Yến Bắc Thần nhìn cô cười, đưa ra yêu cầu thứ ba. Khi An Hạ nghe thấy yêu cầu thứ ba của anh, ý cười trong mắt cô như màn hình bị đơ, sau đó dần nhòe đi, nụ cười từ từ trở nên yếu ớt.
An Hạ không ngờ Yến Bắc Thần lại nói và đưa ra yêu câu này với cô.
Cô đã thích Yến Bắc Thần từ rất lâu rồi.
Ai lại không thích Yến Bắc Thần như thế này?
Anh là thiếu gia, lần đầu gặp mặt chỉ quan tâm đến việc cô có thể chăm sóc tốt cho anh hay không, biết cô không nói được, thậm chí còn muốn trực tiếp từ chối cô. Nhưng vào thời điểm đó, anh đã cho cô một khe hở, cô chui vào khe hở đó, anh cũng đành nhượng bộ chấp nhận cô.
Anh chưa bao giờ là một người tàn nhẫn, sống có nguyên tắc, lại tốt bụng, anh sẵn sàng giúp đỡ người khác nếu không ảnh hưởng đến bản thân.
Anh rất tốt bụng.
Anh cho cô một cơ hội để thử việc, đưa cô đến Hải Thành, lần đầu tiên đưa cô đi uống trà sữa, lần đầu tiên đi công viên giải trí và lần đầu tiên ăn kem. Anh rất coi trọng lần đầu tiên, biết cô chưa được trải nghiệm nhiều thứ, anh giống như một người bạn, làm phong phú hơn những lần đầu tiên của cô. Trong lúc đó, cũng làm sở thích của cô trở nên phong phú hơn. Cô nói cô thích hoa mơ trân châu, anh chở cô và một xe đầy hoa mơ trân châu về nhà dưới ánh hoàng hôn, cùng anh trồng những khóm hoa mơ trân châu trong sân của ngôi biệt thự. Khi rời khỏi Hải Thành, anh còn kéo cô đến chụp ảnh, để cô có thể nhớ lại khung cảnh lãng mạn mà mình từng tạo ra.
Đây chỉ là những tương tác hàng ngày với Yến Bắc Thần. Không ai có thể không rung động khi ở chung với một người như vậy hàng ngày.
An Hạ không nhớ được mình đã động lòng khi nào, có thể là lúc sắc mặt anh tái nhợt cùng cô chơi tàu lượn siêu tốc, cũng có thể là khi anh kêu cô ngồi ăn tối với anh, hoặc là lúc anh tỉnh dậy trong vô thức, khi anh ấn cô ở dưới thân, sau đó lại cầm cây gậy tiên nữ để xin lỗi cô.
Anh là một người rất sôi nổi. Ở bên anh, bạn không bao giờ biết anh sẽ làm gì, anh giống như một chương trình không có mã. Những mật mã mà anh có thể phát ra đầy màu sắc và không thể tưởng tượng được, nhưng cuối cùng, chúng đều có thể khiến bạn cảm thấy dịu dàng và ấm áp.
Khi An Hạ nhận ra rằng mình đã thích Yến Bắc Thần, cô muốn coi đó như mộ tình yêu thầm đẹp đẽ và lãng mạn.
Yến Bắc Thần là ngôi sao, cô là hồ nước phản chiếu ánh sao, cô có thể tạm thời ôm bóng anh vào ban đêm, nhưng cuối cùng những ngôi sao vẫn thuộc về bầu trời đêm.
Nhưng có thể có ánh sao trong thời gian ngắn, cũng đủ làm cho cuộc sống của cô trở nên rực rỡ.
Cô thích có một ánh sao vào những ngày này.
Cô che giấu tâm ý của mình, làm việc cẩn thận, hàng ngày đưa Yến Bắc Thần đi làm, và đón anh sau khi tan làm là một loại ngọt ngào chôn chặt trong lòng cô.
Chuyện này tiếp tục diễn ra một thời gian, khi ở trong hẻm nhỏ, Yến Bắc Thần nói cô đừng chấp nhận bất kỳ lời tỏ tình nào, và bảo cô cho anh một khoảng thời gian.
Khi Yến Bắc Thần nói những lời đó, cô cảm thấy trái tim bị ràng buộc của mình dường như bị những ngón tay xinh đẹp của Yến Bắc Thần tháo gỡ, cô không cần phải che giấu tâm ý của mình đối với anh.
Lần đó Yến Bắc Thần cũng không nói gì với cô, chỉ đưa ra một yêu cầu với cô với điều kiện về một mối quan hệ nào đó mà họ có thể có trong tương lai. Và An Hạ đã chấp nhận mối quan hệ mà họ sẽ có trong tương lai sau thời gian đó.
Họ tiếp tục sống với nhau trong trạng thái mơ hồ và sống động.
Trong khoảng thời gian đó, An Hạ cũng đã gặp rất nhiều người và nghe được rất nhiều điều. Ví dụ, trong nhà bếp, nghe hàng xóm nói về Yến Bắc Thần. Nói anh nhất định sẽ kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, nói chuyện thiếu gia cưới một cô gái bình thường là không thể nào xảy ra, cô bé lọ lem cũng chỉ là truyện cổ tích, mà bọn họ ở tầng dưới cùng lăn lê bò lết trong xã hội, điều duy nhất học được là hiện thực.
An Hạ một bên yên lặng nấu ăn, một bên nghe bọn họ tán gẫu những chuyện này, cô không có cảm giác gì đặc biệt.
Đúng là môi trường sống đã khiến cô biết tầm quan trọng và không thể thay đổi của hiện thực, nhưng những điều này dường như không là gì với Yến Bắc Thần.
Cô có sự mong đợi như vậy. Và mong đợi này là do Yến Bắc Thần trao cho cô, cô tin tưởng tuyệt đối vào anh. Ngay cả khi anh không nói gì, chỉ cho cô một bản phác thảo mơ mơ hồ hồ. Nhưng cô cũng có thể nhìn vào bản phác thảo này và trao toàn bộ sự tin tưởng của mình cho anh.
Hiện giờ, lớp vải trắng che đi đường viền mơ hồ đã được Yến Bắc Thần nhấc lên, anh nói với cô rằng anh thích cô, muốn cô làm bạn gái của anh.
An Hạ cũng không mong đợi cốt truyện này. Đó là bởi vì cô đã coi lần đáp ứng yêu cầu của Yến Bắc Thần trong hẻm nhỏ là sẽ không đồng ý lời tỏ tình của bất kỳ ai thành cái cốt truyện
Tuy nhiên, khi cốt truyện này xảy ra trước mắt, An Hạ cảm thấy khác hẳn.
Cô cảm thấy linh hồn mình như bị kéo ra khỏi cơ thể trong tích tắc, sau khi điên cuồng chạy ra ngoài hai vòng, lại trở về trong cơ thể, ý cười trong mắt tắt dần lúc nãy, dần hiện lên, kèm theo đó là nhịp tim hỗn loạn của cô, sự bất lực hiện rõ trong mắt, trên biểu hiện, và trên thân thể cô.
Cuối cùng, khi mọi thứ trở lại, cô nhìn Yến Bắc Thần, cổ họng lặn lộn hai lần, cô mỉm cười lặng lẽ với anh như thường lệ.
Đây là lần đầu tiên Yến Bắc Thần làm chuyện như vậy.
Khi mọi người làm những chuyện lần đầu tiên, họ có xu hướng hơi lo lắng, nhưng Yến Bắc Thần thì không. Lần đầu tiên anh tiếp xúc với người nhà họ Yến, lần đầu tiên nói chuyện với Trình Chiêu Khang, lần đầu tiên anh bắt đầu kế hoạch trả thù nhà họ Yến... Mọi lần đầu tiên được thực hiện một cách thoải mái và dễ dàng.
Nhưng lần này, anh vẫn chăm chú nhìn biểu cảm của An Hạ, chỉ cần một chút thay đổi, trái tim anh cũng xoắn lại theo cô, cuối cùng nó trở thành một sợi dây bị kéo căng. Anh cảm thấy nếu mình không nói gì, hoặc là An Hạ không nói gì, anh liền sẽ bị chặt đứt.
Sau khi anh tỏ tình xong, An Hạ không nói gì, cũng không gật đầu hay lắc đầu để cho anh đáp án, anh nhìn An Hạ đang cười khẽ như ngày thường, cuối cùng khi trái tim thắt lại trong lồng ngực không thể cung cấp thêm máu, anh nói một câu.
“Em sẽ không vì anh không có tiền mà ghét bỏ anh đi?” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ bật cười.
Trong thư phòng yên tĩnh, tiếng cười của An Hạ chỉ phát ra từ cổ họng khi cô cười lần đầu tiên. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng và êm tai, giống như con người của cô, ngay cả giọng nói cũng thật an tĩnh.
Trái tim Yến Bắc Thần quặn thắt khi nghe tiếng cười của cô, khi anh định thở ra thì An Hạ đã mở tay ra và ôm lấy anh.
Nói là An Hạ ôm anh vào lòng, nhưng thật ra chính là An Hạ ôm lấy anh, dán sát vào trong lòng anh. Thân hình anh cao lớn lại đĩnh bạt, nhưng An Hạ lại mảnh mai và gầy gò. Cánh tay gầy guộc của cô ôm eo của anh, giống như những dây leo nảy mầm dọc theo áo sơ mi, cuối cùng đặt ở phía sau lưng anh, cô đặt mình hoàn toàn trong vòng tay anh.
Trái tim đầy vết sẹo của Yến Bắc Thần chùng xuống, máu trong chốc lát dồn lên người, cả người nóng bừng bừng. Cánh tay của anh nhất thời có chút luống cuống, nhưng cuối cùng vẫn biết phải làm cái gì, anh duỗi tay, cẩn thận ôm An Hạ vào lòng.
Anh cảm nhận được tiếng tim đập của An Hạ.
Tiếng tim đập của cô không chậm hơn của anh, nhưng lại yếu ớt hơn của anh một chút, tuy nhiên bởi vì hai người đang ôm nhau, da thịt dán sát vào nhau nên có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập của đối phương.
Bởi vì mình mà tim của đối phương lại đập mạnh mẽ như vậy.
Tâm ý tương thông là một thứ rất trừu tượng, nhưng dường như được cụ thể hóa sau khi cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt này.
Hai người ôm nhau, không ai nói gì nữa. Gương mặt An Hạ từ từ nóng lên sau khi dán vào lồng ngực của Yến Bắc Thần, hiện tại càng ngày càng nóng, cô cảm thấy mặt mình hẳn là rất đỏ.
Nhưng ngay cả khi mặt cô đã đỏ ửng, cô vẫn phải để Yến Bắc Thần nhìn thấy mặt mình. Cô không nói được, vì vậy phải làm thủ ngữ cho anh hiểu ý tứ của mình.
Không biết An Hạ và Yến Bắc Thần ôm nhau bao lâu, cô buông lỏng cánh tay đang ôm Yến Bắc Thần ra. Khi cô buông tay, Yến Bắc Thần vẫn không buông cô ra. An Hạ hơi hơi ngả người ra sau, đặt cánh tay trước ngực Yến Bắc Thần. Cô ngẩng đầu, nhìn Yến Bắc Thần, làm thủ ngữ với anh.
An Hạ: Em muốn ở bên anh mãi mãi.
An Hạ đứng trước mặt anh, bởi vì anh không buông tay ôm eo cô, nên thân trên của cô hơi ngả ra phía sau, cho cánh tay có chút không gian làm thủ ngữ. Cô làm thủ ngữ trong không gian chật hẹp như vậy. Sau khi làm xong, dường như vẫn chưa thích ứng với sự gần gũi này, cô khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một chút ngại ngùng.
Đôi khi cô rất dũng cảm.
Nhưng khi đối mặt với anh, lại lộ ra vẻ mặt hơi ngại ngùng và e dè.
Trái tim của Yến Bắc Thần trở nên tê dại vì biểu cảm này của cô. Anh nhìn ý tứ cô diễn đạt và đuôi mắt có chút thẹn thùng kia, cười nói.
“Muốn ở bên anh mãi mãi sao.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần thuật lại lời nói của An Hạ, sau đó anh cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Vậy thì phải kết hôn với anh mới được.”
________
Yến Bắc Thần ngủ không ngon.
Từ trước đến nay tố chất tâm lý của anh đều không quá tốt, tối hôm qua tỏ tình với An Hạ, lại bị An Hạ ôm như vậy, cả đêm nằm trằn trọc, khiến tinh thần anh có chút uể oải vào sáng hôm sau.
Yến Bắc Thần nằm trên bàn ăn như một cây kẹo dẻo, bắt đầu suy tư về nhân sinh của mình lần đầu tiên trong ngày.
“Anh không muốn đi làm.”
“Đi làm thật là quá mệt mỏi.”
“Em có nhiều tiền như vậy, không bằng bao dưỡng anh đi, để anh làm tiểu bạch kiểm của em nha, phú bà.”
Yến Bắc Thần xúc động thở dài, phú bà An Hạ nghe anh thở dài, đặt bữa sáng lên bàn. Sau khi đặt bữa sáng lên bàn, An Hạ giơ tay làm thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Nhưng vẫn phải ăn sáng.
Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cô làm thủ ngữ, khi ngẩng đầu thì thấy bữa sáng do An Hạ bưng tới.
“Chè đậu đỏ!” Yến Bắc Thần được bao quanh bởi hương thơm ngọt ngào và béo ngậy của đậu đỏ, tâm trạng uể oải của anh như bị cuốn đi. Nói xong liền kéo chén chè đậu đỏ đến trước mặt mình, cầm lấy cái muỗng An Hạ đưa.
Sau khi ăn một chén chè đậu đỏ, cảm xúc tiêu cực của Yến Bắc Thần cũng bị đường phân giải. Vào ngay lúc này, suy nghĩ của anh đã có một sự thay đổi lớn.
Nói tóm lại, một cuộc sống ăn không ngồi rồi cũng không có ý nghĩa, thà rằng đến công ty ăn không ngồi rồi đi.
Cứ như vậy, Yến Bắc Thần trở về phòng và thay quần áo sau khi ăn xong. Đang thay quần áo thì tài xế đã tới, Yến Bắc Thần thay quần áo xong liền đi ra huyền quan.
Khi Yến Bắc Thần thay quần áo, An Hạ đã dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ. Yến Bắc Thần đi đến huyền quan để thay giày, An Hạ cũng đứng ở đó nhìn anh rời đi.
Yến Bắc Thần thay giày xong, An Hạ nhìn anh, mỉm cười chào tạm biệt như mọi khi.
Bảo mẫu nhỏ vừa dọn dẹp phòng bếp xong, tạp dề trên người đã được cởi ra, cô vẫn mặc quần đùi và áo ngắn tay, buộc tóc đuôi ngựa thấp, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh.
Yến Bắc Thần đứng thẳng dậy, nhìn An Hạ đang cười, suy nghĩ một chút: “Mối quan hệ của chúng ta đã không còn như trước, vì vậy không thể nói lời tạm biệt đơn giản và nhạt nhẽo như vậy được.”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ hơi khựng lại, có chút không hiểu nhìn anh.
Khi bảo mẫu nhỏ nhìn anh, Yến Bắc Thần bước đến gần cô, giơ tay ôm cô vào lòng.
Yến Bắc Thần vừa mới tắm vào buổi sáng, trên người anh có mùi thơm như mùi cây linh sam, vô cùng thoải mái. Mùi hương này rất sạch sẽ và trong trẻo, khi anh ôm cô, khiến mùi hương đó bao quanh người cô.
Ý thức của An Hạ dừng lại trong vài giây ngắn ngủi, sau đó mặt cô nóng như bị thiêu đốt.
Yến Bắc Thần chỉ ôm cô một lúc, sau đó buông ra. Sau khi buông tay, hai người một người cúi đầu, một người ngẩng lên, đều nhìn về phía đối phương.
Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn bảo mẫu nhỏ, trong mắt anh hiện lên ý cười, nói.
“Mặt em rất đỏ.”
An Hạ bị anh chọc ghẹo, cũng không có sao, nhưng mặt cô vẫn đỏ ửng lên, mỉm cười nhìn anh.
Chỉ trong một phút, nhiệt độ ở huyền quan dường như trở nên nóng hơn. Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang cười, cũng cười theo, sau đó, giơ tay sờ đầu An Hạ, rồi xoay người rời đi.
________
Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi nhà, liền lên chiếc xe đậu ở trước cửa. Ngay khi Yến Bắc Thần lên xe, tài xế đã đóng cửa và quay trở lại ghế lái, quay đầu nhìn Yến Bắc Thần một cái.
Yến Bắc Thần ngồi ở ghế sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chú ý đến ánh mắt của anh ta, hỏi: “Sao vậy?”
Bị Yến Bắc Thần hỏi như vậy, tài xế mới định thần lại, hỏi: “Yến tổng, thân thể ngài không khỏe sao? ”
Yến Bắc Thần quay đầu nhìn anh ta.
Tài xế nhìn anh, chỉ vào mặt mình, nhắc nhở: “Mặt ngài rất đỏ, có phải bị sốt không? Có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
Yến Bắc Thần: “.....”
Trong mắt người tài xế mang theo sự quan tâm. Yến Bắc Thần nhìn anh ta, sau khi quan sát một lúc, Yến Bắc Thần nói: “Đi thôi.”
Nói xong, anh giơ tay che ngực nói với người tài xế.
“Đến khoa nội để cho họ kiểm tra tim tôi một chút, sao tôi cảm thấy nó như muốn nhảy ra ngoài.”
Tài xế: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận