Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Ngân Hồ (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 2: Quyển 1: Phong vũ phá Trung Châu - Thuyền cứu nạn của Thiết Tâm Nguyên

Ngân Hồ (Dịch) (Đã Full)

  • 454 lượt xem
  • 1747 chữ
  • 2023-01-14 22:00:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thiết gia trang bị dòng nước hung hãn đổ tới cuốn phăng mọi thứ, thôn trang nhỏ bên sông ấy thoáng chốc biến thành thiên hạ của dòng nước cuồng loạn.

"Rầm!”

Chiếc thùng gỗ chỉ to bằng thuyền nhỏ hái sen của cô nương Giang Nam không biết đụng phải thứ gì, lập tức nghiêng ngả suýt chìm, Vương Nhu Hoa bám chặt mép thùng, trong mưa gió khản giọng gọi tên trượng phu, nước ộc vào miệng, ông trời như ra lệnh nàng câm mồm.

Nhìn bốn bề nước, nàng không dám gọi nữa, chấp nhận số mệnh ngồi giữa thùng gỗ, cúi rạp người giữ cái ô rách trên lưng, một tay ôm chặt nhi tử còn bọc tã, vừa dùng cái gầu ra sức múc nước đổ đi.

Là người trải qua sóng gió, Vương Nhu Hoa biết rõ lúc này mình phải làm gì, trượng phu thà chết chứ không chịu bám lấy cái thùng gỗ liên lụy tới đứa con vừa sinh chưa tới năm tháng, bất kể thế nào nàng cũng không thể để Thiết gia không còn hậu nhân.

Cho nên Thiết Vương Thị mau chóng thu lại bi thương, vươn cổ nhìn quanh kiếm chỗ để mẹ con nàng cập bờ, nếu không cái thùng gỗ vốn là cái bồn tắm này tuy chắc chắn nhưng không chịu nổi va chạm.

Khi sinh mệnh mình vẫn còn thì đứa con này không thể xảy ra chuyện, nếu không xuống âm phủ trượng phu cũng sẽ đánh chết tươi ...

Không biết qua bao lâu, thùng gỗ trôi tới đâu, nhưng vô luận sóng gió có nhồi nhét thế nào, nó vẫn ngoan cường nổi dập dềnh trên mặt nước, Vương Nhu Hoa căng mắt cầm một cái gậy đẩy nó tránh thoát khỏi những vật nguy hiểm.

Trên đường nàng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà nằm mơ cũng không thấy được, đầu tiên là một con lợn ngoạm cành cây, khả năng là đã lâu rồi, cơn sóng ập tới, con lợn lại rơi xuống nước.

Thiết Vương thị hoảng sợ phát hiện con lợn đó không ngờ đang cố sức bơi về phía cái thùng gỗ của mình, nàng muốn tránh đi, nhưng sợ tới mức chân tay tê dại, không làm sao động đậy được.

Dòng lũ cuốn theo súc gỗ lớn, chẳng biết là xà nhà nhà ai, xô mạnh vào đầu con lợn, nó kêu lên, cố gắng quẫy đạp vài cái rồi bị nước lũ mang đi xa.

Nàng thề đấy, khi ánh mắt nàng và con lợn kia đối mắt với nhau, nàng nhận ra con lợn đó rất muốn sống ....rất rất muốn sống.

Sau đó nàng nhìn thấy hai người bám vào cái cột, cột nhỏ lắm, nếu một người thì còn có thể nổi trên mặt nước chứ hai người khiến cho cái cột nửa chìm nửa nổi, cho nên bọn họ cứ lên tục phải cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước.

Vì sóng nước che khuất, Vương Nhu Hoa nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy nàng, nàng kinh hãi thấy một người chợt ấn đầu người khác xuống nước.

Vương Nhu Hoa bịt chặt lấy miệng, sợ mình kêu lên khiến người kia thấy được, hắn đã dìm chết cả bạn, nhìn thấy cái thùng gỗ của mình, nhất định càng thêm điên cuồng.

Kết quả có rất nhanh, cái cột thoát khỏi níu kéo phòng đi, hai người kia cũng biến mất.

Một lát sau con rắn nước dài hơn một trượng cuốn lấy chính cái cột ấy, bên cạnh nó còn có rất nhiều con rắn khác đang trườn tới áp sát, đám chuột đồng thường ngày thấy rắn là chạy biến mất cũng ngồi trên cái cột.

Chẳng mấy chốc cái cột bị rắn với chuột vây kín, thế này thì không duy trì được lâu, tin rằng không lâu nữa cái cột bị nguyền rủa đó sẽ khiến thêm nhiều sinh mệnh biến mất.

Một con chuột đồng cực lớn nhảy vào thùng gỗ, Vương Nhu Hoa chẳng mảy may sợ hãi, cho một chày chết luôn, nhưng nàng không ném xác con chuột đi.

Nàng hiểu chứ, lũ qua rồi mỗi một hạt lương thực đều quý giá, thịt chuột đồng cũng coi như ngon, năm xưa khi bị Vương gia đuổi khỏi nhà nàng đã từng ăn thứ này rồi.

Tiếng khóc của nhi tử làm Thiết Vương thị choàng tỉnh, nàng kéo vạt áo, bế con lên bầu vú căng sữa của mình, đứa bé bú rất mạnh, cái miệng nhỏ ngậm chặt đầu ti làm nàng hơi đau, nhưng nàng lại vô cùng vui vẻ.

Yêu thương vuốt nước mưa trên cái đầu tròn tròn lưa thưa tóc của nhi tử, cảm giác khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của nhi tử đầy vẻ buồn bã ...

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu đó khiến Thiết Vương thị muốn phì cười, vẫn còn là cục thịt đỏ hỏn chỉ ăn với ngủ thì biết gì mà buồn bã chứ.

“Nguyên Nhi, đừng sợ, không sao cả đâu, ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta, cha con sẽ phù hộ cho chúng ta, mẹ nhất định nuôi nấng con thành người, kế thừa hương hỏa của Thiết gia ...”

Vương Nhu Hoa nhìn nhi tử Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm, không biết nói với con hay cổ vũ bản thân thêm dũng khí tiếp tục sống: Ngồi bần thần trong cái thùng gỗ nhìn nhi tử bú một cách tham lam, tâm tư Vương Nhu Hoa bay xa tới mức tưởng tượng ra cảnh nhi tử thành thân, nhớ lại hiện trạng trắng tay của hai mẹ con, lại trở nên hoảng hốt, sau này sống thế nào? Một con trâu chết từ đằng xa trôi tới, Vương Nhu Hoa ước chừng giá trị của nó xong liền nuối tiếc, nhà mình trước kia cũng có trâu.

Lại có cỗ thi thể trôi qua thùng gỗ, giờ thì Vương Nhu Hoa chẳng còn sợ nữa, hai mẹ con nàng lênh đênh suốt một ngày một đêm, nàng đã thấy nhiều quá rồi.

Nhưng mà cỗ thi thể này thì khác, chủ yếu vì thi thế quấn ruột tượng thêu hoa bên hông, người làm ăn mới dùng thứ này, Vương Nhu Hoa bạo gan suy đoán, bên trong hẳn là chứa đầy tiền đồng.

Liếc nhìn cái lỗ to tướng ở cổ thi thể, Vương Nhu Hoa nhắm mắt lấy thêm can đảm, dùng gậy gỗ móc thi thể, thi thể kéo tới gần thùng gỗ, tim nàng đập thình thịch, thi thể dùng đôi mắt trắng dã nhìn nàng chằm chằm, như muốn bảo vệ tài phú.

Hừm, đã ngã xuống nước rồi còn nghĩ tới tiền, ngươi chết cũng đáng! Vương Nhu Hoa mắng một tiếng, cổ vũ bản thân.

May là thi thể buộc một khúc gỗ cho nên mới không bị tiền kéo xuống đáy sông.

Nàng mệt hết cả hơi mới tháo được cái ruột tượng ra, sau đó buộc chặt vào hông mình, nàng ước đoán bên trong ít nhất cũng phải có hai quan tiền.

Đẩy cái thi thể kinh khủng đi, trống ngực vẫn nện liên hồi, Vương Nhu Hoa ngó quanh quất như trộm, theo dân ước ở thôn quê, trộm tiền tài của thi thể sẽ bị đưa đi diễu phố.

Trước kia Thiết Thập Bát trong Thiết gia trang chính vì vớt một cỗ thi thể dưới rãnh nước, trộm mất ngọc bội, về sau bán ngọc bội bị quan phủ bắt được, lão tộc trưởng đánh tới ba mươi cái roi mây, treo Thiết Thập Bát trong trang thị chúng suốt một ngày.

Nhớ tới kết cục của Thiết Thập Bát, Vương Nhu Hoa hơi lo, nhi tử mười bốn tuổi của Thiết Thập Bát về sau không còn mặt mũi nhìn ai, tới giờ không có bà mai nào chịu đi làm mai cho hắn, nàng không muốn sau này cũng không có ai đi làm mai cho nhi tử.

Vương Nhu Hoa định ném cái ruột tượng đi, nhìn rồi lại tiếc, bán đi cũng phải được hai mươi đồng chứ ít à?

“Ném hay không đây?”

Vương Nhu Hoa thì thầm với nhi tử vừa ngủ dậy đang chăm chú nhìn mình, nhi tử rất phối hợp ê a trả lời nàng.

“Nghe lời con.”

Như hiểu được nhi tử nói gì, Vương Nhu Hoa quyết định giữ lại tiền nhưng vứt vội ruột tượng đi phi tang, làm xong hớn hở sờ mó từng đồng tiền một, hôn lên mấy mẩu bạc vụn, sao đó lại lần nữa ngây người, ôm chặt nhi tử vào lòng, nước mắt lã tuôn rơi chã rơi.

Nàng lại nhớ tới trượng phu đã mất.

Mưa ào ào đổ xuống nhưng lần mưa không lâu, đến khi mặt nước nổi gió, cột nước mưa lớn cũng biến thành mưa bụi li ti, Vương Nhu Hoa thông minh thậm chí biết dùng cái ô rách kia mượn hướng gió để cái thùng gỗ trôi theo chiều gió, không biết trôi tới đâu, nhưng thế nào cũng tốt hơn cứ lênh đênh đầy bất trắc thế này.

Thùng gỗ tránh cây đại thụ vươn lên trên mặt nước, trên cây toàn là người, Vương Nhu Hoa mộc mạc cho rằng, mình và nhi tử ở trong thùng gỗ an toàn hơn ở trên cây cùng đám người kia.

Trận lũ lớn làm thay đổi rất nhiều người, hàng xóm thân thiện hiện rất có thể biến thành ác ma, cái con lợn rất muốn sống kia nói Vương Nhu Hoa một đạo lý.

Trước mặt mạng sống, tình nghĩa gì chẳng qua chỉ là bóng trăng trong chum thôi.

Dọc đường đi, Vương Nhu Hoa không phải không gặp người rơi xuống nước.

Chưa nói tới toàn bộ ngoại ô Đông Kinh bị nhấn chìm, vẻn vẹn Thiết gia trang đã có hơn nghìn người gặp họa.

Đám nam nhân đều đi cứu đê, chỉ có người gia trẻ nhỏ ở lại trong trang, trượng phu nàng Thất ca vì là thợ rèn, được tộc trưởng gia gia giữ lại trong trang rèn công cụ nên mới không đi.

Vương Nhu Hoa không dám nhớ lại thời khắc cơn lũ ngợp trời ập tới ...

Thất ca đưa bao nhiêu người lên bè gỗ, khi mẹ con nàng muốn lên thì không ai muốn nhường chỗ, lúc ấy mà những người kia nhường ra một chút thôi, Thất ca đã không chết không chết.

Bởi thế Vương Nhu Hoa lãnh đạm nhìn rất nhiều người bị nước lũ cuốn trôi, trong lòng chẳng có lấy nửa phần áy náy.

Chuyện anh hùng để hán tử như Thất ca làm, mình là nữ nhân, một nữ nhân bế con, không cần thương hại bất kỳ ai.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top