Không bao lâu sau khi chào tạm biệt Trình Tâm Sầm, thang máy đã lên đến tầng cao nhất của tập đoàn.
Cửa thang máy mở ra, Yến Bắc Thần bước ra ngoài. Khi anh vừa bước ra ngoài, thấy Lý Trạch đang đứng ở cửa. Nhìn thấy cậu, tinh thần suy sụp của Yến Bắc Thần hơi nghiêm túc lên một chút, nói: “Còn đích thân đến trước cửa thang máy đón tôi, như thế nào, sợ tôi không trở lại?”
Lý Trạch: “.....”
Yến Bắc Thần cà lơ phất phơ nói một câu như vậy, mỉm cười với Lý Trạch. Lý Trạch cũng mỉm cười, đưa tài liệu trong tay cho anh.
Vừa trở lại là phải làm việc, nụ cười trên mặt Yến Bắc Thần biến mất trong nháy mắt, lông mày lại nhíu lại. Anh nhận lấy tài liệu, mở ra xem những chuyện đã xảy ra trong ba ngày qua. Khi anh đang xem, Lý Trạch nói với anh.
“Luật sư Tần đến rồi.”
Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần dừng lại.
Sự thiếu kiên nhẫn và buồn chán giữa hai lông mày anh biến mất, Yến Bắc Thần yên lặng nhìn Lý Trạch, hỏi: “Ở đâu?”
“Văn phòng.”
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần cầm tài liệu trên tay, đi về phía văn phòng.
________
An Hạ và Yến Bắc Thần đến ngôi làng ba ngày.
Trong ba ngày qua, cô cũng không liên lạc với chị gái hay Tiêu Tiêu. Khi ăn sáng với Yến Bắc Thần, An Hạ xin nghỉ với anh, nói sẽ đến nhà chị gái vào buổi chiều, Yến Bắc Thần đồng ý. Anh cũng nghỉ phép ba ngày, hôm nay mới trở lại công ty, hẳn là bận đến sứt đầu mẻ trán.
Như Yến Bắc Thần đã nói, ngày hôm sau khi họ đi nghỉ phép, thư ký Tề đã đăng ký lớp học năng khiếu cho Tiêu Tiêu. Nhưng cô bé không thích piano hay thư pháp mà thích vẽ tranh hơn, vì vậy thư ký Tề đã đăng ký cho cô bé một lớp học vẽ tranh.
An Hạ đến đó vào ba giờ chiều, cô bé con vừa đi ra khỏi lớp học vẽ. Thân hình bé nhỏ mang theo chiếc bảng vẽ, vui vẻ chào tạm biệt cô giáo và các bạn học mới. Niềm hạnh phúc này được phóng đại lên vô hạn khi nhìn thấy An Hạ đứng đợi ở cửa, Tiêu Tiêu chạy nhanh về phía An Hạ.
“Dì ơi!”
Vừa gọi xong, liền lao thẳng vào vòng tay An Hạ.
An Hạ ôm cô bé mỉm cười.
Rõ ràng Tiêu Tiêu rất nhớ An Hạ. Mặc dù trước đây, An Hạ đi ra ngoài làm việc sẽ không gặp nhau một hai tháng, nhưng gần đây, bọn họ hai ngày gặp nhau một lần, và ngày nào cũng liên lạc với nhau. Lần này An Hạ đi ra ngoài, cũng không thường xuyên nghe điện thoại, cho nên cô bé vô cùng nhớ An Hạ.
“Con vẽ tranh.”
Sau khi kể lể sự nhớ nhung của mình với dì, Tiêu Tiêu cho An Hạ xem bức tranh cô bé vẽ. An Hạ ôm cô bé, vừa xem vừa đi về nhà.
Tiêu Tiêu thích vẽ tranh, thiên phú cũng rất tốt, trước kia ở nhà cũng rất thích vẽ tranh.
Cô bé vẽ rất nhiều bức tranh, bao gồm cả vẽ phong cảnh và vẽ người, cô bé giới thiệu từng thứ một với cô.
“Con còn vẽ chú Yến.” Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nói xong, An Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua theo hướng ngón tay cô bé đang chỉ.
“Bên cạnh là dì.” Tiêu Tiêu nói.
Giọng cô bé con trong trẻo, hai tay nhỏ ôm lấy cô, vô cùng mềm mại.
“Hy vọng hai người sẽ luôn ở bên nhau.” Tiêu Tiêu nói.
An Hạ ngẩng đầu nhìn cô bé con trong lồng ngực. Khi Tiêu Tiêu nói những lời này, đôi mắt sáng lấp lánh, đây là hy vọng, cũng giống như lời cầu nguyện của cô bé.
An Hạ nhìn Tiêu Tiêu cười, cũng cười theo, sau đó hôn lên mặt cô bé một cái.
Tiêu Tiêu được An Hạ hôn một cái như vậy, cười khanh khách, sau đó cũng ôm má An Hạ hôn lên một cái.
“Dì là cô gái đẹp nhất trên thế giới.” Sau khi hôn xong, Tiêu Tiêu ôm An Hạ nói.
An Hạ khẽ cười.
________
Hôm nay An Thanh làm ca sáng.
Nhưng khi biết hôm nay An Hạ trở về, thì gọi điện nói sẽ về nhà ăn tối cùng bọn họ.
Lần nay khi An Hạ từ trong làng trở về, mang theo rất nhiều đồ vật do người trong làng đưa cho, đều là rau dưa củ quả tự trồng, rất tươi ngon.
Sau khi đón Tiêu Tiêu trở về nhà, An Hạ rửa cho Tiêu Tiêu một quả đào, rồi để cô bé tự mình ăn. Cô bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sau vài ngày vắng bóng, căn nhà trở nên khá bừa bộn.
Việc dọn dẹp nhà cửa vào mùa hè phải kĩ càng hơn mùa đông, vì mùa hè dễ ẩm ướt và nhanh bẩn. Sau khi An Hạ dọn dẹp nhà cửa, cô thu dọn quần áo của chị gái và Tiêu Tiêu đi giặt sạch và phơi khô. Làm xong chuyện này đã gần năm giờ rưỡi, An Thanh cũng trở về nhà.
An Thanh chạy xe bên ngoài cả ngày, lúc trở về đã toát một thân mồ hôi. An Hạ kêu chị đi tắm trước, sau đó cô cầm nguyên liệu nấu ăn xuống lầu chuẩn bị bữa tối.
Trong phòng bếp vẫn nóng như vậy. Những người hàng xóm cũng đã quen với việc gần đây An Hạ thường xuyên về nhà, nói chuyện phiếm với cô hai ba câu. An Hạ trả lời đơn giản, một lúc sau, An Thanh tắm rửa xong cũng xuống phụ cô, An Hạ đã làm bữa tối xong, sau đó hai chị em bưng bữa tối đã làm xong, chào tạm biệt hàng xóm rồi rời khỏi phòng bếp.
An Hạ bước ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đi vào từ đầu hẻm.
Bây giờ mới sáu giờ chiều, mặc dù đã qua buổi trưa nóng nực, nhưng gần đây nhiệt độ ở Nam Thành vẫn cao khủng khiếp. Khi Yến Bắc Thần đi đến đầu hẻm, anh không có ý định tiếp tục bước vào khoảng sân không có bóng người nào, mà đứng đợi dưới bóng râm.
Vốn dĩ anh muốn gọi điện cho An Hạ, nhưng không nghĩ tới còn chưa gọi An Hạ đã thấy cô bưng đồ ăn nhìn về phía anh.
Yến Bắc Thần nhìn cô, An Hạ cũng kịp phản ứng lại, đặt thức ăn trên tay xuống rồi đi về phía anh.
An Hạ: Anh tan làm rồi sao?
Đi đến bên cạnh Yến Bắc Thần, An Hạ giơ cánh tay làm thủ ngữ.
Yến Bắc Thần nhìn thấy thủ ngữ cô làm và nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi có việc phải làm nên trở về sớm.”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua đồ ăn đặt ở kia, hỏi: “Chuẩn bị ăn tối sao?”
Khi anh hỏi, An Hạ cũng quay đầu nhìn thoáng qua. Khi cô đi đến chỗ Yến Bắc Thần thì chị gái đã mang đồ ăn lên lầu rồi, đồ ăn còn lại cô mang theo vẫn còn đó.
Sau khi nhìn thoáng qua, An Hạ xoay người, làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Mới vừa làm xong.
Sau đó, An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần, làm một câu thủ ngữ khác.
An Hạ: Anh có muốn cùng nhau ăn tối không?
Hôm nay cô nấu khá nhiều, là do chị gái nói nấu nhiều thêm một chút, sáng mai còn có thể ăn được. Hiện giờ Yến Bắc Thần đến, vẫn đủ để ăn cùng nhau.
Sau khi cô làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần lắc đầu nói: “Không.”
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, nói tiếp: “Chúng ta về nhà ăn đi.”
Yến Bắc Thần thu xếp bữa tối. Khi đang nói chuyện, An Thanh đã dọn xong một lượt đồ ăn, lại đi xuống lầu. Cô ấy đi đến bên cạnh đồ ăn An Hạ đặt xuống vừa rồi, bưng hai dĩa lên, đồng thời nhìn về phía bên này.
Khi chị nhìn sang, An Hạ quay lại, làm thủ ngữ với chị.
An Hạ: Em phải về.
An Thanh nhìn thoáng qua Yến Bắc Thần cười với anh xem như chào hỏi, sau đó, An Thanh nhìn An Hạ nói: “Trở về đi.”
“Tiêu Tiêu.” An Thanh nói xong liền gọi một tiếng.
Sau khi Tiêu Tiêu nghe thấy, cô bé bước ra khỏi phòng trên lầu hai, đứng sau hàng rào hành lang nhìn về phía sân, thì thấy Yến Bắc Thần.
“Chào chú Yến ~” Tiêu Tiêu tươi cười chào hỏi.
Yến Bắc Thần mỉm cười vẫy tay với cô bé.
“Dì và chú Yến phải về rồi. Tạm biệt bọn họ nào.” An Thanh ngẩng đầu nói về phía lầu hai.
Nghe dì và chú Yến phải về, Tiêu Tiêu vẫn có hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó, cô bé cười hì hì vẫy tay chào tạm biệt họ.
An Hạ nhìn Tiêu Tiêu, rồi vẫy tay với cô bé. Cô cúi đầu nhìn chị gái, muốn giải thích cho chị ấy biết mình mang về cái gì, cái nào nên để trong tủ lạnh, cái nào nên ăn nhanh.
Nhưng sợ Yến Bắc Thần đợi lâu nên cô quyết định về nhà sẽ gửi tin nhắn cho chị gái.
Cứ như vậy, An Hạ và An Thanh cũng vẫy vẫy tay, sau đó cùng Yến Bắc Thần đi vào con hẻm rồi rời khỏi nhà.
________
Hôm nay bọn họ về khá sớm.
Khi về đến nhà, mặt trời vẫn chưa lặn. Yến Bắc Thần dừng xe, hai người một trước một sau vào biệt thự, sau đó An Hạ đi vào phòng bếp, Yến Bắc Thần trở về phòng, tắm rửa và thay quần áo.
Yến Bắc Thần vẫn sợ nóng, đậu xe ở lối vào của tiểu khu, sau đó đi bộ từ con hẻm vào sân, khoảng cách không tính là gần. Vào một ngày nắng nóng như vậy, ai cũng phải đổ mồ hôi khi đi bộ đến đó.
Lúc trước An Hạ đã nói với anh nếu anh muốn tìm cô thì có thể đợi ở trong xe, anh nhắn tin cho cô, cô sẽ đi ra. Nhưng mà lần nào, Yến Bắc Thần cũng đều đi bộ đến đợi cô ở trong sân.
Khi Yến Bắc Thần trở về phòng để tắm rửa và thay quần áo, An Hạ đã nấu bữa tối trong bếp. Sau khi nấu bữa tối xong, Yến Bắc Thần cũng đến nhà ăn, hai người cùng nhau ăn tối.
Một lát sau, mặt trời đã lặng lẽ chạm tới đường chân trời. Nối liền với bờ biển xa xôi, thậm chí màu sắc còn trở nên đậm hơn, không có ánh nắng chói chang vào ban ngày, trở nên dịu dàng và ấm áp, nhuộm những đám mây trên bầu trời thành một mảnh đỏ rực.
Dưới ánh hoàng hôn, Yến Bắc Thần dọn dẹp phòng bếp cùng An Hạ sau khi ăn xong. Anh vẫn như cũ ôm đồm công việc rửa bát, sau khi rửa sạch, Yến Bắc Thần rửa tay rồi lấy khăn giấy lau sạch giọt nước giữa những ngón tay, nói với An Hạ, người cũng đã thu dọn xong phòng bếp.
“Đến thư phòng một chút.”
Động tác rửa tay của An Hạ dừng một chút.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong câu đó, anh đã đi về phía cửa bếp. Bóng lưng cao lớn đĩnh bạt của người đàn ông biến mất sau cánh cửa, An Hạ phục hồi tinh thần lại, cầm khăn giấy lau khô giọt nước trên tay, đi theo anh lên thư phòng trên lầu hai.
________
Đây là lần thứ hai An Hạ đến thư phòng của Yến Bắc Thần một cách trịnh trọng như vậy.
Lần gần đây nhất là một tháng trước, khi Yến Bắc Thần yêu cầu cô đến phòng làm việc và đưa cho cô một chồng tài liệu để cô ký tên. Lần này, cô vẫn nhận được một chồng tài liệu, nhưng cô không cần ký nữa.
Yến Bắc Thần đưa tài liệu được đựng trong túi giấy cho An Hạ và nói với cô một tin tức.
“Tôi đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản của nhà họ Yến sang tên cô.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận