Mọi người nhìn huyết nhục, quần áo, tóc dưới mặt đất kia hỗn hợp cùng một chỗ, không khỏi muốn ói, mà hơn nữa là rung động, chỉ là tùy tiện chúi xuống, liền gạt bỏ một Phàm Vũ Cảnh tầng mười!
Đây chẳng lẽ là võ giả Chân Vũ Cảnh? Trong lòng mọi người đều nghĩ đến vấn đề này.
Những đệ tử Thú Vũ Môn kia vốn là phóng tới Trầm Tường cũng lập tức ngừng ngay tại chỗ, thân thể của bọn hắn run rẩy, bọn họ là khoảng cách gần nhất trông thấy đồng môn sư huynh đệ của mình bị áp thành bánh thịt, cái loại lực lượng này cực kỳ giống lực lượng của Chân Vũ Cảnh.
Lúc này Trầm Tường nhìn chằm chằm vào thanh sam nữ tử cách đó không xa kia, thanh sam nữ tử kia cũng là vẻ mặt chấn kinh cùng sợ hãi, nàng biết rõ thực lực thanh niên mới vừa rồi bị Trầm Tường một chưởng đập thành bánh thịt kia là gì, đây chính là so nàng còn lợi hại hơn, nhưng ở trước mặt Trầm Tường lại giống như con sâu cái kiến.
Thời điểm thanh sam nữ tử sững sờ, Trầm Tường lập tức như gió bay vút qua, trong chớp mắt liền tới trước người thanh sam nữ tử.
- Ngươi. . . Ngươi, sư huynh, cứu. . .
Thanh sam nữ tử phản ứng tới, phát ra một tiếng thét lên, lời nói chỉ nói một nửa, một đoàn khí cương màu xanh đã bao phủ trên người nàng!
Trầm Tường đánh đi ra ngoài một chưởng, trực tiếp phóng thích chân khí Mộc thuộc tính cường hãn mà cuồng bạo kia ra, hóa thành khí cương, đánh tới thanh sam nữ tử, giống như vô số lưỡi dao sắc bén đồng thời cắt qua, lập tức diệt sát thanh sam nữ tử kia thành một đống thịt nát.
Mặc dù dung mạo ngươi khuynh thành tuyệt sắc, nhưng ở trước mặt lực lượng vô cùng cường đại, cũng chỉ là con sâu cái kiến!
Mọi người không dám thở gấp, lo lắng đắc tội một tên sát tinh như vậy, tùy tùy tiện tiện một chiêu liền có thể giết người, hơn nữa sau khi giết người, mắt cũng không nhìn thoáng một phát, thật giống như bóp chết một con kiến, một chút cũng không có để ở trong lòng, đương nhiên, sát khí lạnh lẻo trên người Trầm Tường kia cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi không hiểu.
Trầm Tường thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nhưng thực lực lại khủng bố như thế, sát phạt quyết đoán, loại nhân vật này mọi người cũng chưa từng nghe qua.
- Các ngươi muốn báo thù cho nàng không?
Trầm Tường nhìn mấy đệ tử Thú Vũ Môn kia, làm bọn họ sợ tới mức nói không ra lời, bởi vì Trầm Tường trong mắt bọn hắn, chính là một võ giả Chân Vũ Cảnh, hơn nữa còn tàn bạo như vậy!
Những đệ tử Thú Vũ Môn kia vội vàng lắc đầu, Trầm Tường đã làm bọn hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, dù sao ai cũng không muốn chết.
- Ta hỏi các ngươi một vấn đề, trung thực trả lời cho ta, nếu không kết quả của các ngươi cùng bọn họ một dạng.
Trầm Tường nhìn nhìn khối bánh thịt kia, cùng đống thịt nát cách đó không xa.
Đệ tử Thú Vũ Môn vội vàng gật đầu.
- Các ngươi có bắt bình dân Thái Vũ Châu cho yêu thú ăn hay không?
Trầm Tường hỏi, thanh âm rất lớn, làm cho tất cả võ giả tụ tập nơi này đều có thể nghe được, những võ giả này đại đa số đều đến từ Thái Vũ Châu, bọn hắn nghe được vấn đề này, cũng không khỏi toàn thân chấn động, đặc biệt là một ít võ giả quanh năm ở Vọng Long thành, thường xuyên có thể nghe được tin tức có người mất tích, lúc này trong đám người kia đã bắt đầu nghị luận nhao nhao.
Dùng bình dân cho yêu thú ăn, đây chính là sự tình nhân thần cộng phẫn, mỗi người đều phải tru diệt!
Đệ tử Thú Vũ Môn nghe được tiếng nghị luận ầm ĩ kia, đầu đầy mồ hôi, lúc này bọn hắn đáp cũng không phải, không đáp cũng không được, bọn hắn cũng không dám nói dối, bởi vì Trầm Tường trước mắt sát khí ngập trời, đang dùng ánh mắt đáng sợ nhìn bọn hắn chằm chằm, cho bọn hắn gánh nặng nội tâm rất lớn.
- Ta bắt đầu đếm một, hai. . .
Trầm Tường vừa mới đếm tới số này, những đệ tử Thú Vũ Môn kia đều nhao nhao gật đầu, nhưng thời điểm bọn hắn gật đầu, hai đấm của Trầm Tường chấn động, một đoàn khí vụ màu trắng dũng mãnh tiến ra, sát khí vô tận nương theo khí tức tử vong phún dũng mà ra, loại sát khí này làm người ta cảm giác như thân ở trong một chiến trường thây ngang khắp đồng vậy.
- Chết cho ta!
Hai đấm của Thẩm Tường vừa ra, giống như có vô số con bạch sắc cự hổ tràn đầy sát khí lao ra, điên cuồng mà tàn bạo cắn xé chín đệ tử Thú Vũ Môn kia.
Chỉ là trong nháy mắt, những đệ tử Thú Vũ Môn kia đều biến mất không thấy, chỉ để lại vài con yêu thú cùng sát khí khiến lòng người còn sợ hãi kia!
Sau khi Trầm Tường thi triển Bạch Hổ Thần Quyền, liền nhảy lên một cái, dậm trên hư không, thi triển khinh công, xẹt qua đỉnh đầu mọi người tiến nhập trong hạp cốc kia.
Trông thấy Trầm Tường tiến vào hạp cốc, trong lòng mọi người càng thêm vững tin Trầm Tường là Chân Vũ Cảnh, trông thấy võ giả Chân Vũ Cảnh ra tay, làm bọn hắn đều dị thường hưng phấn, lúc này bọn hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân Trầm Tường động thủ, là vì đệ tử Thú Vũ Môn bắt bình dân để nuôi nấng yêu thú!
Bên trong những võ giả này, đại đa số đều cảm thấy phi thường phẫn nộ, lúc này hình ảnh của Thú Vũ Môn trong lòng bọn hắn cũng trở nên phi thường ác liệt!
Trầm Tường đã đến gần quang đoàn hồng sắc kia, nhưng không có cảm ứng được lực cản, ngược lại cảm thấy phi thường ôn hòa, này làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Tường rất nhẹ nhàng xuyên qua quang đoàn này, sau khi đi tầm mười bước trong thông đạo hồng sắc, hắn nhìn thấy một mảnh đất hoang bằng phẳng, bên trong đất hoang có một tấm bia đá cao bằng đầu người, cách tấm bia đá hơn mười trượng, có một cây cự hoa màu đỏ cao cỡ nửa người, đóa hoa giống như một khuôn mặt, thoạt nhìn thập phần đẹp đẽ.
Ở bên cạnh đóa hoa kia, có mười mấy người vây quanh ra quyền, chưởng,… mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, khóe miệng còn tràn huyết!
Những võ giả Chân Vũ Cảnh này vậy mà đang đối chưởng, đọ sức chân khí, nhìn ra được bọn hắn vì đóa hoa kia mà xảy ra tranh chấp!
Thẩm Tường vừa tiến đến không bao lâu, chợt nghe đến một thanh âm lạnh như băng mang theo kinh ngạc.
- Ngươi vào bằng cách nào?
Men theo đạo thanh âm này nhìn lại, liền trông thấy một hắc y phụ nhân từ đằng sau tấm bia đá kia leo ra, đúng là thiếu chút lúc trước xém chút nữa giết chết hắn, lúc này Trầm Tường cũng trông thấy bên cạnh đóa hoa to lớn kia có một con rắn chết không có đầu!
Hắc y phụ nhân này bị thương, hơn nữa còn là trọng thương! Trong nội tâm Trầm Tường mừng thầm, đồng thời đi tới hắc y phụ nhân kia, hắc y phụ nhân này trông thấy Trầm Tường mang theo thần sắc phẫn hận, trong nội tâm không khỏi run lên, nàng nghĩ mãi mà không rõ Trầm Tường vì cái gì có thể khôi phục thương thế nhanh như vậy, còn có thể tiến vào Huyền Cảnh mà chỉ có Chân Vũ Cảnh mới có thể đi vào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận