“Bạn học, đến đây báo cáo.”
Vào tháng chín, cái nóng ở Nam Thành vào đầu thu cuốn theo đợt nắng nóng cuối cùng, trời không có mây, chỉ có thể dùng ô để tránh đi cái nắng oi bức. Tại cổng trường Đại học X, đại diện sinh viên từng khoa chào đón các tân sinh viên và hỗ trợ làm thủ tục nhập học.
Thời gian này là lúc các trường đại học bận rộn nhất.
Ngoài sinh viên từ các khoa, thì còn có vài người dẫn đường. Đàn chị vừa nói là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn và mảnh mai đang bước đến gần cô. Đàn chị chào đón cô một cách nhiệt tình, sau đó cười hỏi.
“Em đến từ khoa nào?”
“Tâm lý học.”
“Ở đằng kia, em có thấy chiếc ô màu xanh đó không? Có hai đàn anh và một đàn chị ở đó.”
Đàn chị hướng dẫn cho cô gái xong, cô gật đầu, chào tạm biệt đàn chị và đến khoa tâm lý báo cáo. Khoa tâm lý học của Đại học X là một trong những chuyên ngành được đào tạo chuyên nghiệp nhất của trường, rất nổi tiếng trong ngành. Vị trí sắp xếp cũng tương đối dễ tìm, cô gái rời đi, bước đến bàn đăng ký của khoa tâm lý học.
“Tân sinh viên?” Đàn anh và đàn chị đang ngồi ở đó, mọi người đều trông rất thân thiện.
“Vâng.” Cô gái đáp lại.
“Để chị xem thử. À, tên là An Hạ đúng không? Em điền vào đây. Sau đó, đây là thẻ sinh viên và hồ sơ nhập học của em. Còn có… mà này, em không ở ký túc xá hả? Là người địa phương sao?”
Sau khi cô gái đáp lại, đàn chị tươi cười đứng bên cạnh một đàn anh khác, hỏi một câu như vậy.
“Vâng, em có chỗ ở rồi” Cô gái nói.
“Nếu như em không sống trong ký túc xá vào năm nhất thì việc gặp gỡ và làm quen với bạn bè sẽ gặp chút khó khăn đó. Muốn gia nhập vào tập thể thì bạn cùng phòng là một trong những mối quan hệ không thể thiếu. Trường của chúng ta có rất nhiều sinh viên địa phương, chị cũng là người địa phương đây. Chị đã học năm ba rồi mà vẫn sống trong ký túc xá của trường đấy.”
Sau đó, đàn chị cầm lấy tờ đơn tuyên truyền che mặt, giống như là người từng trải mà nói một câu như vậy.
“Hơn nữa ở ký túc xá cũng rất tốt, còn có thể trải nghiệm cảm giác lãng mạn khi được một chàng trai đưa về ký túc xá.” Đàn anh nói vậy, “Thật tiếc nếu như thời đại học không có mối tình nào.”
“Nhân tiện, em có bạn trai không?”
Cuối cùng thì đàn anh cũng nói rõ mục đích của mình.
Sau khi anh ta nói xong, hai người ngồi bên cạnh: “.....”
Việc hướng dẫn cho sinh viên năm nhất cực kỳ bận rộn và mệt mỏi, nhưng mỗi năm đều có rất nhiều đàn anh muốn tham gia. Không có lý do gì khác, chỉ là muốn tìm kiếm những nữ sinh xinh đẹp trong ngày đăng ký nhập học, sau đó trong lúc học muội ấy vẫn còn ngây thơ ngơ ngác thì liền cho vào lưới.
Theo lý thuyết, bình thường công tác hướng dẫn tân sinh viên đều do sinh viên năm hai làm, nhưng vị đàn anh năm ba này vẫn còn trong hội sinh viên nên đã nhân cơ hội đi kiểm tra, ăn vạ tại khu vực của khoa tâm lý. Ai cũng biết khoa tâm lý học có nhiều sinh viên và nhiều học muội xinh đẹp nhất.
Không phải bây giờ đang ở đây rồi sao.
Cô gái này nhìn qua thì không mấy đặc biệt. Nhưng khí chất trên người cô rất thu hút, khiến cho người ta phải để ý đến. Nước da rất trắng, tóc đen dài, trên người mặc quần áo mùa hè đơn giản, tuy rằng dáng người nhỏ nhắn gầy gò, nhưng tay chân lại thon dài. Nét mặt không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt hết sức xinh đẹp, đen nhánh sáng ngời, trong suốt và lấp lánh.
Nhìn qua có vẻ như chưa yêu đương bao giờ.
Vị đàn anh cười hỏi cô gái, cô chỉ nhìn anh ta, cũng không nói câu nào. Không biết từ lúc nào, một người đàn ông cao lớn đã đi đến bên cạnh cô.
Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây, trông khác hoàn toàn với nhóm sinh viên này. Hơn nữa, ngoại hình và khí chất của anh có chút giống như hạc giữa bầy gà khi so với các sinh viên khác. Anh vừa đi tới, không chỉ có mấy đàn chị trong bàn đăng ký, mà ngay cả mấy đàn chị xung quanh đều nhỏ giọng thảo luận, đều nhìn về phía anh.
Người đàn ông không mấy để ý đến ánh mắt của những nữ sinh đó, hơn nữa với vẻ ngoài điển trai như anh thì bình thường chắc cũng bị mọi người bàn tán rất nhiều. Anh vừa cầm một tờ đơn tuyên truyền, vừa nhìn vừa nói một câu.
“Không có.”
Người đàn ông nói điều này, đàn anh và đàn chị bị choáng váng trước sự xuất hiện của anh đã kịp định thần lại. Khi thấy anh đến, cô gái bên cạnh quay sang cười với anh.
Vị đàn anh vừa nãy hỏi cô đã có bạn trai chưa, nhanh chóng đứng dậy cười nói: “Anh là, anh là anh trai của bạn học An Hạ sao…?”
“Không phải.” Người đàn ông lắc đầu.
Đàn anh: “.....”
Khi nói chuyện, người đàn ông thả tờ đơn tuyên truyền trên tay xuống, nắm tay cô gái bên cạnh. Trên ngón áp út của cô gái có một chiếc nhẫn ngay cả khi không có ánh nắng nào chiếu vào thì vẫn sáng lấp lánh.
Yến Bắc Thần nói: “Tôi là vị hôn phu của cô ấy.”
Đàn anh & các đàn chị: “.....”
________
Cuối cùng, Yến Bắc Thần và An Hạ rời khỏi bàn đăng ký sau khi hoàn thành thủ tục nhập học.
Yến Bắc Thần cầm hồ sơ nhập học của An Hạ và đưa cô đi lấy sách. Bởi vì An Hạ không sống trong ký túc xá của trường, nên quản lý khu ký túc xá cũng không thể phân phát sách cho cô, nên An Hạ phải tự mình đi lấy.
Trên đường đi tất cả sinh viên đều nhìn về phía họ, Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ, vẻ mặt có chút giận dữ.
“Sinh viên bây giờ bị làm sao vậy? Tuổi còn nhỏ lại không lo học hành chăm chỉ mà chỉ muốn tìm bạn gái. Không phải bọn họ là sinh viên đại học sao? Sinh viên đại học thì không phải học nữa à? Nếu là anh, anh sẽ để những đứa trẻ như thế này ở lại cao trung thêm mấy năm nữa, tiêu diệt ý định tìm người yêu của chúng rồi mới cho lên đại học.”
An Hạ bị Yến Bắc Thần nắm tay, nghe lời oán giận của anh, vẫn giữ nụ cười trên môi, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Vậy lúc anh học đại học đã làm gì?
Sau khi An Hạ làm xong thủ ngữ, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua một cái rồi nói: “Anh đã bỏ học.”
An Hạ: “.....”
“Nhưng anh không giống họ.” Yến Bắc Thần nói. “Anh bỏ học không phải vì chơi bời tụ tập, mà là vì phấn đấu cho sự nghiệp của mình.”
“Như vậy thì anh vẫn khác bọn họ.”
“Anh trưởng thành hơn nhiều.”
“Đây là sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành, em đừng để bị bọn họ lừa.”
Yến Bắc Thần cúi đầu nói câu này với An Hạ.
Khi Yến Bắc Thần nói những lời này, anh cúi đầu xuống và ghé vào tai cô. Hơi thở của người đàn ông kèm theo lời nói của anh, từng chút từng chút phả vào tai cô. Hai mắt An Hạ lấp lánh nhìn anh cười, giơ chiếc nhẫn trên tay lên, làm thủ ngữ.
An Hạ: Không thể lừa được em đâu.
An Hạ: Em chính là vị hôn thê của một người đàn ông trưởng thành.
Bảo mẫu nhỏ mỉm cười, trả lời anh bằng thủ ngữ. Yến Bắc Thần nhìn ý tứ mà cô biểu đạt, nắm lấy tay cô đứng bên lề đường.
Yến Bắc Thần đột nhiên dừng lại, tay An Hạ bị anh giữ chặt, nên cũng dừng theo. Không biết vì sao Yến Bắc Thần dừng lại đột ngột như vậy, An Hạ đi đến bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh.
Bảo mẫu nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo chút nghi hoặc, cô cười với anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn An Hạ trước.
Nhìn cô một lúc, Yến Bắc Thần:
“Chờ một chút, tim của người đàn ông trưởng thành bị lời nói âu yếm của em làm cho loạn nhịp.”
An Hạ: “.....”
Nói xong, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua sân trường rộng lớn, nói.
“Oa, ở trường của em không có bác sĩ sao? Tim anh đập càng lúc càng nhanh rồi, anh phải đi gặp bác sĩ kiểm tra xem.”
Yến Bắc Thần diễn như thật. An Hạ nín cười nhìn theo những hành động của anh, còn hùa theo.
“Thật không?” Cô gái không dùng thủ ngữ mà mở miệng nói.
Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu mỉm cười, nhìn Yến Bắc Thần. Khi cô ngẩng đầu lên, bàn tay đeo nhẫn của cô đã giơ lên khẽ vuốt ve lồng ngực người đàn ông.
Nhịp tim của người đàn ông xuyên qua lồng ngực truyền vào lòng bàn tay An Hạ một cách bình tĩnh và mạnh mẽ. Cô chạm vào ngực anh một lúc, sau đó tiến về phía trước một bước, nằm trong lồng ngực anh, áp tai vào tim của anh.
“Để em nghe thử.”
“Đúng là đập rất nhanh.”
Yến Bắc Thần: “.....”
“A, càng lúc càng nhanh rồi!”
An Hạ vừa nói xong, eo đã bị một bàn tay ôm lấy. Yến Bắc Thần bật cười, ôm chặt cô gái vào lòng, cúi đầu hôn lên trán An Hạ hỏi.
“Bác sĩ An, có thể cứu anh không?”
“Đã không thể cứu chữa ” Bác sĩ An nói.
“Vậy nếu em không cứu anh, anh có thể làm điều gì đó để không phải hối tiếc quãng đời còn lại không?” Yến Bắc Thần hỏi.
“Có thể chứ.” Bác sĩ An nói.
Bác sĩ An nói xong, cằm cô bị một ngón tay thon dài nâng lên, khoé môi An Hạ cong lên, sau đó một nụ cười khác đã bao trùm lên nụ cười của cô.
Hai người ôm nhau dưới tán cây cao lớn, mỉm cười và hôn nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận