Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 72: 72

Ngân Hà Không Cất Lời (Dịch) (Đã Full)

  • 294 lượt xem
  • 2301 chữ
  • 2023-02-16 10:25:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đến núi Chín Sơn.

 

An Hạ ở Hải Thành một thời gian, nhưng trên cơ bản mỗi khi cô ra ngoài đều là đi cùng với Yến Bắc Thần. Họ đã từng đến công viên giải trí, đến quảng trường bên bờ biển, nhưng vẫn chưa đến những nơi khác, cũng chưa từng đến ngọn núi này.

 

Giữa trưa lúc Yến Bắc Thần rủ cô đi leo núi, An Hạ liền đồng ý. Buổi chiều hai người chờ đến khi thời tiết không còn quá nóng nữa, Yến Bắc Thần liền lái xe chở cô đến chân núi Chín Sơn.

 

Hải Thành vẫn nóng hơn nhiều so với Nam Thành. Đặc biệt là lúc này đã gần đến tám tháng, hơi nước trong không khí bị ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, biến thành sóng nhiệt cuồn cuộn len lỏi khắp nơi. Nhưng thời tiết hôm nay vẫn còn tính là khá tốt, hơn nữa bây giờ cũng đã là hơn bốn giờ chiều, bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, nhưng cũng có vài đám mây trắng dày đặc bay tới.

 

Những đám mây to lớn, trắng xóa, thỉnh thoảng sẽ che khuất đi ánh mặt trời nóng cháy, cũng làm cho nhiệt độ trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

 

Yến Bắc Thần dừng xe ở chân núi, An Hạ theo anh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi này.

 

Núi Chín Sơn không phải là một ngọn núi nổi tiếng, không cao không thấp, nhưng cây cối xanh um, môi trường yên tĩnh, chỉ cần đứng dưới chân núi thôi cũng có thể cảm nhận được linh lực dồi dào từ trong núi, làm cho lòng người cũng trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.

 

Vào lúc cô bước xuống xe, Yến Bắc Thần cũng từ trên xe đi xuống. Vừa xuống xe xong, Yến Bắc Thần liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua những bậc thang, nắm lấy tay An Hạ rồi nói.

 

“Đi thôi.”

 

Dứt lời, hai người cùng nhau đi về phía đỉnh núi.

 

________

 

Khi còn nhỏ An Hạ cũng thường xuyên leo núi, nhưng lớn lên rồi lại không leo nhiều nữa.

 

Núi Chín Sơn không cao, một bậc lại một bậc cầu thang nối tiếp nhau kéo dài lên đến đỉnh núi, bậc thang là những phiến đá dày nặng, ít có dấu vết dẫm đạp lên. Hai bên bậc thang là những cây đại thụ lâu năm nâng đỡ những tán cây khổng lồ, che bớt nắng nóng, chỉ để lại vài tia sáng loang lổ xuyên qua tán lá. Bên trong núi rừng, nước suối chảy róc rách, cùng với tiếng gió xào xạc xuyên qua những tán cây thổi tới, mang theo hơi mát.

 

An Hạ cùng Yến Bắc Thần bước dọc theo bậc thang, hướng tới đỉnh núi. Đến khi cô đi được đến giữa sườn núi, An Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua khung cảnh dưới chân núi.

 

Cảnh sắc của ngọn núi này quả thật không tồi.

 

Không riêng gì khung cảnh trên núi, mà khi leo lên núi, khung cảnh từ trên núi nhìn xuống cũng rất tuyệt.

 

Đi đến giữa sườn núi Chín Sơn, từ vị trí này đã có thể nhìn thấy biển ở phía xa. Biển rộng mênh mông vô bờ, dưới ánh mặt trời lóe lên những vệt nước sáng lấp lánh. Nước biển nối những con đường quốc lộ ven biển dài tít tắp, còn có những công viên trên núi rừng rậm rạp, như là một bức tranh màu nước đầy màu sắc.

 

Thời tiết giữa hè, sắc thái của trời đất đều có vẻ tươi sáng hơn so với mùa xuân, hơi nước xuất hiện ở khắp nơi. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi nổi, không khí trên núi thật yên bình, khiến cho người ta bất giác thả lỏng thể xác và tinh thần, dường như tâm hồn cũng trở nên thanh thản hơn rất nhiều.

 

An Hạ rất thích nơi này, thậm chí đối với cảnh sắc dưới chân núi cũng có chút trầm mê. Cô đứng ở giữa sườn núi nhìn đến mức thất thần, Yến Bắc Thần đứng bên cạnh cô, cùng cô ngắm nhìn.

 

Hai người bước đi chậm rãi, không hề vội vàng, sau khoảng nửa giờ đồng hồ thì cũng lên tới đỉnh núi.

 

Mà đến khi đi được tới đỉnh núi, An Hạ cũng phát hiện trên đỉnh núi có một ngôi chùa.

 

Đây là một đạo quan rất hợp với núi Chín Sơn. Ngôi chùa được lát gạch xanh ngói đen, không lớn lắm, mang theo dấu vết loang lổ của thời gian. Nó không giống như một tòa nhà do con người xây dựng, mà càng giống như là một phần của núi Chín Sơn hơn. Giống như từng bông hoa, ngọn cỏ, hòn đá, cành cây ẩn hiện trong thiên nhiên nơi núi rừng này vậy.

 

Nếu không phải cố ý tới tìm, sẽ có rất ít người có thể phát hiện nơi này.

 

Mà Yến Bắc Thần đối với ngôi chùa này hiển nhiên là vô cùng quen thuộc. Sau khi cùng An Hạ lên tới đỉnh núi, anh bước đến gõ cửa ngôi chùa. Chỉ một lát sau, một chú tiểu bước ra mở cửa. Chú tiểu nhìn thấy Yến Bắc Thần, rõ ràng đã nhận ra anh, sau khi kêu lên một tiếng, liền mở cửa cho bọn họ bước vào.

 

Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ đi vào bên trong, sau khi chào hỏi sư thầy của ngôi chùa, Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đến sảnh phụ.

 

Sảnh phụ không lớn, có đặt một bàn cúng cao cao, bàn thờ được thắp hương đầy đủ. Mùi trầm hương nồng đậm, lan ra khắp sảnh phụ. Ở phía sau hương khói chỉ thờ phụng duy nhất một cái bài vị.

 

Sảnh phụ vắng lặng, lộ ra vẻ yên bình và không khí mát mẻ mà thế giới bên ngoài không thể nào có được. Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đi tới trước bàn thờ, anh kéo tay An Hạ ngồi xuống đệm hương bồ trước bàn thờ lễ vật. 

 

Sau khi ngồi xuống, Yến Bắc Thần giương mắt nhìn bài vị trên bàn thờ, nói với An Hạ.

 

“Đây là bài vị của mẹ anh.”

 

“Anh đưa em đến đây gặp bà ấy.”

 

Yến Bắc Thần vừa nói xong, An Hạ ngồi trên đệm hương bồ quay đầu nhìn về phía anh.

 

An Hạ biết rất nhiều chuyện về mẹ của Yến Bắc Thần. Đều là Yến Bắc Thần kể với cô. Trong thế giới của Yến Bắc Thần, trước khi anh quen biết cô, điều duy nhất mà Yến Bắc Thần có được chính là mẹ của anh. Nhưng bà ấy đã tự sát ngay trước mặt anh, kể từ đó về sau, trong lòng Yến Bắc Thần liền trở thành một mảnh hoang vu.

 

Bên trong mảnh hoang vu đó, Yến Bắc Thần không có chút manh mối nào, anh chỉ biết bi kịch của mẹ và của chính anh đều là do nhà họ Yến gây ra. Cho nên anh che giấu nhiều năm, từng bước lập kế hoạch, cuối cùng cũng chỉ là muốn phá cho nhà họ Yến tan thành mây khói.

 

Mà sau khi quen biết với An Hạ, ý niệm này đã dần dần thay đổi theo khoảng thời gian anh ở bên cạnh cô.

 

Có đôi khi không phải chỉ cần phá hủy thứ khiến mình căm ghét thì lòng hận thù sẽ lập tức biến mất, có thể nó sẽ chuyển biến thành những thứ khác, rồi tồn tại bên người anh bằng một phương thức khác.

 

Đối với anh nhà họ Yến là nguồn gốc của tất cả nỗi hận thù, nhưng anh lại không phá hủy nó, anh giao nó lại cho An Hạ. Với anh là thù hận, nhưng với An Hạ lại là một lưỡi dao mạnh mẽ sắc bén. Lưỡi dao sắc bén này có thể cứu rỗi An Hạ, vậy thì sự tồn tại của nó ý nghĩa hơn so với việc nó bị phá hủy.

 

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ liền nhìn về phía anh. Mà đúng vào lúc An Hạ nhìn sang, Yến Bắc Thần cũng quay đầu nhìn về phía cô. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều chứa ý cười.

 

An Hạ hơi mím môi, giơ tay nói với Yến Bắc Thần.

 

An Hạ: Em thắp cho dì một nén nhang nhé.

 

Nhìn thấy thủ ngữ mà An Hạ vừa làm ra, Yến Bắc Thần gật gật đầu.

 

Rồi sau đó, An Hạ đứng dậy từ đệm hương bồ, thắp cho bài vị kia một nén nhang.

 

Vào lúc đó, Yến Bắc Thần lại khôi phục trạng thái không xương cốt kia. Anh chống hai tay ra phía sau, giương mắt nhìn bài vị, rồi lại nhìn bảo mẫu nhỏ đang nghiêm túc thắp nhang trước bài vị.

 

Ý cười cùng với bóng dáng đơn bạc của An Hạ trong mắt anh bỗng chốc trở nên xa xăm hơn. Dường như anh đang hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, thậm chí đến suy nghĩ của anh cũng bị cuốn theo.

 

Lúc anh còn đang suy nghĩ xa xăm, bảo mẫu nhỏ cũng đã thắp xong nén nhang. Cô chắp tay trước ngực, lạy ba lạy trước bài vị, rồi quay đầu lại.

 

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô nhìn thẳng về phía anh, cùng với một nụ cười an tĩnh. Yến Bắc Thần còn đang nghĩ ngợi xa xăm, liền bị nụ cười an tĩnh của cô kéo lại.

 

Một mảnh hoang vu trong lòng anh ban đầu giờ đã nở đầy hoa. Hương hoa bay theo gió, ánh mắt Yến Bắc Thần dần tỏa sáng lấp lánh. Anh nhìn An Hạ còn đang đứng ở nơi đó, nhìn cô thêm một lúc, anh đứng thẳng người, vươn tay về phía cô.

 

Yến Bắc Thần chìa tay tới, An Hạ cũng đưa tay qua, Yến Bắc Thần giữ chặt lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh một lần nữa.

 

Sau khi An Hạ ngồi xuống, bàn tay Yến Bắc Thần đang nắm chặt tay An Hạ cũng không hề buông ra. Anh cúi đầu nhìn những ngón tay mảnh khảnh của An Hạ, cùng cô đan mười ngón tay lại với nhau.

 

“Em ngồi cùng anh một lát đi.”

 

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không nói gì thêm, chỉ an tĩnh mà ngồi bên cạnh anh, cùng anh nhìn về phía tấm bài vị phía trước.

 

________

 

Từ sau khi thờ bài vị của mẹ mình trong ngôi chùa này, Yến Bắc Thần vẫn luôn rất bận rộn, đây là lần đầu tiên anh trở lại đây thăm bà.

 

Trước đây, khi còn chưa gặp An Hạ, việc Yến Bắc Thần thường làm nhất chính là ngồi trên tấm đệm hương bồ trong từ đường không một bóng người, ngây ngẩn nhìn bài vị của mẹ mình.

 

Trong tâm trí anh lúc đó có rất nhiều chuyện.

 

Ngoài bác sĩ tâm lý, anh cần có một môi trường thật an tĩnh và những người thân quen bầu bạn bên cạnh anh, để anh sắp xếp lại những suy nghĩ và tâm trạng của mình, cho dù là người thân quen này đã trở thành một tấm bài vị đi chăng nữa.

 

Khi ngồi trước bài vị của mẹ mình, đại đa số thời gian Yến Bắc Thần luôn trầm mặc, nhưng thật ra trong lòng anh đang nói chuyện với mẹ mình.

 

Trên thế giới này, không ai ở trong lòng anh, cũng không ai để anh ở trong lòng.

 

Yến Bắc Thần thực sự rất cô đơn.

 

Nhưng An Hạ vừa xuất hiện, sự cô đơn này liền giống như những linh hồn còn lưu lạc ở nhân gian vậy, dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

 

Yến Bắc Thần cùng An Hạ ngồi ở từ đường được một lúc, sư thầy đã mời bọn họ đi uống trà.

 

Ngày thường rất ít khi có người ghé thăm nơi này, chú tiểu cả ngày đi cùng với sư thầy cũng vô cùng nhàn hạ. Vào lúc Yến Bắc Thần và An Hạ đang cùng sư thầy uống trà, chú tiểu cứ chạy tới chạy lui qua lại chỗ này, cuối cùng, An Hạ đứng dậy từ đệm hương bồ, cùng cậu bé chơi bắn bi ở trong sân.

 

Trong viện vốn luôn an tĩnh, giờ lại có thêm âm thanh va chạm thanh thúy của những viên bi, còn có tiếng cười vui vẻ của chú tiểu, Yến Bắc Thần ngồi trên đệm hương bồ, nhìn An Hạ ngồi xổm trong sân chơi cùng với chú tiểu, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

 

“Bây giờ cậu đã tiến về phía trước rồi.” Vị sư thầy rót cho Yến Bắc Thần một tách trà, nói một câu như vậy.

 

 Đột nhiên sư thầy mở miệng nói chuyện, Yến Bắc Thần thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía sân, quay đầu nhìn ông ấy.

 

Sư thầy vẫn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt như cũ, lúc ông ấy nhìn qua, còn cười nhẹ với anh một cái. Yến Bắc Thần nhìn ông, sau khi quan sát một lúc, gật gật đầu.

 

“Tốt. Đã biết đi về phía trước rồi.”

 

Nhớ rõ lần trước tới đây, sư thầy liếc mắt một cái đã nhìn thấu, bảo anh nên tiến về phía trước. Nhưng khi đó Yến Bắc Thần đã nói, anh cũng muốn tiến về phía trước, chỉ là bất luận anh có cố bước như thế nào, thì cũng vẫn mắc kẹt trong quá khứ.

 

Bởi vì anh đã tận mắt nhìn thấy một tách trà bị ném vỡ tan trước mắt mình, nước trà bắn tung tóe khắp nơi, nhiệt độ nóng bỏng của nước trà lưu lại trên làn da của anh, hương vị đắng chát còn đọng lại ở bên môi, anh có thể nhìn thấy rõ ràng những mảnh vỡ sắc bén nứt ra từ cái tách. Tất cả những cảm nhận qua xúc giác, khứu giác và thị giác đều khắc ghi vào trong tâm trí anh một cách rõ ràng. Anh không thể quên, cũng không thể thoát ra.

 

Nhưng bây giờ thì…

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top