Dịch: Hoangforever
Bạch Viễn nhìn quả bóng màu đen bám lên chân, khóe môi hắn liền nở ra một nụ cười lạnh lùng khó hiểu.
Khoảnh khắc khi mà quả bóng màu đen tiếp xúc lên thân thể Bạch Viễn, một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương liền quấn chặt lấy thân thể hắn. Không khí xung quanh cũng bắt đầu hạ nhiệt độ xuống.
Vào lúc này, trong lòng Bạch Viễn cảm thấy có một chút hiếu kỳ, bị đè nén và một ít sợ hãi nữa.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bóng tối vô định trước mặt. Ở nơi đó giống như có một bóng đen nhỏ bé đang lặng yên nhìn hắn vậy.
Bạch Viễn cúi người xuống, đưa tay ra bắt lấy quả bóng màu đen.
Khi những ngón tay hắn chạm vào quả cầu, một loại xúc cảm quỷ dị, không nói thành lời trong nháy mắt tràn qua.
Đây tuyệt đối không phải là quả bóng.
Cảm giác trơn trượt quỷ dị này khiến cho hắn cảm giác như mình vừa cầm lên một cái đầu người lành lạnh, ướt át vậy.
Cảm giác giống như hắn đang sờ lên một cái mái tóc màu đen dài, dày đặc, tầng tầng lớp lớp bao phủ lấy cái đầu lâu. Máu tươi đặc sánh lại, ẩm ướt dính lên lòng bàn tay nhớp nháp, lạnh lẽo.
Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi!
Đúng lúc này, trùng điệp tiếng cười của trẻ con từ bốn phương tám hướng truyền tới. Cái đầu trong tay Bạch Viễn giống như bị tiếng cười này làm cho chấn động, cũng phát ra tiếng cười đùa giống như âm thanh vừa rồi.
Đột nhiên cái đầu lâu bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, mái tóc màu đen nhánh vặn xẹo, kịch liệt xoắn lại.
"Ha ha. . . Ha ha ha ha! ! !"
Bạch Viễn nhìn chằm chằm vào bóng đen thấp bé ở trên bậc cầu thang . Hắn nhếch miệng lên cười một cái, sau đó dùng lực ném cái đầu lâu trong tay về phía nó.
Cơ bắp cứng như thép cuội trong nháy mắt xoắn lại.
Bùm!
Đầu lâu đang còn giãy dụa trong tay Bạch Viễn gần như trong nháy mắt nổ tung, tan thành bọt mảnh. Hỗn tạp xương cốt thịt vụn bắn ra tung tóe khắp nơi.
Bạch Viễn cũng không quan tâm tới máu thịt bắn ra lung tung kia mà chùi sạch dịch nhờn bám ở tay, sau đó dậm chân thật mạnh xuống nền nhà bằng xi măng. Ngay lập tức nền nhà liền băng liệt ra, tạo thành một cái hố nhỏ.
Tiếp theo, cả cơ thể hắn hóa thành viên đạn bay theo hình zic-zắc lên phía cầu thang. Mà cái bóng đen nho nhỏ vốn đang còn đứng ở trên cầu thang trong thoáng chốc chợt lóe lên sau đó liền biến mất.
Vào lúc Bạch Viễn vọt lên được tới trên cầu thang, đột nhiên một khuôn mặt u ám tái nhợt, vô cảm liền xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Gần trong gang tấc !
Bùm !
Liền cả thời gian suy nghĩ cũng không có, Bạch Viễn trong nháy mắt vung quyền tới đấm lên bộ mặt này!
........
Bùm!
Bạch Viễn đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra !
Một cỗ xúc cảm không nói nên lời, giống như sóng cuộn trào dâng trong lòng hắn.
Trong ánh mắt nổi lên nghi hoặc, khó hiểu nồng đậm. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhớ lại giấc mơ lúc trước, Bạch Nguyên mở hai mắt ra nhìn lên t rần nhà thì thấy hoa văn quỷ dị màu đen vẫn đang ở đó. Không biết có phải là do ảo giác hay không mà hắn cảm thấy màu sắc của đám hoa văn quỷ dị này hình như có mờ nhạt hơn trước một ít thì phải??
Cảm xúc ngổn ngang, kỳ lạ này dần được rút đi khi mà Bạch Viễn dần dần bình tĩnh lại. Thế nhưng trong ánh mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc nồng đậm.
Mới vừa rồi rốt cuộc mà mơ hay là thực vậy ??
Bạch Viễn nhẹ nhàng duỗi lòng bàn tay ra. Tựa hồ như nhớ lại cảm giác trơn trượt, dinh dính, kỳ lạ lúc trước, khóe môi hắn liền co quắp lại.
Suy tư một lúc lâu không nghĩ ra được kết quả gì, Bạch Viễn quyết đoán lựa chọn buông tha và ngồi dậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, ngay cả một tia sáng cũng không có ở bên ngoài cửa sổ.
Lại quay sang liếc nhìn đồng hồ báo thức điện tử ở trên bàn làm việc. Lúc này đang là 5h04’.
“Dậy, tập thể dục một lát vậy.”
Nhớ tới những gì ngày hôm trước Trần Ngọc San đã căn dặn hắn, Bạch Viễn liền rời khỏi giường. Trải qua một cơn ác mộng như vậy, muốn ngủ lại cũng không ngủ được.
Mặc dù không biết đến tộn cùng thứ kia có phải là cơn ác mộng hay không???
Trước tiên, Bạch Viễn cảm thụ một chút cơ thể của hắn.
Trải qua sự cường hóa của “Tinh Anh Cách Đấu Thuật”, hiện tại cơ thể hắn nhìn khá là cường tráng, tinh thần thì sung mãn, cũng không có tái nhợt, uể oải giống như lúc trước.
Không có tiếp tục ngủ nữa, cho nên Bạch Viễn đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo thể thao và đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, ngó sang phòng em gái Bạch Anh của mình thì thấy cửa vẫn đang còn đóng kín, không khỏi khẽ cười một cái.
“Bạch Anh cũng xem như là oan gia của mình đi.”
........
Trong đầu miên man suy nghĩ về thuộc tính dị năng của mình, Bạch Viễn đi tới bên cạnh công viên lúc nào không biết. Hắn khẽ chớp mắt một cái, sau đó nhìn về phía thanh kỹ năng của mình.
【 Tinh Anh Cách Đấu Thuật: cao cấp 1. 7%! ! Phiên bản đầy đủ sau khi rèn luyện 10.000 lần có thể gia tăng thêm 0,2 sức mạnh, 0,1 nhanh nhẹn và 0,2 thể chất 】
Trước tiên, Bạch Viễn chạy xung quanh công viên cho nóng người cái đã. Và hắn đã dùng hết 30 phút cho việc này.
Sau đó hắn tìm một nơi hẻo lánh, ít người qua lại và bắt đầu tập luyện “Tinh Anh Cách Đấu Thuật”.
Kể từ khi thăng cấp Tinh Anh Cách Đấu Thuật lên thành cao cấp, phiên bản đầy đủ, bổ sung hoàn thiện những phần thiếu sót trước đó, hắn cảm thấy bản này so với “Ưng non gương cánh!”
“Liệp Ưng Trụy Không (Bắt Ưng trên không )!”
“Hùng Ưng nổi giận!”
“Thiên Ưng bay lượn!”
Bốn bài quyền đã trải qua cải tiến liền được Bạch Viễn diễn luyện một cách trôi chảy. Đánh xong, hắn thấy cơ thể vô cùng thư thái, cảm giác giống như ở một nơi nào đó thoát thai hoán cốt vậy!
Hắn lại tiếp tục tập luyện thêm vài lần nữa. Độ thành thục của Tinh Anh Cách Đấu Thuật càng ngày càng không ngừng tăng lên.
Đột nhiên...
“Đùng!”
Một âm thanh to lớn, rõ ràng từ trong cơ thể Bạch Viễn phát ra.
Âm thanh nổ liên tục giống như sóng vỗ, không ngừng vang lên bên trong cơ thể Bạch Viễn.
Thế nhưng Bạch Viễn cũng không có phát hiện ra mà vẫn tiếp tục tập luyện một cách hăng say.
...........
Cách nơi Bạch Viễn tập luyện không xa.
Một vị nam nhân trung niên có tóc mai hai bên màu trắng bệch, cao tầm 1m77, mặc kiểu áo giống Tôn Trung Sơn đang đi lại trong công viên.
Đây là người đàn ông lúc trước Trần Ngọc San đã đề cử Bạch Viễn với hắn. Hiện tại, hắn tới nhà Bạch Viễn, thấy Bạch Viễn ra ngoài tập thể dục buổi sáng thì liền vội vàng đi theo. Hắn muốn xem một chút thành quả tập luyện của Bạch Viễn như thế nào?
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy một âm thanh nào đó. Thế là liền vội vàng tăng cước bộ của mình lên, hướng về phía Bạch Viễn đi tới.
..........
Diễn luyện xong bài quyền, máu bên trong cơ thể Bạch Viễn vốn đang còn chậm rãi chảy xuôi liền sền sệt lại giống như thủy ngân. Mồ hôi trên người thì túa ra như suối. Sau đó, hắn chậm rãi thu lại tư thế.
Ánh mắt Bạch Viễn nhẹ nhàng nhìn về phía thanh kỹ năng ở trước mặt, sau đó nhẹ nhàng mở nó ra.
【 Tinh Anh Cách Đấu Thuật: Cao cấp 1. 7%! ! Phiên bản đầy đủ, sau khi rèn luyện 10.000 lần xong liền có thể tăng lên 0. 2 lực lượng, 0. 1 nhanh nhẹn và 0. 2 thể chất, trước mắt 1134/10000】
Vào lúc Bạch Viễn khẽ hô hấp điều khí lại, đột nhiên có tiếng bước chân “Xoàn xoạt” vang lên từ phía lùm cây .
Bạch Viễn quay đầu lại nhìn thì thấy một nam nhân trung niên có hai tóc mai trắng bệnh, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhìn rất là phong độ, một tay nắm trước ngực, một tay vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
“Có thể đem Tinh Anh Kiện Thể Quyền tự mình rèn luyện tới trình độ này... Người có phải là Bạch Viễn của câu lạc bộ Tinh Anh mà Ngọc San đã nói tới không?”
Ánh mắt của Hạ Thái nhìn về phía Bạch Nguyên tràn đầy nóng bỏng, không có một chút nào gọi là che dấu. Bạch Viễn nhìn vào đôi mắt này mà da gà nổi hết cả lên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận