Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, không nói gì.
Trong hẻm có gió thổi qua, Yến Bắc Thần cầm mấy quyển vở luyện thi đại học nặng trĩu trên tay, quan sát biểu hiện của An Hạ, cân nhắc xem ý của cô là thế nào. Suy nghĩ trong chốc lát, anh nhìn An Hạ, hỏi.
“Em vẫn muốn tham gia thi đại học sao?”
Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ: “.....”
An Hạ muốn tham gia thi đại học, cũng là vì muốn được vào đại học. Mà nếu Yến Bắc Thần đã chuẩn bị xong hết, tặng hai tòa nhà cho đại học X, cô có thể trực tiếp bước chân vào trường đại học, vậy thì cô có thể không cần phải tham gia kì thi kia nữa.
Cô lắc lắc đầu, giơ tay làm thủ ngữ nói một câu.
An Hạ: Không tham gia.
Nhìn An Hạ làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần nở nụ cười, nói: “Đúng đó, anh không thể quyên tặng hai tòa nhà kia một cách vô ích được.”
Yến Bắc Thần luyên thuyên nói, nhưng An Hạ vẫn tiếp tục nhìn anh, vào lúc anh còn đang nói, An Hạ nâng tay lên, lại làm một thủ ngữ khác.
An Hạ: Nhưng còn có một vấn đề.
Lời nói của Yến Bắc Thần bị cắt ngang, anh nhìn cô, hỏi: “Vấn đề gì?”
An Hạ: Anh lấy đâu ra tiền quyên góp hai tòa nhà vậy?
Yến Bắc Thần: “.....”
Hẻm nhỏ cũng chỉ có hai người bọn họ, người có thể nói được cũng chỉ có mỗi Yến Bắc Thần, An Hạ làm xong thủ ngữ, con ngõ nhỏ hoàn toàn lâm vào trầm mặc. Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, liền ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần không chớp mắt.
Yến Bắc Thần bị cô nhìn như vậy: “.....”
“Anh đây cũng không đến nỗi không để lại được chút gì cho vợ chứ.” Yến Bắc Thần nói.
Anh nói xong, An Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô liền bật cười. Mà Yến Bắc Thần nhìn thấy cô cười, cũng biết là cô đang đùa với anh. Bảo mẫu nhỏ cười rộ lên, anh cũng nở nụ cười, anh đi về phía cô, chạm vào thân thể của cô, cúi đầu nhìn cô cười, nói.
“Em có muốn phần còn lại không?”
Yến Bắc Thần tiến lại gần cô, An Hạ bị anh dựa vào, hơi thở của anh bao bọc lấy cô, mang theo mùi gỗ sam hương thơm mát. An Hạ ngửa đầu nhìn anh cười, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng lại không nói gì.
Yến Bắc Thần lại tới gần cô thêm một chút, hơi thở của hai người quanh quẩn với nhau, tay Yến Bắc Thần đặt ở eo cô, kéo cô vào trong ngực. Anh cúi đầu, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, mang theo chút mê hoặc.
“Muốn hay không?”
“Nếu muốn, sau khi kết hôn đều sẽ cho em hết.”
Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp khàn khàn, mang theo chút tê dại ở bên tai, An Hạ ngửa đầu nhìn anh, nâng cánh tay lên ôm lấy anh. Vào lúc cô ôm lấy anh, Yến Bắc Thần cũng ôm cô vào lòng, kéo cô vào trong bóng tối của con hẻm.
Hai người vừa bước từ nơi có ánh sáng vào trong bóng tối, Yến Bắc Thần liền hôn lên môi cô.
An Hạ dựa vào bức tường phía sau, trước người là Yến Bắc Thần, nụ hôn của anh nhẹ nhàng lại ôn nhu, An Hạ nhắm hai mắt lại.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, như Yến Bắc Thần đã nói, loại chuyện này làm nhiều lần thì sẽ càng thành thục hơn. Trong đêm hè oi bức, hai đôi môi quấn quýt si mê, sau khi nụ hôn kết thúc, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Yến Bắc Thần cúi đầu, chậm rãi xoa xoa lên đôi môi mềm mại của An Hạ, mùi vị ngọt ngào của cô gái còn vương trên đầu lưỡi. Anh khẽ chạm vào cô, rồi ôm cô vào trong ngực.
Lồng ngực hai người áp chặt vào nhau, có thể cảm nhận được nhịp tim của Yến Bắc Thần qua da thịt. Nhịp tim của An Hạ cũng hòa thành một với nhịp tim của anh, cô vùi đầu vào trong lồng ngực anh.
“Ngày mai anh sẽ đi công tác, em đi cùng anh nhé.”
Vào lúc hai người đứng trong con hẻm tối đen như mực yên lặng ôm nhau, tiếng tim đập trong lồng ngực cùng với tiếng nói chuyện truyền vào tai An Hạ.
An Hạ không rời khỏi vòng tay của Yến Bắc Thần, cô không cần hỏi, Yến Bắc Thần cũng biết cô muốn hỏi cái gì.
“Đi Hải Thành.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nằm trong lồng ngực anh, chớp chớp đôi mắt.
Về Hải Thành, hai người có rất nhiều kỷ niệm chung. Có thể nói, tình cảm của hai người, có lẽ đã nảy sinh từ nơi đó.
Hải Thành có biển lớn, có một chiếc xe thể thao màu đỏ rực, có kem thơm ngọt và còn có một sân hoa mơ trân châu.
Đó là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cũng không có trả lời. Cô vẫn không thể nói, cũng vẫn luôn không chịu mở miệng. Tuy rằng gần đây bác sĩ tâm lý và giáo viên dạy ngôn ngữ cùng nhau nỗ lực, nhưng An Hạ dường như vẫn chưa tiến thêm được bước nào.
“Em có thể gật đầu.”
Đợi trong chốc lát, Yến Bắc Thần vẫn chưa nhận được câu trả lời của An Hạ, thế nên anh nhắc nhở cô một câu như vậy.
Anh vừa nói xong, An Hạ trong lồng ngực anh liền gật gật đầu. Sau đó cô lấy điện thoại ra, gõ vào đó vài chữ, rồi ấn giọng nói truyền phát tin.
“Vâng, thiếu gia.” Một giọng nữ máy móc phát lên.
Yến Bắc Thần: “.....”
________
Từ sau khi Uông Gia Thần thế chấp toàn bộ chi nhánh công ty Hải Thành ra ngoài, chi nhánh công ty Hải Thành liền hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng, Uông tổng phải bán cổ phần để bù vào. Chi nhánh công ty mượn cơ hội này tổ chức lại toàn bộ. Mà sự thay đổi của ban quản lý cấp cao, cũng không ảnh hưởng đến nhân viên công tác ở phía dưới.
Cho nên Dương Chiêu vẫn là Dương Chiêu, vẫn là một trợ lý giám đốc, tuy rằng giám đốc mà cậu phục vụ đã đổi thành người khác.
Yến Bắc Thần quyết định tới Hải Thành công tác, đối với chi nhánh công ty Hải Thành mà nói luôn luôn là một chuyện lớn. Đối với Yến Bắc Thần, có lẽ lần trước anh đến đây công tác, các vị trong chi nhánh công ty vẫn còn có chút phê bình kín đáo đối với anh, cảm thấy anh cũng chỉ là một tên phú nhị đại chỉ biết ăn nhậu chơi bời. Nhưng gần đây tập đoàn Yến Thị đã phát sinh một loạt sự tình, mọi người cũng đã thấy được năng lực và mưu kế của Yến Bắc Thần, nên đương nhiên cũng sẽ lấy tất cả kiên nhẫn và dụng tâm ra để đối đãi với anh.
Bởi vì lần trước là Dương Chiêu tiếp đãi Yến Bắc Thần, hiểu biết thói quen sinh hoạt của Yến Bắc Thần, cho nên lần này anh tới, vẫn là Dương Chiêu phụ trách tiếp đãi như cũ.
Vào khoảng giữa trưa, Dương Chiêu đã sớm đứng đợi ở trước cửa biệt thự ngoài bờ biển, chờ Yến Bắc Thần đến. Cậu canh thời gian rất chuẩn, cho nên vừa đứng đợi chưa bao lâu thì đã thấy được tài xế của Yến Bắc Thần lái xe tới trước cửa biệt thự .
Xe vẫn là chiếc mà lần trước anh dùng để đến đây, tài xế vẫn là người mà lần trước anh dẫn tới, ngừng ở cửa sau của biệt thự, Dương Chiêu chạy nhanh qua chuẩn bị mở cửa xe. Cậu còn chưa kịp qua tới, Yến Bắc Thần cũng đã đẩy cửa xe bước xuống.
Yến Bắc Thần xuống xe, nhìn thấy Dương Chiêu đứng đó, trong mắt mang theo ý cười, như là nhìn thấy một người bạn cũ, liền giơ tay chào Dương Chiêu.
“Này, tiểu Dương.”
Dương Chiêu thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng giơ tay đáp lại, nhưng Yến Bắc Thần đã thu tay lại, quay người đi phía bên kia của chiếc xe, mở cửa xe cho An Hạ.
Dương Chiêu: “.....”
Trước khi Yến Bắc Thần mở cửa xe, An Hạ cũng đã mở trước rồi. Nhìn thấy Dương Chiêu, An Hạ cười cười với cậu. Mà sau khi nhìn thấy An Hạ, Dương Chiêu cũng thả lỏng một chút, cũng cười cười với cô.
Trong khi Dương Chiêu đang cười, Yến Bắc Thần đưa tay nắm lấy tay An Hạ, đi tới trước mặt Dương Chiêu. Nhìn Dương Chiêu cười, Yến Bắc Thần cười tủm tỉm mà giới thiệu với cậu.
“Tiểu Dương, đây là bạn gái tôi.”
Yến Bắc Thần giới thiệu xong, nụ cười của Dương Chiêu liền thu lại một chút.
Mặc dù vào lần trước Yến Bắc Thần cùng An Hạ đến đây công tác, Dương Chiêu đã cảm thấy giữa hai người bọn họ có chút không bình thường rồi. Nhưng mà những chuyện không bình thường đó, dù sao cũng chỉ là là suy đoán của cậu mà thôi. Hiện tại, suy đoán biến thành hiện thực, cảm giác đồng cảm của Dương Chiêu đối với An Hạ với thân phận trợ lý cũng ngay lập tức biến mất.
“An tiểu thư.” Dương Chiêu cúi đầu cung kính gọi một tiếng.
Nghe Dương Chiêu gọi mình như vậy, đôi mắt An Hạ giật giật, quay đầu lại nhìn về phía Yến Bắc Thần. Yến Bắc Thần giơ tay vỗ vỗ bả vai Dương Chiêu, cười nói.
“Tiểu Dương, cậu không cần gọi khách khí như vậy, An Hạ sẽ thấy ngượng ngùng đó.”
“Tôi nói với cậu rằng An Hạ là bạn gái của tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn cậu chú ý hành xử giữa nam và nữ đúng mực một chút mà thôi.”
“Dù sao nếu cậu lại giống như lần trước, tôi cũng đã có thể có thể quang minh chính đại ghen tuông rồi.”
Dương Chiêu: “.....”
________
Sau khi chào hỏi đơn giản với Dương Chiêu ở ngoài cửa, Yến Bắc Thần và An Hạ liền cùng nhau vào biệt thự.
Lần này Yến Bắc Thần không giống với lần trước, đi công tác một thời gian ngắn, cũng không mang theo thứ gì. Hơn nữa biệt thự lúc trước hai người cũng đã từng ở qua, các loại đồ đạc cần thiết cũng đều có đủ, cho nên hai người đến đây cũng không mang thêm hành lý gì.
Bước vào sân sau của căn biệt thự, An Hạ liền chạy tới xem hoa mơ trân châu. Không giống như khi chúng mới được trồng, trải qua mấy tháng sinh trưởng, hoa mơ trân châ đã hoàn toàn nở rộ vào mùa hè. Những bông hoa trước đây mọc thưa thớt giờ đây đều đang nở rộ tràn đầy sức sống, dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, có vẻ sinh cơ bừng bừng, căng tràn sức sống.
Một lần nữa trở lại Hải Thành, tâm trạng của An Hạ đã thay đổi khác đi một chút. Lần trước là lần đầu tiên cô tới Hải Thành, cảm giác rất mới lạ. Mà lúc này một lần nữa trở lại nơi này, cô lại càng vui vẻ hơn.
Nơi này có rất nhiều kỷ niệm giữa cô và Yến Bắc Thần, chỉ cần đứng ở trong sân thôi cũng có thể nhớ tới. Mà sau khi mối quan hệ giữa cô và Yến Bắc Thần thay đổi, một lần nữa nhớ lại những sự việc đã xảy ra lúc trước, giống như lại có thể nhận được những ngọt ngào khác nhau.
Vào lúc An Hạ đứng trong sân ngắm nhìn những cây mơ trân châu, Yến Bắc Thần cũng cùng cô đứng nhìn trong chốc lát. Chờ An Hạ xem xong, lúc này hai người mới cùng nhau vào biệt thự.
Vừa rồi đứng trong sân một lúc, trên người đã cảm thấy hơi nóng nực. Trong phòng khách có bật điều hòa, Yến Bắc Thần vừa mới bước vào, liền giống như là một lần nữa sống lại vậy.
Anh ngửa ra sau một cái, nằm ngã xuống ghế sô pha.
Khi Yến Bắc Thần nằm xuống ghế sô pha, An Hạ đã ngựa quen đường cũ mà đi vào nhà ăn. Cô đến nhà ăn lấy ly nước đá, đưa cho Yến Bắc Thần một ly, đồng thời cũng đưa cho Dương Chiêu một ly. Dương Chiêu kinh sợ mà nhận lấy, mà An Hạ cũng chỉ cười với cậu một chút mà thôi.
Dương Chiêu lúc này còn đang thích ứng với thân phận mới của An Hạ. Mà An Hạ tuy rằng có được thân phận mới, nhưng cũng không hề khác với cô của trước kia. Cô vốn dĩ chính là một cô gái thân thiện lại an tĩnh, bây giờ cô trở thành bạn gái của Yến Bắc Thần, cũng không hề thay đổi. Mà vào lúc An Hạ đưa cho cậu ly nước đá, Yến Bắc Thần dường như chỉ là nằm ở nơi đó, cũng không có vẻ gì là ghen tuông cả.
Nghĩ đến đây, Dương Chiêu dần dần thả lỏng, cầm cái ly chuẩn bị uống nước.
Nhưng vào lúc cậu vừa đưa ly nước tới bên miệng, Yến Bắc Thần đang nằm trên sô pha đột nhiên ngồi dậy.
Dương Chiêu lập tức đặt ly nước trên tay xuống.
Động tác của Dương Chiêu nhanh chóng, vừa để ly nước xuống vừa quan sát biểu cảm của Yến Bắc Thần, nhưng Yến Bắc Thần dường như cũng không có chú ý đến ly nước trong tay cậu. Anh ngồi dậy từ trên sô pha, anh nhấp một ngụm nước đá và nhìn lướt qua cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Phía bên ngoài cửa sổ sát đất có núi lại có biển, Yến Bắc Thần nhìn trong chốc lát, lại quay đầu lại nói với Dương Chiêu:
“Tiểu Dương, cậu chia tay với bạn gái rồi sao?”
Dương Chiêu: “.....”
________
Dương Chiêu vừa uống hết ly nước, liền rời khỏi biệt thự.
Vào lúc Yến Bắc Thần đang nói chuyện cùng Dương Chiêu, An Hạ đã sớm đi đến phòng bếp. Buổi sáng Yến Bắc Thần không ăn được nhiều, An Hạ đi chuẩn bị cơm trưa. Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, không mất nhiều thời gian, An Hạ đã chuẩn bị xong bữa trưa.
Sau đó , An Hạ rời khỏi phòng bếp, đi vào phòng khách, lại phát hiện Dương Chiêu đã không còn ở đó nữa.
Ly nước trên bàn đã được uống cạn, trong phòng khách chỉ còn lại Yến Bắc Thần uể oải nằm trên sô pha, thập phần tản mạn. An Hạ vừa bước vào, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, mỉm cười.
An Hạ nhìn anh cười, đi qua giơ tay làm thủ ngữ hỏi.
An Hạ: Trợ lý Dương đâu rồi?
An Hạ hỏi xong, Yến Bắc Thần nói: “Anh cho cậu ta về nghỉ rồi.”
Cũng giống như lần trước, chiều nay Yến Bắc Thần vẫn không đến công ty, đồng thời còn cho Dương Chiêu nghỉ một buổi, để anh đi hẹn hò với bạn gái.
Mặc dù Yến Bắc Thần đến đây để công tác, nhưng thái độ làm việc của anh trước nay đều là như thế, An Hạ cũng không nhiều lời, chỉ cười cười. Vào lúc cô nở nụ cười, Yến Bắc Thần giơ tay nắm lấy tay cô.
An Hạ đứng trước sô pha, Yến Bắc Thần nắm tay cô, ngửa đầu nhìn cô, sau đó kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Trong phòng khách im ắng, chỉ có hai người, không khí mát mẻ đã làm giảm cơn nóng bức trên người bọn họ đi rất nhiều. Yến Bắc Thần dựa lưng vào ghế sô pha, ôm bảo mẫu nhỏ vào trong ngực. Anh giơ tay sờ gương mặt cô, cười nói.
“Chiều nay chúng ta đi leo núi đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận