Tối đó, An Hạ không sao ngủ ngon được.
Sáng sớm hôm sau tiếng chuông của đồng hồ báo thức vang lên, An Hạ từ trên giường ngồi dậy. Cô ngồi trên giường phát ngốc một chút, sau khi tỉnh táo lại thì bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Rửa mặt xong, tinh thần cô gần như khôi phục hoàn toàn, An Hạ thay quần áo rồi xuống lầu, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ngày hôm qua cô đã quyết định những món sẽ ăn vào sáng nay, nguyên liệu nấu ăn cũng đều có sẵn, làm sandwich cũng tương đối dễ. An Hạ làm xong sandwich, còn vắt thêm một ly nước chanh. Lúc cô vắt nước chanh xong, Yến Bắc Thần cũng xuống nhà ăn. An Hạ bê đồ ăn đi tới, Yến Bắc Thần tinh thần phấn chấn nhìn về phía cô tươi cười chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Yến Bắc Thần vừa thức dậy, rõ ràng là ngủ khá ngon, sắc mặt rất tốt. Ánh nắng mặt trời chiếu trên người anh, cho dù chỉ là ở phía sau lưng thôi nhưng cũng khiến cho cả người anh như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp. Nụ cười treo trên khóe môi lại càng khiến anh trở nên đẹp trai hơn so với trước đây, nhìn anh cười, An Hạ cũng cười theo, bưng bữa sáng đi tới.
“Sắc mặt của em không tốt lắm.”
An Hạ bưng bữa sáng đến, Yến Bắc Thần đưa tay nhận lấy, sau khi An Hạ đến gần, Yến Bắc Thần nhìn cô rồi nói một câu như vậy.
Ngày nào bảo mẫu nhỏ thức dậy cũng đều là tinh thần phấn khởi, đó là biểu hiện của một người có giấc ngủ tốt. Ngày hôm nay, sắc mặt cô lại ngược lại không tốt lắm, ánh sáng trong mắt nhạt hơn so với trước đây, không nhìn kỹ thì cũng chưa chắc đã nhận ra.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngước mắt nhìn về phía anh, sau khi nhìn một hồi lâu, cô làm một động tác thủ ngữ.
An Hạ: Ngày hôm qua em mơ thấy mẹ của em.
Lý do rất đơn giản. Lúc An Hạ còn rất nhỏ, mẹ của cô đã qua đời rồi. Tuy rằng hình ảnh mẹ trong trí nhớ của cô không xuất hiện nhiều lắm nhưng đều là những ký ức tốt đẹp. Con người không phải lúc nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, thỉnh thoảng cũng sẽ mơ đến những ký ức tốt đẹp, sau đó sẽ trầm mê trong đó.
An Hạ: Sáng nay suýt nữa không tỉnh lại được.
Sau khi làm động tác thủ ngữ kia xong, An Hạ vừa cười vừa làm một câu như vậy.
Bảo mẫu nhỏ giải thích nguyên nhân tinh thần mình không tốt, ngoài ra còn nói đùa với anh. Yến Bắc Thần nhìn cô làm thủ ngữ,sau đó gật đầu.
“Hóa ra là như vậy.” Yến Bắc Thần cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ đã chuyển đề tài tới trên người anh. Cô quan sát sắc mặt của Yến Bắc Thần một chút, làm thủ ngữ nói với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Ngày hôm qua anh ngủ rất ngon.
Sau khi An Hạ làm động tác thủ ngữ, Yến Bắc Thần cũng đã thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn ý cười trong mắt An Hạ, Yến Bắc Thần nói: “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, anh cắn một miếng sandwich, nghiêm túc nói với An Hạ: “Anh đã không phải anh của ngày hôm qua rồi.”
An Hạ: “.....”
Buổi tối hôm trước, Yến Bắc Thần thổ lộ với An Hạ, hai người xác lập mối quan hệ yêu đương. Sáng sớm hôm qua sau khi ngủ dậy, An Hạ nhận ra được Yến Bắc Thần ngủ không được ngon giấc. Giấc ngủ của anh luôn không tốt, đa phần đều là vì bị tinh thần tra tấn. Nhưng hiển nhiên sáng sớm hôm qua không phải, anh chỉ là đơn thuần bởi vì sau khi hai người xác lập quan hệ mà kích động đến mức ngủ không ngon.
Ngày thứ hai sau khi xác nhận mối quan hệ, Yến Bắc Thần đã thích ứng với loại tâm trạng kích động này, không chỉ thích ứng mà còn có cảm giác an toàn do loại quan hệ này mang tới nên ngủ rất ngon.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tinh thần của Yến Bắc Thần, An Hạ cười cười, cúi đầu uống một ngụm sữa bò.
________
Nói chuyện phiếm vài câu trên bàn ăn, bữa sáng cũng rất nhanh đã ăn xong. Sau khi ăn xong, Yến Bắc Thần như thường lệ đi rửa mặt thay quần áo, chỉ trong thời gian ngắn, anh đã thay xong quần áo đi làm rồi đi tới trước huyền quan đổi giày. An Hạ đã sớm đến đợi ở cửa từ trước.
Hai người đứng ở chỗ huyền quan, một cao một thấp. Đứng một lúc như vậy, An Hạ giơ tay cười nói hẹn gặp lại với anh, Yến Bắc Thần mím mím môi, vươn tay ôm cô vào trong lòng.
An Hạ đứng ở trên bậc thang nối liền giữa phòng khách và huyền quan, nhưng cho dù đứng ở trên bậc thang, cô vẫn thấp hơn anh một chút. Có điều cũng không quá thấp, thậm chí cô vẫn có thể đưa cằm gác lên một bên vai của anh.
Ngày hôm qua trước khi đi làm hai người cũng ôm thế này, nhưng lúc Yến Bắc Thần làm lần thứ hai, tim anh vẫn đập liên tục như cũ. Dáng người An Hạ nho nhỏ, rất gầy, trên người cô còn có một mùi hương cỏ xanh yên bình nhẹ nhàng, Yến Bắc Thần dang rộng hai cánh tay, ôm trọn cô vào trong ngực, anh luôn cảm thấy khi được ôm cô, dường như mọi thứ trên thế giới này đều không tồn tại.
Yến Bắc Thần chưa từng yêu đương, động tâm cũng chỉ có một lần duy nhất này. Tình cảm của anh đối với thế giới này rất ít, tình thân, tình bạn đều rất nhạt nhẽo. Anh nghĩ là do vấn đề của bản thân, do tình cảm của anh quá ít. Thế nhưng khi cùng An Hạ ở đây thì mọi chuyện hoàn toàn khác.
Anh cảm thấy tình cảm của mình dồi dào giống như một đại dương bao la vô tận vậy.
Sau khi ôm cô bảo mẫu nhỏ, anh muốn buông tay cũng không dễ dàng như thế. Yến Bắc Thần nghĩ đến phương án trốn việc ngày hôm nay nhưng cuối cùng ý thức trách nhiệm khiến anh cảm thấy bản thân vẫn phải đi. Bây giờ công ty không phải của anh, là của An Hạ, anh phải làm việc thật tốt để đưa nó vào hoạt động kiếm thêm thật nhiều lợi nhuận để sau này An Hạ có tiền nuôi anh.
Trong lòng suy nghĩ quanh đi quẩn lại thành một vòng, Yến Bắc Thần vỗ nhẹ vai của An Hạ, buông lỏng tay ra. Lúc anh buông lỏng tay, An Hạ cũng theo đó mà rời khỏi ngực anh, thẳng người lên.
“Anh đi đây...” Yến Bắc Thần mở miệng nói một câu như vậy với An Hạ.
An Hạ nghe lời anh nói, rồi sau đó cô nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp mảnh mai ở trên gò má anh. Người con gái khẽ nhón chân lên, đứng ở trên bậc thang, chiều cao của cô cũng không chênh lệch quá lớn với anh, có thể giúp cô ngẩng đầu hôn lên trán của anh.
Lời còn sót lại của Yến Bắc Thần nương theo nụ hôn này tiêu tan thành mây khói.
An Hạ cũng chỉ là khẽ hôn một cái như vậy, cô chưa từng làm chuyện như thế bao giờ, không biết là làm tốt hay không. Sau khi hôn xong, cô buông lỏng bàn tay đang cầm tay của Yến Bắc Thần ra, chân cũng hạ xuống.
Mặc dù là cô chủ động làm thế nhưng hiển nhiên cô cũng không thành thạo như vậy, gương mặt c
nổi lên một tầng ửng đỏ. Đôi mắt cô cụp xuống rồi mới nhìn về phía Yến Bắc Thần một lần nữa, đưa tay ra làm động tác thủ ngữ nói với anh.
An Hạ: Anh đi nhanh đi không muộn.
Yến Bắc Thần nhìn cô làm thủ ngữ, mắt chớp chớp hồi phục thần trí.
“À.” Yến Bắc Thần lên tiếng, sau đó nhìn về phía An Hạ nói: “Vậy anh đi trước.”
Yến Bắc Thần nói tiếp lời nói dang dở ban nãy, An Hạ cười nhìn anh, gật đầu biểu thị đã biết. Sau khi cô gật đầu, Yến Bắc Thần cũng xoay người sang chỗ khác, mở cửa rời khỏi nhà.
Bên ngoài biệt thự, tài xế đã đỗ xe ở cửa, đang đợi Yến Bắc Thần từ trong nhà đi ra. Lúc nhìn thấy bóng người cao lớn xuất hiện từ trong biệt thự ra, anh ta lập tức phản ứng, chuẩn bị mở cửa xe cho anh. Nhưng mà ngày hôm nay tốc độ đi bộ của Yến Bắc Thần cực kỳ nhanh, anh ta còn chưa kịp mở cửa xe, Yến Bắc Thần đã nhanh chóng mở cửa bước lên xe.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại. Ở chỗ ngồi phía sau xe, hai tròng mắt Yến Bắc Thần khiếp sợ nhìn về phía tài xế, nói với anh ta.
“Lão Trương, nhanh đến bệnh viện, thực sự phải mau mau đi kiểm tra tim thôi.”
Tài xế: “.....”
________
Yến Bắc Thần mang theo một trái tim đang loạn nhịp, tung tăng nhảy nhót đến công ty.
Sáng sớm khi tạm biệt, An Hạ đã hôn lên trán anh một cái. Lúc anh ngồi ở phía sau xe, trên trán còn có hơi nóng lên một chút, cảm xúc mềm mại mang theo chút ấm áp kia quả thực khiến cả người anh đều tựa như tràn ngập trong cảm giác tốt đẹp.
Tâm trạng của Yến Bắc Thần có thể nói là vô cùng tốt.
Điểm này, Lý Trạch lúc làm việc với anh cũng đã phát hiện ra.
Đối với với Lý Trạch mà nói, tâm trạng Yến Bắc Thần tốt cũng là một chuyện đáng mừng. Thời điểm khi anh tâm trạng tốt, thường thường sẽ thu lại một ít sự mất tập trung, đối với công việc cũng vô cùng chăm chú. Lúc họp buổi sáng, thậm chí anh còn đưa ra các loại vấn đề cùng phương pháp giải quyết đối với báo cáo của các vị quản lý.
Điều này không chỉ khiến những người quản lý ngạc nhiên mà Lý Trạch cũng rất bất ngờ. Phải biết từ khi tập đoàn Yến thị được củng cố lại, Yến Bắc Thần cũng rất ít khi nghiêm túc làm chuyện gì đó. Anh giống như là một học sinh vô cùng thông minh nhưng lại không hiếu học. Trừ khi đến kỳ thi cuối kì, nước đến chân mới nhảy nhưng vẫn đứng nhất lớp, nếu không trước đó anh cũng sẽ không học tập. Thế nhưng lúc này đây, còn chưa tới kỳ thi cuối kì, anh không chỉ chăm chỉ học tập mà còn chuẩn bị bài đầy đủ, đồng thời thuận tiện còn nhiệt huyết trợ giúp những học sinh kém khác trong lớp nữa.
Bởi vì sự nghiêm túc của Yến Bắc Thần, hội nghị kéo dài đến một tiếng đồng hồ. Trải qua một lần nghiêm túc này, cả tập đoàn lại lần nữa từ tiết tấu không tập trung sang đến khẩn trương. Mọi người cũng từ từ nhận biết được, Yến Bắc Thần chỉ là mặt ngoài cà lơ phất phơ nhưng trên thực tế tuyệt đối là một người hà khắc, cứng rắn.
Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người cũng không hề rời đi, tiếp tục mở một cuộc họp nhỏ bàn bạc lại những nội dung mà Yến Bắc Thần nhận xét ở trong hội nghị.
Lúc họ mở họp nhỏ, Yến Bắc Thần đã rời khỏi phòng họp. Bởi vì trước khi Yến Bắc Thần rời đi đã để những người quản lý đưa ra bản tổng kết và phương án giải quyết của những điều anh đã nói trong cuộc họp, vậy nên Lý Trạch cũng không rời đi mà ở lại trong phòng họp sắp xếp lại.
Sau khi đã sắp xếp lại được đại khái, lúc này Lý Trạch mới cầm theo văn kiện đã chỉnh sửa xong rời khỏi phòng họp và đi đến phòng làm việc.
Ngày hôm nay sức quyến rũ của Yến Bắc Thần tỏa ra vô hạn, ở trong phòng họp làm việc một phen nghiêm chỉnh như vậy, đừng nói nhóm quản lý, ngay cả Lý Trạch cũng giật mình sợ hết hồn. Ngày thường Yến Bắc Thần chỉ thích làm theo ý mình mình, hung ác thì cũng cực kỳ hung ác. Về công việc, một khi Yến Bắc Thần nghiêm túc, Lý Trạch cũng không dám thờ ơ.
Cậu ấy cầm văn kiện đã chỉnh sửa lại, vội vã đi vào văn phòng. Còn chưa đi đến văn phòng đã thấy Yến Bắc Thần nằm úp sấp ở ngoài cửa, không biết đang trộm nghe cái gì.
Lý Trạch: “.....”
Yến Bắc Thần cũng không tính là nằm ở chỗ này, anh tựa vào bức tường phía sau, để có thể nghe rõ ràng cuộc nói chuyện nên lỗ tai dí sát vào bên kia, nhìn qua có phần lén lút. Mà bởi vì anh có ngoại hình xuất chúng, cho dù động tác này vô cùng lén lút nhưng ở trên người anh lại nhiều thêm chút cảnh đẹp ý vui.
“Anh đang làm gì thế?”
Yến Bắc Thần đang nghe, đột nhiên Lý Trạch trở lại và mở miệng hỏi một câu như vậy. Lý Trạch bất thình lình xuất hiện khiến Yến Bắc Thần hoảng sợ, quay đầu lại nhìn cậu, ngay cả sợ như vậy nhưng sau khi nhìn thấy Lý Trạch, anh vẫn không quên nhắc nhở cậu ấy.
“Nhỏ giọng một chút.”
Lý Trạch: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận