Dịch: Hoangforever
Bạch Viễn mơ hồ cảm thấy hắn sắp nắm được chân tướng sự thật về thuộc tính dị năng của mình, thế nhưng thứ này cũng cần phải làm một cái nghiệm chứng nho nhỏ xem suy nghĩ của hắn có đúng không đã.
Có vẻ như những hoa văn quỷ dị kia,còn có mặt dây chuyền xuất hiện một cách khó hiểu kia nữa, rất có thể chúng là mấu chốt để hắn đột phá.
Đột phá để hắn trở nên mạnh mẽ hơn!
Nghĩ tới đây, Bạch Viễn không khỏi im lặng nhìn ra khung cảnh đang còn chuyển động bên ngoài cửa sổ, vừa nghe tiếng động cơ “ô ô” chạy, vừa nghe tiếng mọi người nói chuyện ầm ĩ, huyên náo bên cạnh, trong lòng thì thầm hạ quyết tâm.
Nếu như hắn có năng lực có thể khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn so với người khác, không có lý do gì hắn lại không làm, không có lý do gì hắn lại không thay đổi chính bản thân mình để cho hắn có thể trở nên mạnh hơn cả. Chứ không thể để mình chết một cách lãng xẹt giống như kiếp trước không có tiếng tăm gì, chả khác nào một thứ cặn bã!
Chắc chắn là không để như vậy rồi !
Một khí chất lạnh lùng nghiêm nghị cùng với đó là hơi thở tàn bạo theo nội tâm Bạch Viễn rung động không ngừng nhàn nhạt tán phán ra bên ngoài. Vốn lúc đầu xung quanh hắn đang còn rất là đông người đột nhiên mấy bạn học sinh giống như cảm nhận được thứ gì đó, cảm thấy ớn lạnh liền rời xa khỏi người hắn, tạo thành một khoảng trống vòng tròn nho nhỏ ở bên cạnh hắn.
............
Trong một gian phòng cũ nát của một ngôi nhà có phần cũ kỹ.
Mùi khói thuốc tràn ngập kèm theo đó là nhàn nhạt mùi máu tươi không sao xua tan đi được...
“Ba!”
Một tấm hình đen trắng liền đạp lên một chiếc bàn cũ kỹ đã ố vàng phủ đầy giấy báo. Hình ảnh bên trong tấm hình này rõ ràng là Hoa Thi Mộng không sai vào đâu được. Bên cạnh nàng chính là cha nàng, phụ thân Hoa Quang Hi!
Xung quanh chiếc bàn cũ kỹ này có 3 người đàn ông trung niên với nhiều tư thế khác nhau đang ngồi.
Ba người này phần lớn từ 30-40 tuổi, có khí chất hoặc là âm lãnh, hoặc là hung ác, hoặc là ngang ngược. Ấn tượng đầu tiên khi bạn nhìn vào họ chính là sự âm tàn, ngang ngược, không phải là dạng người tốt lành gì.
Mà trong 3 người, người khiến bạn chú ý nhất chính là người đàn ông trung niên vừa mới ném bức ảnh lên trên bàn kia. Người này có khuôn mặt dày đặc vết thương, những vết thương này giống như do dao sắc tạo thành, kết hợp với nụ cười nhếch ra, hàm răng trắng hếu nhìn chẳng khác nào ác quỷ tàn bạo mới từ trong địa ngục bò ra vậy!
Hắn chính là Đao Ba mặt sẹo.
“Đây là hình mà tên thám tử tư kia vừa gửi tới?”
Sau khi tên mặt sẹo ném bức ảnh lên trên chiếc bàn, hắn quay đầu lại hỏi người đàn ông có khuôn mặt gầy gò đang từ ngoài cửa bước vào với một khuôn mặt vô cảm. Người này có hốc mắt hãm sâu, trên quần áo vẫn còn lưu lại vết máu còn chưa khô.
Người đàn ông có khuôn mặt gầy gò đi tới trước bàn, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó lấy tay cầm lấy tấm hình lên và xem xét nó một cách cẩn thận. Sau khi nhìn kỹ qua, khuôn mặt vẫn như cũ không một chút biểu tình nào gật đầu với Đao Ba mặt sẹo.
Đao Ba mặt sẹo dữ tợn nói:
“Cái lão gia hỏa này cũng biết cách hưởng thụ cuộc sống đó chứ! Nếu như không phải lão Đại thần thông quảng đại, chúng ta có lẽ còn chưa chắc đã tìm ra được lão!”
“Tiểu tử nhà ngươi giải quyết một cái thi thể cũng tốn nhiều thời gian như vậy sao? Nếu như ngươi không giải quyết được thì để chúng ta!”
Nói tới đoạn sau, trong ánh mắt của lão liền hiện ra lãnh ý nhàn nhạt. Oán độc và hận ý cơ hồ muốn từ trong hốc mắt tràn ra.
“Đao Ba, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không biết kế hoạch của lão Đại sao?”
Đột nhiên, người đàn ông có sắc mặt âm trầm, khuôn mặt hình chữ quốc (国), trán lồi ra, lên tiếng nói.
Lời của hắn ngay lập tức khiến cho người đàn ông mặt sẹo quay đầu lại, trừng mắt lên, dữ tợn gầm lên:
“Cái tên súc sinh nhà ngươi, nói đểu gì nhau đấy? Hồi đó bị chém cũng không phải là ngươi a!!”
“Được rồi! Được rồi! Đao Ba, chấm dứt tranh cãi!”
Người đàn ông cuối cùng trong 4 người, cuối cùng cũng lên tiếng.
Người này thoạt chừng chỉ mới hơn 30 tuổi một chút, dung mạo bình thường. Sau khi tên mặt sẹo ném bức ảnh lên bàn, hắn thỉnh thoảng lại cầm tấm ảnh lên nhìn một cách cẩn thận. Tay phải thì không ngừng vuốt ve chiếc bật lửa Zippo màu sáng bạc. Ánh lửa lờ mờ lưu chuyển trên tay anh ta giống như một dải băng bằng lửa rực rỡ, làm cho người xem nhìn mà trợn mắt há hốc mồm hết cả lên.
Sau khi anh ta nói xong, người đàn ông mặt sẹo và người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc liền ngậm miệng lại, cũng không có dám lên tiếng nữa.
Sau đó, bao gồm cả người đàn ông có hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt gầy gò trước đó, cả ba người đồng thời nhìn nam nhân này, chờ đợi người đàn ông này nói tiếp.
Thấy 3 người nhìn mình, người đàn ông đang còn nghịch bật lửa liền dừng động tác tay lại, sau đó trầm giọng, nghiêm nghị, chậm rãi nói:
“Trước lấy tiền, sau lấy mạng. Để cho hắn tràn đầy hi vọng, sau đó làm cho hắn phải tuyệt vọng!”
Lời vừa nói xong, chiếc bật lửa màu sáng bạc liền được bật ra. Cả chiếc bật lửa giống như một đạo ánh đạo ánh sáng màu bạc rơi xuống tấm hình trên mặt bàn.
Một vài tia lửa phụt ra, lây nhiễm sang tấm hình. Lửa từ từ bốc cháy lên, thiêu đốt tấm hình, cháy tới đâu tấm hình cuộn dần tới đó.
Trong căn phòng mờ mịt, ngọn lửa màu đỏ phản chiếu ra 4 cái bóng màu đen của 4 người đàn ông nhấp nhô, lắc lư đầy dữ tợn. Sau đó một âm thanh vặn vẹo vang lên:
“Dám bán đứng người của chúng ta, tất cả đều phải chết!”
.........
Trước mắt hắn lúc này là một mảnh xám xịt. Bạch Viễn nhìn trời mà khẽ lắc đầu.
Hiện tại, hắn đang mang theo cặp sách, đứng ở dưới sân của tòa nhà chung cư, nơi mà hắn đang ở. Bầu trời thì mờ mịt xám xịt một màu, ngay cả một tia sáng cũng không có, khiến cho lòng người không khỏi cảm thấy bị đè nén.
Bạch Viễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, trên gương mặt không tự chủ được hiện ra một tia nghi hoặc.
“Hình như.... có gì đó không ổn....”
Nghĩ như vậy, hắn mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi vào cầu thang u ám. Ngay lập tức bóng tối sâu thẳm liền cắn nuốt lấy thân ảnh của hắn.
Nhà hắn ở tầng 5 nên hắn phải cuốc bộ cầu thang tới tận tầng 5. Lúc bước lên tới đầu cầu thang tầng 2, cầu thang vẫn như cũ mờ mịt, không thấy gì.
“Đèn cảm biến bị hỏng?”
Hắn nhìn bóng đèn trên đầu, dùng chân ra sức dậm mạnh trên mặt đất, thế nhưng nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Vẻ mặt nghi hoặc của hắn càng lúc càng nồng đậm hơn.
“Những thứ kia... Hoa văn?”
Ngoài trừ đèn cảm ứng bị hỏng ra, trên trần nhà lúc này cũng chỉ là một màu trắng. Điều này làm cho hành lang vốn đang còn mờ mịt liền trở nên rõ ràng hơn. Vốn ban đầu trên trần nhà của hành lang này có mấy cái hoa văn quỷ dị bám vào, thế nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng đâu.
Bóng tối bốn phía vốn đang yên tĩnh như mặt hồ, lúc này giống như bắt đầu nổi sóng.
Đúng lúc này, một thứ màu đen nhảy từ góc chân cầu thang lăn lộn mà tới.
Bạch Viễn khẽ quét mắt sáng chỗ đó thì phát hiện ra đó là một quả cầu có màu đen, đang từ từ lăn từ trên cầu thang xuống.
Hắn khẽ nghiên người, sau đó nhìn về phía khe hở của cầu thang, trừ một mảnh đen nhánh ra thì hình như có ai đó đang đi lại trên cầu thang thì phải.
Hi hi. . Hi hi hi hi hi. . . Hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi hi!
Tiếng cười trẻ con vang lên liên tiếp từ trên đỉnh đầu Bạch Viễn truyền tới.
Mặc dù có chút nghi hoặc thế nhưng Bạch Viễn vẫn tiếp tục đi lên tầng 3.
Vừa bước lên tới tầng 3, lại một quả bóng màu đen nữa lăn xuống. Quả bóng màu đen này tạo thành một dấu vết ướt át quỷ dị trên mặt bê tông. Sau đó cũng biến mất ở trong bóng tối sau lưng hắn.
Sau khi quả bóng đi qua, tất cả âm thanh liền biến mất, chỉ còn lại mỗi hơi thở của hắn.
Ngay tới cả tiếng cười trẻ con lúc trước vào lúc này cũng không thấy đâu nữa.
Bạch Viễn dừng bước chân lại, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía quả bóng vừa biến mất.
Hắn thấy dấu vết ướt át lúc trước đang càng lúc càng di chuyển lại gần chân mình??
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận