Nụ hôn của Yến Bắc Thần thực sự rất ôn nhu.
Anh nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi cô, trong khoảnh khắc anh mang theo xúc cảm tinh tế, mềm mại chạm vào cô đó, lông mi An Hạ khẽ động, dòng máu như đang ngưng tụ lại trong lồng ngực, rồi lại từ ngực tản đi đến mọi nơi trong cơ thể, vọt lên đỉnh đầu, rồi nổ tung như một đợt pháo hoa rực rỡ trong tâm trí cô.
Đôi môi cô khẽ run lên, rồi sau đó, nhắm mắt lại, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên trước ngực Yến Bắc Thần.
Ban đêm vẫn im ắng như cũ, tiếng sóng biển hòa cùng với tiếng tim đập như bị phóng đại lên, đập vào tai, rồi sau đó lại rút đi cùng với thủy triều, cuốn trôi tất cả mọi thứ.
Không biết đã qua bao lâu, khi hai người tách ra, hơi thở hỗn loạn thổi vào má đối phương, hai người đồng thời mở mắt.
Yến Bắc Thần chống đỡ thân thể mình như cũ, anh hơi cúi đầu, chóp mũi như có như không chạm vào chóp mũi cô. An Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt an tĩnh sáng ngời nhìn anh, chỉ có đôi tay đang đặt ở trước ngực vẫn đang nắm lấy góc áo của anh như cũ, không hề buông ra.
Đôi môi An Hạ hơi sưng nhẹ, đứng dưới ánh trăng còn mang thêm vài phần ướt át. Tâm trí Yến Bắc Thần như nổ tung, anh lại cúi đầu xuống, chạm chạm vào môi cô thêm lần nữa.
“Có hài lòng không?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút khàn khàn, trong đêm đen có chút mê hoặc không thể giải thích.
Anh nói xong, cô gái nhỏ phía dưới ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt cong cong, mang theo ý cười. Cô nâng cánh tay lên, trả lời bằng thủ ngữ.
An Hạ: Em không biết.
Yến Bắc Thần: “.....”
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, hai người đồng thời nở nụ cười. Yến Bắc Thần nhìn An Hạ đang cười, lại khẽ hôn lên khóe môi cô, nói.
“Anh cũng không biết.”
Hai người đều là lần đầu tiên hôn môi. Cũng không biết kỹ thuật như thế nào, cũng không biết đối phương cảm giác như thế nào. Mà đây lại là một loại trải nghiệm rung động mới mẻ, để hai người có thể nghe được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực nóng bỏng ở khoảng cách gần như vậy.
“Về sau làm nhiều lần hơn thì sẽ tốt thôi.”
Trong lúc tim đập một cách hỗn loạn, Yến Bắc Thần nói với An Hạ một câu như vậy.
Anh nói xong, An Hạ lại nở nụ cười.
Bảo mẫu nhỏ luôn tươi cười, an tĩnh và ôn nhu, làm người khác nhịn không được mà muốn có được cô. Yến Bắc Thần không cần cô phải làm gì cả, cô chỉ cần nhìn anh cười như vậy, anh hoàn toàn bại trận dưới chân cô.
Bảo mẫu nhỏ cười đến an an tĩnh tĩnh, Yến Bắc Thần rũ mi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Anh dường như thất thần trong chốc lát, sau khi lấy lại tinh thần, Yến Bắc Thần nói.
“Anh muốn hôn em lần thứ hai.”
Giọng của người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều như đang nhảy múa ở nơi đầu quả tim cô. Anh nói như vậy xong, An Hạ liền cười tươi hơn nữa, cô nâng cánh tay của mình lên, nhưng không ra ký hiệu. Cô dùng cánh tay biết nói của mình, trực tiếp làm việc mà cô muốn.
An Hạ ôm lấy cổ Yến Bắc Thần, ngẩng đầu hôn lên.
________
Từ sau khi trở về từ Tần Thành, An Hạ liền bắt đầu khám và chữa bệnh tâm lý. Ngoài việc khám và chữa bệnh tâm lý, Yến Bắc Thần còn tìm một giáo viên dạy ngôn ngữ đến dạy cho An Hạ mỗi ngày.
Cứ như vậy, ngoài công việc hàng ngày, An Hạ còn có các lớp học tâm lý và chương trình học ngôn ngữ, bảo mẫu nhỏ cũng trở nên bận rộn hơn so với trước kia.
Nhưng mà bảo mẫu nhỏ chưa bao giờ sợ bận rộn, bận rộn đồng nghĩa với phong phú. Hơn nữa An Hạ cũng cảm thấy bản thân không quá bận rộn, ít nhất buổi tối đều không có việc gì làm. Nếu Yến Bắc Thần tăng ca, sau khi cô học xong vẫn có thể đến chỗ chị gái mình, rủ Tiêu Tiêu cùng ăn cơm với cô.
Sinh hoạt như thế này đối với cô mà nói đã vô cùng tốt đẹp rồi.
Sau khi An Thanh trở về từ Tần Thành, cảm xúc cũng không thay đổi nhiều. Yến Bắc Thần nhờ Lý Trạch tìm một bác sĩ tâm lý khác cho chị ấy, vậy cho nên hiện tại ngoại trừ công việc hàng ngày, An Thanh cũng sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý để khám và chữa bệnh.
Kỳ thật An Thanh cũng không cần gặp bác sĩ tâm lý đến vậy. Vấn đề tâm lý của chị hơn mười năm qua đã sớm được giải quyết rồi, trước mắt thì nút thắt duy nhất trong lòng chị chính là An Hạ vẫn chưa thể nói chuyện.
Sau khi gặp bác sĩ tâm lý và tham gia lớp học của giáo viên dạy ngôn ngữ, An Hạ cũng không thể lập tức nói chuyện được ngay. Bộ dạng của cô bây giờ so với lúc trước cũng không khác biệt lắm, vẫn là một cô gái câm an an tĩnh tĩnh như cũ. Muốn nói cô có gì khác so với lúc trước, cũng chỉ là cười nhiều hơn, khí sắc cũng tốt hơn, trông khỏe mạnh hơn.
Như thế này đối với hai chị em cô mà nói,cũng đã đủ lắm rồi.
Chỉ cần khỏe mạnh bình an vui vẻ, đó chính là nhân sinh vô cùng hoàn mỹ rồi.
Sau khi trở về từ Tần Thành, các cô lại khôi phục cuộc sống sinh hoạt như trước đây. An Thanh lái xe taxi, Tiêu Tiêu đi học hè, An Hạ có hỏi An Thanh có muốn dọn ra ngoài sống hay không, bởi vì hiện tại cô cũng đã có đủ tiền để mua cho chị gái một căn nhà mới rồi.
Nhưng dường như cả hai người đều cảm thấy luyến tiếc.
Trong căn nhà này, hai người đã cùng nhau lớn lên, gặp gỡ rất nhiều người hàng xóm nhiệt tình, đã trải qua rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời cũng khó có thể dứt bỏ.
Hơn nữa sống ở đây cũng rất thuận tiện, mấy đứa nhỏ cùng Tiêu Tiêu lớn lên cũng học cùng một trường mẫu giáo với cô bé. Đương nhiên không phải bọn họ sẽ sống ở đây mãi, cho nên hai chị em quyết định chờ đến khi Tiêu Tiêu lên tiểu học sẽ dọn khỏi nơi này.
Tuy rằng không thể chuyển nhà, nhưng làm cho nơi ở trở nên thoài mái hơn một chút cũng vô cùng cần thiết. An Hạ liên hệ đội thi công, sửa chữa qua nhà cửa một phen, mặt khác cũng trang bị thêm điều hòa. Như vậy cho dù là mùa hạ nóng nực ẩm ướt, cũng sẽ không khó vượt qua như vậy nữa.
Người một nhà liền tạm thời sinh hoạt như vậy trước.
Chương trình học ngôn ngữ mỗi tuần của An Hạ đều là cố định, năm buổi một tuần, nhưng có khi giờ học được sắp xếp vào buổi sáng, khi thì lại vào buổi chiều. Nếu được sắp xếp vào buổi sáng, thì thời gian buổi chiều của cô liền nhàn rỗi. Mà thời điểm cô rảnh rỗi, trên cơ bản đều sẽ trở về nhà.
An Thanh vẫn cần mẫn chạy taxi như cũ, nhưng nếu như An Hạ đến, chị liền sẽ trở về trước. An Hạ ở trong phòng bếp nấu cơm, chị liền ở một bên phụ việc, cùng nhau nói chuyện phiếm trong phòng bếp cũng rất náo nhiệt.
Sau khi nấu nướng xong, hai người bưng đồ ăn trở lại lối đi nhỏ trên lầu, Tiêu Tiêu đã chuẩn bị xong chén đũa, sau đó một nhà ba người liền ngồi ở lối đi nhỏ ăn tối.
Tuy rằng trong nhà đã trang bị điều hòa, nhưng ngồi ăn cơm ở lối đi nhỏ giống như đã trở thành thói quen, một bên ăn cơm, còn có thể trò chuyện với người ở trong tiểu khu. Có đôi khi, còn nhìn thấy mẹ Vương đang trở về nhà.
Từ sau khi An Hạ đi theo Yến Bắc Thần, mẹ Vương cũng vẫn luôn làm việc ở biệt thự nhà họ Yến. Lần trước An Hạ và An Thanh đi Tần Thành, mẹ Vương được cố ý sắp xếp trở về chăm sóc Tiêu Tiêu. Đối với chuyện của hai chị em cô, mẹ Vương cũng biết được đại khái, chỉ là biết hai chị em cô sống không dễ dàng. Mà lúc này hai chị em đã có thể ổn định cuộc sống, tự đáy lòng mẹ Vương cũng cảm thấy vui vẻ thay cho các cô.
Sau khi ăn cơm ở lối đi nhỏ xong, một nhà ba người liền mang chén đũa xuống dưới lầu rửa sạch. Rửa xong chén đũa, An Thanh sẽ đi ra ngoài tiếp tục lái taxi, mà An Hạ thì ở nhà với Tiêu Tiêu, mấy ngày rồi không về nhà, quần áo của mẹ con hai người đã được giặt sạch, phòng cũng sửa sang lại sạch sẽ, ngăn nắp.
Thỉnh thoảng vào lúc làm việc nhà, Tiêu Tiêu sẽ cho cô xem một bức tranh, hoặc là sẽ cùng cô chơi hai ván cờ. Ban đầu An Hạ không biết chơi cờ vây, Tiêu Tiêu chậm rãi hướng dẫn cho cô cách chơi.
Tính tình An Hạ vốn an tĩnh, cờ vây giống như cũng đặc biệt thích hợp với cô. Sau khi học được cờ vây, số lần An Hạ và Tiêu Tiêu đánh cờ với nhau càng ngày càng nhiều, Tiêu Tiêu còn sẽ dạy cho cô những nước cờ mà mình học được.
Có đôi khi đã hoàn thành xong hết công việc nhà, chơi cờ vây cùng với Tiêu Tiêu ở lối đi nhỏ cũng khá là giết thời gian. Rất nhanh đã trời dần, đèn liền được bật sáng.
An Hạ ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Tiêu Tiêu xếp quân đen trên bàn cờ. Trên phương diện chơi cờ vây Tiêu Tiêu cũng có chút thiên phú, tuy rằng An Hạ lớn hơn, nhưng dường như cô cố gắng cũng không thể thắng được cô bé.
Cô cầm quân cờ trắng trong tay, nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo của một thiếu niên.
“Đặt bên cạnh quân màu đen ở chỗ kia.”
Thiếu niên vừa mở miệng, An Hạ quan sát bàn cờ, đúng như lời cậu ta nói. Mà Tiêu Tiêu đã nghe được giọng nói cũng ngẩng đầu nhìn qua, nhìn người vừa lên tiếng, Tiêu Tiêu không vui nói.
“Anh Lý, anh có biết xem đánh cờ thì không được nói chuyện hay không?”
Mà vào lúc Tiêu Tiêu đang nói chuyện, An Hạ cũng đã quay đầu lại nhìn. Lý Văn Tiệp ở phía sau nhìn thấy cô quay đầu lại, liền cười rộ lên. Nhìn thấy Lý Văn Tiệp, An Hạ cũng nở nụ cười.
An Hạ: Đã trở lại rồi sao?
An Hạ cầm quân cờ trắng, làm thủ ngữ với Lý Văn Tiệp.
“Ừm.” Lý Văn Tiệp nhìn An Hạ đang làm thủ ngữ, mỉm cười bước đến ngồi ở bên cạnh bàn cờ vây, “Hôm nay tôi không bận, nên ông chủ cho tôi về sớm.”
Hiện tại Lý Văn Tiệp đang trong kỳ nghỉ. Trước kì nghỉ hè, anh đã tìm việc ở một tiệm cà phê và đang học pha chế. Quán cà phê cách trường học không xa, mọi người đều ở lại trường. Thỉnh thoảng nếu tan làm sớm, cậu cũng sẽ về nhà.
Sau khi trở về từ Tần Thành, hôm nay là lần đầu tiên An Hạ gặp lại Lý Văn Tiệp.
Sau khi nói chuyện với An Hạ xong, Lý Văn Tiệp liền quay sang nói với Tiêu Tiêu: “Em chơi cờ lợi hại như vậy, anh còn chỉ cho em cái gì được nữa chứ?”
“Nhưng vẫn là có hai người.” Tiêu Tiêu bất mãn, “Hai người chính là đang ức hiếp trẻ em.”
Lý Văn Tiệp cười rộ lên, nói: “Anh đây mặc kệ đấy, để dì của em tùy ý chơi.”
Lý Văn Tiệp nói xong, liền nhìn về phía An Hạ. Mà sau khi cậu vừa nói xong, An Hạ cũng mỉm cười rồi đặt quân cờ trắng vào vị trí mà Lý Văn Tiệp đã nói lúc nãy.
Đường cờ của Tiêu Tiêu liền bị chặn lại.
Tiêu Tiêu: “.....”
“Không chơi nữa.” Tiêu Tiêu giận dỗi nói. Sau khi nói xong, cô bé nhìn thoáng qua An Hạ, nói: “Dì ơi, con không vui, con có thể ăn một cây kem cho vui vẻ một chút không?”
Tiêu Tiêu vừa nói xong, Lý Văn Tiệp liền nhíu mày: “Lại tới nữa rồi đó, em rõ ràng là đang cố ý không vui, chỉ muốn lừa lấy kem ăn mà thôi.”
Trước đây Tiêu Tiêu cũng đã làm chuyện như vậy không ít lần.
“Đúng đó.” Tiêu Tiêu cười hì hì nói với Lý Văn Tiệp: “Ai bảo anh chọc cho em không vui chứ.”
Bởi vì Tiêu Tiêu được An Hạ nuôi lớn, An Hạ lại thường xuyên ở cùng với Lý Văn Tiệp, Tiêu Tiêu đối với Lý Văn Tiệp không khác anh trai là mấy, nói đùa với Lý Văn Tiệp cũng không có gì quá phận.
Bên này Tiêu Tiêu vừa nói xong, liền làm mặt quỷ với Lý Văn Tiệp, một bộ dáng như thể đã thực hiện được mong muốn. Còn An Hạ mỉm cười thu dọn bàn cờ, hướng về phía Tiêu Tiêu làm thủ ngữ.
An Hạ: Có thể.
An Hạ: Cũng lấy cho anh Lý một cây nữa nhé.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận