“Có người lau khô cho tôi.” Yến Bắc Thần một lần nữa nhìn về phía thân ảnh nhỏ xinh đang ngồi xổm trong viện mà nói.
“Cô ấy lau đi sự nóng rát mà nước trà để lại trên da, lau đi vị đắng của trà, cũng rót cho tôi một tách trà mà tôi thích nhất.”
An Hạ ngồi xổm trong viện, chơi bắn bi cùng với chú tiểu. Kỹ thuật chơi của chú tiểu ở mức trung bình, hơn nữa trẻ con đối với những trò chơi luôn nghiêm túc hơn rất nhiều so với người lớn. Mỗi một lần bắn bi về phía trước, chú tiểuđều phải làm một loạt các động tác chuẩn bị rồi xây dựng tâm lý, cọ tới cọ lui viên bi trên tay.
Dù cho có cọ xát viên bi nhiều đến mức nào, An Hạ cũng không nóng nảy. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cậu đang nắm chặt lấy viên bi, nghiêm túc suy nghĩ xem nên bắn bi theo hướng nào. Vào lúc cậu bé đang suy xét, cô còn an tĩnh mỉm cười, như là cổ vũ cho cậu, lại giống như cô đang được chơi một trò chơi vô cùng thú vị.
Trong lúc còn đang chờ chú tiểu bắn viên bi của mình đi, cô đã nhận thấy ánh mắt của Yến Bắc Thần từ sảnh uống trà nhìn ra. Cô ngẩng đầu lên khỏi sân, theo tầm mắt nhìn về phía anh.
Yến Bắc Thần ngồi trên đệm hương bồ, mỉm cười với cô. An Hạ thấy anh cười, cũng cười lại với anh.
“Bang.” Những viên bi va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, trong sân viện yên tĩnh, chú tiểu bắn viên bi xong, cười hì hì nói với An Hạ.
“Đến lượt chị rồi.”
________
Yến Bắc Thần và An Hạ không ở lại quấy rầy ngôi chùa quá lâu.
Khi mặt trời xuống núi, hai người cũng cùng nhau rời khỏi nơi này.
Vào lúc nhiệt độ cao nhất của buổi chiều đã trôi qua, những đám mây phía chân trời cũng phảng phất ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống thành ánh nắng chiều, vô cùng rực rỡ chiếu xuống mặt biển mênh mông vô bờ.
Tuy nói lúc ở trên chùa không nóng lắm, nhưng lúc leo núi hai người vẫn đổ mồ hôi khắp người. Sau khi về đến nhà, lần lượt đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo. Đến khi Yến Bắc Thần tắm rửa và thay quần áo xong thì An Hạ đã đến phòng bếp để chuẩn bị cơm chiều rồi.
Leo núi cả một buổi chiều, năng lượng trong cơ thể cũng đã bị tiêu hao gần hết. Yến Bắc Thần ăn uống rất ngon miệng, hai người ngồi trên bàn cơm, ăn sạch sẽ tất cả món ăn mà An Hạ đã chuẩn bị.
Ăn cơm xong, Yến Bắc Thần theo thường lệ phụ An Hạ rửa chén và dọn dẹp phòng bếp. Sau khi dọn dẹp xong, Yến Bắc Thần và An Hạ nằm trên ghế dài bên cạnh cửa sổ sát đất sau bể bơi.
Thời gian tiêu hóa ngắn ngủi sau bữa ăn là lúc thích hợp nhất để nằm trên ghế dài ngắm mặt trời lặn.
Mặt trời lặn xuống thấp hơn cả mực nước biển, những đám mây màu đỏ hồng ở phía trên mặt biển cũng càng lúc càng tối màu đi, cuối cùng, mặt trời cũng hoàn toàn khuất khỏi đường chân trời phía xa kia.
Nhưng sau khi mặt trời lặn, trời cũng chưa lập tức tối lại ngay. Sẽ mất một lúc để những bóng đen từ từ tụ lại, nhưng những ngôi sao và vầng trăng mảnh trên bầu trời đã lộ rõ vào thời điểm giao thoa này.
Yến Bắc Thần cùng An Hạ nằm ở trên ghế, nhìn lên bầu trời quang đãng, cùng đếm sao.
Đếm đếm một hồi, liền biến thành một cuộc thi đấu.
Yến Bắc Thần nằm trên ghế nằm, giơ tay chỉ vào bầu trời lập loè ngôi sao, cuối cùng, nói với An Hạ nói số sao mà anh đếm được.
“98 ngôi sao.”
Ngôi sao trên trời quá nhiều lại quá rối loạn, sau khi đếm xong cũng không nhớ nổi đã đếm qua ngôi sao này hay chưa, nhưng Yến Bắc Thần vẫn rõ ràng trong lúc mơ hồ, nói ra được một con số.
Sau khi anh nói số sao mình đếm được ra, nhìn về phía An Hạ đang nằm bên cạnh, An Hạ cũng nằm trên ghế nằm quay đầu nhìn anh, giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: 98 ngôi sao.
Sau khi làm xong thủ ngữ, An Hạ giơ tay nắm lấy cổ tay của anh, nhéo nhẹ vào mạch đập của anh, rồi lại dùng một bàn tay khác làm thủ ngữ.
An Hạ: 99 ngôi sao.
Ngón tay của bảo mẫu nhỏ tinh tế và khô ráo, lòng bàn tay xuyên qua da cổ tay nhéo nhẹ vào mạch đập của anh. Cô nhẹ nhàng dùng một chút lực, nhịp tim của Yến Bắc Thần cũng dịu lại theo chuyển động của cô.
Anh nhìn An Hạ, hơi nghi hoặc, sau đó lại mỉm cười.
“Ồ? Cả anh nữa sao?” Yến Bắc Thần nói.
Vào lúc Yến Bắc Thần đang cười nói, An Hạ đã buông lỏng tay anh ra, cười rồi giơ tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Anh nói sẽ tặng cho em mà.
Đây là trong một khoảng thời gian trước, lúc bọn họ đi núi rừng nghỉ phép, ở ngôi làng nằm phía sau dòng suối nhỏ đó, Yến Bắc Thần cho An Hạ một nắm sao, sau khi tất cả ánh sao kia lọt ra ngoài hết, anh lại coi mình là một ngôi sao rồi tặng chính mình cho cô.
An Hạ còn nhớ rõ, nhớ rõ từng lời anh đã nói, từng việc anh đã làm.
Sau khi An Hạ làm xong câu thủ ngữ này, biểu cảm của Yến Bắc Thần mới bình thường trở lại. anh cũng không phản bác lại lời cô, lại đặt cổ tay mình vào tay An Hạ một lần nữa.
“Đã nói tặng cho em thì chính là của em.” Yến Bắc Thần nói.
Anh nói xong, lại nhìn An Hạ rồi nói tiếp: “Dù sao cũng là em nuôi anh.”
Lời hứa hẹn này còn lâu dài hơn nữa. Khi đó Yến Bắc Thần vô cùng chán ghét công việc, anh hỏi An Hạ có thể nuôi anh được không, An Hạ nói có thể.
Mà khi đó An Hạ chỉ là một bảo mẫu nhỏ, vì làm An Hạ đồng ý nuôi anh, Yến Bắc Thần liền chủ động giảm chi phí nuôi chính mình, nói với cô rằng anh ăn rất ít.
Nhưng bây giờ không giống như ngày xưa nữa, An Hạ đã trở thành một phú bà rồi.
Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần liền bắt đầu tính toán tài sản của bạn gái.
“Với số cổ phần hiện tại em đang nắm trong tay, bán đi 1% đã đủ cho em sống một mình cả đời. Nhưng anh thì khác, anh là người tương đối khó tính, ta phải chi thêm 0.2% nữa cơ.”
Yến Bắc Thần vừa nói xong, An Hạ đã bắt đầu cười.
Nhìn An Hạ cười, Yến Bắc Thần cũng nở nụ cười với cô, nhưng anh vẫn còn duy trì vẻ nghiêm túc, anh dùng vẻ mặt không lừa già dối trẻ nói với An Hạ.
“Cũng coi như anh có thêm vài phần tư sắc đúng không? Chi thêm cho anh 0.2% cũng không được coi như là quá phận đi?”
Yến Bắc Thần đơn phương cò kè mặc cả xong, nụ cười của An Hạ cũng không hề giảm bớt, cô nhìn Yến Bắc Thần vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu làm câu thủ ngữ.
An Hạ: Có thể.
An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần cảm thấy mỹ mãn mà cười tươi hơn nữa.
Bạn gái phú bà của anh vẫn còn cưng chiều anh lắm.
Nếu đã tính toán xong chi phí “bao dưỡng” rồi, thì phần còn lại kia cũng nên tính toán một chút. Yến Bắc Thần thu hồi ánh mắt, tiếp tục bắt đầu tính toán.
“Vậy sau này chúng ta ở bên nhau, còn phải sinh thêm hai đứa nhỏ, mỗi đứa là 0.1%…”
Yến Bắc Thần cúi đầu tính toán, An Hạ ở bên cạnh nhìn về phía anh.
Ánh mắt cô nhìn qua, Yến Bắc Thần quay đầu lại nhìn cô.
“Em không muốn có con sao?” Yến Bắc Thần nhìn biểu tình trên mặt An Hạ, hỏi. Sau khi hỏi xong, anh lại nói: “Vậy cũng được, vậy thì anh lại có thể tiêu nhiều hơn một chút…”
Anh còn chưa nói xong, An Hạ đã lắc đầu, giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Không phải.
An Hạ: Em muốn hai đứa.
Yến Bắc Thần như là đang nói đùa với cô. Nhưng lúc đang nói đùa, lại như có như không nhắc tới những chuyện nghiêm túc khác. An Hạ bắt đầu đùa với anh khi anh trêu chọc cô, nhưng sau đó Yến Bắc Thần lại nhắc tới con cái, cô nghĩ lúc đó Yến Bắc Thần đang thổ lộ với cô.
Anh luôn nói đùa như thế này mỗi khi cần nói về những chuyện nghiêm túc.
Mà sau khi An Hạ nghiêm túc biểu đạt mong muốn của mình đối với con cái, Yến Bắc Thần vẫn cứ giữ nguyên bộ dạng lúc trước. Anh lên kế hoạch giống như đang viết nên cuộc đời của một nhân vật trong trò chơi vậy.
“Được, em muốn sinh hai đứa nhỏ. Một đứa sẽ chi 0.1%, hai đứa thì là 0.2%… Nếu tính cả em và anh nữa thì cả đời chúng ta sẽ tiêu mất 0.5% đó.”
Yến Bắc Thần cứ như vậy tính ra một con số lung tung rối loạn lại vô cùng hợp lý.
Sau khi tính xong, Yến Bắc Thần quay đầu lại nhìn về phía An Hạ, nói: “Nói vậy thì, với số tài sản của em hiện giờ, đủ cho chúng ta tiêu 200 kiếp nữa đó.”
“Vậy thì 200 kiếp nữa chúng ta đều phải ở bên nhau.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần tổng kết ra một câu như vậy.
Sau khi anh nói xong, vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ, cũng vẫn nghiêm túc như cũ. Rõ ràng là anh đang nói những điều không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà sau khi anh nói ra, lại làm cho An Hạ cảm thấy như vậy thật sự cũng có khả năng.
Đôi mắt An Hạ giật giật.
Sắc trời dường như lại tối hơn một chút, và những ngôi sao cũng sáng hơn một chút trên nền trời tối đen. An Hạ nhìn Yến Bắc Thần bên cạnh mình, gật gật đầu.
An Hạ: Được.
An Hạ đồng ý với kết luận của anh.
Mà sau khi đồng ý, cổ tay của Yến Bắc Thần mà cô đang nắm trong tay kia lại trở tay cầm lấy tay cô. Lòng bàn tay người đàn ông rất lớn, mang theo chút ấm áp và khô ráo. Trong sự ấm áp lại còn mang theo cảm giác mát lạnh, cùng với chuyển động nắm lấy ngón tay cô của anh, trượt xuống ngón áp út của cô.
Trái tim An Hạ như bị thứ gì đó siết chặt theo hành động này của anh, cô rũ mắt xuống, nhìn bàn tay Yến Bắc Thần đang nắm lấy tay cô. Tay cô được đặt trên tay của Yến Bắc Thần, rồi một chiếc nhẫn mang theo cảm giác mát lạnh luồn vào ngón tay cô.
An Hạ chớp chớp mắt, giương mắt nhìn về phía anh.
Khi An Hạ nhìn qua, Yến Bắc Thần đã nở nụ cười trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô. Người đàn ông vẫn tuấn tú trước sau như một không hề thay đổi, giữa mày là tình cảm ôn nhu, anh nắm lấy tay cô, nói.
“Vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu kiếp đầu tiên đi.”
“Em có nguyện ý không?”
An Hạ nhìn anh, ánh mắt không chút dao động.
Những chiếc ghế dài bên hồ bơi cũng không giống như những chiếc ghế trong sân lần trước, chúng được đặt cách nhau một khoảng, nhưng khoảng cách cũng không xa, cho dù hai người nắm tay nhau, cũng có thể mỗi người nằm ở một bên.
Sau khi Yến Bắc Thần hỏi An Hạ xong, cô gái liền an tĩnh nhìn chăm chú vào anh, không có trả lời anh. Cô không có dùng thủ ngữ để nói chuyện, cũng không có gật đầu, cho nên anh không biết được ý của cô như thế nào.
Nhưng dù cô không biểu đạt ra ý muốn của mình, anh cũng hoàn toàn biết rõ câu trả lời của cô.
Giữa hai người bọn họ luôn có tình cảm sâu sắc, nhiệt thành nhất dành cho đối phương, so với An Hạ, anh tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho anh, cũng giống như việc cô tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho cô vậy.
Vậy nên có nói rõ câu trả lời ra hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Yến Bắc Thần nắm lấy tay An Hạ, anh mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô, sau đó thu hồi ánh mắt, lại nằm xuống chiếc ghế nằm lần nữa và giương mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Bầu trời đêm lại trở nên lộng lẫy hơn một chút so với khi nãy. Trong màn đêm an tĩnh, gió biển dâng tràn, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng sóng vỗ rì rào.
Trong màn đêm tĩnh lặng này, trong tiếng sóng biển như có như không, cô gái cất lên giọng nói rõ ràng và ngọt thanh. Giọng nói ấy vang lên bên tai và truyền vào tận đáy lòng anh.
“Em nguyện ý.” An Hạ nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận