“Chú Lý, ăn bữa tối xong rồi có thể ăn kem không?”
“Một lúc sau bữa tối mới ăn được.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì phải tiêu hóa hết rồi mới có thể ăn kem, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe của cháu.”
“Tại sao cháu không biết những điều này?”
“Vì đây là những điều chỉ có người lớn mới biết, trẻ con cần được người lớn dạy cho thì chúng mới biết được. Như bây giờ chú đã dạy cháu, sau này cháu sẽ biết ăn bữa tối xong phải đợi một lúc rồi mới được ăn kem.”
“Có phải tất cả người lớn đều biết điều này không ạ?”
“Tại sao cháu lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì lúc nãy cháu nói muốn ăn kem, dượng đã đồng ý ngay lập tức. Hình như dượng không biết là không được ăn kem trước bữa tối, cũng không biết ăn xong bữa tối phải đợi một lát mới được ăn kem.”
“Ồ. Anh ấy không biết điều đó là bình thường, bởi vì anh ấy không có con gái.”
Yến Bắc Thần: “.....”
Lý Trạch ôm Tiêu Tiêu đi về phía trước, đang nói cho cô bé hiểu về việc ăn kem, Yến Bắc Thần đi sau nghe hai người nói chuyện với nhau, đến câu cuối cùng, rõ ràng là trợ lý tiểu Lý đã liếc mắt nhìn anh một cái, trong ánh mắt có hàm chứa điều gì đó, Yến Bắc Thần không nhìn thấu một, anh cũng không muốn nhìn thấu.
Bởi vì lúc này lúc này còn chưa có phản ứng lại, cũng không biết hiện tại xảy ra tình huống gì!
Vừa rồi anh đón Tiêu Tiêu đi học về, hai người định đi mua kem ăn. Trước khi bước vào quầy bán đồ ăn vặt, anh đã bị Lý Trạch gọi lại. Sau đó Tiêu Tiêu vui vẻ gọi “chú Lý”, rồi bỏ tay anh ra, chạy nhanh vào lòng Lý Trạch, Lý Trạch cũng thành thạo ôm lấy Tiêu Tiêu. Nhìn thấy cảnh đó, dường như cả hai đã biết nhau từ lâu, và mối quan hệ của họ vốn đã rất tốt.
Nhưng mà vì sao? Vì sao hai người như quen biết đã lâu? Vì sao quan hệ của họ lại rất tốt? Lý Trạch chỉ là trợ lý của anh. Mọi việc về An Hạ và An Thanh, thậm chí cả việc Tiêu Tiêu nằm viện đều do thư ký Tề xử lý, Lý Trạch chưa bao giờ ra mặt.
Chỉ có lần trước đến Tần Thành thưa kiện, không thể theo An Hạ đến đó, liền nhờ Lý Trạch đi Tần Thành giúp đỡ. Sau đó anh đến đón An Hạ và chị gái cô trở về, cũng không có chuyện gì xảy ra, cùng lắm là hôm đó anh vội vàng đưa An Hạ đi gặp bác sĩ tâm lý, sau đó An Thanh đã đưa Lý Trạch về.
Với chút liên quan này, tại sao, tại sao nó lại phát triển thành tình huống như bây giờ?
Vì sao Lý Trạch lại đến đây? Vì sao mối quan hệ của cậu ấy và Tiêu Tiêu lại tốt như vậy? Và vì sao anh không hề biết?
“Yến tổng. Tôi có chuẩn bị quà tân gia cho An Thanh trong cốp xe. Tôi đang ôm Tiêu Tiêu không tiện lấy, anh lấy giúp tôi đi.” Trong lúc Yến Bắc Thần đang nghĩ về điều đó, thì ba người đã bước vào tiểu khu, Lý Trạch nhờ Yến Bắc Thần một chút.
Ngay sau khi Lý Trạch nói, Yến Bắc Thần liền thoát khỏi đống suy nghĩ, anh “Ồ” lên một tiếng, sau đó đi lấy món quà tân gia từ cốp xe của Lý Trạch. Lấy quà xong, ba người lên thang máy, Yến Bắc Thần đang cầm món quà, nhìn Lý Trạch và Tiêu Tiêu đang ôm nhau.
Yến Bắc Thần: “.....”
Không đúng!
Yến Bắc Thần nhìn Lý Trạch bằng ánh mắt hừng hực, đến sát bên Lý Trạch, cau mày hỏi: “Tình huống lúc này là sao? Sao cậu lại tới đây?”
Yến Bắc Thần kích động quá mức túm lấy ống tay áo sơ mi của Lý Trạch, bị anh kéo về phía mình, Lý Trạch nhìn xuống cánh tay đang bị bắt lấy, hơi nhíu mày.
“Cái gì tình huống như thế nào? Tình huống này chính là những gì anh đang thấy đó. Bạn bè chuyển nhà, tôi đến để giúp đỡ.”
Dứt lời, Lý Trạch nói với vẻ ghét bỏ: “Buông tay, tôi không thể ôm Tiêu Tiêu được.”
Yến Bắc Thần: “.....”
Lý Trạch vừa nói xong, Tiêu Tiêu liền quay đầu nhìn sang, Yến Bắc Thần lập tức buông tay ra. Thang máy lúc này cũng đã đến tầng nơi ở của An Thanh, Yến Bắc Thần đi theo Lý Trạch ra khỏi thang máy, sau đó nhìn Lý Trạch nhập mật khẩu mở cửa bước vào.
Yến Bắc Thần: “.....”
________
Yến Bắc Thần đặt quà của Lý Trạch ở phòng khách.
Sau khi đặt quà xuống, anh chạy ngay vào bếp. Trong phòng bếp, An Hạ đang nấu ăn, nhìn thấy anh đi vào, cô cười hỏi: “Anh về rồi à?”
Yến Bắc Thần nhìn bạn gái, tâm trạng kinh ngạc cũng bình tĩnh lại một chút. Anh bước tới chỗ An Hạ, đặt những đĩa đồ ăn qua bàn.
“An Hạ.”
“Hả?” An Hạ vừa nhặt rau vừa trả lời.
“Lý Trạch...” Yến Bắc Thần dừng lại một chút, nói: “Lý Trạch và chị gái của em có phải là bạn bè bình thường không?”
An Hạ quay lại nhìn thoáng qua Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần cũng nhìn cô.
An Hạ thấy sự kinh ngạc trong mắt Yến Bắc Thần vẫn chưa lắng xuống, cô nhìn một lúc rồi nói: “Có vẻ không bình thường.”
Yến Bắc Thần: “.....”
“Từ khi đi Tần Thành về, chị em và Lý tiên sinh có quan hệ rất tốt.”An Hạ nói.
“Chị ấy thường kể cho em nghe về Lý tiên sinh, đặc biệt là gần đây còn kể nhiều hơn.”
“Ngay cả Tiêu Tiêu cũng kể về Lý tiên sinh với em.”
Sau đó, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần một cách khó hiểu và hỏi: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
An Hạ vừa hỏi xong, giọng nói An Thanh từ bên ngoài truyền vào: “Em nấu cơm xong chưa? Có muốn chị giúp không?”
An Thanh nói xong, hai người ở phòng bếp nhìn về hướng cửa. An Hạ không có phản ứng nhiều, An Thanh đi vào bếp An Hạ liền cười với chị: “Em làm được rồi.”
“Vậy chị sẽ mang đồ ăn ra ngoài.” An Thanh nói.
Nói xong, An Thanh nói với Yến Bắc Thần gì đó.
“Bắc Thần, cậu sắp xếp đũa ra đi.”
“Hôm nay trong nhà có thêm một người nên cậu lấy thêm một đôi đũa nhé.”
Sau khi An Thanh sắp xếp xong, Yến Bắc Thần: “.....”
________
Cứ như vậy, một nhà năm người ngồi ăn vui vẻ với nhau.
Căn nhà mà An Hạ mua cho An Thanh rất lớn, có nhà ăn riêng biệt. Bàn ăn là một chiếc bàn dài, An Thanh và Lý Trach, An Hạ và Yến Bắc Thần ngồi ở một bên, Tiêu Tiêu ngồi ở bên kia bàn, nghiêm túc ăn cơm vì tay cô bé quá ngắn nên Lý Trạch đã giúp cô bé gắp thức ăn.
Sau khi vào bàn ăn, An Hạ cũng biết được tại sao lúc ở trong bếp Yến Bắc Thần lại hỏi như vậy. Nói về quan hệ của An Thanh và Lý Trạch, An Hạ cũng không mấy ngạc nhiên. Bởi vì, từ những gì chị gái cô nói về Lý Trạch dạo gần đây cũng có thể nhìn ra, hai người đang tìm hiểu nhau hoặc thậm chí là đang hẹn hò.
Chỉ là chị ấy không nói đến mối quan hệ giữa chị ấy và Lý Trạch, nên An Hạ cũng không hỏi. An Thanh trưởng thành hơn cô, chị ấy có thể xử lý chuyện tình cảm của mình tốt hơn. Nếu chị ấy muốn nói, chị ấy sẽ tự nhiên nói ra. Ngay cả khi không nói ra, một bữa cơm gia đình như hôm nay đã xác nhận thân phận của Lý Trạch.
Dù thế nào đi nữa, An Hạ cũng rất vui mừng cho chị mình.
Tuy rằng lúc sinh Tiêu Tiêu, An Thanh vẫn còn trẻ nhưng kinh nghiệm tình cảm của chị gái cô không nhiều, chỉ mới yêu một người là bố của Tiêu Tiêu. An Thanh quen biết bố của Tiêu Tiêu khi còn nhỏ, quan hệ của hai người rất tốt. Sau này khi bố của Tiêu Tiêu mất, chị ấy đã suy sụp một thời gian rất dài. Vì bận rộn với công việc mưu sinh nên chị ấy không muốn bàn đến tình cảm của mình nữa.
Mà hiện tại, chị ấy nguyện ý ở bên Lý Trạch, đó là một điều vô cùng tốt đẹp đối với cả cô và Tiêu Tiêu. Chị gái cô cũng cần có tình yêu, vì cho dù chị ấy đã trải qua bao nhiêu việc, thì vẫn chỉ là một cô gái hai mươi bảy tuổi mà thôi.
Tiêu Tiêu cũng cần một người bố. Tuy rằng sau khi cô và Yến Bắc Thần ở bên nhau, Yến Bắc Thần có thể bù đắp chút tình thương cho cô bé, nhưng suy cho cùng, anh cũng chỉ là dượng của cô bé mà thôi.
Sự xuất hiện của Lý Trạch không chỉ mang đến tình yêu cho chị gái cô mà còn có thể mang đến một người bố yêu thương Tiêu Tiêu.
Đây là kết quả tốt nhất.
Hơn nữa, Lý Trạch là một người đàn ông rất tốt, cậu ấy làm việc siêng năng, học hành xuất sắc và gia cảnh cũng rất tốt. Bố mẹ anh đều là Hoa kiều đối với việc chị gái cô có con riêng, cũng có thể đón nhận một cách thoải mái hơn. Hơn nữa, cậu ấy và Yến Bắc Thần là bạn bè lâu năm, hai người đều hiểu rõ đối phương, điều này cũng khiến An Hạ cảm thấy an tâm phần nào.
An Hạ yên tâm vui vẻ, tâm trạng của An Thanh, Tiêu Tiêu và Lý Trạch cũng không tồi, chỉ có tâm trạng của Yến Bắc Thần là cực kỳ phức tạp.
Thậm chí, sau khi ăn xong bữa tối, tâm trạng của Yến Bắc Thần vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Bữa tối do An Hạ làm, bình thường Yến Bắc Thần sẽ thu dọn bát đĩa và phòng bếp, hôm nay có thêm Lý Trạch giúp đỡ. Hai người đàn ông to lớn đứng bên bồn rửa chén, một người rửa, một người lau, họ phối hợp ăn ý đến mức dường như đã cùng nhau rửa chén rất nhiều lần.
Trong bếp, tiếng nước chảy ào ạt, trong phòng khách lại vang lên tiếng cười đùa của An Hạ và hai mẹ con An Thanh khi chơi trò chơi. Yến Bắc Thần đang rửa chén, nhìn dòng nước chảy ra đến ngây ngốc.
“Chiều mai tôi sẽ không đến công ty.”
Yến Bắc Thần đang sững sờ thì nghe Lý Trạch nói câu này.
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần định thần lại và nhìn cậu. Nhận thức được ánh mắt của anh, Lý Trạch nói: “Buổi chiều có một cuộc họp, tôi còn có ba văn kiện cần xử lý. Tôi không có thời gian, anh giúp tôi xử lý đi.”
Yến Bắc Thần: “.....”
Mặt rợ lý nhà mình vô cảm sắp xếp công việc cho sếp, Yến tổng vẫn đang rửa bát sau khi nghe xong thì ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, anh mở to mắt nói.
“Ý cậu là sao? Chiều mai tôi có cuộc họp. Tôi phải xử lý công việc của chính mình, còn phải giúp cậu xử lý văn kiện?” Yến Bắc Thần nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Trạch nói.
“Dựa vào cái gì!?” Yến Bắc Thần lên án.
“Bởi vì chiều mai tôi có việc phải làm.” Lý Trạch nói.
Sau khi Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần tức giận nói: “Cậu thì có thể có chuyện gì?”
“Tôi đi họp phụ huynh.” Lý Trạch nói.
Yến Bắc Thần: “.....”
Sau khi Lý Trạch nói câu này, cậu cầm lấy cái chén cuối cùng trong tay Yến Bắc Thần, lau sạch nước rồi đặt lên cái kệ bên cạnh.
“Chiều mai trường của Tiêu Tiêu tổ chức họp phụ huynh.”
“Buổi chiếu An Thanh còn phải đi làm, không thể đi được, vậy nên tôi đi thay cô ấy.”
“Cha mẹ phải tham gia cuộc họp phụ huynh cho con của mình, anh cũng biết điều đó mà.”
Lý Trạch nói xong câu này, cảm thấy có điều gì đó không đúng, cậu dừng lại một chút sau đó nhìn Yến Bắc Thần và nói.
“À. Anh chắc chắn không biết.”
“Bởi vì anh không có con.”
“Càng không có con gái.”
Yến Bắc Thần: “.....”
“Anh không có con nên đương nhiên anh không thể hiểu việc làm cha mẹ phải làm những thứ phức tạp như thế nào.” Lý Trạch nói với Yến Bắc Thần một cách nghiêm túc.
Nói đến đây, Lý Trạch dừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn Yến Bắc Thần và hỏi.
“Tôi nhớ lúc trước anh đã nói với tôi, anh muốn có con gái, phải không?”
“Lúc đó, anh còn cười nhạo tôi chưa có bạn gái.” Lý Trạch nói.
Nói đến đây, Lý Trạch mỉm cười với Yến Bắc Thần và nói.
“Tôi phải làm sao bây giờ, bây giờ tôi không chỉ có bạn gái.”
“Tôi thậm chí còn có một cô con gái.”
“Yến tổng, anh phải cố gắng lên.” Lý Trạch động viên.
Yến Bắc Thần: “.....”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận