Tay của Yến Bắc Thần rất lớn và đẹp. Lòng bàn tay mỏng, các ngón tay thon dài, khi chạm vào lòng bàn tay cô, để cô có thể nắm lấy tay anh, các ngón tay còn hơi cong lên. Đốt ngón tay hơi trắng bệch khi ngón tay cong lên, còn đẹp hơn cả vầng trăng trên bầu trời.
Anh coi mình như một ngôi sao và trao cho cô.
An Hạ cúi đầu nhìn tay mình trong lòng bàn tay của Yến Bắc Thần.
Đây không phải là hư ảo, cũng không phải là hình ảnh phản chiếu, mà là thứ có thể cầm được và sẽ không bị biến mất. Nhiệt độ của anh, sự đụng chạm của anh, và cả hương vị tươi mát của dòng suối đều lọt vào mọi giác quan của cô.
An Hạ nhìn bàn tay này, bàn tay vốn đang mở ra của cô từ từ khép lại theo nhịp đập của con tim.
Cô nắm tay Yến Bắc Thần, nắm lấy ngôi sao mà cô muốn nhất, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của anh, đôi mắt hoảng sợ của cô đã biến mất hoàn toàn vào lúc này, đôi mắt đen láy phản chiếu ảnh ngược của ánh trăng, của ngôi sao và của Yến Bắc Thần.
Trong cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, khóe mắt của An Hạ cong lên.
________
Hai người ở đây ba ngày.
Trong ba ngày qua, bọn họ đều không rời khỏi núi rừng.
Cuộc sống sinh hoạt của hai người ở đây rất nhàn nhã và phong phú. Tối đến thì đi ngủ, buổi sáng thì thức dậy rất sớm, sương mù mênh mông khắp núi, khi hít vào, cảm nhận được luồng không khí vô cùng thanh mát.
Buổi sáng trên núi có rất nhiều sương mù nên hơi ẩm ướt. Vào đêm trước khi họ rời đi trời còn mưa.
Căn nhà gỗ có cách âm khá kém, nằm lắng nghe tiếng mưa rả rích bên ngoài, kèm theo tiếng gió, trong một đêm yên tĩnh như vậy có cảm giác rất đặc biệt.
Điều này khiến chất lượng giấc ngủ trở nên tốt hơn.
Vấn đề mất ngủ kéo dài của Yến Bắc Thần dường như đã được chữa khỏi tạm thời tại đây. Ba ngày này chính là ba ngày An Hạ nhìn thấy sắc mặt của Yến Bắc Thần khỏe mạnh nhất.
Họ đến đây để nghỉ phép, cả hai đều không có việc gì phải làm. Sau khi ăn sáng xong, hai người sẽ đạp xe dọc theo con đường núi để đi dạo trong làng. Yến Bắc Thần rất giỏi giao tiếp, không bao lâu đã kết thân với một số gia đình trong làng.
Ngoài ra, bọn họ thân thiết nhất với ba đứa trẻ cùng chơi bắn bi vào lần trước.
Sau khi cùng chơi bắn bi vào tối hôm đó, ba đứa trẻ biết nơi này có một đôi anh trai và chị gái. Bọn nhỏ không đến một mình mà còn đưa những đứa trẻ khác đến chơi cùng. Khoảng sân sau căn nhà gỗ trở thành sân chơi mini, một đống con nít vây quanh Yến Bắc Thần và An Hạ, dẫn hai người chơi những trò chơi mà lũ trẻ trên núi hay chơi.
Hoặc chơi xé giấy, hoặc nhảy ô vuông, hoặc ném bao cát, hoặc chơi bắn bi... Đôi khi bọn họ còn chơi trốn tìm.
Trẻ em trên núi chơi trốn tìm khác với trẻ em ở thành phố. Trẻ con thành phố chơi trốn tìm, nhiều nhất cũng chỉ có tủ quần áo, đáy giường. Nhưng những đứa trẻ trên núi, sau khi bắt đầu trốn tìm, tản ra ngoài sân như những con dã thú nhỏ, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Như vậy không có cách nào để tìm thấy, nhưng Yến Bắc Thần và An Hạ lại chơi đến vui vẻ. Hai người đi dọc theo con đường núi người dân trong làng hay đi, tìm kiếm những đứa trẻ giống như tìm kho báu. Sau khi tìm thấy, Yến Bắc Thần sẽ bế đứa trẻ trên tay, trong rừng núi yên tĩnh sẽ có tiếng cười nói của trẻ con và tiếng nhắc nhở những người khác phải trốn kĩ hơn. Khi tìm được tất cả trời cũng đã gần tối, bọn nhỏ cũng không phải về nhà, An Hạ trực tiếp làm bữa tối, một đám trẻ con cùng nhau ríu rít vây quanh hai người lớn.
Trẻ con nhanh chóng quen với mọi người, cũng sẵn sàng cùng họ nói chuyện. Chơi với nhau một ngày là đã có thể khiến bọn trẻ tiết lộ những bí mật của mình, đằng nào họ cũng nói đủ thứ chuyện trên đời. Trong khi bọn trẻ trò chuyện, Yến Bắc Thần cũng thuận miệng nói hai ba câu, cuối cùng một bàn người cười ha ha.
Đã lâu bàn ăn không có náo nhiệt như vậy.
An Hạ không nói được, chỉ ngồi vào bàn ăn, mỉm cười lắng nghe. Mặc dù cô không thể tham gia cuộc trò chuyện, nhưng chỉ cần nghe họ nói cùng đã rất vui vẻ rồi.
An Hạ vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa ôm đầu gối, ánh mắt sẽ rơi vào Yến Bắc Thần nhiều hơn. Khi cô nhìn anh, anh cũng sẽ nhìn cô. Khí sắc của anh rất tốt, thậm chí đôi mắt còn tối màu hơn bình thường, từ màu nâu nhạt thành màu hạt dẻ. Mặc dù tối hơn, nhưng lại càng trở nên rõ ràng, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh, cũng như ý cười không che đậy đó.
Yến Bắc Thần rất hạnh phúc khi ở đây.
Đặc biệt khi hoà nhập với lũ trẻ và chơi với chúng, điều này khiến anh có lại được tuổi thơ đã trễ hai mươi năm.
An Hạ cũng rất vui vẻ.
Bởi vì Yến Bắc Thần hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc.
Ngoài chơi với bọn họ, lũ trẻ còn dẫn bọn họ đi leo núi hái nấm vào buổi sáng khi sương mù còn chưa tan. Nấm trồng trên núi vừa tươi, vừa mềm, lũ trẻ miệt mài dạy cho hai người biết nấm nào độc, nấm nào không độc, loại nào thích hợp để hầm canh, loại nào xào lên thì ngon hơn. Ngoài ra, còn có loại cần phơi khô, sau khi phơi khô thì cho vào khi xào thịt hoặc hầm gà, ăn rất ngon.
Đợi đến lúc này, cô mới cảm thấy ba ngày thật sự quá ngắn ngủi.
Thời gian như làn sương mờ ảo nơi núi rừng, thong thả, bình đạm trôi đi. Chiều ngày thứ ba, tài xế của Yến Bắc Thần đến đón, An Hạ và Yến Bắc Thần tạm biệt bọn trẻ, lên xe trở về Nam Thành.
Khi tài xế đến, Yến Bắc Thần yêu cầu anh ta mang theo rất nhiều quà. Mặc dù họ chỉ ở lại đây ba ngày, nhưng người dân trong làng đã chăm sóc họ rất tốt, đặc biệt là bọn trẻ. Sau khi phân phát quà xong, kỳ nghỉ của họ đã chính thức kết thúc.
Mất hai giờ đi xe, cộng với nửa giờ đi đường sắt cao tốc. Họ quan sát phong cảnh trên đường đi thay đổi từ những ngọn núi trập trùng thành biển sâu bát ngát.
Cuối cùng, xe dừng lại ở lối vào biệt thự, Yến Bắc Thần và An Hạ trở về nhà, kỳ nghỉ cũng đã kết thúc.
________
Từ rừng núi trở về bờ biển, thoáng qua như một giấc mơ. Nhưng dù ở đâu, An Hạ vẫn luôn là người thức dậy đầu tiên. Sau khi trở về vào buổi tối, bọn họ liền đi nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, An Hạ thức dậy làm bữa sáng, không lâu sau đó, Yến Bắc Thần bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt cau có.
Hai ngày qua anh đã ngủ rất ngon trong, nhưng sau khi về nhà chất lượng giấc ngủ của Yến Bắc Thần lại khá tệ, tạo nên một sự khác biệt rất lớn. Mặc dù anh đã ngủ ngon hơn bình thường, nhưng vẫn khác hẳn so với hai đêm ngủ trong căn nhà gỗ.
Điều này khiến Yến Bắc Thần cảm thấy tồi tệ.
May mắn thay, An Hạ hiển nhiên đã đoán trước được điều này, liền nấu cho anh một ít chè, dùng nguyên liệu do người trong làng gửi tới. Mùi hương quen thuộc lại ùa về, giống như sương mù dày đặc nơi núi rừng, làm dịu mát cơn tức giận. Sự tức giận sau khi rời giường của Yến Bắc Thần đã tan biến, cuối cùng lên xe với tâm trạng thoải mái và đến công ty làm việc.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ luôn mệt mỏi.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, liền dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, Yến Bắc Thần mở mắt ra, xe đã đi vào bãi đậu xe ngầm của tập đoàn Yến thị.
Xe dừng ở chỗ đậu xe cố định của anh, Yến Bắc Thần xuống xe đi về phía thang máy.
“Bắc Thần.”
Yến Bắc Thần vừa đến cửa thang máy thì nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, quay lại thì thấy Trình Tâm Sầm đang mỉm cười.
Trình Tâm Sầm đã làm việc tại tập đoàn Yến thị một thời gian. Trong khoảng thời gian này, không có sự giúp đỡ của Trình Chiêu Khang, cô ấy đã nhanh chóng làm quen với công việc ở tập đoàn Yến thị. Đặc biệt trong tháng trước, Yến Bắc Thần đã có một bước chuyển mình mạnh mẽ, đoàn đội quản lý mới của tập đoàn phù hợp với ý tưởng của cô ấy hơn, giúp công việc thuận lợi hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần mỉm cười. Cả hai chỉ chào hỏi đơn giản và cùng nhau vào thang máy.
“Tôi nghe Lý Trạch nói anh có một kỳ nghỉ phép. Anh đã đi đâu chơi vậy?”
Sau khi Yến Bắc Thần bước vào thang máy, anh đặt tay ra sau tay vịn thang máy và nhắm hai mắt hơi mệt mỏi. Trình Tâm Sầm nhìn bộ dạng này của anh, hỏi như vậy một câu.
Sau khi cô ấy hỏi xong, Yến Bắc Thần mở mắt ra nhìn thoáng qua cô ấy, nói: “Tìm một ngọn núi và một ngôi làng nhỏ, ở đó ba ngày.”
“Thất giống như thế ngoại đào nguyên.” Trình Tâm Sầm mỉm cười.
Yến Bắc Thần nghe những gì cô ấy nói, trong mắt cũng hiện lên ý cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
Thang máy từ từ đi lên, sau khi Yến Bắc Thần đáp lại, Trình Tâm Sầm không nói thêm nữa. Thang máy rơi vào im lặng, không lâu sau, khi Yến Bắc Thần nhắm mắt lại, Trình Tâm Sầm nói.
“An Hạ đi cùng anh sao?”
Sau khi Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần lại mở mắt ra.
Trình Tâm Sầm đứng ở một bên nhìn Yến Bắc Thần đang mở mắt. Anh hơi cúi đầu xuống, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Sườn mặt của người đàn ông rất rõ nét và sắc bén, xương quai hàm rất đẹp, khi mở mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, mặc kệ nhìn như thế nào, đều giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
Trình Tâm Sầm biết An Hạ.
Khi cô ấy và Yến Bắc Thần cùng nhau về biệt thự ăn tối, còn từng nói chuyện phiếm với An Hạ. Vào ngày hôm sau sau khi cùng nhau ăn cơm, Yến Bắc Thần và cô ấy cũng gặp nhau trong thang máy, hai người hàn huyên một chút về chuyện xảy ra tối hôm đó. Có một số chuyện nói vô cùng mơ hồ, nhưng cũng rất rõ ràng.
Sau đó, Trình Tâm Sầm không bao giờ đến nhà Yến Bắc Thần nữa, cũng không bao giờ nhắc đến An Hạ nữa.
Lần này, không biết tại sao lại nhắc đến.
Khi cô ấy nhắc đến An Hạ, vẻ mặt của Yến Bắc Thần không thay đổi. Sau khi mở mắt, anh ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tâm Sầm và mỉm cười với cô ấy.
“Đúng vậy.”
“Tôi không thể sống thiếu cô ấy.”
Đôi mắt Trình Tâm Sầm khẽ nhúc nhích.
Yến Bắc Thần không thể làm gì nếu không có An Hạ.
Ở một ngôi làng như vậy, anh nhất định sẽ không thể tự lo được cho mình nếu một mình đến đó, anh cần An Hạ.
Nhưng những gì anh vừa nói dường như còn hơn thế nữa. Anh không chỉ cần cô trong sinh hoạt hàng ngày, mà còn cần An Hạ ở những mặt khác.
Trình Tâm Sầm đối diện với ánh mắt của Yến Bắc Thần, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Không bao lâu sau, Trình Tâm Sầm nhìn vào màn hình chuyển động của thang máy, nói với Yến Bắc Thần.
“Đến tầng của tôi rồi.”
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Trình Tâm Sầm bước ra ngoài.
Sau khi ra ngoài thang máy, Trình Tâm Sầm quay lại và vẫy tay chào tạm biệt Yến Bắc Thần. Anh cũng giơ tay chào lại, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Trình Tâm Sầm nhìn cánh cửa thang máy đang đóng lại và Yến Bắc Thần biến mất sau cánh cửa. Trái tim xao xuyến của cô ấy từ từ chậm lại và ổn định hơn. Cuối cùng, Trình Tâm Sầm mím môi cười nhẹ.
“Trình tổng.”
Có người gọi.
Trình Tâm Sầm quay đầu đáp lại, đồng thời thu hồi nụ cười và trở lại phong thái cũ.
“Thông báo mọi người đến phòng họp mở họp.”
“Vâng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận