“Sau đó tôi đã rời đi.” An Thanh nói.
“Khi đó tôi không nghĩ đến việc báo nguy, nói cho cùng thì tôi cũng không biết những thứ ấy. Nhưng mà lúc tôi bị Chu mỗ xâm hại, An mỗ cũng không xuất hiện, đến khi tôi rời khỏi phòng thì mới bị ông ta giữ và nhốt lại.”
Ông ta nhốt chị ấy trong tầng hầm ngầm ở lầu dưới nên chị ấy cũng không biết sau đó An Hạ đã xảy ra chuyện gì.
“An Hạ không lên tiếng.”
“Bởi vì không lên tiếng cho nên đến lúc phát hiện ra thì em ấy đã bị khóa trong tủ bát ba ngày rồi. Cơ thể em ấy mất nước nghiêm trọng vì sốt cao, được đưa đi bệnh viện chữa trị trong mấy ngày liền, may mắn cứu được cái mạng trở về.”
“Thế nhưng từ đó về sau, em ấy cũng không nói chuyện nữa.” An Thanh nói.
Thật ra thì An mỗ không muốn cứu cái mạng nhỏ của An Hạ. Chẳng qua là ngày đó An Thanh đã thét đến chói cả tai nên một vài hàng xóm cũng đã nghe thấy tiếng hét, đến hỏi thăm tình hình của hai chị em. An mỗ chỉ nói hai chị em đều rất ổn, ngày đó An Thanh hét lên chỉ là vì bị ông ta đánh cho một trận, đánh xong thì đã bỏ chạy, còn An Hạ hẳn là đi ra ngoài chơi rồi.
Nhưng trẻ nhỏ đi ra ngoài chơi cũng vẫn phải về nhà. Bạn bè hay chơi với An Hạ cũng không thấy cô mấy ngày rồi nên đã nói với cha mẹ của mình. Những người đó đến tìm An mỗ, An mỗ vẫn cứ ngồi chơi mạt chược, mọi người cảm thấy có gì đó không đúng nên đã báo cảnh sát.
Là cảnh sát đã tìm ra An Hạ ở trong tủ.
Cũng là cảnh sát chu cấp tiền chữa trị cho An Hạ.
Thậm chí sau đó người chăm sóc cho An Hạ cũng là những vị cảnh sát kia.
An Hạ chỉ mới sáu tuổi, nhưng sự chăm sóc của cảnh sát đã mang lại cho cô cảm giác tín nhiệm rất lớn. Tuy rằng cô chưa từng đi học thế nhưng An Thanh đã dạy cô một vài chữ và cách ghép vần.
Sau khi cô xuất viện, An Thanh không báo cảnh sát, là cô đi báo cảnh sát.
Chu mỗ và An mỗ đều bị gọi đến, thậm chí cảnh sát cũng đi tìm cả An Thanh. Chu mỗ và An mỗ đều phủ nhận, An Hạ cũng không chứng cớ gì, An Thanh lại từ chối gặp cảnh sát, chuyện này cứ như vậy mà bị phủ bụi.
“Tôi không trở về nhà nữa.” An Thanh nói.
“Tôi bị nhốt ở dưới hầm hai ngày, bạn bè của tôi tới tìm nên tôi đã chạy theo đám bọn họ.”
Mà những người mà chị ấy gọi là bạn bè kia cũng là mấy tên côn đồ mà chị biết khi còn đi học, sau khi An Thanh bỏ trốn cùng họ, chị ấy đã không đến trường nữa, thậm chí sau khi cảnh sát truy tìm, chị ấy còn rời khỏi Tần Thành.
“Tôi không muốn trở về nữa. Không có người khiến tôi phải lưu luyến, nơi đó khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn, tôi cũng không có nhà. Tôi chỉ có một mình, sống ở một thành phố khác.” An Thanh nói.
“Cũng may vào lúc đó luật pháp vẫn không tính là nghiêm khắc, tôi mới chỉ có mười hai tuổi thế nhưng ở cái địa phương nhỏ bé đó không có luật lệ cấm lao động trẻ em nên tôi vẫn được đi làm thuê ở một quán ăn, tiền kiếm không được bao nhiêu thế nhưng tốt xấu gì cũng có miếng cơm ăn. Mà có tiền tôi lại cùng mấy tên bạn bè kia ra ngoài lên mạng, uống rượu, cứ đần độn như vậy trải qua ba năm, dường như chuyện kia cũng từ từ bị lãng quên theo thời gian.”
“Thế nhưng cuộc sống lại rất kỳ diệu. Thời điểm những tưởng bạn đã sắp quên đi chuyện gì đó thì luôn luôn sẽ có những người hoặc những thứ không thể giải thích đến bên bạn để nhắc về chuyện đó, làm bạn một lần nữa nhớ tới.” An Thanh nói.
“Lúc tôi đang đi làm ở quán ăn, có một người từng là hàng xóm của tôi đến nơi tôi đang làm việc để xây miếu. Anh ấy nhận ra tôi sau đó nói chuyện với tôi, bảo tôi về thăm nhà một chút, anh ấy nói An Hạ sắp bị bố tôi đánh chết..”
Vừa rồi An Thanh còn nói cuộc sống rất kỳ diệu.
Điểm kỳ diệu không chỉ là khi bạn quên một điều gì đó, nhưng vì một người hoặc sự vật không thể giải thích được nhắc nhở khiến bạn nhớ lại một lần nữa. Mà còn có một điều, thời gian thực sự sẽ chữa lành một chút cảm xúc tiêu cực. Mà sau khi những cảm xúc tiêu cực được xoa dịu, những cảm xúc tích cực lại xuất hiện, An Thanh sẽ lại nhớ đến một số chuyện từ thuở thơ ấu cùng với An Hạ.
Cô sẽ gọi chị, sẽ để phần bánh bích quy nhỏ mà chị thích ăn nhất, sẽ ôm chị ấy và nói rằng cô chỉ có chị ấy, dù không còn mẹ nhưng họ vẫn sẽ giúp đỡ, ở bên cạnh chăm sóc cho nhau.
An Thanh mười lăm tuổi trằn trọc hết đêm này đến đêm khác, vừa nghĩ về quá khứ tươi đẹp trước đây, vừa suy đoán hoàn cảnh bất hạnh hiện tại của An Hạ, cuối cùng chị ấy quyết định trở về một chuyến.
Lúc An Thanh về nhà, An mỗ đang giẫm lên đầu An Hạ uống rượu.
Ba năm không gặp, An mỗ so với ba năm trước càng trở nên ghê tởm hơn, ông ta già hơn, càng sa sút hơn và càng thêm vô dụng hơn. Mà An Hạ lại không có gì thay đổi.
Ba năm qua đi, An Thanh đã cao lớn hơn rất nhiều nhưng An Hạ lại không lớn lên chút nào.
Cô vẫn cao như lúc còn sáu tuổi, thậm chí càng gầy yếu hơn, tóc của cô bị cắt nham nhở, cô mặc một bộ quần áo rách nát, co rúc dưới chân của An mỗ như một con búp bê rách nát.
Cô chính xác như một con búp bê.
Trên người của cô không có tí hơi thở của người sống nào. Bộ xương mảnh mai yếu ớt, gương mặt tái nhợt vô sắc, hai mắt trống rỗng vô thần, cô cứ co rúc ở nơi ấy như vậy, như là đang nhìn một địa phương nào đó, hoặc như là không nhìn gì. Cô chỉ co ro ở đó như vậy, ráng chịu đựng qua bao năm tháng đau khổ này.
Nhưng con búp bê vô hồn, không biết tức giận ấy khi nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy người chị gái đã trưởng thành sau ba năm xa cách đang đứng ở cửa, trong đôi mắt vô thần trống rỗng ấy như là bị một giọt nước nhỏ vào, nổi lên một tia sáng.
“Đó là toàn bộ cơ thể của em ấy, ánh sáng duy nhất có thể chứng minh em ấy vẫn còn sống.” An Thanh nói.
“Lúc đó bởi vì em ấy đi báo cảnh sát, Chu mỗ bị gọi đến. Mà bởi vì chuyện này, Chu mỗ cũng không đưa bố tôi đi theo đánh bạc nữa. Mất đi cây rụng tiền Chu mỗ này, bố tôi đã chuyển hết tất cả hận ý lên trên người của Hạ Hạ. Ông ta bắt đầu ngày đêm đánh đập em ấy, hành hạ em ấy. Ông ta túm tóc của em ấy, như là đánh con chó con mèo. Mà túm tóc thì da đầu sẽ rất đau. Hạ Hạ liền tự mình cắt lung tung mái tóc để ông ta không túm lấy tóc của con bé nữa. Nhưng không ngờ tới, ông ta không túm được tóc của con bé thì lại trực tiếp giẫm đạp lên đầu em ấy để đánh.”
“Ba năm đó em ấy không hề cao lên. Ngày nào cũng đều phải chịu những đòn roi của An mỗ, An mỗ cũng không cho con bé ăn cơm. Thỉnh thoảng hàng xóm sẽ quan tâm đến em ấy, một cô bé câm, cứ chịu đòn và sự bố thí của người khác để sống như vậy suốt ba năm.”
“An mỗ là ác mộng cả đời của em ấy.”
“Lúc đó, tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy thì phát điên, tôi như rồ lên chạy tới, kéo em ấy ra khỏi vị trí dưới chân An mỗ, tôi ôm em ấy vào trong ngực, em ấy cũng di chuyển nắm lấy tay tôi. Khi tôi nắm lấy tay An Hạ, ánh sáng trong mắt em ấy càng sáng hơn, và cứ nắm lấy tôi như vậy, cũng không phải muốn giữ lấy tôi không cho rời đi mà chỉ đơn thuần muốn chạm sờ tôi. Dù tôi có nói những lời ác độc và nguyền rủa thậm tệ nhưng em ấy cũng không để ở trong lòng.”
“Em ấy chỉ nhớ rõ tôi là chị của mình.” An Thanh nói.
“Tôi ôm em ấy, cảm nhận được nhiệt độ, xác nhận em ấy vẫn còn sống. Sau đó tôi ôm em ấy, hỏi sao không kêu, không đau sao. Em ấy cũng chỉ hướng về phía tôi nở một nụ cười, ánh mắt sáng sủa và sạch sẽ. Tôi hỏi tại sao không nói chuyện, em ấy cũng chỉ cười với tôi.”
“Em ấy không nói chuyện.” An Thanh nói.
“Rõ ràng trước khi chuyện đó phát sinh, em ấy đã biết cách nói chuyện rồi. Bé gái sáu tuổi nói chuyện rất lưu loát, cũng rất có logic. Thậm chí em ấy còn hát những bài hát mà mẹ của tôi đã dạy, thỉnh thoảng lúc tôi không ngủ được, em ấy sẽ hát cho tôi nghe, rất giống với mẹ tôi hát khi còn sống. Chẳng những thế em ấy còn đọc thơ cổ, kể lại cho tôi nghe những câu chuyện xưa mà con bé đã từng nghe. Giọng nói của em ấy rất êm tai, giọng nói của trẻ con trong trẻo, mát lạnh lại ngọt ngào như dòng suối, thế nhưng em ấy lại không nói chuyện nữa.”
Hô hấp của An Thanh dồn dập hơn một chút.
Chị vuốt nhẹ ly rượu lạnh như băng, hơi cuộn tròn lại, sau đó lại duỗi ra.
“Tôi nói không cho em ấy phát ra tiếng, em ấy thật sự không phát ra tiếng.”
“Em ấy coi việc đó như sự trừng phạt đối với bản thân mình, bởi vì em ấy không thể cứu được tôi cho nên em ấy không có tư cách nói chuyện.”
“Em ấy nghĩ mình không nói lời nào thì có thể bảo vệ cho tôi khỏi quá khứ đau buồn.”
“Em ấy tình nguyện không nói lời nào cũng không muốn vạch trần vết sẹo đó của tôi nữa.”
“Em ấy cứ giấu bí mật đó, trở thành một người bị câm, lẳng lặng mà sống tiếp.”
An Thanh vuốt ve ly rượu, viên đá bên trong hòa tan ra khiến ly rượu trở nên lạnh buốt thấu xương, ngón tay của An Thanh dán lên trên ly rượu nhưng cũng không cảm giác được lạnh, có lẽ là cô đã bị đóng băng đến chết lặng rồi.
“Là tôi hại em ấy.”
Sau khi nói mấy câu liên tiếp như vậy, An Thanh im lặng hồi lâu, sau khi im lặng qua đi, cô mới nói một câu này với Lý Trạch.
“Tôi không nên nói những điều đó với em ấy. Lúc đó em ấy đang sốt, ý thức đã không được tỉnh táo rồi. Hơn nữa lúc tôi bị xâm hại, em ấy đã phát ra giọng nói, là tôi bắt em ấy không được lên tiếng. Ngay cả khi em ấy muốn cố gắng cứu tôi nhưng em ấy cũng không thể vì tôi đã khóa bên ngoài tủ bát rồi.”
“Tôi không để ý đến những thứ này, chỉ nhớ rõ vết thương của tôi đau nhức, sau đó cầm dao nhọn từng chút từng chút đâm về em ấy, tôi nghĩ tôi đã không hoàn chỉnh rồi nên tôi cũng phải phá hỏng em ấy.”
“Lúc đó tôi thực sự là điên rồi.” An Thanh nói.
“Em ấy đã yêu tôi từ khi mới sinh ra và yêu tôi cho đến tận bây giờ. Thế nhưng tôi đã không yêu thương em ấy trong thời gian đó, thậm chí còn hận và trả thù em ấy.”
“Tôi không phải là một người chị tốt.”
“Thế nhưng tôi cũng hy vọng sai lầm của tôi còn có thể cứu chữa, hy vọng em ấy có thể mở miệng nói chuyện một lần nữa.”
“Thật ra thì chuyện mười bốn năm trước kia không tạo thành thương tổn lớn bằng chuyện An Hạ không nói chuyện đối với tôi. Rất nhiều chuyện sẽ tạo ra vết thương trong lòng nhưng thời gian trôi qua, lâu dần cũng sẽ đóng vảy.” An Thanh nói.
Đối với An Hạ mà nói, vụ kiện này giống như một sự trả thù cho những tổn thương mà An Thanh đã phải gánh chịu trong quá khứ.
Mà đối với An Thanh, chị ấy càng hy vọng đó như một sự cứu rỗi để An Hạ buông bỏ hổ thẹn và bóng ma tâm lý trong lòng cô.
An Thanh nói xong câu nói trên, cô ngẩng đầu nhìn Lý Trạch ngồi ở đối diện, cười với anh ấy rồi nói.
“Sau khi chuyện này kết thúc em ấy có thể nói chuyện thì tốt rồi.”
“Vốn dĩ em ấy hẳn vẫn biết nói chuyện.”
Sau khi An Thanh nói câu thứ hai xong thì lại cúi đầu một lần nữa.
Ngọn đèn trên sân thượng vẫn mộng ảo lờ mờ như cũ, ánh đèn hắt lên trên gương mặt của người phụ nữ, bao phủ lấy nét mặt và đáy mắt của người phụ nữ ấy. Từ khi đi tới Tần Thành tới nay, chị ấy vẫn luôn rất bình tĩnh. Mà mọi chuyện kết thúc cũng như là đã giải thoát cho cái gông xiềng phủ đầy bụi nào đó trên người chị ấy. Chị ấy thì thầm nói chuyện đã qua, tâm trạng trở nên có hơi lên xuống, trong ánh mắt chứa đựng sự bình tĩnh, nương theo lời nói của còn hiện ra vài phần tự trách, áy náy hối hận, ăn năn, mọi cảm xúc hỗn loạn thành một vòng.
Chị vẫn là một người chèo chống cuộc sống cho em gái.
Nhưng đôi khi người chị ấy cũng vẫn sẽ có những phiền não mê mang.
Lý Trạch nhìn chị, sau khi nhìn một hồi, cậu nói: “Cô cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Lý Trạch nói xong, ngón tay cô đặt trên ly rượu của min tựa hồ như cảm giác được sự lạnh lẽo, nên hơi rụt lại sau đó một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
“Lúc đó cô mới mười hai tuổi.” Lý Trạch đối diện với ánh mắt của chị ấy, nói như vậy.
“Bất luận đứa bé gái mười hai tuổi nào gặp phải chuyện như vậy, đều khó có khả năng xử lý tốt.”
“Cô bảo vệ An Hạ.”
“Mà đoạn thời gian cô đang tự trách kia cũng chẳng qua là lúc cô mất phương hướng một chút, nhưng rất nhanh cô cũng đã tìm thấy phương hướng của mình rồi.”
“An Hạ lớn lên rất tốt, cô cũng là một người chị gái rất tốt.”
An Thanh nhìn Lý Trạch, khi cậu nói xong mấy câu nói đó, ánh mắt của chị vẫn không có gì thay đổi. Jình như cậu là một người rất biết lắng nghe, ngoài mặt chị bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng vô cùng hỗn loạn, lúc ấy vừa đúng lúc cậu qua đây, lắng nghe chị nói hết về những chuyện trong quá khứ và những cảm xúc hiện tại.
Mà cậu lại không chỉ là một người biết lắng nghe.
Dường như cậu rất nghiêm túc nghe lời nói của chị, đồng thời nghe được cảm xúc của chị ấy, đối với những gì đã xảy ra với chị ấy, cậu đã đưa ra đánh giá đúng đắn, đồng thời mang lại sự rõ ràng cho những cảm xúc hỗn độn của chị ấy một lần nữa.
Đúng vậy.
Chị ấy chỉ là bị mất phương hướng trong một thời gian ngắn.
Năm mười lăm tuổi ấy, sau khi chị trở về, chị đã đánh An mỗ một trận. Chị đã mười lăm tuổi rồi, rất hung bạo, An mỗ không đánh lại chị ấy. Đoạn thời gian kia, cô đã tắm cho An Hạ, xử lý vết thương cho cô, dùng tiền mà chị ấy để dành được mua quần áo mới cho cô.
Khoảng thời gian ấy, An Hạ rất vui vẻ, mỗi ngày tan học đều muốn nhanh chóng về nhà.
Mãi cho đến một ngày, sau khi về nhà An Hạ và An Thanh ăn cơm xong, An Thanh chơi đùa với cô ở trên sườn núi gần tiểu khu, An Thanh nói với An Hạ rằng mình phải đi rồi.
Trong khoảnh khắc đó, An Hạ ngẩng đầu nhìn về phía chị ấy.
Sau khi chị trở về nhà, mỗi lần chỉ cần là ở cùng với An Thanh, An Hạ đều nắm lấy tay chị như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Lúc này đây chơi đùa ở bên ngoài, An Hạ cũng vẫn cầm tay chị ấy như cũ.
Nhưng lúc chị nói mình phải đi, An Hạ ngẩng đầu nhìn về phía chị, cô cũng chỉ là sửng sốt một chút sau đó cô nở một nụ cười hướng về phía chị, buông lỏng bàn tay đang nắm ra.
Chị là cọng rơm cứu mạng của An Hạ, nhưng khi chị nói mình phải rời đi, An Hạ lại không chút do dự, cũng không giữ chị lại.
Cô chỉ có chín tuổi thế nhưng cô biết mình không nên trở thành gánh nặng của chị. Cô có thể quay về những ngày tháng bị An mỗ đánh cả ngày như trước đây, không sao cả vì cô chỉ mong chị gái của mình sống tốt.
Nhưng ở thời khắc cô buông tay An Thanh ra, An Thanh lại cầm lấy tay cô một lần nữa. Chị ấy nắm lấy bàn tay gầy trơ xương như que củi, cô ngẩng đầu nhìn chị ấy, chị ấy nói với cô.
“Hạ Hạ, em đi cùng chị đi.”
Nụ cười của An Hạ như bị phủ bởi một tấm màn che.
An Thanh nắm tay cô, nghiêm túc hỏi cô.
“Hạ Hạ, em có đồng ý đi theo chị hay không?”
“Theo chị thì sẽ rất khổ, có thể sẽ không có cơm ăn. Nhưng chỉ cần chị có cơm ăn thì chị nhất định sẽ không để em bị đói.”
An Thanh nói xong, trong đôi mắt của An Hạ như là hồ nước đến kỳ nước dâng, cô mở to đôi mắt đen nhánh, nước mắt viền mắt từng giọt từng giọt lớn thi nhau chảy ra.
Đây là lần đầu tiên sau khi An Thanh trở về, An Hạ khóc.
Thời điểm bị An mỗ đánh cô cũng không khóc, một lần nữa nhìn thấy chị của mình cũng không khóc, lúc chị sắp đi cũng không khóc, mà chỉ khi biết được vĩnh viễn cùng đi với chị gái thì cô mới khóc.
Cô bé câm không thể nói chuyện, cũng sẽ không hé răng, cứ không tiếng động như vậy, từng nước mắt giọt lớn lăn dài. Bàn tay nhỏ bé của cô siết thật chặt chị gái như là bắt được toàn bộ thế giới.
Khi đó cô bé câm không nói, cũng không dùng thủ ngữ, cô một tay nắm chặt tay chị gái, một tay lấy ra giấy bút trong túi xách, viết lời cô muốn nói cho chị ấy xem.
An Hạ: Chị đi chỗ nào thì em đi chỗ đó.
Nếu như không có cơm thì chúng ta cùng nhau bị đói.
Nếu có cơm, chúng ta chia ra ăn, chúng ta cũng không đói.
Học sinh tiểu học hoàn toàn không thể viết được đầy đủ, chữ viết còn có ghép vần nhưng An Thanh cũng đọc hiểu ý cô, mỉm cười ôm cô vào lòng.
Chị ấy mang theo An Hạ rời khỏi cái nhà kia, chị như thể đi đến ngã ba đường, quay đầu lại lần nữa để đón An Hạ vẫn luôn đứng tại chỗ đợi mình.
Cứ như vậy, hai chị em đã cùng nhau đi trên một con đường đúng đắn, đi thẳng cho tới bây giờ.
An Thanh hồi tưởng đến những chuyện đã qua, sau khi nghe Lý Trạch nói xong lời nói kia, cuối cùng cô cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“Em ấy rất yêu tôi.” An Thanh nói.
“Tôi cũng rất yêu em ấy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận