Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 119: 119

Nghề Làm Phi (Dịch) (Đã Full)

  • 332 lượt xem
  • 2098 chữ
  • 2023-01-02 22:06:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Phát tấu chương này đi đi,” Đẩy mấy tấu chương màu đỏ sang một bên, Phong Cẩn nói tiếp, “Sau này nếu có người nhân cơ hội hỏi thăm ngươi, cứ nói vì trong triều có vài quan viên ức hiếp bách tính, tâm trạng của trẫm không được tốt.”

Người của Tô gia đã bị xử lý, Hoàng thượng còn nhắc tới “vài quan viên”… Cao Đức Trung giật thót tim, vội gục đầu thưa: “Nô tài nhớ ạ.” Hoàng thượng rốt cuộc muốn ra tay thanh toán toàn bộ sao?

Cao Đức Trung lập tức nghĩ tới Triệu gia của Hoàng hậu nương nương cùng với Diệp gia sau lưng Thái hậu, mấy năm nay Diệp gia đã bị chèn ép nên yếu thế rồi, không còn là nhân tố quan trọng nữa. Duy nhất có khả năng, chính là Triệu gia.

Xem ra, hậu cung trong tương lai chính là địa bàn của Chiêu phi rồi.

***

Trong cơn mưa đầu tiên của năm mới, Thục quý phi cầm ô bước trên con đường lát đá, không nhìn đám phi tần và cung nữ thái giám muốn tránh mặt mình nhưng lại vẫn phải hành lễ chào, bước từng bước về phía đội hộ tống Đế vương.

Phía sau nàng, không còn là một đoàn cung nữ thái giám dài dằng dặc, chỉ còn duy nhất Lăng Sa, người năm ấy cùng vào cung để hầu hạ nàng. Con đường này nàng đã đi qua không biết bao lần, thủa ấy nàng còn là người con gái được Hoàng thượng sủng ái nhất, luôn cùng Hoàng thượng đi qua mọi nẻo đường, bỏ lại sau lưng ánh nhìn ghen ghét và ước ao của đám đàn bà trong cung.

Mưa càng lúc càng lớn, Thục quý phi ngẩng đầu, thấy bức họa mĩ nhân đuổi bướm trên ô dần trở nên ảm đạm, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Lăng Sa, chiếc ô này Hoàng thượng ban thưởng dịp nào?”

“Nương nương, người quên sao, chiếc ô đó là do Hoàng thượng tự tay đưa cho người trong một lần người trở về từ cung Kiền Chính hai năm trước,” Lăng Sa nhìn thấy ngự giá của Hoàng đế ngày càng gần, hạ giọng khẽ đáp, “Sau này người vẫn tiếc, chỉ đặt đó không nỡ dùng.”

Khóe miệng Thục quý phi cong cong, nhấc chân đi tới giữa hai hòn non bộ, đây là con đường Hoàng đế nhất định sẽ qua.

Cao Đức Trung thấy Thục quý phi đứng sững phía trước, không có ý định tránh đi, chỉ đành cho người dừng lại, quay đầu nói với Phong Cẩn đang ngồi trong kiệu: “Bẩm Hoàng thượng, Thục quý phi nương nương cầu kiến ạ.”

Màn che màu vàng bị nhẹ nhàng kéo lên, lộ ra gương mặt lạnh lùng của Phong Cẩn, hắn nhìn nữ tử áo xanh đứng trong màn mưa, lẳng lặng nhìn mình.

Bàn tay nắm cán ô của Thục quý phi hơi giật nhẹ, cẩn thận đặt ô xuống cạnh chân, để mặc nước mưa xối rửa khắp gương mặt đẹp như vẽ, nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ngạo ấy, chầm chậm quỳ xuống.

Cả con đường vắng lặng tột cùng, không ai lên tiếng, không ai động đậy, tất cả bình thản nhìn nữ tử từng được sủng ái không ai sánh kịp, phảng phất như đang nhìn một người không liên quan đến mình.

“Mưa lớn, khanh về đi.” Đuôi mày Phong Cẩn thoáng động đậy, thở dài một hơi rồi nói, “Ý chỉ của trẫm đã hạ, tuyệt không thay đổi.”

“Hoàng thượng có còn nhớ, ngày ấy, ở chính nơi này, người cũng từng nói, nhất định sẽ đối xử với thiếp như lúc ban đầu.” Thục quý phi nhấc cằm, cười nhìn Phong Cẩn, “Lời Hoàng thượng từng nói, liệu có là ‘một lời đáng giá ngàn vàng’ chăng?”

Phong Cẩn lẳng lặng nhìn nàng, một lúc sau mới đáp: “Trẫm đối xử với khanh vẫn như xưa.”

Nghe được lời này, Thục quý phi cười cười mà nước mắt ứa ra, nàng che mắt chậm rãi đứng lên, lần đầu dùng tư thế ngang hàng để nhìn thẳng vào mắt Phong Cẩn: “Má hồng chưa phai, tình đã dứt, Hoàng thượng đúng là chưa từng thay đổi, là do thiếp cầu quá nhiều, cầu không được lòng chẳng yên.” Nói xong, nàng đột nhiên cất cao giọng, “Hoàng thượng! Là thiếp sai rồi!”

Thanh âm nâng cao đột ngột khiến Cao Đức Trung giật thót người, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Thục quý phi, chỉ thấy bóng người xanh biếc ấy thoáng lóe lên, sau đó một tiếng “bịch” vẳng nhẹ, không gian lần thứ hai lại khôi phục tĩnh lặng.

Dòng máu đỏ tươi hòa trong nước mưa theo tảng đá chảy thành một dòng suối nhỏ sắc hồng, trườn về phía ngự tiễn.

Ông bỗng dưng trợn to mắt, quay đầu nhìn Hoàng đế, lại chỉ thấy đôi mắt Đế vương trầm tĩnh như mực.

Cao Đức Trung sửng sốt chốc lát mới tỉnh táo lại, vội bảo người đi gọi thái y rồi để cung thị đưa Thục quý phi về cung An Thanh. Nghe tiếng nức nở sầu thảm của cung nữ hầu cận nàng, Cao Đức Trung chỉ nhắc bọn họ nhanh nhẹn nữa lên.

Lát sau, con đường trở lại an tĩnh, ngoại trừ một vết máu đã bị nước mưa rửa trôi gần như không con thấy rõ, cũng chỉ còn lại chiếc ô giấy dầu của Thục quý phi lặng lẽ nằm ven đường. Chiếc ô ấy vừa rồi bị các cung nữ thái giám hất vào, trên ô đã lấm tấm bùn nước và cỏ rác, thoạt nhìn tàn tạ xơ xác đến đáng thương.

“Đi thôi, đến cung Hi Hòa.” Phong Cẩn nhắm chặt mắt, sau đó lại nói, “Thôi, về tẩm cung tắm rửa thay y phục trước đã.”

“Bẩm vâng.” Cao Đức Trung lần thứ hai cúi đầu, theo ngự tiễn quay về.

Chiếc ô giấy dầu bị gió thổi qua, lật ngược lại, cán ô khắc long phượng trình tường hướng lên trời, tán ngâm trong bùn đất.

Sau một góc non bộ, Tô tu nghi mặt mũi tái nhợt nhìn con đường lát đá không còn bóng người, tay run run siết chặt khăn, vịn vào cung nữ thật lâu mới lấy lại được giọng nói: “Về… về cung.”

“Nương nương, Hoàng thượng nói mấy hôm nữa sẽ cho mời phu nhân vào cung, người có muốn phu nhân mang vào cho thứ gì không thì để Phúc Bảo đến báo lại.” Vân Tịch nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân cho Trang Lạc Yên, “Đừng làm mình thiệt thòi.”

“Cái gì ta muốn trong cung đều có cả, dù không có, Hoàng thượng cũng sẽ sai người mang vào cho ta, đâu cần phiền mẫu thân đưa đến.” Trang Lạc Yên cười cười, nay trong cung không được an bình, nàng không muốn Trang thái thái mang thêm đồ vào đây rồi trở thành đích ngắm cho người khác tính kế.

Ngẫm lại bản thân mình chưa từng chung đụng với vị Trang thái thái này, song nàng cũng không háo hức chờ mong nhiều, dù sao đó cũng không phải mẹ ruột nàng. Chỉ cần “người mẹ” này một đời yên ổn hạnh phúc là nàng an tâm.

“Nương nương, nương nương,” Phúc Bảo hớt hải chạy vào, mặt còn ướt nước mưa, lắp bắp thưa, “Vừa rồi có tin truyền ra, Thục quý phi đập đầu tự tử ngay trước mặt Hoàng thượng.”

“Cái gì?” Trang Lạc Yên ngồi thẳng lên, kinh ngạc nhìn Phúc Bảo, “Thục quý phi? Đập đầu tự tử?”

Phúc Bảo lau nước mưa đang ròng ròng trên mặt, hổn hển nói: “Bây giờ tin đã truyền khắp cung rồi ạ, Hoàng hậu nương nương đã tới cung An Thanh, Thái y viện cũng cử rất nhiều thái y đến, không biết giờ này ra sao.”

Trang Lạc Yên giờ đây chỉ cảm thấy hoảng hốt trong lòng, trong ấn tượng của nàng, Thục quý phi vẫn luôn dịu dàng uyển chuyển, một cử chỉ, một tiếng cười đều quyến rũ phong tình, một nữ tử như thế, lại dám tự sát ngay trước mặt Hoàng đế, muốn vậy, người đó phải có bao nhiêu tuyệt vọng và dũng khí? Nàng nhíu nhíu mày: “Ngươi đi lấy những loại thuốc bổ tốt nhất trong cung, tự mình đưa tới cung An Thanh, đợi xem Thục quý phi không còn nguy hiểm nữa thì hãy trở về.”

Có lẽ, trong hậu cung ngày, nữ tử thanh cao thực sự không phải Từ chiêu dung, cũng không phải Thiến uyển nghi mà là vị Thục quý phi khuynh thành khuynh quốc này.

Tất cả mọi người ở đây không ai dám tin, Phúc Bảo đi khỏi, Vân Tịch ngỡ ngàng nói: “Chuyện sao lại đến nông nỗi này?” Thục quý phi đập đầu tự tử ngay trước mặt Hoàng thượng, đây là tội lớn, nếu Hoàng thượng nổi giận, nói gì đến chuyện cứu phụ thân cứu huynh trưởng, ngay cả mẫu thân và đệ đệ nàng ấy đều sẽ bị liên lụy.

Trang Lạc Yên thần người ngồi xuống ghế, nghe Vân Tịch nói vậy, chỉ thở dài, hậu cung hoàng thất, đâu dung được một tình yêu đích thực, người mình yêu muốn giết người thân của mình, Thục quý phi làm sao sống nổi. Hận Hoàng đế, nàng không làm được. Quên cái chết của người thân, tiếp tục hầu hạ Hoàng đế, nàng càng không làm được. Chi bằng oanh oanh liệt liệt chết đi, còn có thể lưu lại chút tịnh mĩ cho mình.

Loại chuyện “chung sống hạnh phúc cùng kẻ thù giết người thân mình” chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết hoặc là đối với loại người vô ơn vô tình. Một người con gái như Thục quý phi Tô Nhụy Tử này, nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng bên trong mang theo ngạo khí, cách làm quyết tuyệt như vậy, là lựa chọn cuối cùng của nàng.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Trang Lạc Yên ngẩng đầu, thấy Phong Cẩn cùng Cao Đức Trung từ cửa đi vào, nàng hơi sững sờ, hôm nay Hoàng đế không cản thái giám truyền báo, tâm trạng quả là bất đồng mọi ngày.

“Mưa lớn như vậy, sao Hoàng thượng còn tới?” Trang Lạc Yên vịn tay Vân Tịch đứng lên, chưa đi được vài bước đã bị Phong Cẩn đỡ lấy. Nàng để ý quan sát sắc mặt Hoàng đế một chút, mới nói tiếp, “Vừa rồi phòng bếp có ninh canh bồ câu, thiếp bảo họ đưa lên một bát để Hoàng thượng nếm thử?”

“Không cần, trẫm không có hứng đâu.” Phong Cẩn vươn tay vuốt ve nhè nhẹ lên bụng Trang Lạc Yên, “Con trẫm hôm nay có ngoan không?”

Trang Lạc Yên phủ tay mình lên mu bàn tay đối phương, sau đó cầm lấy: “Hoàng thượng, thiếp và con đều khỏe.”

Ấm áp trên mu bàn tay làm nét mặt Phong Cẩn hơi giãn ra, mỉm cười, hắn phất tay cho những người hầu trong phòng lui ra rồi nhẹ ôm Trang Lạc Yên vào lòng: “Sau này mẹ con nàng phải sống thật vui vẻ, trẫm sẽ đối xử thật tốt với nàng và con.”

Áo Phong Cẩn lành lạnh, khi chạm vào, Trang Lạc Yên phải mất một lúc mới thích ứng được, nghe câu nói đó, nàng thoáng ngây người, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Hoàng thượng…”

Vỗ nhẹ nhàng lên lưng Trang Lạc Yên, Phong Cẩn nói: “Bỗng dưng trẫm nhớ ra, sinh nhật nàng là vào tháng Tám?”

Trang Lạc Yên không rõ vì sao hắn đột ngột nhắc tới sinh nhật mình, đành đáp: “Dạ, thiếp nhớ năm đó Hoàng thượng còn cố tình hỏi sinh nhật thiếp đấy, sau đó còn tổ chức yến tiệc cho thiếp, lại thăng phân vị, việc này như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.”

“Năm nay sẽ tổ chức sinh nhật thật linh đình cho nàng, lúc ấy con chúng ta hẳn đã đầy tháng.” Phong Cẩn áp tay lên má Trang Lạc Yên, “Đến lúc đó trẫm sẽ cho nàng một món quà đặc biệt.”

Trang Lạc Yên lập tức cười thành tiếng: “Thiếp nhớ kỹ rồi đấy, nếu người nói không giữ lời, đến lúc đó thiếp và con sẽ cùng chê cười người.”

Phong Cẩn cũng khẽ cười ra tiếng, từ từ buông Trang Lạc Yên ra: “Hôm nay trẫm kể cho con nghe chuyện gì mới được đây, hay là kể chuyện ‘Trâu mẹ liếm nghé con’(*) nhé?”

(*) Sự tích nói lên tình yêu của cha mẹ dành cho con cái.

Bên tai là giọng Phong Cẩn dìu dịu thong thả từng câu từng câu, Trang Lạc Yên đột nhiên nghĩ, vừa rồi, chỉ trong một chớp mắt, là khoảnh khắc yếu đuối của Hoàng đế? Chỉ tiếc khoảnh khắc này tiêu tan quá nhanh, làm cho nàng không cảm nhận được chân thực lắm.

Có lẽ, để trở thành Đế vương, từ lâu đã thờ ơ với chữ “tình” rồi.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top