Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 61: 61

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 306 lượt xem
  • 2104 chữ
  • 2023-02-16 10:15:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi nhắc nhở Lý Trạch xong, Yến Bắc Thần tiếp tục tư thế nghe lén ban nãy, vừa nghe vừa nhỏ giọng nói: “Tội đang nghe họ nói chuyện yêu đương. Thư ký Liền đang kể chuyện cô ấy và bạn trai cảm mến nhau mười năm từng bước hẹn hò như nào, thật là khiến người cảm động, bao giờ cô ấy kết hôn, tôi muốn cho cô ấy một bao lì xì thật lớn.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Thư ký Liền là một trong ba thư ký của Yến Bắc Thần, cũng là thư ký trẻ tuổi nhất. Cô ấy có một người bạn trai đã hẹn hò từ thời trung học, cái này cũng không phải bí mật gì, bình thường cô ấy cũng sẽ kể một chút chuyện yêu đương của mình với đồng nghiệp, cũng không biết vì sao Yến Bắc Thần lại muốn nghe trộm.

 

“Tôi sợ tôi đi qua sẽ khiến cô ấy xấu hổ.” Tựa như là biết suy nghĩ của Lý Trạch, Yến Bắc Thần đã nói một câu như vậy.

 

“À.” Mặt Lý Trạch không chút cảm xúc, hỏi: “Nghe được chuyện gì đó hữu dụng không?”

 

“Nghe được, vẫn là phải tặng...” Yến Bắc Thần vừa mới định nói ghi chép nghe trộm của mình, nói một nửa thì phục hồi tinh thần lại, anh quay đầu nhìn về phía Lý Trạch, nói: “Cậu muốn copy ghi chép của tôi hả?”

 

Lý Trạch: “.....”

 

Lý Trạch thở dài nhẹ nhõm, áp chế cảm xúc muốn chế nhạo, đưa tài liệu trên tay cho Yến Bắc Thần.

 

“Ghi chép của anh, tôi không muốn copy nhưng ghi chép của tôi thì anh phải xem.”

 

Yến Bắc Thần nhận lấy tài liệu lật xem hai lần, là tổng kết và ghi chép sau khi anh rời khỏi cuộc hội nghị. Anh dường như từ một tên trộm nghe lén đã nghiêm chỉnh trở lại, cũng không để ý đến câu chuyện tình yêu của thư ký Liền nữa, đứng ở nơi đó xem tài liệu.

 

“Buồi chiều nhóm quản lí quản lý sẽ làm báo cáo một lần nữa, cuộc họp vào hai giờ được không?” Lý Trạch hỏi.

 

Đây chỉ là báo cáo tóm tắt của các nhóm quản lý, buổi chiều nay, các nhóm quản lý sẽ đưa ra phương án chi tiết cụ thể hơn.

 

Nghe Lý Trạch hỏi xong, Yến Bắc Thần đưa tài liệu cho cậu ấy, nói: “Buổi chiều tôi không chắc sẽ có thời gian.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

“Anh có việc gì?” Lý Trạch hỏi.

 

Yến Bắc Thần quay đầu nhìn về phía cậu ấy, sau khi nhìn một lúc, Yến Bắc Thần nói.

 

“Ăn cơm.”

 

Lý Trạch: “.....”

 

________

 

Thật ra thì ăn cơm cũng không nhất định sẽ ăn quá lâu. Chỉ là Yến Bắc Thần muốn để dành đủ thời gian, để tránh khỏi đến lúc đó thời gian quá dài, anh còn phải gọi điện cho Lý Trạch hoãn hội nghị lại.

 

Sau khi nói muốn đi ăn cơm, Yến Bắc Thần quay trở lại văn phòng. Anh xử lý tất cả mọi công việc buổi sáng, đến thời gian ăn cơm trưa, Yến Bắc Thần rời khỏi văn phòng.

 

Sau khi Yến Bắc Thần rời khỏi văn phòng, anh đến trước một nhà hàng tư nhân mà mình đã đặt cơm hộp trước. Mang theo cơm hộp, Yến Bắc Thần lái xe đến đoạn đường gần làng đại học.”

 

Hiện giờ đang là kỳ nghỉ ở đại học, nhưng số lượng sinh viên ở làng đại cũng không giảm nhiều. Kỳ nghỉ hè không giống như kỳ nghỉ đông, lại có tết âm lịch đã về nhà rồi nên có rất nhiều học sinh ở lại trường trong kỳ nghỉ hè.

 

Mặc dù ở lại trường đều là học sinh, nhưng ở lại để học tập thì không nhiều lắm, hoặc là đi làm thêm hoặc có thể ở lại yêu đương. Mặc dù vẫn có một bộ phận học sinh về nhà nhưng số lượng xe taxi và người buôn bán bên cạnh trường đại học vẫn không ít.

 

Sau khi Yến Bắc Thần lái xe đến làng đại học thì cho xe dừng ở ven đường. Ven đường có cây ngô đồng cao lớn có thể che giữa trưa nắng nóng oi ả, khiến không khí xung quanh bớt khô nóng.

 

Sau khi đậu xe xong, Yến Bắc Thần đi xuống xe. Anh mang theo cơm hộp, đi tới một chiếc xe taxi bên cạnh, lúc anh tới, người trong xe hiển nhiên cũng đã thấy anh, trong mắt mang theo chút kinh ngạc.

 

Cửa sổ xe mở, Yến Bắc Thần nhìn An Thanh đang ngồi trong xe, nở nụ cười về phía chị ấy.

 

“Chị.”

 

“Có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

 

________

 

An Thanh vẫn rất quen thuộc với làng đại học. Sau khi trở thành tài xế taxi, chị ấy thường chạy đoạn đường này, ở đây đông người qua lại, học sinh cũng dễ nói chuyện, An Thanh vẫn thích ở đây đợi khách.

 

Bởi vì chị ấy chạy thuê ở đây quanh năm nên An Thanh rất quen thuộc với mảnh đất này. Sau khi Yến Bắc Thần qua đây, An Thanh đưa anh đến một quán trà sữa bên đường.

 

Buổi trưa quán trà sữa không có nhiều người, lầu hai lại càng vắng vẻ. Yến Bắc Thần mang theo cơm hộp, ngồi trên hàng ghế dài cạnh cửa sổ trên tầng hai sau đó đặt cơm hộp lên trên bàn.

 

An Thanh ngồi xuống đối diện, liếc nhìn Yến Bắc Thần một cái, mở hộp cơm ra.

 

Cơm hộp chia ra làm hai phần, An Thanh cầm một phần của mình sau đó đưa một phần khác cho Yến Bắc Thần. Sau khi đưa xong, An Thanh tách đôi đũa dùng một lần, ăn cơm.

 

“Cậu không ăn sao?” An Thanh vừa ăn vừa nhìn thoáng qua Yến Bắc Thần ngồi đối diện.

 

Yến Bắc Thần quơ quơ tay, anh uống một ngụm nước chanh mới gọi, nói: “Quá nóng, không có khẩu vị.”

 

Không khí giữa hai người không quá quen thuộc, lần đầu gặp mặt còn tương đối xa lạ, dè dặt, sau lại là câu nệ lễ phép, hôm qua trong sân rảnh rỗi trò chuyện đôi câu, sự câu nệ vẫn chưa được xóa bỏ, vẫn còn giữ lễ phép.

 

Có điều An Thanh quanh năm tiếp xúc với mọi người, chị ấy cũng rất giỏi trong việc bỏ qua sự tồn tại của một người khác.

 

Yến Bắc Thần nói không ăn, chị ấy cũng không để ý, chỉ là ăn cơm từng miếng từng miếng, mắt thì vẫn nhìn ra phía ngoài cửa sổ dưới lầu.

 

Hai người ngồi ở hai bên trái phải của hàng ghế dài hòa thuận một cách kỳ lạ, hai người đều không lên tiếng.

 

Thế nhưng An Thanh biết, Yến Bắc Thần sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình. Hai người bọn họ có thể liên hệ với nhau là vì An Hạ mà An Hạ cũng có vấn đề lớn nhất cần phải đi giải quyết.

 

“Hạ Hạ vẫn có thể nói chuyện.”

 

Tốc độ ăn cơm của An Thanh rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong cơm hộp Yến Bắc Thần mang đến. Sau khi ăn xong, chị ấy uống một ngụm nước chanh và nói câu này.

 

Sau khi nói xong, chị ấy đưa mắt nhìn về phía Yến Bắc Thần.

 

Yến Bắc Thần không nói gì kể từ khi chị bắt đầu ăn, anh chỉ ngồi đó và yên lặng chờ đợi, như thể anh không muốn làm phiền đến chị ấy ăn cơm. Sau khi ăn xong, chị nói một câu như vậy, Yến Bắc Thần lại giống như biết rõ cái kết luận này, trong mắt anh cũng không hề có chút gợn sóng nào bởi vì lời này.

 

Anh chỉ là nhìn An Thanh, hỏi: “Chị muốn cô ấy nói không?”

 

Yến Bắc Thần hỏi xong câu hỏi ấy, tia sáng trong mắt của An Thanh có hơi ảm đạm đi.

 

Ngoại hình của An Thanh và An Hạ trông rất giống nhau, nhưng như sự giống nhau này cũng chỉ là giống nhau về mặt di truyền, trải qua hơn hai mươi năm với hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau, An Hạ và An Thanh lại không quá giống nhau.

 

An Hạ là kiểu người yên tĩnh, ấm áp, cô rất cứng cỏi nhưng sự cứng cỏi lại ở dưới bề mặt yên tĩnh, cô là do hoàn cảnh sống bồi dưỡng lên, sẽ không khiến cô trở nên quá mức yếu đuối. Nhưng đồng thời cô lại không có được sự sắc bén, không hướng ngoại, tất cả là bởi vì trước cô có chị gái chống đỡ.

 

Sau khi mẹ qua đời, An Thanh không tiếp tục đi học nữa. Chị ấy vượt qua một đoạn thời kỳ phản nghịch không thể tưởng tượng nổi, khi đó nổi loạn bướng bỉnh, bây giờ vẫn khắc in ở bên trong tính cách của chị ấy. Sau này chị về nhà, mang theo An Hạ rời đi, đảm đương trách nhiệm của người chị gái, chị ấy trở nên mạnh mẽ kiên cường. Sau đó ở bên bạn trai ngọt ngào một thời gian ngắn, bạn trai qua đời lại lần nữa đả kích khiến cho chị ấy rất khó tin tưởng người khác, khiến trong mắt chị ấy có chút phức tạp hơn người bình thường. Sự ra đời của Tiêu Tiêu đã mang lại cho chị sự mềm mại của người mẹ. Tiêu Tiêu lại sinh bệnh khiến chị trở nên yếu đuối và bất lực.

 

Năm nay An Thanh chỉ mới hai mươi sáu tuổi nhưng khí chất trên người bởi vì nhiều lần trải qua tang thương nên cuối cùng rèn luyện ra một chút thản nhiên, bình thản.

 

Quá khứ đối với chị ấy mà nói như là một bộ phim, diễn xong thì thôi. Sẽ lưu lại vết sẹo thế nhưng trải qua năm này tháng nọ cũng đã sớm hết đau.

 

Đôi mắt An Thanh giãn ra trong giây lát sau câu hỏi của Yến Bắc Thần và cuối cùng một nụ cười yếu ớt xuất hiện.

 

Yến Bắc Thần là một người tốt.

 

Hôm qua anh cũng chẳng qua là cùng chị ấy nói chuyện phiếm vài câu trong sân, hai người cũng không có nói chuyện An Hạ có nói được hay không. Thế nhưng An Thanh có đề cập tới khi còn bé An Hạ đã học theo mẹ ngâm nga hát, còn hát cho chị ấy nghe. Nhưng bây giờ, cô không thể hát lời, chỉ có thể ngâm nga. Tiêu Tiêu rất thích, đêm nào cũng quấn quýt lấy cô bắt cô ngâm nga một bài hát.

 

Chị ấy chỉ nói một vấn đề tầm thường như vậy mà Yến Bắc Thần dường như đã nhận ra điều gì đó, ngày hôm nay đã tới tìm chị rồi.

 

An Hạ không phải là một người con gái nhát gan, cô rất dũng cảm không sợ sệt. Khi gặp phải vấn đề, cho tới bây giờ cô đều là vượt qua khó khăn tiếp tục tiến lên, đối diện trực tiếp với vấn đề rồi tìm cách giải quyết nó.

 

Nhưng việc cô không thể nói được chưa bao giờ được giải quyết.

 

Sở dĩ không có cách giải quyết là bởi vì trong lòng cô có một bí mật, bí mật này không thuộc về chính cô.

 

Cô giữ bí mật này, cho dù không thể nói, cô cũng không đi bí mật giải quyết chuyện kia, bởi vì mặc dù cô nhỏ bé yếu ớt nhưng ít nhất trong chuyện bảo vệ bí mật này cô cũng vẫn có khả năng bảo vệ chị gái của mình.

 

An Hạ muốn bảo vệ chị ấy, Yến Bắc Thần cũng hỏi thăm được, cũng suy đoán ra cô phải bảo vệ chị của mình, bởi vậy anh đã chọn sự lựa chọn giống như An Hạ.

 

Yến Bắc Thần dường như không quan tâm đến việc An Hạ có nói được hay không.

 

Điều anh để ý nhất lại chính là An Thanh, nếu không ngày hôm qua chị ấy cũng đã không nói như vậy với anh.

 

Mà ngay cả như vậy, Yến Bắc Thần cũng đã hỏi chị ấy một vấn đề.

 

Chị muốn cho cô ấy nói không?

 

Không phải “An Hạ có thể nói chuyện không?”, “Có thể khiến cho An Hạ nói chuyện sao?”  Tuy rằng ý nghĩa biểu đạt của loại câu hỏi này cùng với câu “Chị muốn cho cô ấy nói không?” gần giống nhau nhưng hiển nhiên vẫn có sự khác biệt.

 

Hai câu hỏi trước sẽ cho An Thanh ở thế bị động, câu hỏi phía sau thì đưa toàn bộ quyền chủ động cho An Thanh.

 

“Muốn.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, vẻ mặt của An Thanh không thay đổi, ngược lại còn có chút vui vẻ hơn trước. Chị ấy trả lời câu hỏi của anh, sau khi trả lời xong, An Thanh nói:

 

“Em ấy không có lỗi gì hết.”

 

“Em ấy không nên vì vậy mà trừng phạt chính mình không nói chuyện.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top