Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 118: 118

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 347 lượt xem
  • 2253 chữ
  • 2023-01-02 22:06:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cao Đức Trung theo lời lui ra, đến ngoài cửa điện, nhìn Thục quý phi đang quỳ trên đất, ông khuyên: “Quý phi nương nương, lúc này Hoàng thượng đang bộn bề nhiều việc, người vẫn nên về đi thôi.”

Thục quý phi nhìn ông ta một cái, sau đó dập đầu thật mạnh lên nền gạch vàng sáng chói: “Hoàng thượng, cầu người gặp thiếp một lần!” Nói xong lại dập đầu.

Nghe tiếng dập đầu nặng nề vang lên, Cao Đức Trung không nỡ nhìn, chỉ đành lùi vào trong điện, vào đến sau cửa vẫn nghe thấy từng tiếng “bịch, bịch” vọng tới.

Lần thứ hai đến bên cạnh Hoàng đế, Cao Đức Trung im lặng đứng một chỗ.

Sau đó, cả căn phòng rơi vào trong tĩnh lặng, chỉ có một âm thanh duy nhất văng vẳng bên tai, đó là những lời cầu khẩn của Thục quý phi.

Tiếng sau khẽ hơn tiếng trước, tiếng sau tuyệt vọng hơn tiếng trước

***

“Nương nương, Thục quý phi nương nương tới.” Thính Trúc vội vã đi vào, thấy Trang Lạc Yên đang đọc sách bèn hạ giọng xuống, “Giờ Thục quý phi đang ngồi chờ ở chính điện ạ, nô tì nói người còn đang ngủ, nhưng Thục quý phi không chịu đi.”

Vân Tịch nhíu mày, lo lắng nhìn Trang Lạc Yên: “Nương nương, không lẽ Thục quý phi vì chuyện của người nhà mà đến đây?” Trước đó nương nương và Thục quý phi chưa hề lui tới với nhau.

Trang Lạc Yên đặt sách xuống, nhướng mày: “Ngoại trừ điều này thì còn có lý do gì nữa. Ngày trước có thấy nàng ta đặt chân đến cung Hi Hòa của chúng ta đâu, ra gặp một lát vậy.”

“Hay để nô tì trang điểm cho người trước?” Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên ăn mặc giản đơn, trên tóc chỉ cài hai cây trâm bạch ngọc bèn ướm hỏi, “Không biết Thục quý phi muốn gì đây.”

“Không cần,” Trang Lạc Yên ấn thái dương, nhận bình nước nóng ủ tay Thính Trúc đưa lên, “Thế là được rồi.”

Trong chính điện cung Hi Hòa, Thục quý phi ngồi trên ghế chạm hoa, nhìn những vật bài trí quanh đó, lộ vẻ tiều tụy võ vàng. Nàng không còn tâm trạng thưởng thức trà mới được dâng lên, chỉ ngồi dựa lưng ghế, lặng lẽ nhìn ra cửa. Đến nước phải tới đây cầu giúp đỡ, thật sự đã không còn hi vọng gì, nàng chẳng qua chỉ không muốn buông tay, đánh liều một phen mà thôi.

Hoàng thượng không muốn gặp nàng, ngay cả Hoàng hậu cũng bày ra một vẻ “hậu cung không được tham chính”, trong cung còn ai có thể gặp Hoàng thượng? Chỉ có Trang Lạc Yên thôi. Nàng cười một tiếng chua xót, thật không ngờ mình cũng có lúc rơi vào tình trạng này. Một Thục quý phi nương nương từng được sủng ái vượt trội khắp hậu cung, nay lại phải khép nép nhũn nhặn đi nhờ một phi, chỉ ngày mai thôi, chuyện đáng cười này sẽ truyền khắp cung.

Nhưng nàng đâu còn biện pháp nào khác, nếu phụ thân và huynh trưởng có chuyện gì, mẫu thân với đệ đệ bé bỏng của nàng sẽ ra sao, những thúc bá trước đây luôn lệ thuộc vào phụ thân nay chỉ muốn chối bỏ sạch sẽ, nào còn ai nguyện ý đứng ra xin giùm, ngay cả ả Tô Văn Thiến không có đầu óc kia, hiện giờ cũng không muốn xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Lúc này đây, nàng đã thông thấu hơn bao giờ hết, Hoàng thượng vô tình nàng sớm biết rồi, chỉ không ngờ rằng, Hoàng thượng có thể vô tình đến nước này. Nhiều năm hầu hạ người như vậy, dù là không có công cũng cống hiến sức, nhưng khi người thẩm vấn phụ thân và huynh trưởng nàng, có từng bận tâm đến nàng một khắc?

Đợi thật lâu không thấy Trang Lạc Yên xuất hiện, Thục quý phi nhìn cung nữ hầu trà bên cạnh: “Nương nương các ngươi vẫn đang nghỉ à?”

Giờ chưa tới bữa trưa, bữa sáng mới qua một canh giờ, chỉ e lúc này ngủ là giả, không muốn gặp nàng mới là thật.

“Thục quý phi nương nương thứ tội, nô tì không biết ạ.” Cung nữ thi lễ, nhỏ giọng lễ phép trả lời.

Thục quý phi cười nhạt, nâng tách trà còn ấm lên, nhìn hoa văn quả nho màu xanh trên đó, bỗng nhiên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Trang Lạc Yên, nếu giờ đây nàng cũng mang trong mình một đứa con, có lẽ đã không thê thảm như vậy.

“Chiêu phi nương nương tới.”

Thục quý phi hơi bất ngờ quay đầu nhìn ra, thấy Trang Lạc Yên vịn tay cung nữ đi vào, đối phương mặc bộ váy rộng, giản dị như một tài nhân thông thường chứ không phải một sủng phi, hiển nhiên là chưa kịp thay y phục đã vội ra đây.

“Đặt đầu là ngủ, không biết quý phi nương nương tới, xin quý phi nương nương thứ tội.” Trang Lạc Yên hơi nhún gối, tất nhiên sẽ không thực sự quỳ xuống.

Thục quý phi nói: “Chiêu phi không cần đa lễ, là do bổn cung làm phiền nàng.” Đợi Trang Lạc Yên ngồi xuống, nàng mới nói tiếp, “Hôm nay bổn cung tới đây là có chuyện muốn nhờ, xin Chiêu phi hay giúp một tay.”

Không ngờ một người luôn uyển chuyển hàm súc như Thục quý phi lại nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề như vậy, Trang Lạc Yên sửng sốt hồi lâu mới nói: “Quý phi nương nương quá lời, nếu là chuyện ngay cả người cũng không làm được thì tần thiếp đâu có khả năng hỗ trợ được gì, quý phi nương nương xin đừng nói đùa.”

“Ta cũng đoán trước nàng sẽ nói vậy,” Sắc mặt Thục quý phi đã bình thản như nước, nhưng Trang Lạc Yên nhìn, vẫn nghĩ dường như nàng ấy đã rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

“Từ khi nàng phục sủng, ta vẫn cảm thấy người như nàng chẳng qua chỉ khiến Hoàng thượng tò mò đôi chút, nhưng gần hai năm đã trôi qua, không ít người thất sủng, thậm chí mất mạng, nàng lại từ một uyển nghi nho nhỏ trở thành Chiêu phi.” Thục quý phi cười chua chát, “Thậm chí ngay cả ta cũng không còn được sủng ái như xưa, Hoàng thượng tới cung của nàng lại ngày càng chuyên cần, không những thế, còn vì đứa nhỏ trong bụng nàng mà sắp xếp không ít người bảo vệ, không biết đã thay nàng cản bao lần tính toán hung hiểm của người khác.”

Trang Lạc Yên nghe những lời từ đáy lòng này, nghĩ Thục quý phi không phải đến nhờ mình mà là đến để trút hết nỗi lòng, có điều nghe nàng ta nói về những điều này bằng giọng nói bằng phẳng bình tĩnh, người nghe lại cảm thấy cô quạnh và trống rỗng làm sao.

“Quý phi nương nương nói quá lời rồi,” Nụ cười trên mặt Trang Lạc Yên nhạt dần đi, “Quý phi nương nương làm sao biết được, tần thiếp cũng từng hâm mộ người bao nhiêu? Khi tần thiếp vào cung còn chưa tròn mười bảy, được Hoàng thượng sủng ái mấy ngày, lại cho là Hoàng thượng hiểu được tấm lòng thiếp, liền mừng đến quên mất mình là ai, sau mới biết được, Hoàng thượng chẳng qua chỉ tò mò muốn nếm thử điều mới mẻ như thiếp mà thôi.”

“Khi đó tần thiếp luôn nhìn Hoàng thượng yêu chiều người, lòng liền khao khát, chỉ cần Hoàng thượng đối xử với thiếp tốt bằng phân nửa người, tần thiếp đã hạnh phúc lắm rồi.” Trang Lạc Yên cũng cười khổ một tiếng, “Sau đó, tần thiếp học được cách giấu đi tình cảm, Hoàng thượng dần dần chú ý tới thiếp hơn, thế nhưng mỗi khi đêm về vẫn luôn sợ hãi, sợ khi Hoàng thượng không còn sủng ái thiếp nữa, tần thiếp biết phải làm sao?”

Thục quý phi lặng đi một lát, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, miệng cười mà nước mắt cứ lăn dài: “Thì ra là thế, thì ra là thế, thảo nào, hồi ấy đích nữ duy nhất của họ Trang lại vào cung, thì ra là vì nguyên nhân này.” Nàng nhìn Trang Lạc Yên, ánh mắt có tiếc thương, có xót xa, “Đã vào loại địa phương này, hi vọng nàng sẽ không có một ngày phải hối hận.”

Thục quý phi nhìn người trước mặt mình, gần như không tin nổi, sao lại có một người ngốc nghếch đến mức vào cung vì Hoàng đế, nếu được gả cho một người bình thường, nàng ta sẽ thành người vợ danh chính ngôn thuận, sẽ được đứng đầu hậu viện, cần gì phải vì một người đàn ông mình nhìn không thấu mà tự đày bản thân đến loại địa phương này?

Hồi trước thế lực của Tô gia quá yếu, một tiểu thư học vũ đạo từ nhỏ là nàng bị đưa vào cung, dùng hết thủ đoạn giành được sủng ái của Hoàng đế, sau đó không tự chủ được, coi người đàn ông ấy thành chiếc bè cứu sinh của mình, rốt cuộc là lúc nào liền hết hi vọng? Là từ sau khi Trang Lạc Yên ngày càng được sủng ái, sau khi Trang Lạc Yên có thai, hay là, đến bây giờ còn chưa hết hi vọng?

Hai người bọn họ, ai đáng thương hơn? Có thể kẻ thua cuộc là nàng thật đáng thương, nhưng nàng liệu có phải là ngày mai của Trang Lạc Yên, ai biết được, mà nàng thì không còn hứng thú để biết.

Ngoài cửa chính điện, Phong Cẩn chắp tay sau lưng đứng đó, phía sau hắn là mấy cung nữ thái giám đang quỳ, những người này đã lạnh run, họ đâu có muốn nghe chuyện riêng của các phi tần với nhau, nhưng lúc này ai cũng không dám động đậy, chỉ cầu mong về sau Hoàng thượng nhớ tới, sẽ không muốn lấy đầu bọn họ.

“Nếu như không mong muốn quá nhiều, sẽ rất dễ dàng thỏa mãn, cũng sẽ không hối hận.” Trang Lạc Yên trầm mặc chốc lát rồi nói, “Ngày ấy vào cung, vốn chỉ mo được gần Hoàng thượng hơn một chút, hôm nay… đã là ân huệ trời xanh ban cho ta rồi.”

Đây là lần đầu tiên Trang Lạc Yên xưng “ta” trước mặt Thục quý phi, Thục quý phi lại không so đo với nàng, chỉ nhìn vào đôi mắt ẩn sâu bao tình ý miên man, cười một tiếng cay đắng. Mặc dù chỉ là một phi tần, nàng cũng là một con người, cũng sẽ ao ước ngày càng nhiều. Nàng nghĩ Hoàng thượng tốt với nàng, nghĩ Hoàng thượng thật sự dành cho nàng chút chân tình, chẳng lẽ đây cũng chỉ là hi vọng xa vời, trời xanh sao bất công với con gái như thế?!

“Mà thôi, nàng coi như hôm nay bổn cung chưa tới.” Thục quý phi đứng lên, nàng biết người này sẽ không đi cầu xin Hoàng thượng giúp nàng, mà nàng cũng không thể chân chính cầu khẩn nàng ta được.

Trang Lạc Yên thấy Thục quý phi đứng lên, cũng chầm chậm đứng lên theo, chần chừ một lát mới nói: “Quý phi nương nương, đi thong thả.”

Thục quý phi quay đầu nhìn Trang Lạc Yên, hơi nhấc cằm lên, tựa như đã khôi phục dáng dấp cao ngạo quý phái mà sâu sắc ngày xưa, quay người ra cửa.

Trang Lạc Yên lặng lẽ nhìn theo bóng nàng khuất dần, thở dài một hơi. Có lẽ hồi ấy Tô thị lang cố tình khống cáo đại ca nàng đã khiến Hoàng đế không thích rồi. Người của Tô gia, ỷ vào Thục quý phi để làm quá nhiều điều ác, việc này có lẽ Hoàng đế cũng biết rất rõ nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói, lại chọn đúng dịp đầu năm để trừng trị, ra tay không hề có nửa phần lưu tình, ngay cả Thục quý phi mấy lần cầu kiến cũng không thèm gặp, chẳng lẽ, Hoàng đế đã không còn muốn nâng đỡ một Thục quý phi cao ngạo hơn người nữa rồi?

Trang Lạc Yên đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn về phía Vân Tịch, hạ giọng thì thào vào tai nàng ta: “Tìm biện pháp đi thăm hỏi một chút về Triệu gia.” Nàng nghi ngờ, Hoàng đế đã muốn động đến Triệu gia rồi.

Ra khỏi đại điện, phát hiện sắc mặt cung nữ canh cửa có vẻ là lạ, Trang Lạc Yên thầm hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nàng vịn tay Vân Tịch, hơi mỉm cười.

Xem ra, Hoàng đế vừa tới đây, dạo này hắn có thói quen không cho người truyền báo, những lời vừa rồi chẳng biết đã nghe được bao nhiêu?

Trong ngự thư phòng, Phong Cẩn cầm một bản tấu chương, nhìn vài cái rồi buông xuống: “Cao Đức Trung, trẫm nhớ mẫu thân Chiêu phi cũng xuất thân danh môn?”

Cao Đức Trung ngẩn ra, vội đáp: “Bẩm Hoàng thượng, việc đó nô tài không biết ạ.”

Phong Cẩn gật đầu, phân vân một lát mới nói: “Mấy ngày nữa cho mời Trang phu nhân vào cung gặp Chiêu phi một lần, đợi sau khi Chiêu phi sinh hạ hoàng tử, tấn phong Trang thái thái làm nhất phẩm phu nhân đi.”

Cao Đức Trung yên lặng ghi nhớ, trong lòng biết Hoàng thượng làm vậy là muốn cất nhắc Chiêu phi nương nương, nếu không, bằng vào phẩm cấp của Trang đại nhân, Trang thái thái sao có thể được phong nhất phẩm cáo mệnh?

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top