Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 58: 58

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 317 lượt xem
  • 2697 chữ
  • 2023-02-16 09:54:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mặc dù Yến Bắc Thần nói chuyện kỳ quái và khoa trương, nhưng tài xế vẫn tỏ ra lo lắng, anh ta vội vàng đánh lái, hỏi: “Thật… thật à?”

 

“Giả.” Yến Bắc Thần nói.

 

Tài xế: “.....”

 

“Tôi chỉ hơi ngại ngùng thôi.” Yến Bắc Thần giải thích cho tài xế lý do khiến anh mặt đỏ tim đập như vậy, sau khi giải thích, anh nói với tài xế: “Tôi vừa ôm bạn gái một lát, cho nên mới thành như thế này.”

 

Tài xế: “.....”

 

Xe vững vàng dừng lại ở ven đường, tuy động cơ vẫn đang chạy, nhưng tài xế không có ý định lái xe. Không biết là để hồi phục tâm trạng sợ hãi do Yến Bắc Thần dọa, hay là để hồi phục tâm trạng không nói nên lời lúc này.

 

Trong xe chỉ có tiếng động cơ, sau khi Yến Bắc Thần nói xong liền nhìn về phía tài xế, nhìn sườn mặt vô cảm của tài xế, Yến Bắc Thần hơi ngạc nhiên.

 

“Anh sẽ không sao?” Yến Bắc Thần hỏi.

 

Tài xế: “Cái gì?”

 

“Đó là khi anh tách khỏi vợ mình vào buổi sáng, hoặc khi cả hai ôm nhau, anh sẽ không như vậy sao?” Yến Bắc Thần nói.

 

Tài xế: “.....”

 

“Sẽ không.” Tài xế nói.

 

“Ồ.” Yến Bắc Thần đáp lại, anh thu hồi ánh mắt, nói: “Vậy thì chúng ta khác nhau rồi. Tôi và bạn gái vẫn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.” 

 

Tài xế: “.....”

 

________

 

Sau khi Yến Bắc Thần đi, An Hạ đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, nhìn hướng xe Yến Bắc Thần rời đi. Mặt cô vẫn còn nóng hổi, ​​sau khi xe của Yến Bắc Thần biến mất khỏi tầm mắt, An Hạ mới xoay người dọn dẹp nhà cửa.

 

Cô và Yến Bắc Thần rời đi ba ngày, hôm qua chỉ mới dọn dẹp đơn giản một chút, hôm nay phải hoàn thiện những công việc cuối cùng. Ngoài ra, mùa hè quá ẩm ướt, cô định lấy hết chăn ga gối đệm trong nhà ra giặt, phơi và sấy lại một lần.

 

Thực tế mà nói, công việc của cô không nhiều. Sau khi làm xong những việc này, vào lúc hai giờ chiều, cô cất hết chăn ga gối đệm đã phơi vào. Sau đó, cô hỏi Yến Bắc Thần hôm nay anh có tăng ca không. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, An Hạ đi ra ngoài, bắt xe buýt trở về nhà.

 

Hôm nay trời vẫn nóng như vậy. An Hạ đến lớp học năng khiếu đón Tiêu Tiêu, sau đó cùng cô bé đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay cô bé con muốn ăn cá, An Hạ mua hai con cá biển và hai con cá trích nấu canh.

 

Sau khi mua xong, cô và Tiêu Tiêu nắm tay nhau trở về, An Thanh cũng đã về nhà. Cứ như vậy, An Hạ và An Thanh lại cùng nhau vào phòng bếp.

 

Mùa hè trời rất nóng, đến lúc chiều sẽ đỡ hơn. Hôm nay An Thanh mới đổi ca, từ ca đêm sang ca ngày, nên được nghỉ một ngày. Buổi tối không cần đi làm, An Thanh còn uống chút rượu.

 

Tính tình của An Thanh không giống An Hạ, tuy rằng hai chị em đều là kiểu nhạt nhẽo, an tĩnh, nhưng có thể là do phải nuôi An Hạ từ khi còn nhỏ, nên tính khí của An Thanh mạnh mẽ và quyết liệt hơn An Hạ.

 

Bữa tối do An Hạ làm, vẫn rất thích hợp với khẩu vị của chị gái và Tiêu Tiêu. Cả hai người đều ăn rất nhiều, khi chị gái uống rượu thì cô và Tiêu Tiêu uống Coca ướp lạnh. Ba người ngồi trước chiếc bàn nhỏ giữa hành lang, cầm cái ly thủy tinh lạnh lẽo, cuối cùng vừa uống vừa cười, dưới ánh nắng trên hành lang là một nhà ba người thật hạnh phúc.

 

Ăn tối xong đã là một giờ sau, mặt trời đã lặn. Chỉ còn lại một góc hoàng hôn, tỏa ra ánh sáng mong manh nơi chân trời. An Hạ dọn dẹp bàn ăn, An Thanh bưng chén dĩa, đi đến trước bệ xi măng dưới lầu rửa chén.

 

Chị ấy không thích làm việc nhà, nhưng thỉnh thoảng bước vẫn sẽ giúp đỡ cô. Nhưng cuối cùng, cũng sẽ bị An Hạ giành lấy. Từ nhỏ An Hạ đã làm những công việc nhà này, làm vô cùng thuần thục và nhanh nhẹn.

 

Hai người đã có hình thức ở chung như vậy từ khi bắt đầu cuộc sống nương tựa lẫn nhau. An Thanh ở bên ngoài kiếm tiền, còn An Hạ thì dọn dẹp nhà cửa.

 

An Hạ không bao giờ để chị gái làm việc nhà, bởi vì cô biết chị gái đã rất mệt mỏi sau khi bôn ba cả ngày ở ngoài đường. An Thanh không học hết sơ trung, không có bằng cấp, không có người lớn, khi rời nhà chị ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Một cô gái nhỏ mang theo một cô gái khác nhỏ hơn và sống với nhau như thế này.

 

Lúc này mọi người mới bắt đầu ăn cơm. Không có ai ở đây. Sau khi An Thanh rửa sạch một chiếc đũa, An Hạ liền cầm chén đũa đi qua. An Thanh không tranh với cô, chỉ đứng sang một bên, giương mắt nhìn mây đỏ trên bầu trời.

 

An Hạ rửa sạch chén đũa, sau đó, cô đặt chúng lên bệ xi măng, đứng bên cạnh An Thanh.

 

Hai chị em cứ lặng lẽ đứng thế này, An Hạ đứng một lúc, giơ tay kéo cánh tay chị gái mình.

 

Tay An Hạ giật giật vạt áo, động tác rất nhẹ, nhưng lại quá quen thuộc nên An Thanh nhanh chóng nhận ra, xoay người lại. An Hạ không nói được, không thể phát ra âm thanh, phần lớn mỗi khi cô muốn nói gì đó, khi muốn giao tiếp với cô, đều phải bắt đầu như thế này.

 

An Thanh nhìn cô, nhìn thoáng qua chén đũa đã được rửa sạch bên cạnh rồi mỉm cười.

 

“Rửa chén xong rồi, em phải đi về hả?”

 

An Hạ lắc đầu, giơ tay làm một câu thủ ngữ.

 

An Hạ: Em có chuyện muốn nói với chị.

 

“Ừ.” An Thanh nhìn thủ ngữ của An Hạ, động tác hơi dừng lại, sau đó gật đầu nói: “Chuyện gì?”

 

Hôm nay sau khi An Hạ về nhà, biểu hiện vẫn như bình thường. Có lẽ cô có tâm sự, nhưng chắc cũng không phải chuyện gì quá lớn, nếu không cô sẽ không bình tĩnh như vậy.

 

An Thanh hỏi xong, nhìn An Hạ yên lặng chờ cô nói. An Hạ đối diện với ánh mắt của chị gái, giơ cánh tay lên nói cho chị ấy biết chuyện hôm qua Yến Bắc Thần làm.

 

Khi An Thanh nhìn thấy An Hạ diễn đạt lại những gì Yến Bắc Thần làm, ý cười trong mắt khẽ thu hồi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

 

Cuối cùng, An Hạ mở điện thoại, cho An Thanh xem số dư thẻ ngân hàng của cô. An Thanh nhìn lướt qua màn hình điện thoại, lại nhìn An Hạ, chắc chắn rằng cô không nói giỡn.

 

“Yến tiên sinh đã cho em toàn bộ tài sản của nhà họ Yến.” An Thanh nói.

 

An Thanh nói xong, An Hạ cất điện thoại, nhìn chị gật đầu.

 

An Hạ gật đầu, An Thanh yên lặng nhìn cô, nhìn một hồi, An Thanh cười nói: “Vậy thì cậu ta khá điên rồi.”

 

Nói xong, An Thanh lại quay đầu nhìn về phía chân trời.

 

An Hạ không muốn giữ bí mật với chị gái, vì vậy cô sẽ nói cho An Thanh biết chuyện đã xảy ra với Yến Bắc Thần. An Thanh có nhiều năm kinh nghiệm sống ngoài xã hội hơn An Hạ, ​​và cũng rất giỏi trong việc nhìn người. Đối với cô, Yến Bắc Thần là một người lương thiện và tốt bụng, dù đôi khi làm việc không để ý hậu quả, nhưng cũng không gây hại cho ai. An Thanh cho rằng việc Yến Bắc Thần cho An Hạ tiền để phẫu thuật cho An Hạ là hơi quá mức rồi, không ngờ anh lại chuyển toàn bộ tài sản của mình sang tên An Hạ.

 

Ngay cả khi anh làm điều đó vì anh  ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Yến, nhưng quả thực là đủ điên rồ. Bây giờ người nhà họ Yến không có ai có thể chống lại anh, anh cầm số tài sản này làm phú nhị đại, cả đời vô ưu vô lo. Nhưng anh lại không cần, dù sao hủy diệt cũng là hủy, không bằng trực tiếp đưa cho An Hạ.

 

Một người nghèo như chị không thể hiểu được suy nghĩ của một người giàu.

 

Không thể tưởng tượng được, An Thanh cũng không có quá nhiều chấn động hay cảm xúc khác, đối với chị ấy mà nói, đây chỉ là một chuyện bình thường mà thôi. Yến Bắc Thần đã làm cho nó xảy ra, và An Hạ chấp nhận nó, như thể không có gì khác thay đổi.

 

Sau khi chị gái xem xong những gì cô nói, lại nhìn về phía chân trời, cô cũng nhìn theo.

 

Hoàng hôn đã biến mất, chỉ còn lại chút ánh sáng rực rỡ. Hai chị em lặng lẽ đứng nhìn, không ai nói tiếng nào.

 

An Thanh rất bình tĩnh.

 

Bởi vì mặc dù chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng kinh nghiệm sống của chị phức tạp đến đáng ngạc nhiên, và khả năng tiếp thu của chị ấy cao hơn An Hạ. Hơn nữa, tài sản này là do An Hạ đứng tên, không có quan hệ gì với chị, cho nên xem như An Thanh vẫn là người ngoài cuộc.

 

Nhưng An Hạ thì khác. Cô chưa có nhiều kinh nghiệm sống, thậm chí trước năm ngoái, cô chỉ là một đứa trẻ câm đang còn đi học. Đến năm ngoái mới bắt đầu đi làm, cũng chỉ làm bảo mẫu linh tinh này kia, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Hiện giờ gặp Yến Bắc Thần, anh đã đưa cho cô một số tiền lớn, cô có chút vô thố, không biết làm cách nào để cân bằng số tiền này với cuộc sống của mình.

 

“Vậy em có số tiền này, còn muốn đi làm sao?” An Thanh nhìn bầu trời một hồi hỏi An Hạ.

 

An Thanh hỏi xong, An Hạ nhìn chị, sau đó giơ tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Em không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

 

“Mọi người làm việc vì tiền, nhưng không có nghĩa là có tiền thì không cần phải làm việc.” An Thanh nói.

 

An Thanh nói xong, An Hạ dừng cánh tay làm thủ ngữ, nhìn chị gái. An Thanh cũng nhìn cô, chị ấy cười nói.

 

“Người ta tồn tại vì cuộc sống, vì trải nghiệm chứ không phải vì tiền. Vì vậy, dù có tiền, vẫn sẽ tiếp tục làm việc, bởi vì như vậy mới có thể trải qua những giây phút lao động và cảm nhận được sự hạnh phúc.”

 

“Tiền không thể thay đổi cuộc sống, nhưng cung cấp cho mọi người sự lựa chọn.”

 

“Ví dụ như hiện giờ em có rất nhiều tiền, thì em có thể chọn tiếp tục cuộc sống này, đồng thời cũng có thể chọn một cuộc sống khác. Và chọn cuộc sống này hay cuộc sống kia là vì em, chứ không phải vì em có tiền.”

 

“Dù ở thời đại nào, suy nghĩ, sở thích và nhu cầu của chính con người là quan trọng nhất, đừng cố tình thay đổi một số điều kiện bên ngoài.”

 

“Cho nên đừng để tiền tài trở thành một loại trói buộc khiến bản thân phải thay đổi. Nó vẫn ở đó mà thôi, em cần thì dùng đến, không cần thì cứ để ở đó là được.”

 

An Thanh nói với An Hạ như vậy.

 

Mẹ An Hạ mất từ ​​khi cô còn rất nhỏ, từ nhỏ cùng An Thanh lớn lên, việc xây dựng tam quan của cô cũng dựa vào An Thanh. Vì vậy, suy nghĩ của An Thanh luôn là tồn tại không thể thay đổi tương tự như một công thức đối với cô.

 

Đúng là An Hạ không biết phải làm sao với số tài sản kếch xù sau khi Yến Bắc Thần rời đi. Rốt cuộc, cô có quá ít kinh nghiệm sống.

 

Tuy nhiên, lời nói của An Thanh khiến suy nghĩ của cô đột nhiên sáng tỏ.

 

An Thanh sẽ mãi là sợi dây bền vững nhất trong trái tim cô.

 

Sau khi nói chuyện với An Hạ, mấy phút đồng hồ đã trôi qua. Hai người xuống rửa chén, để Tiêu Tiêu ở trên lầu một mình. Tiêu Tiêu đã vẽ được một lúc, mà mẹ và dì vẫn chưa về, liền đi đến ban công ngoài hành lang nhìn hai người.

 

“Mẹ, dì.” Tiêu Tiêu gọi một tiếng.

 

Nghe thấy tiếng gọi của con gái, An Thanh ngẩng đầu cười với cô bé, nói: “Đây.”

 

Nói xong, An Thanh đưa tay lên xoa tóc An Hạ, nói: “Cầm theo chén đũa đi, chúng ta về nhà thôi. ”

 

________

 

An Thanh có uống chút rượu trong bữa tối, nên Tiêu Tiêu như thế nào cũng không để cho chị ôm dỗ ngủ. Mà hôm nay vừa vặn có An Hạ ở đây, cho nên Tiêu Tiêu ôm An Hạ trên giường.

 

Đã lâu An Hạ không ngủ với cô bé con, sau khi bị cô bé kéo cánh tay lên giường, cô cũng không phản kháng, cười đi theo sau. Sau khi lên giường, Tiêu Tiêu liền chui vào lòng ngực cô, An Hạ ôm cô bé, ngửi thấy mùi thơm sữa tắm hương sữa bò mà cô bé vừa tắm xong, nhẹ nhàng ngâm nga một bài để dỗ cô bé ngủ.

 

An Thanh bị ghét bỏ, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức. Đứng ở cửa phòng Tiêu Tiêu, sau khi nói chuyện với An Hạ và Tiêu Tiêu một lúc, chị đã bị Tiêu Tiêu giục đi tắm rửa.

 

Bị con gái thúc giục, An Thanh nhướng mày, không nói gì nữa cầm đồ đạc đi xuống lầu. Tắm rửa ở dưới lầu xong, khi An Thanh bưng chậu nước chuẩn bị lên lầu, thì nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đi về phía sân.

 

Trong khoảng thời gian này, Yến Bắc Thần đến đây rất thường xuyên, An Thanh đã nhìn thấy bóng dáng của anh ngay trước cả khi anh đi qua. Ở tiểu khu chẳng có ai mà cao ráo được như anh. Cho dù chỉ nhìn thấy cái bóng, đã cảm thấy khí chất Yến Bắc Thần không phù hợp với nơi này.

 

Anh dường như không nhìn thấy chị, đang lấy điện thoại ra nhắn tin, An Thanh nhìn anh, gọi một tiếng.

 

“Yến tiên sinh.”

 

Yến Bắc Thần thực sự đang nhắn tin.

 

Anh đến đón An Hạ. Chiều nay phải họp rất nhiều, công việc lại chất cao như núi nên tăng ca đến bây giờ. Sau khi tan làm, anh lái xe đến đây. Nghĩ vào đến sân rồi thông báo cho An Hạ, nào ngờ tin nhắn còn chưa gửi đi, đã đụng phải chị gái của An Hạ.

 

Chắc chị gái của An Hạ vừa tắm xong, thoạt nhìn An Hạ và chị gái rất giống nhau, nhưng cũng không quá giống. Khí chất của hai người khá tương, nhưng vì cuộc sống của họ rất khác nhau nên tạo ra một chút khác biệt. So với An Hạ, ​​An Thanh càng trưởng thành và sỏi đời hơn.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Yến Bắc Thần nhìn thấy chị gái của An Hạ, nhưng hôm nay khi An Thanh chào hỏi anh, Yến Bắc Thần lại tự động thu hồi sự cà lơ phất phơ của mình. Anh nhìn về phía An Thanh, khẽ gật đầu với chị rồi nói.

 

“An tiểu thư.”

 

Yến Bắc Thần chào hỏi rất lịch sự và tôn trọng.

 

Khi An Thanh nghe anh nghiêm túc gọi mình là An tiểu thư, trong lúc nhất thời không kịp thích ứng. Chị ấy sững người một lúc, hơi nhướng mày và nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt vẫn mang theo ý cười.

 

“Tôi đã nghe nói về chuyện của anh và Hạ Hạ rồi.” An Thanh nói.

 

Sau khi An Thanh nói xong, Yến Bắc Thần ngước mắt nhìn chị ấy một cái. Anh kính cẩn quan sát biểu hiện của An Thanh, sau khi quan sát xong, Yến Bắc Thần nói:

 

“Chị.”

 

An Thanh: “.....”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top