến Bắc Thần lập tức quyết định vấn đề này với giọng điệu nghiêm túc.
“Khổ cái gì cũng không thể làm khổ con nít, nghèo cái gì cũng không thể nghèo giáo dục, nhất định phải để cô bé thắng ở vạch xuất phát! Ngày mai tôi sẽ liên lạc với thư ký Tề, yêu cầu cô ấy đăng ký lớp học năng khiếu cho Tiêu Tiêu, ba năm bảy học thư pháp, hai tư sáu học piano, nghỉ chủ nhật, chủ nhật chúng ta đã trở lại.” Yến Bắc Thần nói một cách nghiêm túc.
Vẻ mặt của Yến Bắc Thần giống như vì tương lai của Tiêu Tiêu mà đã lên kế hoạch cẩn thận. Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt khi anh nói chuyện, sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, mím môi cười.
Cô bảo mẫu nhỏ cười lên rất an tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ý cười của cô.
Bị An Hạ cười như vậy nhìn, Yến Bắc Thần: “.....”
An Hạ nhìn anh cười, cúi đầu gõ một chuỗi chữ trên màn hình rồi đưa cho anh.
An Hạ: Anh không thích Tiêu Tiêu sao?
Cô bảo mẫu nhỏ cầm điện thoại bằng những ngón tay mảnh khảnh, màn hình điện thoại rơi xuống dưới tầm nhìn của anh. Yến Bắc Thần rũ mắt nhìn, thấy dòng chữ trên màn hình. Xem xong, anh ngẩng đầu nhìn An Hạ nói.
“Nói gì vậy.”
Sau đó, Yến Bắc Thần an tĩnh nhìn cô một cái rồi nói tiếp.
“Tôi thích Tiêu Tiêu.”
“Nhưng so với thích Tiêu Tiêu thì tôi thích ở một mình với cô hơn.”
Yến Bắc Thần biểu đạt xong ý tứ của mình.
Khi anh nói, ánh mắt An Hạ luôn mang theo ý cười. Cô dường như biết Yến Bắc Thần muốn nói gì, nhưng những gì anh nói dường như khiến cô càng vui vẻ hơn.
Hẻm nhỏ vẫn vắng lặng như cũ, hai người nhìn nhau qua ánh sáng mờ ảo của màn hình. Không bao lâu, ánh sáng yếu ớt này từ từ tắt đi.
Sau đó, con hẻm trở lại bóng tối. An Hạ cất điện thoại di động đi, nắm tay Yến Bắc Thần, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng bước chân của hai người ở trong hẻm lại vang lên, trong tiếng bước chân phảng phất, Yến Bắc Thần nghe thấy một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận