Yến Bắc Thần và An Thanh nói chuyện phiếm một lúc trong sân.
Trong khi dỗ Tiêu Tiêu ngủ, An Hạ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần. Sau khi Tiêu Tiêu ngủ, An Hạ ra khỏi nhà, đi đến hành lang nhìn xuống sân.
Yến Bắc Thần và chị gái đang đứng nói chuyện trong sân. Dường như nhận thấy cô đi ra, Yến Bắc Thần ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy cô, Yến Bắc Thần mỉm cười.
Nụ cười này vẫn giống như mọi khi, nhưng cũng khác với mọi khi. Mối quan hệ giữa hai người giờ đã thay đổi, khi Yến Bắc Thần nhìn cô hoặc cười với cô, An Hạ luôn có thể phát hiện ra một chút dịu dàng trong đôi mắt anh mà chỉ cô mới có thể nhìn thấy.
Trái tim bình tĩnh của An Hạ hơi rối loạn, cô cũng mỉm cười với Yến Bắc Thần, sau đó bước xuống lầu.
Khi Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn An Hạ, An Thanh nhìn theo ánh mắt của anh thì nhìn thấy An Hạ đang đi xuống lầu. Nhìn thấy em gái, ý cười trong mắt An Thanh càng sâu, hai người đứng đó, nhìn An Sơ Hạ đi tới.
“Anh đang nói chuyện phiếm với chị.” Sau khi An Hạ đi tới, Yến Bắc Thần nói với cô: “Chị ấy nói em đang dỗ Tiêu Tiêu ngủ.”
Khi Yến Bắc Thần nói chuyện, An Hạ cũng nghe thấy anh thay đổi xưng hô với An Thanh, lông mi cô khẽ run, nhìn An Thanh đang ở bên cạnh. Dường như An Thanh đã quen với cách xưng hô này, chỉ hỏi cô: “Tiêu Tiêu ngủ rồi?”
An Hạ nhìn chị gái, mặt hơi nóng lên, cười gật đầu.
“Vậy tụi em trở về đi, đã muộn rồi.” An Thanh cũng không để bọn họ ở lại lâu thêm.
Nghe An Thanh nói xong, An Hạ gật đầu. Nhưng trước khi đi, cô giơ tay làm vài câu thủ ngữ với An Thanh, nói về bữa sáng ngày mai và một số chuyện linh tinh khác.
Trong ngôi nhà này, An Hạ giống như một người mẹ hơn, chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại cho mẹ con An Thanh. Nhìn thấy cô giơ hai tay lên lải nhải, An Thanh cười gật đầu, nói: “Đã biết đã biết, đi mau đi mau.”
Sau khi bị chị gái nói như vậy, Yến Bắc Thần ở bên cạnh liền nắm lấy tay An Hạ. Mặt An Hạ nóng lên, cả người trở nên cứng đờ, trong khi đó thì Yến Bắc Thần mỉm cười vẫy tay với An Thanh.
“Vậy tụi em đi trước nha chị.”
An Thanh cười vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Dứt lời, Yến Bắc Thần dẫn An Hạ vẫn chưa phản ứng, đi vào con hẻm tối.
________
Hôm nay hẻm nhỏ vẫn tắt đèn, xung quanh tối đen. Yến Bắc Thần chỉ nắm nhẹ tay An Hạ khi ở trong sân. Sau khi vào hẻm nhỏ, Yến Bắc Thần duỗi các ngón tay ra và đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Tim An Hạ đập thình thịch, nhưng đi được một lúc, cô mới bình tĩnh lại. Cô cúi đầu, mím môi cười, nắm chặt lấy ngón tay của Yến Bắc Thần.
Đi được một lúc, An Hạ lấy điện thoại di động ra, gõ một chuỗi kí tự rồi đưa cho Yến Bắc Thần.
Hiện tại quan hệ giữa hai người đã rõ ràng, không cần phải lợi dụng lý do sợ tối để nắm tay nhau mà có thể nắm tay một cách quang minh chính đại. Do đó, màn hình di động sáng lên thì cũng không có vấn đề gì, còn có thể chiếu sáng con đường phía trước cho họ.
Sau khi An Hạ đưa điện thoại, Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình.
An Hạ: Hai người đã nói cái gì vậy?
Lúc An Hạ nghe thấy giọng nói của Yến Bắc Thần, cô vẫn đang dỗ Tiêu Tiêu ngủ. Chờ khi Tiêu Tiêu ngủ cũng đã trôi qua vài phút. Dường như chị gái và Yến Bắc Thần vẫn luôn nói chuyện ở trong sân, cũng không biết đã nói cái gì.
Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại di động của An Hạ, Yến Bắc Thần nói.
“Nói chuyện phiếm, chưa nói được mấy câu là em đã đi ra.”
Nói xong, Yến Bắc Thần liếc mắt nhìn An Hạ, hỏi: “Sao vậy, em có bí mật gì sợ chị gái nói cho anh biết hả?”
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ. Sau khi cười, cô thu hồi ánh mắt về phía Yến Bắc Thần và lắc đầu.
An Hạ: Không có.
Sau khi trả lời câu hỏi của anh, bảo mẫu nhỏ cất điện thoại vào, cúi gằm mặt không biết suy nghĩ gì. Yến Bắc Thần nhìn bóng dáng cô cúi đầu đang đi về phía trước, mỉm cười.
“Trời tối quá.”
Khi An Hạ đang đi, Yến Bắc Thần đột nhiên nói một câu như vậy.
An Hạ ngẩng đầu lên, dường như Yến Bắc Thần đang quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng tối, Yến Bắc Thần nói.
“Chỗ tối như thế này thích hợp để làm một số chuyện.”
Đôi mắt An Hạ hơi chuyển động khi nhìn Yến Bắc Thần.
Dường như Yến Bắc Thần thực sự muốn làm chút chuyện gì đó. Dứt lời, anh nắm tay An Hạ dừng lại. Hai người vừa đi đến giữa con hẻm, trong con hẻm tối tăm chật hẹp chỉ còn lại bóng tối và gió mùa hè oi bức.
Nhịp tim của An Hạ dừng lại cùng với cử động của Yến Bắc Thần, cô đứng ở giữa con hẻm, đứng trước mặt Yến Bắc Thần, ngửa đầu nhìn anh.
Hẻm nhỏ quá yên tĩnh. Sau khi tiếng bước chân của hai người dừng lại, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng gió thoảng qua, còn mang theo tiếng hít thở của hai người. Nhịp tim của An Hạ như ngừng đập, sau đó lại từ từ nhảy lên, càng lúc càng nhanh.
Cô cảm thấy tim đập quá nhanh đến mức khó thở.
Tim cô đập trong lồng ngực, hô hấp cũng đông cứng lại, đôi mắt vẫn bất động, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Yến Bắc Thần trước mặt.
Anh đến gần cô, đầu hơi cúi xuống, sau đó Yến Bắc Thần dùng điện thoại di động chiếu sáng gương mặt của mình, kêu một tiếng.
“A!”
An Hạ: “.....”
Không thể không nói, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một gương mặt bị màn hình chiếu sáng, còn có một cái bóng, quả thực rất đáng sợ. Mà bầu không khí đáng sợ này còn được phóng đại gấp trăm lần khi An Hạ không hề chuẩn bị.
Tuy nhiên, khủng bố gấp trăm lần vẫn vô dụng với An Hạ. Cô chỉ khẽ nhúc nhích mắt khi Yến Bắc Thần đột nhiên phát ra âm thanh, sau đó đôi mắt đen và sáng trở nên bối rối.
Yến Bắc Thần: “.....”
“Em không sợ sao?” Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang bối rối, hỏi.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần đang ở gần, anh đã đặt màn hình điện thoại di động sang một bên, bóng đen trên mặt từ biến mất, chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu trên khuôn mặt anh, khôi phục vẻ đẹp trai trước đây.
Sau khi tim của An Hạ đập mạnh vào lồng ngực, cô đã khôi phục lại hô hấp. Cô nhìn Yến Bắc Thần đang lâm vào hoài nghi vì sự hù dọa của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn, một lúc sau, cô mím môi, làm thủ ngữ trước ánh sáng màn hình điện thoại.
An Hạ: Không có gì đáng sợ cả.
Yến Bắc Thần: “.....”
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần đã có chút hoài nghi nhân sinh, nhìn thấy vẻ mặt của anh, An Hạ bật cười.
Bảo mẫu nhỏ cười rộ lên rất xinh đẹp. Tóc cô rũ xuống sau đầu, vì vóc dáng thấp bé, cô phải ngửa lên để nhìn anh. Khi cô ngửa đầu, đôi mắt trong veo và đen láy của cô hoàn toàn có thể rơi vào tầm mắt anh, giống như dải ngân hà trên bầu trời đêm. Khi cười rộ lên, khóe môi và khóe mắt cong lên, an tĩnh và xinh đẹp.
Yến Bắc Thần bị nụ cười này làm cho xao xuyến.
Anh giống như trở lại buổi sáng, tim đập quá nhanh, không thể dừng lại. Anh ngơ ngác nhìn nụ cười của An Hạ, An Hạ đã quay đầu lại, nắm tay anh đi về phía trước.
Nhịp tim mãnh liệt của Yến Bắc Thần còn chưa ổn định, bị An Hạ giữ chặt thế này, anh giống như bèo trong hồ lục bình, đung đưa hết bên này đến bên kia theo gió.
Cổ họng có chút khô nóng, anh đi theo sau An Hạ, nghĩ khi màn hình điện thoại di động sáng lên, An Hạ nhìn anh chăm chú.
Yến Bắc Thần nói: “Lúc nãy khi anh nói làm một chút chuyện gì đó, có phải em nghĩ về những thứ khác không?”
An Hạ: “.....”
Trong bóng tối, bảo mẫu nhỏ không nói chuyện, nhưng rõ ràng là vì lời nói này mà nắm tay anh chặt hơn. Yến Bắc Thần nhận ra điều này, anh cảm thấy như có thứ gì đó đang trào ra từ trái tim mình, ngọt đến mức khiến anh ngất đi.
“Em thực sự đã nghĩ đến nó!” Yến Bắc Thần nói.
An Hạ cười cười, mặc kệ anh.
Yến Bắc Thần nắm lấy tay cô, mỉm cười hỏi: “Em nghĩ cái vậy? Có phải một ít chuyện xấu hay không?”
Yến Bắc Thần lải nhải ở bên tai.
An Hạ vẫn không đáp lại anh.
Cuối cùng, An Hạ mặc kệ những gì Yến Bắc Thần nói, nhưng Yến Bắc Thần cảm thấy có chút hối hận.
“Anh vẫn còn quá ngây thơ. Trong một con hẻm tối như vậy, anh vậy mà chỉ nghĩ muốn dọa em, rõ ràng có thể làm những chuyện khác.”
“Nhưng em thực sự không sợ chút nào sao?”
Khi Yến Bắc Thần hỏi xong lời này, hai người đã bước ra khỏi con hẻm tối. Mà bên ngoài cũng sáng đèn, An Hạ nâng cánh tay lên trả lời câu hỏi của anh.
An Hạ: Không sợ.
Vẻ mặt của bảo mẫu nhỏ rất bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ lên, không có vẻ gì là đang cậy mạnh. Yến Bắc Thần nhìn câu trả lời của cô, nói.
“Nếu là anh thì đã sợ chết khiếp.”
An Hạ nhớ tới vẻ mặt của Yến Bắc Thần khi hai người cùng nhau xem phim kinh dị cách đây không lâu. Nghĩ đến ngày đó, An Hạ lại cười với anh.
Mà Yến Bắc Thần rõ ràng là không nhớ ngày hôm đó, anh chỉ đang thắc mắc.
“Vậy em không sợ cái gì sao?” Yến Bắc Thần thản nhiên hỏi một câu như vậy.
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ ngước mắt nhìn anh. Ý cười trong mắt cô như bị một tia sáng chặn lại. Sau đó, nổi lên một tầng ánh sáng nhạt nhẽo.
Cô như đang nhớ ra điều gì đó.
Cô nhớ đến một số chuyện đã lâu không nghĩ đến, trong một giây tiếp theo, ánh mắt của cô rơi xuống một bên. Cô nắm tay Yến Bắc Thần, nhìn ánh đèn dưới đất, nhìn một hồi, An Hạ liền giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Có.
Nhìn thấy An Hạ làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần vẫn trầm mặc không nói chuyện. Anh đợi An Hạ một lúc, sau đó, anh dẫn cô đến trước xe, mở cửa ghế phụ cho cô.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước đi.”
________
Sau khi An Hạ và Yến Bắc Thần rời khỏi nhà chị gái, họ cùng nhau trở về biệt thự. Khi về đến nhà cũng đã muộn, sau khi hai người nói lời chúc ngủ ngon, liền trở về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
Hiện giờ An Hạ không ở trong căn phòng nhỏ dưới lầu nữa mà chuyển lên lầu hai, phòng ở bên cạnh Yến Bắc Thần. Lại nói tiếp, căn biệt thự này cũng là tài sản của nhà họ Yến, hiện tại cô mới là chủ nhân của căn biệt thự này.
Nhưng An Hạ cảm thấy đều giống nhau.
Yến Bắc Thần đã cho cô rất nhiều thứ, nhưng cô thuộc về anh.
Sau khi tắm xong, An Hạ thay quần áo, đi lại giường nằm xuống. Sau khi nằm xuống, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của An Hạ vẫn luôn rất tốt, vừa nằm lên gối là đã ngủ mất. Nhưng có thể là hôm nay ở trong hẻm nhỏ, Yến Bắc Thần hỏi cô sợ cái gì, ký ức đã bị phủi bụi vì câu hỏi này mà như thủy triều đánh tới.
Trong bóng tối An Hạ bò dậy, lần đầu tiên mở đèn trong lúc ngủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận