Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 68: 68

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 296 lượt xem
  • 3186 chữ
  • 2023-02-16 10:21:40

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Yến Bắc Thần dẫn An Hạ vào biệt thự.

 

Ngay khi hai người bước vào cửa, giọng nói của một người đàn ông từ hướng lầu hai truyền đến. Người đàn ông vịn tay lên lan can lầu hai, nhìn Yến Bắc Thần và An Hạ ở phòng khách dưới lầu, nói.

 

“Đến rồi à.”

 

Sau khi người đàn ông nói xong, Yến Bắc Thần và An Hạ cùng ngẩng đầu nhìn lên.

 

Theo hướng lầu hai, Kiều Tử An đứng đó, mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản. Anh ấy nhìn khoảng ngoài ba mươi tuổi, khí chất tao nhã, dịu dàng, đeo một cặp kính gọng vàng, khóe môi nở nụ cười nhẹ.

 

Sau khi chào hỏi Yến Bắc Thần và An Hạ, Kiều Tử An bước xuống cầu thang và bắt tay Yến Bắc Thần. Sau đó, Yến Bắc Thần giới thiệu Kiều Tử An với An Hạ.

 

“Đây là Kiều Tử An, bạn của anh, cũng là bác sĩ tâm lý.”

 

Giới thiệu Kiều Tử An cho An Hạ xong, Yến Bắc Thần giới thiệu An Hạ với Kiều Tử An.

 

“Bạn gái của tôi.” 

 

Có thể là do Yến Bắc Thần đã thêm “bạn anh” trước khi giới thiệu Kiều Tử An là bác sĩ tâm lý, lúc An Hạ chào hỏi Kiều Tử An, cô cảm thấy anh ấy cũng có chút khí chất quen thuộc của Yến Bắc Thần.

 

Cô bắt tay Kiều Tử An và mỉm cười với anh ấy.

 

Kiều Tử An là một bác sĩ tâm lý, tuy mới ngoài ba mươi tuổi nhưng anh ấy đã khá nổi tiếng trong và ngoài nước. Trước đây anh ấy đã từng chẩn đoán và điều trị tâm lý ở nước ngoài, sau đó mới về nước. Căn biệt thự này có thể coi là nơi ở và phòng khám tư nhân của anh ấy. Vì phong cách bên trong biệt thự bài trí như ở nhà nên cũng có thể phần nào khiến bệnh nhân được thả lỏng tinh thần.

 

Vấn đề của An Hạ, Yến Bắc Thần cũng đã nói với Kiều Tử An trước đó. Cũng không có nói cụ thể, chỉ nói An Hạ không thể nói được là do trở ngại tâm lý.

 

Yến Bắc Thần không vội để cho An Hạ và Kiều Tử An gặp nhau, vì anh biết trong lòng An Hạ vẫn còn có một nút thắt. Lần này, đến Tần Thành là để tháo gỡ nút thắt cho An Hạ, việc chẩn đoán và trị liệu tâm lý tiếp theo có thể từ từ bắt đầu.

 

Trong lúc chẩn đoán và trị liệu tâm lý, không thể có thêm người thứ ba. Sau khi chào hỏi xong, Kiều Tử An đi đến phòng khám ở tầng hai trước, Yến Bắc Thần và An Hạ vẫn đang ở tầng một.

 

Đứng ở phòng khách trên tầng một, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, giơ tay khẽ vuốt nhẹ má cô rồi nói: “Hôm nay em chỉ nói chuyện bình thường với bác sĩ Kiều, anh ấy sẽ không hỏi em quá nhiều vấn đề đâu. Nếu như em không muốn trả lời câu hỏi của anh ấy thì không cần phải trả lời.”

 

Yến Bắc Thần đưa tay lên chạm vào mặt cô, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo, giọng điệu nhẹ nhàng, sau khi nghe những lời Yến Bắc Thần nói, An Hạ mỉm cười gật đầu.    

 

Nhìn thấy An Hạ gật đầu, tâm trạng lo lắng của Yến Bắc Thần cũng không giảm bớt. Anh nhìn An Hạ, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không muốn nói chuyện, em có thể kết thúc lần khám bệnh này cũng được."

 

“Lúc trước anh đã từng chữa bệnh tại đây, tốn hơn một trăm vạn, trong thẻ anh vẫn còn rất nhiều tiền, có thể lãng phí một chút. "

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “.....” 

 

Yến Bắc Thần đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, cô nghĩ rằng anh và Kiều Tử An chỉ là bạn bè, không nghĩ đến Yến Bắc Thần cũng từng là bệnh nhân của Kiều Tử An.

 

An Hạ nhướng mắt nhìn Yến Bắc Thần, cô làm ra thủ ngữ.

 

An Hạ: Anh bị làm sao vậy?

 

Nghe xong lời nói của Yến Bắc Thần, ý cười trong mắt bảo mẫu nhỏ dần tan biến, thấy được ánh mắt căng thẳng của cô, Yến Bắc Thần mỉm cười nói: “Với hoàn cảnh trưởng thành của anh, tâm lý không ổn định là chuyện quá bình thường.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, hai mắt An Hạ hơi giật giật.

 

So với hoàn cảnh trưởng thành của cô, hoàn cảnh trưởng thành của Yến Bắc Thần không tốt hơn bao nhiêu. Dù cô lớn lên trong một môi khắc nghiệt như vậy nhưng cô vẫn có chị gái của mình. Còn Yến Bắc Thần phải sống trong hoàn cảnh áp lực gia đình, mẹ anh đã tự tử ngay trước mặt anh, mà tất cả chuyện này xảy ra khi Yến Bắc Thần mới chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.

 

Quả thực không có khả năng tâm lý không bị ảnh hưởng.

 

Và Yến Bắc Thần hiểu rõ tâm lý của mình không được ổn định. Anh biết rằng tinh thần của mình không được tốt, anh cũng không để nó tiếp tục như vậy, nên đã thường xuyên đến gặp bác sĩ tâm lý để cố gắng trở nên bình thường nhất có thể. Mặc dù nhìn qua vẫn còn một chút khác biệt, nhưng để trở nên như bây giờ không phải là điều dễ dàng.

 

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, giơ tay ôm lấy anh.

 

Bảo mẫu nhỏ mở rộng vòng tay và cứ như vậy ôm lấy anh. Vòng tay của cô không lớn, khi ôm anh càng giống như đang ở trong lồng ngực của anh hơn. Được cô gái nhỏ bé ôm vào lòng, Yến Bắc Thần cúi đầu hôn lên tóc cô, cười nói.

 

“Đi thôi.”

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ gật đầu.

 

________

 

An Hạ lên phòng khám trên tầng hai.

 

Lúc hai người rời sân bay đã là bốn giờ rưỡi chiều, lái xe đến biệt thự cũng đã hơn năm giờ rồi. Ánh mặt trời lúc năm giờ vẫn còn chói chang, đang hướng đến phía tây, vẫn chưa có dấu hiệu sẽ lặn xuống. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ biệt thự chiếu vào ghế sô pha trong phòng khách, Yến Bắc Thần ngồi đó, chờ đợi quá trình trị liệu tâm lý trong phòng tư vấn trên tầng hai kết thúc.

 

Yến Bắc Thần đã tăng ca vào đêm qua, buổi sáng lại đến công ty lúc bảy giờ. Vội vàng xong công việc, ra sân bay, đi đến Tần Thành, rồi từ Tần Thành trở về. Sức lực của anh gần như cạn kiệt, nhưng ngồi trên sô pha, anh không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hơn nữa dáng ngồi cũng không lười biếng như lúc trước.

 

Lần chẩn đoán và trị liệu tâm lý đầu tiên không kéo dài bao lâu, hơn sáu giờ, cửa từ tầng hai mở ra, An Hạ và Kiều Tử An bước ra.

 

Yến Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn An Hạ, cô cũng nhìn về phía anh. Vẻ mặt của cô không thay đổi, ánh mắt rất bình tĩnh, khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô chỉ khẽ mỉm cười.

 

Nhìn thấy nụ cười của cô, trái tim của Yến Bắc Thần hơi chùng xuống, anh mỉm cười với cô.

 

Sau đó, Kiều Tử An đứng ở cửa gọi Yến Bắc Thần một tiếng, An Hạ xuống phòng khách dưới lầu, còn Yến Bắc Thần đi vào phòng khám.

 

Kiều Tử An gọi Yến Bắc Thần vào phòng để nói cho anh biết về tình hình của An Hạ.

 

“Nút thắt trong lòng cô ấy đã được gỡ ra. Sớm muộn gì cô ấy cũng có thể nói được, nhưng nếu một người trong một thời gian dài không nói chuyện, cho dù cơ quan nói không có vấn đề gì thì khả năng nói của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, cô ấy không chỉ cần gặp bác sĩ tâm lý, mà còn phải sắp xếp một giáo viên ngôn ngữ để hướng dẫn cô ấy.” Kiều Tử An nói với Yến Bắc Thần về những kết luận của mình về An Hạ.

 

Yến Bắc Thần nghiêm túc lắng nghe kết luận của Kiều Tử An, sau khi anh ấy nói xong, lại hỏi một câu.

 

“Cô ấy không sợ hãi sao?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, Kiều Tử An nhìn anh.

 

Anh ấy thì thảo luận về vấn đề điều trị tiếp theo với Yến Bắc Thần, nhưng Yến Bắc Thần lại chỉ quan tâm đến việc An Hạ có sợ hay không.

 

“Không có.” Kiều Tử An sau khi nói xong, anh ấy nhớ lại lúc chẩn đoán và trị liệu cho An Hạ, nói: “Cô ấy rất bình tĩnh.”

 

Kiều Tử An không biết thủ ngữ, vì vậy khi giao tiếp với An Hạ, An Hạ dùng điện thoại đánh chữ để biểu đạt lời nói. Có lẽ vì anh ấy là bạn của Yến Bắc Thần, hoặc vì anh ấy từng là bác sĩ tâm lý của Yến Bắc Thần, nên An Hạ rất tin tưởng. Cô ấy không hề giấu diếm điều gì, cô kể cho anh ấy nghe mọi thứ về thời thơ ấu của mình.

 

Bác sĩ tâm lý đã từng gặp qua rất nhiều bệnh nhân, và hầu hết những bệnh nhân có vấn đề về tâm lý là do trải qua những thứ tồi tệ. Phải trải qua những thứ như vậy, nên tính cách bọn họ có phần u ám, cuồng bạo, tự làm bản thân bị thương, tự sát, hoặc trả thù xã hội. Mà hoàn cảnh của An Hạ như vậy, nhưng cô có thể chịu đựng tmà lớn lên một cách lặng lẽ và bình yên, điều này cho thấy cô rất mạnh mẽ.

 

Thực ra tâm lý của cô không có vấn đề gì, sạch sẽ, thấu đáo, chỉ là hơi khó khăn ở phương diện nói chuyện, nhưng khi nút thắt trong lòng được gỡ ra, cô cũng tích cực chữa trị, có thể nói được hay không chỉ còn là vấn đề thời gian.

 

Sau khi Kiều Tử An nói xong, Yến Bắc Thần gật đầu nói: “Được rồi.”

 

“Từ giờ trở đi, cậu phải đến đây hai lần một tuần.” Kiều Tử An sắp xếp: “Ngoài ra, cần phải sắp xếp thêm lớp dạy ngôn ngữ cho cô ấy. Cô ấy không nói được từ lúc sáu tuổi, hệ thống ngôn ngữ lúc sáu tuổi vẫn chưa được hoàn thiện. Hiện tại cô ấy đã hai mươi tuổi nếu muốn có thể nói được thì phải từ từ học lại cách phát âm và nói chuyện.”

 

“Được.” Yến Bắc Thần cũng đồng ý.

 

Yến Bắc Thần đồng ý xong, mọi sự sắp xếp của Kiều Tử An cũng đã hoàn tất. Nói chuyện xong, Yến Bắc Thần đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Kiều Tử An ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa đứng lên, trong mắt hiện lên ý cười.

 

“Hai người cũng coi như là trường hợp đặc biệt trong sự nghiệp của tôi.”

 

Một người biết tâm lý mình không được ổn định, liền chủ động đi tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị.

 

Một người lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng tâm lý không hề bị ảnh hưởng, trưởng thành một cách bình đạm.

 

Sau khi Kiều Tử An nói xong, anh ấy nói: “Đây là một trường hợp có thể kể cho những bệnh nhân khác.”

 

Nói chung, ngoài việc lắng nghe, bác sĩ tâm lý cũng sẽ nói điều gì đó với bệnh nhân. Nói những điều lung tung lộn xộn gì đó, trong đó nhất định phải nhắc đến chuyện quá khứ của bệnh nhân, đương nhiên phải được bệnh nhân cho phép.

 

Sau khi nghe Kiều Tử An nói, Yến Bắc Thần nhìn anh ấy cười.

 

“Có thể kể cho bọn họ.” Yến Bắc Thần nói: “Nhưng phải giấu tên.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, Kiều Tử An cười với anh.

 

________

 

Không giống như An Hạ, Yến Bắc Thần bước vào phòng tư vấn cùng với Kiều Tử An, không lâu sau đã đi ra. Khi cả hai bước ra, biểu cảm của họ không có gì thay đổi, chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm với nhau.

 

Lúc này đã gần bảy giờ, Kiều Tử An nhiệt tình mời An Hạ và Yến Bắc Thần ở lại dùng bữa tối. Nhưng Yến Bắc Thần không đồng ý, anh vẫn muốn ở một mình với An Hạ hơn là ăn tối với Kiều Tử An.

 

Sau khi từ chối lòng tốt của Kiều Tử An, Yến Bắc Thần đã lái xe đưa An Hạ về nhà.

 

Cả hai về đến nhà đã gần tám giờ. Một ngày thật dài, mặt trời giờ cũng đã lặn. Màn đêm bao phủ cả bờ biển, sao trời lộng lẫy, An Hạ và Yến Bắc Thần trở về nhà, dọn dẹp một chút rồi vào bếp làm bữa tối.

 

Yến Bắc Thần đã một tuần không được ăn bữa tối do An Hạ nấu. Sau khi bảo mẫu nhỏ làm bữa tối xong, lần này Yến Bắc Thần ăn hẳn hai chén cơm.

 

Kết quả là Yến Bắc Thần no căng bụng. Rửa chén cũng không thể tiêu hóa hết thức ăn, cuối cùng anh cùng An Hạ ra sân tưới cây.

 

Khi tưới nước, cả hai làm ầm ĩ một lúc thì bị nước làm ướt. Cuối cùng phải trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra sân.

 

Sau khi tưới hoa và cây cỏ trong sân, tất cả đều mang theo hơi đất ẩm ướt, kèm theo chút ẩm của gió biển vào ban đêm, hương thơm của các loại hoa và cây cỏ trong sân, cảm nhận được một chút lạnh lẽo vào giữa mùa hè.

 

Yến Bắc Thần và An Hạ đặt hai chiếc ghế tựa ở giữa sân, hai người ngồi trên chiếc ghế tựa, giữa cỏ cây hoa lá, nắm tay nhau ngắm nhìn bầu trời đêm.

 

Hôm nay trời nắng.

 

Những ngôi sao trên bầu trời đêm sáng chói, vầng trăng bán nguyệt treo bên bờ biển, ánh trăng sáng rọi trên mặt đất, dù trong sân không bật đèn cũng có thể nhìn rõ.

 

Hôm nay Yến Bắc Thần lăn lộn cả một ngày, sau khi tắm rửa thư giãn xong, ngồi ở trên ghế tựa, mắt nhắm lại. Tay anh nắm lấy tay An Hạ đang ngồi trên ghế tựa bên cạnh, cảm nhận làn gió của đêm hè, có chút lim dim muốn ngủ.

 

Khi ý thức của anh bị phân tán, anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì có một âm thanh sột soạt từ chiếc ghế tựa bên cạnh. Một lúc sau, một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên.

 

“Thiếu gia.”

 

Yến Bắc Thần: “.....”

 

Dù bị âm thanh máy móc đó gọi bao nhiêu lần thì Yến Bắc Thần vẫn không thể thích ứng được, nhất là vào ban đêm hoặc lúc sắp ngủ. Anh mở mắt ra, quay đầu nhìn người bên cạnh, An Hạ đang cầm điện thoại, khóe mắt cong lên ý cười.

 

Yến Bắc Thần luôn cười khi thấy cô mỉm cười với anh.

 

Yến Bắc Thần không để ý đến âm thanh máy móc đó nữa, hơi quay người sang một bên, nhìn An Hạ, tỏ vẻ hung dữ hỏi.

 

“Làm gì?”

 

Nụ cười của An Hạ càng sâu khi nghe câu hỏi của anh. Sau khi anh hỏi xong, cô buông tay Yến Bắc Thần và làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Không làm gì.

 

An Hạ: Chỉ là muốn cảm ơn anh.

 

Bảo mẫu nhỏ làm hai câu thủ ngữ với anh.

 

Yến Bắc Thần nằm nghiêng trên ghế tựa, cô bảo mẫu nhỏ cũng nằm nghiêng, hai người đối mặt nhau. Khi Yến Bắc Thần nhìn thấy thủ ngữ của An Hạ, lông mày của anh hơi nhướng lên, anh cười nói.

 

“Cảm ơn vì cái gì?”

 

An Hạ: Tất cả mọi thứ.

 

Khoé môi của Yến Bắc Thần cong lên.

 

An Hạ biết tất cả những gì Yến Bắc Thần đã làm cho cô.

 

Từ hôm đi cùng cô trong con hẻm tối, anh cố tình dọa cô và hỏi cô có sợ điều gì không. An Thanh đã kể cho cô, hôm đó chị cố tình cho anh biết chuyện lúc nhỏ cô có thể nói chuyện, ca hát, sau đó khi cô cùng trở về với anh, anh đã thử cô.    

 

Cô thực sự có sợ hãi điều gì đó, và đó chính là nút thắt trong lòng khiến cô không thể nói ra.

 

Yến Bắc Thần không trực tiếp hỏi cô mà trước tiên anh đến gặp chị cô để xin sự đồng ý của chị ấy trước khi bắt đầu tất cả những kế hoạch này. Giống như đột nhiên kêu cô hỏi về chuyện xảy ra ở công ty, giống như nói rằng công ty đang xảy kiện tụng, giống như việc vụ kiện xảy ra không có bằng chứng và mất quá nhiều thời gian, nhưng đội ngũ luật sư của họ rất mạnh và họ có thể thắng kiện. Tất cả chỉ là bước đệm để cô lấy hết can đảm đối mặt với mọi chuyện trong quá khứ.

 

Có thể nói rằng khi Yến Bắc Thần chuyển hết tài sản của nhà họ Yến sang tên cô, là đã tiến hành bước đầu tiên của kế hoạch.

 

Trước khi tiếp xúc với Yến Bắc Thần, An Hạ chỉ nghĩ rằng cô chỉ đơn phương thích anh. Cô chỉ là một cái hồ nước, phản chiếu các ngôi sao, cô chỉ có thể ngước nhìn anh. Và sau khi Yến Bắc Thần biết ý nghĩ của cô, anh đã trở thành một ngôi sao băng và rơi xuống hồ của cô, để cô hoàn toàn có được anh.

 

Tình yêu của Yến Bắc Thần dành cho cô là vị tha, bao dung và mạnh mẽ.

 

Đây là thứ quý giá nhất mà An Hạ có được.

 

Và cô cũng trân trọng những sở thích của anh, sống và trưởng thành tốt như những gì anh mong đợi.

 

Ban đêm yên tĩnh, nếu lắng nghe kỹ có thể nghe thấy tiếng sóng biển xa xa. Mặc kệ lúc này đang là ban đêm, nhưng chắc chắn cuộc sống trong tương lai sẽ luôn tươi sáng và suôn sẻ.

 

An Hạ biểu đạt xong ý tứ của minhy, thu tay về, nằm nghiêng trên ghế tựa nhìn anh. Hai chiếc ghế tựa đặt cạnh nhau, họ nằm nghiêng, lặng lẽ nhìn nhau dưới ánh trăng sáng.

 

Có hương hoa thoang thoảng trong không khí, có gió thoảng, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, khắp nơi đều ngọt ngào.

 

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, khóe môi mím lại, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của bảo mẫu nhỏ, hỏi.

 

“Chỉ cảm ơn vậy thôi sao?”

 

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi, ánh mắt An Hạ chuyển động.

 

Quả thực, đối với những gì Yến Bắc Thần đã làm cho cô, câu cảm ơn khô khan thật sự rất thiếu chân thành. Nghe câu hỏi của Yến Bắc Thần, An Hạ nhìn anh, giơ tay làm thủ ngữ.

 

An Hạ: Anh muốn điều gì em cũng có thể đáp ứng.

 

An Hạ giơ hai tay lên, cô đã biểu đạt xong ý của mình bằng thủ ngữ. Yến Bắc Thần hiểu được ý cô, cánh tay của đặt bên người cô.

 

Hành động này của Yến Bắc Thần đã rút ngắn khoảng cách giữa họ, Yến Bắc Thần tiến lại gần. Khuôn mặt anh tuấn của anh hiện ra rõ ràng trước mặt cô.

    

Một giây tiếp theo, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top