Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 64: 64

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 303 lượt xem
  • 3149 chữ
  • 2023-02-16 10:18:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Việc tưởng rằng rất khó, không ngờ chỉ mất nửa tháng liền hoàn toàn xử lý xong. Chu mỗ nhận tội sau khi thấy bản tường trình của nhân chứng cùng với lời khuyên của người nhà. Nhưng sau khi nghe tòa án xử lý về hành vi phạm tội của mình thì không cam lòng.

 

Hắn mắng người nhà phản bội hắn, mắng nhân chứng tham lam, trong quá trình tòa án xử kiện, hắn là người ồn ào nhất.

 

Nhưng mà cho dù là ồn ào như thế nào đi chăng nữa, mọi chuyện đã đi vào hồi kết, chờ đợi hắn chính là mười năm ngồi tù khốn khổ.

 

Sau khi thẩm phán tuyên bố hành vi phạm tội của Chu mỗ, việc của tòa án vẫn còn chưa có kết thúc, còn phải tiếp tục xử lý. An Thanh là nguyên cáo, đương nhiên không thể đi, An Hạ cũng ở bên này cùng An Thanh.

 

Sau khi quyết định kiện Chu mỗ , An Hạ lập tức chú tâm vào cả câu chuyện. Cô không phải sinh viên luật, thế nên kiến thức về phát luật rất ít ỏi, tuy nhiên tất cả hội nghị của đoàn luật sư cô đều tham dự. Toàn bộ sự việc xử lý cũng không phải đơn giản, nhưng mà từng bước từng bước cũng đến được.

 

Hiện tại, sự việc cũng tố cáo mọi chuyện.

 

Sau khi thẩm phán tuyên án, An Hạ và An Thanh cùng đoàn luật sư rời khỏi toà án. Trước khi bọn họ tới Tần Thành, trợ lý luật sư đã đặt một khách sạn ở Tần Thành, dùng để mười mấy người bọn họ nghỉ ngơi.

 

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tòa án, bọn họ vẫn luôn ở khách sạn.

 

Tần Thành là một thành phố nhỏ ở phía Bắc. Tuy nhiên, trải qua mười mấy năm phát triển, nơi này cũng đã ra hình ra dáng. Khách sạn mà trợ lý luật sư đặt là một khách sạn năm sao, xem như là khách sạn cao cấp nhất của thành phố nhỏ này.

 

Ngoài căn phòng cao cấp và phục vụ của khách sạn, ở tầng cao nhất của khách sạn còn có quán bar. Khách sạn này là tòa nhà cao nhất ở Tần Thành, lại ở trung tâm cho nên ngồi ở quán bar thì có thể quan sát toàn bộ Tần Thành nhỏ bé.

 

Từ tòa án về đã là buổi chiều, An Thanh ăn cơm cùng An Hạ.

 

Trong toàn bộ quá trình thẩm tra xử lý, biểu cảm của hai chị em đều không có quá nhiều phập phồng hay gợn sóng, tuy nhiên dây thần kinh của An Hạ căng chặt trong nửa tháng, giờ đây khi kết thúc cuối cùng cũng nới lỏng. Sau khi ăn cơm xong, An Thanh bảo An Hạ dọn dẹp một chút rồi nhanh đi nghỉ ngơi.

 

An Thanh ở bên cạnh An Hạ, chờ cô ngủ rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng.

 

Trời đã tối.

 

Đèn của quán bar được bật lên, làm nơi đây trở nên mộng ảo cùng mông lung hơn hẳn. An Thanh đi đến quầy bar lấy ly rượu, sau đó đi đến một chiếc bàn rồi ngồi xuống. Chị ấy ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, tựa lưng vào sau ghế, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Lúc Lý Trạch đến, An Thanh như đã ngủ rồi. Tuy nhiên vừa nghe tiếng bước chân của cậu ấy, An Thanh liền mở mắt.

 

An Thanh có một đôi mắt rất giống An Hạ. Hình dáng của chúng đều rất đẹp, chỉ là so với đôi mắt đen nhánh thuần khiết của An Hạ thì đôi mắt của An Thanh có vẻ cất chứa nhiều câu chuyện. Dưới ánh đèn mờ ảo và mông lung, An Thanh trợn mắt nhìn Lý Trạch, khi xác nhận người đến, chị ấy ngồi thẳng người dậy, kêu một tiếng.

 

“Lý tiên sinh.”

 

Lần này Lý Trạch là trợ lý của đoàn luật sư.

 

Lần này đoàn luật sư chỉ cần thưa kiện, những việc phức tạp khác đều là do Lý Trạch xử lý. Lý Trạch rất trẻ nhưng năng lực rất mạnh, những việc hậu cần trong thời gian này đều bị cậu ấy xử lý gọn gàng và ngăn nắp.

 

Mà chuyện Lý Trạch là trợ lý của đoàn luật sư cũng chỉ là tuyên bố ở bên ngoài, thật ra cậu là trợ lý của Yến Bắc Thần. Việc này trước khi Lý Trạch đến đây, Yến Bắc Thần cũng đã hỏi ý kiến của chị ấy rồi. Anh cũng không yên tâm để cho An Hạ đến đây một mình, tuy nhiên đồng thời cũng băn khoăn cảm giác của An Thanh, nếu như chị ấy không muốn thêm một người biết quá khứ của mình, vậy thì Yến Bắc Thần cũng sẽ không cử Lý Trạch tới đây.

 

Yến Bắc Thần rất tôn trọng ý muốn cá nhân, đồng thời cũng rất bảo vệ An Hạ, cử Lý Trạch lại đây là quyết định mà anh đã hỏi ý kiến của cả An Thanh và An Hạ.

 

Mà sau khi chị ấy đồng ý, khi An Hạ và An Thanh đến Tần Thành , Lý Trạch liền đi cùng đoàn luật sư đến đây. Kế tiếp cậu ấy cũng rất có chức nghiệp tu dưỡng, chiếu cố đoàn người của bọn họ, còn nghe toàn bộ quá trình thẩm tra xử lý án kiện.

 

Sau khi An Thanh kêu cậu, Lý Trạch nhìn chị ấy, hỏi: “Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”

 

Lý Trạch nói xong, An Thanh đương nhiên gật đầu, cười nói: “Đương nhiên.”

 

Sau khi hỏi xong, An Thanh nói: “Uống rượu không?”

 

Lý Trạch nhìn thoáng qua ly rượu trước mặt An Thanh, nói: “Uống một ly đi.”

 

Dứt lời, Lý Trạch giơ tay gọi phục vụ, chỉ một lúc sau, phục vụ đưa cho cậu ấy một ly rượu.

 

Sau khi rượu được mang lên, Lý Trạch cũng chưa uống, chỉ là ngồi ở trên ghế, nhìn phong cảnh của Tần Thành ở phía dưới.

 

Hiện giờ trời đã tối hoàn toàn, Tần Thành không thể bằng Nam Thành, hoàn cảnh không phải là quá tốt. Mấy năm nay phát triển công nghiệp, ban ngày trên bầu trời đều là màu xám, buổi tối càng đến nỗi một ngôi sao cũng không nhìn thấy.

 

Bầu trời không có ngôi sao, trên mặt đất lại có. Thời gian hiện tại, đường xá rộng lớn, ngựa xe như nước, đèn xe bật lên chạy trên đường kéo thành một vệt sáng dài.

 

“Nơi này thay đổi rất nhiều sao?” Lý Trạch nhìn một lúc rồi hỏi An Thanh một câu.

 

Sau khi nghe được lời nói của Lý Trạch, An Thanh nhìn cậu ấy một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nói: “Rất nhiều. Trước kia cũng chỉ là một huyện nhỏ, trên đường chỉ có vài cửa hàng. Khách sạn này trước kia không hề có, nhưng mà nơi này lúc trước là chỗ phồn hoa nhất Tần Thành.”

 

Dứt lời, An Thanh dừng một chút, nói: “Nơi này trước kia là rạp chiếu phim.”

 

Huyện nhỏ, tuy rằng nghèo nàn lạc hậu, nhưng cũng có chỗ phồn vinh, trên đường phố đều là cửa hàng tốt nhất của huyện.

 

“Trước kia, khi tôi tan học, Hạ Hạ đều chờ tôi ở chỗ này.” Sau khi An Thanh nói xong nơi này trước kia như thế nào, cũng đột nhiên nhắc tới những việc trước kia.

 

“Trước khi mẹ tôi qua đời, bà luôn ôm Hạ Hạ chờ tôi ở chỗ này.” An Thanh nói.

 

An Thanh nói về chuyện trước kia, thật sự rất nhiều, sau khi chị ấy nói một câu, dường như là cảm thấy không đủ cụ thể, lại kéo thời gian về lúc trước một chút.

 

“Mẹ tôi qua đời lúc Hạ Hạ bốn tuổi, năm ấy tôi mười tuổi, mẹ tôi chết trên đường đến bệnh viện, Hạ Hạ mới vừa có thể nói, nắm chặt tay của tôi cùng tôi đứng ở chỗ đó, hỏi tôi tại sao mẹ ngủ lâu thế rồi mà vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi nói mẹ đã chết, trẻ con cũng không biết chết là cái gì, cũng chỉ cảm thấy rất nghiêm trọng, kéo tay tôi rồi cùng nhau khóc.”

 

Nói tới đây, An Thanh dường như là nghĩ tới việc gì đó, cười một chút.

 

“Thật ra tôi may mắn hơn Hạ Hạ một chút. Trước khi mẹ tôi chết, bố tôi không phải là bộ dạng kia, ông ta có công việc, cũng không dính vào bài bạc, gia cảnh của chúng tôi không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là kém, trước khi tôi mười tuổi, tôi cũng coi như lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh bình thường. Tôi có mười năm sống trong một gia đình bình thường, An Hạ lại chỉ có bốn năm, còn phải trừ đi hai năm không hiểu chuyện gì. Tính ra, em ấy chỉ có hai năm cảm nhận được tình thân.”

 

“Sau khi mẹ tôi chết, bố tôi bắt đầu sa ngã, suy sút, bắt đầu bài bạc. Khi đó Hạ Hạ vẫn còn chưa đi học, mỗi ngày đều ở nhà, đói bụng thì gặm màn thầu, khát thì uống nước lạnh, chờ đến giờ thì đi dọc theo con đường đến đón tôi tan học. Em ấy chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, liền coi một đứa trẻ 10 tuổi như tôi trở thành hy vọng duy nhất, trở thành mẹ của em ấy.”

 

“Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường, không lớn trước tuổi, không có thân tình quá lớn, cũng sẽ không sinh ra tình thương của mẹ với em ấy. So với việc quan tâm em ấy, tôi thích chơi với bạn bè hơn. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi cũng như một đứa trẻ không người quan tâm, thành tích học tập xuống dốc không phanh, thậm chí trốn học đi ra ngoài chơi, có đôi khi Hạ Hạ lúc tan học đến đón tôi đều không thể nhìn thấy bóng dáng của tôi.”

 

“Tôi vẫn luôn cho rằng tôi cảm thấy em ấy rất phiền, cảm thấy em ấy là gánh nặng, không muốn quan tâm em ấy. Nhưng mà khi có việc xảy ra, tôi lại không biết từ chỗ nào thức tỉnh tình thương với em ấy.”

 

An Thanh nói tới đây thì dừng một chút, chị ấy giơ tay chạm vào ly rượu, nhìn viên đá trong chén hòa tan từng chút một.

 

“Sau khi bố tôi dính vào bài bạc, hoặc sẽ đi ra ngoài đánh cuộc, hai là ở nhà đánh cuộc. Qua lại chỉ có mấy tên bạn bè đánh bạc đó, mà đánh bạc nhất định có uống rượu. Mỗi lần ở nhà của chúng tôi đều có nồng nặc mùi rượu pha lẫn mùi khói thuốc lá. Mỗi lần có người đến đánh bạc trong nhà, Hạ Hạ liền ở trong phòng, thường xuyên bị tiếng hét to ở bên ngoài dọa cho nhảy dựng.”

 

“Người bài bạc cái gì cũng sẽ dính vào, không riêng là đánh bạc, cũng sẽ nghiện.” An Thanh nói.

 

“Mà nghiện đều háo sắc.” An Thanh nói.

 

Ngón tay An Thanh đụng vào ly rượu, bên ngoài đã nổi lên một tầng hơi nước, chúng hội tụ thành giọt nước, dọc theo đầu ngón tay dừng trong lòng bàn tay của chị ấy.

 

Mà nếu chỉ háo sắc cũng thôi, Chu mỗ lại là cái tên biến thái.

 

Trong đám người đánh bạc đó hắn xem như tương đối có tiền, mà mỗi lần hắn đến, nhất định sẽ cho bố của chị ấy thắng một ít tiền, mà trong lòng bố biết rõ , cũng vẫn hoan nghênh hắn tới.

 

Không có ai sẽ chịu lỗ, cho đến một lần, lúc An Thanh về nhà, phát hiện Chu mỗ ôm An Hạ, như muốn hôn cô. An Thanh không nói hai lời, kéo An Hạ ra khỏi tên biến thái.

 

An Hạ sợ tới mức sắp khóc, nhưng sau khi bị An Thanh cầm tay đi, cô nhịn nước mắt xuống, nắm chặt tay chị, nắm chặt đến gắt gao.

 

Chu mỗ đối với sự xuất hiện của An Thanh cũng không có bất kỳ biểu cảm hoảng loạn nào, ngược lại như là trưởng bối giơ tay sờ tóc của An Thanh, cười nói với chị ấy hắn đang chơi cùng An Hạ.

 

An Thanh dẫn An Hạ về phòng.

 

Sau ngày đó, An Hạ không bao giờ ở nhà lúc An Thanh không có ở nhà. Cô luôn ngồi ở dưới lầu tự mình chơi, có đôi khi có bạn nhỏ cùng chơi, nhưng phần lớn các bạn nhỏ đều phải về nhà ăn cơm, cô chỉ một mình ngồi ở đó chờ An Thanh.

 

Sau khi An Thanh lên sơ trung, sẽ có tiết tự học buổi tối, mỗi ngày về nhà đã là tám giờ tối. Khi đó chị đều sẽ nắm tay An Hạ lướt qua phòng khách dày đặc mùi rượu và khói thuốc về phòng của bọn họ. Chị sẽ lấy ra một ít đồ ăn cho An Hạ, đây xem như là bữa tối của cô, mỗi lần An Hạ đều ăn hết sạch. Sau đó, hai chị em liền khóa cửa lại, đi vào giấc ngủ trong tiếng chơi mạt chược ở bên ngoài.

 

“Ngày nào cũng như vậy.” An Thanh nói, “Vẫn luôn là em ấy chờ tôi trở về, tôi cho em ấy ăn, sau đó chúng tôi cùng nhau khóa cửa ngủ.”

 

“Nhưng là ngày đó sau khi tôi học xong tiết tự học buổi tối, em ấy không có đợi tôi ở dưới lầu.” An Thanh nói.

 

Thật ra buổi sáng lúc cô ấy đi, An Hạ có dấu hiệu phát sốt. Trẻ con không đủ dinh dưỡng, khó tránh khỏi thân thể yếu ớt. An Hạ thường xuyên bị sốt, chỉ là lần này vô cùng nghiêm trọng .

 

“Sau đó tôi ở dưới lầu kêu em ấy, kêu nửa ngày không thấy, vội vàng chạy về nhà, trong nhà vẫn như cũ đang đánh bạc, hơn nữa mới vừa uống rượu, bốn người đều không tỉnh táo lắm. Tôi hỏi bố tôi An Hạ ở đâu, bố tôi cũng chẳng biết nói gì. Mà Chu mỗ thì nhân cơ hội muốn kéo tay của tôi, tôi trực tiếp chạy về phòng.”

 

“Sau đó tôi liền nhìn thấy An  Hạ sốt đến bất tỉnh nhân sự.” An Thanh nói.

 

Lúc ấy An Hạ đã sốt đến mơ hồ, vốn dĩ tuổi rất nhỏ, sốt cũng chẳng biết là bao nhiêu độ, đều chỉ biết nói mớ. An Thanh cảm giác cô cứ như vậy sẽ bị nóng đến chết, vội vàng xoay người muốn đi ra ngoài tìm bố. Nhưng mà khi tới cửa, chị ấy nghe tiếng bước chân từ bên ngoài đang đến gần.

 

Theo bản năng, chị dường như nghĩ tới cái gì, giơ tay khóa cửa phòng lại.

 

Đồng thời lúc chị khóa cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói dụ dỗ của Chu mỗ.

 

An Thanh nhìn then cửa đang xoay tròn, lại nhìn cửa phòng đơn sơ, cô bé mười hai tuổi ở thời khắc đó có sự bình tĩnh chưa từng có. Nhanh chóng chạy đến mép giường, bế An Hạ từ trên giường lên, đặt cô vào cái tủ bát bên trong phòng họ.

 

Tủ bát được mẹ mang đi lúc xuất giá, bên trong sẽ để một ít đồ vật linh tinh như chăn, không gian rất lớn. An Thanh ôm lấy An Hạ, khi chị ôm An Hạ, cô đột nhiên kêu chị ơi một tiếng.

 

An Thanh run lên khi nghe thấy tiếng “Chị ơi”, nhìn An Hạ vẫn đang sốt đến mơ hồ, cũng không biết có nghe hay nhìn thấy chị hay không, nói.

 

“Đừng lên tiếng.”

 

“Hạ Hạ, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng lên tiếng.”

 

Sau khi nói xong, An Thanh đặt cô vào tủ bát, khóa chặt lại.

 

Trong khi chị đang khóa cửa tủ, kiên nhẫn của Chu mỗ cũng tới cực hạn, hắn đá tung cửa phòng ra.

 

An Thanh phát ra tiếng hét hoảng sợ.

 

Ác mộng có một loại cảm giác sẽ đem người ta kéo vào trong vực sâu.

 

Cảm giác kinh sợ, cùng với mong đợi, đồng thời cùng với thống khổ, cùng với tuyệt vọng, cùng với phẫn hận.

 

Tiếng hét của An Thanh như là một lưỡi dao sắc bén, cắt qua đêm dài. Mà ở trong sự kinh sợ này, dường như chị nghe thấy tiếng phát ra từ bên trong tủ, điên cuồng giãy giụa, điên cuồng hét tuyệt vọng, hô to trong không gian đen nhánh.

 

“Đừng lên tiếng!”

 

Không ai biết chị nói chuyện với ai, mà tiếng động từ trong tủ bát cuối cùng cũng đã biến mất.

 

Mặc kệ sự việc đâu khổ đến cỡ nào, thời gian luôn trôi đi. Mà vui sướng lại thật ngắn ngủi, đau khổ luôn là thật dài lâu, An Thanh không biết qua bao lâu, trong phòng vẫn như cũ một mảnh đen nhánh, chị ấy nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng mà nhìn trần nhà. Như là cái xác không hồn, linh hồn trốn đi, bóng tối như là thuỷ triều nuốt lấy linh hồn chị.

 

Chị như là một cái thể xác chịu đựng linh hồn đau khổ.

 

Mà khi thể xác phải thừa nhận đau khổ, cũng cùng với nỗi tuyệt vọng khốn cùng. Chuyện đó đã xảy ra, không thể vãn hồi lại được nữa. Đây là một vết nhơ mà cả đời chị phải mang theo.

 

Vì sao chị lại phải gặp chuyện như vậy?

 

Tại sao?

 

An Thanh trong lúc đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần đã nghĩ như vậy.

 

An Thanh như bị rớt vào nước bùn, cả người đều là bùn lầy, chị không cam lòng như vậy, chị bắt lấy cây cỏ duy nhất bên cạnh nước bùn, từ trên mặt đất đứng lên, đi đến bên cạnh cái tủ bát bị khóa.

 

Vốn dĩ chị sẽ không gặp phải chuyện này. An Thanh nghĩ.

 

Bởi vì ngay từ đầu, Chu mỗ là muốn ra tay với An Hạ. Mà bị chị bắt gặp, chị dùng tình chị em không nhiều lắm kéo cô từ trong tay hắn ra, đồng thời lại đẩy mình vào trong vực sâu.

 

Chị đối với An Hạ như thế, mà An Hạ đối với chị như thế nào? Cô an an tĩnh tĩnh, bình bình an an, sạch sẽ ở trong cái tủ bát bị khóa. Rõ ràng chị đã từng cứu cô, mà An Hạ lại không có cứu lại.

 

Chị sinh ra sự đố kỵ sâu sắc với em gái của mình.

 

“Sao mày lại vô dụng như thế hả?” An Thanh đứng trước tủ bát, nói giọng khàn khàn.

 

Bên trong phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

 

An Thanh không có quan tâm, chị ấy như ném tất cả bùn lầy trên người ra, ngữ khí căm ghét nói với An Hạ bên trong tủ bát.

 

“Sao mày lại vô dụng như thế hả? Sao mày lại không mở tủ ra, vì sao mày không ra cứu tao, sao mày không gặp phải chuyện như vậy?”

 

An Thanh nhấc chân đạp vào cái tủ bát, bên trong yên tĩnh không tiếng động, đôi mắt An Thanh trống rỗng nhìn cái tủ bát, nói với An Hạ.

 

“Nếu mày nghe lời như vậy, tao không cho mày lên tiếng mày liền không lên tiếng.”

 

“Vậy cả đời này mày đừng có nói chuyện nữa.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top