Yến Bắc Thần đưa An Hạ vào rừng.
Đây giống như là một ngọn núi hơn là một khu rừng. Yến Bắc Thần và An Hạ đi tàu cao tốc nửa giờ mới đến được Lâm Thành bên cạnh. Sau đó, có tài xế đón hai người, chở họ rời khỏi Lâm Thành đến một thị trấn nhỏ. Sau khi đến trấn nhỏ, tiếp tục lái xe vào trong, cuối cùng dừng lại ở một ngôi làng giữa những dãy núi trập trùng.
Đây là một nơi giống như thế ngoại đào nguyên (*).
(*) Thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
Lâm Thành nằm ở phía bắc, không gần biển, vào mùa hè khô hơn Nam Thành nhiều, không có hơi nước ẩm ướt từ biển. Tuy nhiên, Lâm Thành có rất nhiều núi rừng, khắp nơi đều có cây cối tươi tốt, hơi mát giữa rừng cây tỏa ra từ những ngọn núi giàu linh khí, khiến nhiệt độ của Lâm Thành cũng hạ xuống vài độ.
Trong căn nhà gỗ dưới chân núi, nhiệt độ vô cùng mát mẻ dễ chịu. Mặc dù trời mát mẻ, nhưng dù sao cũng là mùa hè. Nhưng mùa hè kiểu này cảm giác như ở quê hồi nhỏ, không cần điều hòa, chỉ cần gió tự nhiên hay quạt máy cũng đủ để giải nhiệt.
Ngôi làng nhỏ bé này ẩn mình trong những ngọn đồi xanh trập trùng, các hộ gia đình cũng không gần nhau, dưới chân núi có một cánh đồng không lớn không nhỏ. Vào thời điểm này, các loại cây trồng trên cánh đồng đang phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Có lẽ rất ít người ngoài tới đây, khi Yến Bắc Thần và An Hạ xuống xe, rất nhiều người trong làng đến xem, thuận tiện chào hỏi bọn họ.
Tuy rằng ở trong núi rừng, nhưng người dân rất chất phác, sau khi hỏi mấy câu biết Yến Bắc Thần là khách du lịch và An Hạ không nói được, nhiệt tình nói cho bọn họ biết cuộc sống sinh hoạt của người dân trong làng, còn mời hai người đến nhà ăn tối.
Yến Bắc Thần cảm ơn từng người một.
Không bao lâu sau khi anh và An Hạ đến, đám người tới chào hỏi cũng dần dần giải tán. Bọn họ sống trong một ngôi nhà gỗ treo lơ lửng dưới chân núi, nhà được làm bằng gỗ hoàn toàn, nhưng cũng không cũ lắm, có cửa trượt bằng kính và có cả rèm cửa làm từ tre.
Ngôi nhà thông từ trước ra sau, kéo cửa trượt ở phía trước ra là đã có thể nhìn thấy rừng núi ở phía sau, vào buổi chiều, lượng oxy dồi dào do quang hợp của núi rừng thải ra thổi qua nhà hoà với gió núi. Yến Bắc Thần nằm trên sàn nhà, cảm nhận gió lướt qua người mình, nhắm mắt thở dài mãn nguyện.
“Thật là thoải mái.” Yến Bắc Thần nói.
Trong khi Yến Bắc Thần nằm trên sàn nhà tận hưởng làn gió mát mẻ, thì An Hạ đi dọn dẹp nhà cửa. Ngôi nhà này không lớn không nhỏ, đại sảnh ở giữa chia ngôi nhà thành hai bên. Có phòng ngủ, phòng bếp, nhà kho và một cái thư phòng nho nhỏ. Trước khi họ đến, Yến Bắc Thần đã cho người dọn dẹp nơi này, thậm chí còn nhổ cỏ ở sân sau nhà.
Phía trước nhà là cánh đồng, phía sau thông với rừng núi, gần đó có một khoảng sân rất rộng. Trong sân có một cái giếng và một cái bàn xi măng vừa để rửa rau, giặt giũ, còn có thể dùng để rửa mặt.
Nhìn chung, ngôi nhà này tuy không sang trọng và tiện nghi như biệt thự nhưng cũng đủ cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Ngôi nhà rất sạch sẽ không cần phải dọn dẹp, An Hạ để chân trần bước lên sàn nhà, đi tới đi lui trong nhà. Cô thu dọn ít hành lý của cô và Yến Bắc Thần, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho hai người họ.
Bọn họ đi vào buổi sáng, khi đến nơi này cũng đã là giữa trưa. Đi vào lúc sáng sớm, Yến Bắc Thần không ăn gì nhiều, vì vậy anh phải ăn trưa đầy đủ.
Phòng bếp của ngôi nhà không lớn lắm, bên trong có tủ lạnh và kệ bếp thô sơ. Phòng bếp ở nông thôn khác với phòng bếp ở thành phố, không chỉ có bếp gas mà còn có bếp lò để đốt củi.
Bọn họ đến vào mùa hè, nếu đến vào mùa đông, có thể sử dụng bếp lò này để sưởi ấm.
Tủ lạnh có một ít rau dưa và trái cây, nhưng không quá nhiều. Ở nông thôn, rất ít người dự trữ thức ăn trong tủ lạnh. Bọn họ vừa ra cửa là có cánh đồng và vườn rau, muốn gì cũng có, tuy không được cân đối, đẹp mắt như rau trồng trong nhà kính ở thành phố nhưng hương vị lại ngon hơn nhiều so với loại rau đó.
Những nguyên liệu nấu ăn này rõ ràng là mới vừa mua. An Hạ lấy rau dưa và thịt trứng đi đến cái giếng nước ở sân sau, sau khi rửa sạch sẽ, quay trở lại phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Từ khi họ bước vào cửa cho đến khi An Hạ làm xong bữa trưa, Yến Bắc Thần vẫn nằm đó dang rộng tay chân tận hưởng gió mát. Anh giống như đã ngủ, lại giống như chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng thỉnh thoảng An Hạ đi ngang qua, có thể nhìn thấy khóe mắt rũ xuống và khoé môi cong lên của anh. Anh đang ở trong trạng thái tinh thần thoải mái, rõ ràng là rất thích nơi này.
An Hạ nhìn anh, thể xác và tinh thần của cô cũng trở nên uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn.
Trên thực tế nói đúng ra, An Hạ chưa bao giờ sống ở một nơi như này. Nhưng nơi này lại rất phù hợp với cô, núi rừng yên tĩnh, cuộc sống sinh hoạt thong thả, gió núi mát rượi, lúc nào cũng có cảm giác An Hạ đã trở lại núi rừng. An Hạ giống như là hiện thân của nơi này.
Sau khi làm bữa trưa xong, An Hạ dọn thức ăn đến đại sảnh chính giữa. Yến Bắc Thần cũng đã ngồi dậy từ trên sàn nhà, đi đến giếng nước rửa tay rửa mặt, sau đó quay lại khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Ở đây thật thoải mái.
Dù ở bên trái hay bên phải, đều có thể nhìn thấy rất nhiều màu xanh lục và cảnh đẹp thoải mái. Rừng núi và cánh đồng không thua kém gì biển cả, biển cả mạnh mẽ bát ngát, nhưng núi rừng lại dịu dàng và yên tĩnh hơn rất nhiều. Nơi này cũng có gió, lại giống như một món quà ban tặng cho con người, ngay cả khi thổi trên mặt, cũng mang theo hương thơm nhẹ nhàng.
Gió thổi qua đại sảnh, luồng không khí mang theo hương vị của núi rừng và cánh đồng cỏ xanh, hoa màu và một ít mùi đất, có thể khiến người ta thư thái, hòa nhập hoàn toàn với nơi này.
Trong môi trường như vậy, bữa trưa cũng trở nên ngon miệng hơn rất nhiều. Buổi sáng Yến Bắc Thần không ăn nhiều lắm, nhưng anh đã ăn rất nhiều vào buổi trưa. Sau khi ăn xong, anh có rất nhiều năng lượng, thậm chí còn giúp cô rửa chén. Trong khi anh rửa chén, An Hạ dọn dẹp phòng bếp và đại sảnh.
Sau khi dọn dẹp xong, An Hạ rửa một ít trái cây, hai người ngồi xếp bằng trên chiếc bàn nhỏ, ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Yến Bắc Thần hỏi An Hạ đang quay đầu nhìn hoa màu trên cánh đồng.
Sau khi hai người ăn trưa xong cũng đã ba giờ chiều. Ánh mặt trời lúc ba giờ dần dần mất đi cái nóng của buổi trưa, những người nông dân trong làng cầm dụng cụ ra đồng làm rẫy.
Bây giờ có hai ba người đang làm việc trên cánh đồng xanh mượt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bọn họ lớn giọng nói chuyện với nhau.
An Hạ chưa từng thấy ruộng đồng, cảm thấy rất thú vị nên ngây người nhìn một lúc.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ quay lại nhìn anh. Bảo mẫu nhỏ mới ăn hai miếng đào nên má vẫn còn phồng lên, may mà không phải mở miệng nói chuyện nên không vội nhai nuốt. Cô chậm rãi ăn quả đào, giơ tay làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Muốn.
An Hạ: Nguyên liệu nấu ăn ở nhà hết rồi, ở đây chắc có cửa hàng tạp hóa, tôi muốn đi mua một ít.
Ở đây có đủ thứ nhưng nguyên liệu nấu ăn lại chỉ đủ để ăn trưa, bọn họ có chút giống như vào rừng thám hiểm, phải tự đi kiếm thức ăn.
Rất thú vị.
“Được.” Yến Bắc Thần đáp lại.
An Hạ: Bữa tối anh muốn ăn gì?
Nhìn thủ ngữ cô làm, Yến Bắc Thần cười nói: “Nơi này không thể so với Nam Thành, có cái gì ăn cái đó đi.”
Sau đó, Yến Bắc Thần nói: “Ăn cái gì cũng cảm thấy ngon miệng.”
Núi rừng có thể khiến tinh thần và thể xác của con người trở nên thả lỏng, nên vị giác cũng trở nên ngon miệng hơn rất nhiều, cho dù quả đào trong giỏ tre không quá xinh đẹp nhưng hương vị so với khi ăn ở thành phố rõ ràng ngon hơn rất nhiều.
An Hạ cười gật đầu đồng ý. Cô đặt trái đào xinh đẹp cuối cùng trong giỏ tre vào tay Yến Bắc Thần, rồi cùng Yến Bắc Thần rời khỏi nhà.
Là tài xế chở hai người đến đây. Khi tài xế rời đi, Yến Bắc Thần cũng yêu cầu anh ta lái xe đi. Lái xe ở đây khá bất tiện. Tuy rằng không có xe hơi, nhưng trong nhà vẫn có một chiếc xe đạp.
Xe đạp có kiểu dáng rất bình thường, giống với chiếc xe mà An Hạ đạp ở Hải Thành. Phía sau có ghế ngồi, phía trước có giỏ xe, sau khi Yến Bắc Thần đẩy xe đạp ra, anh liền đạp xe chở cô đến trong làng.
Mặc dù giao thông trong làng không thuận tiện lắm, nhưng đường xá đều đã được sửa chữa, chỉ không được rộng thôi, hai bên đường, một bên là núi, một bên là dưới chân núi, Yến Bắc Thần đạp xe chậm rì rì chở An Hạ
Bảo mẫu nhỏ ngồi ở phía sau, ngón tay đặt lên lưng Yến Bắc Thần, viết chữ để nói chuyện phiếm với anh. Thỉnh thoảng bọn họ gặp được vài người dân trong làng, nghe bọn họ nói muốn đi mua thức ăn, không nói hai lời nhét mớ rau vừa hái từ vườn rau vào giỏ xe của bọn họ.
Vào mùa này, đậu que tươi mới, củ cải mọng nước, còn có cải thìa và bắp cải. Hai người đạp xe, còn chưa đến cửa hàng tạp hóa, trong giỏ đã nhét đầy các loại đồ ăn, căn bản là không cần mua thêm.
Nhưng nếu đã đến, An Hạ và Yến Bắc Thần vẫn đi vào cửa hàng một chuyến.
Các cửa hàng tạp hóa trong làng không lớn, chỉ có hai ba dãy kệ để hàng, phân loại cũng không rõ ràng lắm. Thực ra, so với chủ cửa hàng, thì người dân trong làng càng biết rõ chỗ để hàng hơn.
Hầu hết các cửa hàng tạp hóa trong làng đều bán những thứ không trồng được, có dụng cụ làm nông, nguyên liệu nấu ăn và gia vị, hoặc một số sản phẩm đã chế biến sẵn, rượu, một ít đồ ăn vặt và vài món đồ chơi linh tinh.
Các siêu thị trong thành phố được phân loại rõ ràng, hàng hóa đa dạng, cái gì cũng có, nhưng không có niềm vui mua sắm như ở nơi này.
Đồ ăn trong giỏ đã đủ cho tối nay, An Hạ chỉ mua một ít vật dụng hàng ngày mà họ cần ở nhà. Bởi vì hàng hóa sắp xếp lung tung nên cô phải đi tìm một hồi lâu, sau khi tìm thấy đủ, cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Yến Bắc Thần đang cúi người chọn cái gì đó.
An Hạ đi đến nhìn thoáng qua, là viên bi thủy tinh.
Viên bi này có kích thước bằng đồng xu, có loại trong suốt, có loại có màu bên trong, được chia theo các màu khác nhau. Trẻ con trong làng có một trò chơi dành riêng cho viên bi thủy tinh này, đó là sẽ dùng đá đục một cái lỗ nhỏ rồi đứng thành hàng cách đó không xa bắn viên bi thủy tinh vào bên trong.
Sau đó, ai chạy đến cái lỗ đó đầu tiên sẽ có quyền giết người khác, chỉ cần có thể chạm vào viên bi thủy tinh của người khác, thì sẽ là của mình.
Vào mùa hè thời tiết nóng nực, không sợ bị lạnh tay là thời điểm thích hợp nhất để chơi trò này. Cửa hàng tạp hóa đặc biệt đặt một cái ghế đẩu ở cửa, trên ghế đẩu đặt một cái rổ nhựa đựng đầy những viên bi thủy tinh này.
Khi An Hạ cầm những thứ cần mua lại, Yến Bắc Thần đã chọn được viên bi thủy tinh mình thích. Khi An Hạ đi tới, anh nhìn cô một cái.
Đôi mắt Yến Bắc Thần phản chiếu ánh sáng giống như viên bi thủy tinh, An Hạ nhìn anh, mỉm cười làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Anh có biết chơi không?
“Không.” Yến Bắc Thần lắc đầu, “Tôi còn không biết cái này dùng để làm gì.”
Nói xong, Yến Bắc Thần không quên ý định của mình, nói tiếp: “Nhưng sẽ có người dạy tôi chơi.”
Khi Yến Bắc Thần nói điều này, An Hạ mỉm cười. Cô không để ý đến viên bi thủy tinh trong tay Yến Bắc Thần, đặt mọi thứ lên quầy để ông chủ thanh toán.
Sau khi trả tiền, cả hai mang theo đồ rồi khỏi cửa hàng.
Yến Bắc Thần mua hai mươi viên bi thủy tinh, những viên bi này không lớn nên anh bỏ hết vào túi quần của mình. Mấy ngày đi nghỉ mát, anh không cần mặc quần tây, anh chỉ mang theo quần thể thao và quần đùi.
Các viên bi quả thủy tinh tuy không lớn nhưng cũng có hơn hai mươi viên, làm túi quần của anh phồng lên thấy rõ.
Khi An Hạ bỏ những thứ mua được vào giỏ xe, Yến Bắc Thần đưa cho cô một viên bi thủy tinh. An Hạ nhận lấy, viên bi phản xạ ánh sáng giữa những ngón tay cô.
Yến Bắc Thần nhìn viên bi giữa những ngón tay của cô, nói: “Tôi phải tìm nó rất lâu đấy, viên bi này là đẹp nhất.”
“Tặng cho cô.” Yến Bắc Thần nói.
Viên bi thủy tinh này thực sự rất đẹp.
Tròn vo, bên trong không những không có thuốc màu mà còn không bị lẫn tạp chất và bọt khí. Chỉ cần cầm nó hướng về phía mặt trời, là có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
Có thể là do được chiếu sáng bởi mặt trời, hoặc có thể là do Yến Bắc Thần cầm, viên bi thủy tinh này có hơi nóng. An Hạ cầm viên bi nhìn một hồi, cô đặt nó trong lòng bàn tay, ngẩng đầu cười với Yến Bắc Thần.
Nhìn thấy An Hạ cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo.
“Về nhà sao?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ gật đầu. Sau đó, cả hai cùng nhau đạp xe về nhà.
________
Từ nhà đạp xe đến cửa hàng tạp hóa, sau đó lại từ cửa hàng tạp hóa trở về nhà, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường về, hai người lại gặp thêm một vài người dân trong làng. Vốn giỏ xe đã đầy ắp, lại bị nhét thêm vài quả táo, vài quả lê và một chùm nho.
Cứ như vậy, hai người thắng lợi về nhà.
Về đến nhà đã hơn bốn giờ chiều. Yến Bắc Thần dừng xe, cùng An Hạ đem đồ vào nhà. Sau đó, Yến Bắc Thần đến cái giếng nước gần đó để giúp An Hạ rửa rau và hoa quả. Rửa thức ăn xong, An Hạ đi vào phòng bếp, Yến Bắc Thần đi tới đại sảnh tiếp tục hưởng gió.
Ngoài cánh đồng lúc này sôi động hơn hẳn so với lúc bọn họ rời đi, bởi vì thời tiết càng ngày càng mát mẻ, càng ngày càng nhiều người ra đồng, thậm chí có người mang theo trẻ nhỏ.
Ngoài tiếng gió xào xạc ngoài cánh đồng núi, là tiếng trò chuyện rôm rả của dân làng, và tiếng cười nói vui vẻ của lũ trẻ. Tiếng cười nói của lũ trẻ càng làm cho không khí vùng núi thêm tươi mát và trong lành.
An Hạ vừa nghe vừa nấu cơm, giương mắt nhìn bên ngoài, khóe môi vẫn luôn không hạ xuống.
Mặc dù những gì cô làm ở đây giống với ở biệt thự, nhưng An Hạ cảm thấy cuộc sống ở đây khiến cô hạnh phúc hơn. Có thể là vì cô thích nó, hoặc cũng có thể là vì Yến Bắc Thần thích nó. Dù sao mặc kệ nói như thế nào thì cô và anh đều thích cuộc sống nghỉ dưỡng ở đây.
Tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ một lúc sau mới dừng lại. An Hạ nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần đang gọi lũ trẻ, cô từ trong phòng bếp nhìn sang. Không lâu sau, vài đứa trẻ đến căn nhà gỗ. Anh nói gì đó với lũ trẻ, một lúc sau, Yến Bắc Thần đi ra sân sau với chúng.
An Hạ phải canh nồi nấu thức ăn, cho nên không đi theo vào sân xem Yến Bắc Thần bảo bọn nhỏ làm cái gì. Bữa tối hôm nay cô làm hơi phức tạp, dù sao cũng có nhiều thời gian nên không cần phải làm nhanh và gấp như khi ở biệt thự. Bây giờ trạng thái cả người của cô rất thoải mái và thả lỏng.
An Hạ đang nấu ăn, một lúc sau, Yến Bắc Thần đột nhiên đi vào phòng bếp. Nước trong nồi gần như đã sôi, An Hạ ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần, anh cũng nhìn cô.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau không thể giải thích được, cuối cùng, vẫn là Yến Bắc Thần lên tiếng trước.
“Cô có biết chơi bắn bi không?”
An Hạ: “.....”
Cái gọi là bắn bi là loại vừa rồi bọn họ mua ở cửa hàng, là trò trẻ con hay chơi.
“Vừa rồi tôi cảm thấy nhàm chán, vì vậy đã kêu bọn trẻ ngoài cánh đồng đến chơi với tôi một lúc.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần đang nói chuyện vừa rồi, An Hạ yên lặng nhìn anh, nghe anh tiếp tục nói xong.
Yến Bắc Thần: “Tôi thua hết bi thủy tinh rồi.”
An Hạ: “.....”
Vậy nên vừa rồi anh gọi lũ trẻ ngoài cánh đồng đến sân ở nhà chơi bắn bi với anh. Tuy nhiên, sau khi chơi được một lúc, những viên bi thủy tinh đã bị bọn trẻ thắng hết.
Yến Bắc Thần đứng ở cửa, nói xong tiếp tục nhìn An Hạ. An Hạ nhìn anh, giơ tay lên làm thủ ngữ.
An Hạ: Anh có hơn hai mươi viên mà.
“Đúng vậy.” Yến Bắc Thần gật đầu, “Bọn họ có nhiều người.”
An Hạ: Bao nhiêu người.
Yến Bắc Thần: “Ba người.”
An Hạ: “.....”
“Tôi không thể đấu lại chúng.” Yến Bắc Thần nói, “Nhưng tôi không cam lòng khi bị thua.”
“Cô lại chơi giúp tôi chiến thắng đi.” Yến Bắc Thần nói rõ mục đích đến tìm An Hạ.
An Hạ: “.....”
Sau khi Yến Bắc Thần nói rõ mục đích của mình, anh nhìn cô bảo mẫu nhỏ luôn bình tĩnh trong mắt thoáng qua một tia không nói nên lời, nhưng bảo mẫu nhỏ chuyên nghiệp hơn Lý Trạch, tia nói không nên lời kia nhanh chóng biến mất.
Cô đứng dậy khỏi băng ghế trước kệ bếp và đi theo Yến Bắc Thần vào trong sân.
Đã gần năm giờ chiều, mùa hè trời tối trễ, nên hiện tại vẫn còn rất sáng. Sau khi An Hạ đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp, cô đi theo Yến Bắc Thần ra sân, vừa đến sân thì thấy ba đứa trẻ đã đánh cho Yến Bắc Thần phải chạy về cầu cứu.
Nhìn thấy ba đứa trẻ, An Hạ dừng lại, hơi mím môi.
Thấy cô dừng lại, Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, sau khi nhìn anh liền giơ cánh tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Không có gì.
Làm xong câu thủ ngữ này, An Hạ nghĩ nghĩ, lại làm ra một câu khác.
An Hạ: Ba đứa trẻ chồng lên nhau cũng không cao bằng anh.
An Hạ: Sao anh lại thua thảm như vậy?
Yến Bắc Thần: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận